chap 19. Kid và Candy ngồi ăn sáng. Yên bình. Hạnh phúc. Trong giây phút ấy, nước mắt Candy suýt trào ra. Đã bao lâu rồi nhỉ? 1 bữa ăn sáng ấm áp tràn đầy tình yêu thế này... đã bao lâu rồi Candy mới được hưởng lại... 10 năm... 10 năm rồi cơ đấy... đã 10 năm trôi qua.... Candy sống bằng chiếc mặt nạ lạnh lùng băng giá. Nụ cười của Candy vốn đã tắt ngấm từ lâu nay lại trở về trên khuôn mặt Candy... có lẽ... Candy nên từ bỏ tất cả oán hận... để đón nhận lấy hạnh phúc bình yên ... như thế tốt hơn chăng?... Kid đã khiến Candy có thể mỉm cười trở lại. ! nụ cười từ tận đáy lòng chứ không phải nụ cười giả tạo luôn trực sẵn trên môi Candy. Kid chính là nguồn ánh sáng đang cố kéo Candy ra khỏi địa ngục... dù không nói... dù luôn cố phủ nhận... nhưng Candy hiểu... Kid chính là 1 phần không thể thiếu trong cuộc đời Candy. Kid nhìn Candy không chớp mắt. Sợi mì trên đôi đũa rớt xuống bát khi nào không biết. Ngắm Candy 1 cách ngẩn ngơ như người mất hồn( hồn bị Candy bắt mất rồi còn đâu>...< bó chân>-< bó toàn tập đối với tên này>_..< nhớ Candy quá nên hình thành thói quen này>.< đúng là ... không thể nói gì nữa! Miễn bình luận!>...< có cái nắm tay bình thường mà cũng vui, đúng là quái đản>.