Du khách đã vào lều vải, giờ này chắc cũng đã ngủ. Càng đi sâu vào trong sa mạc thì lại càng yên tĩnh. Hồi trưa cô cưỡi lạc đà đi dạo trong sa mạc thì vô tình gặp phải Lý Chí Long đang ngồi ở phía bên kia phía bên kia. Ánh sáng của đèn pin chiếu lên bãi cát, nơi đó có hằn lên vết xe vừa chạy qua, Lộ Diêu Diêu biết đó là xe của đội cứu viện. Ngoài ra còn có hai dấu chân, theo thứ tự là của Dương Cảnh Thừa và Tiết Huệ. “A Tục, đi nhanh thêm một chút nào.” Một tay Lộ Diêu Diêu cầm đèn pin, tay còn lại thì nắm chặt dây cương. Dường như lạc đà nghe được lời của Lộ Diêu Diêu nói, nên nó cất bước đi nhanh hơn. Đến trước gò cát, cô cầm đèn pin chiếu lên, ban đêm ở đây yên tĩnh đến lạ, chứng tỏ ở phía trước không có gì cả. Nhưng Lộ Diêu Diêu vẫn muốn kiểm tra một chút. Cô vỗ nhẹ lên lưng lạc đà, nó liền chạy thẳng lên trên gò cát. Lên đến nơi, Lộ Diêu Diêu nhảy xuống, lấy đèn pin rọi một vòng. Ở đây có dấu chân của Dương Cảnh Thừa và Tiết Huệ, còn dấu chân của Lý Chí Long thì vẫn không thấy đâu, có lẽ là đã bị gió thổi che đi mất rồi. Lộ Diêu Diêu lại nhảy lên lưng lạc đà, bắt đầu đi xuống gò cát rồi ở đó tìm một chút, vẫn không tìm thấy bất kì tung tích gì của Lý Chí Long, cũng có thể bỏ đi nghi vấn là ông ta bị bão cát vùi lấp. Lộ Diêu Diêu ngồi trên lưng lạc đà nhìn xung quanh. Bên Dương Cảnh Thừa không tìm thấy người nên có lẽ là đã qua chỗ khác tìm tiếp rồi. Không phải là lúc đó Lý Chí Long đang bị thương không thể đi đâu sao? Vậy tại sao giờ không thấy người đâu? Là tự đi hay có người cõng ông ta đi? “Rốt cuộc là ông bị thương thật hay là giả bộ thế? Mang tiếng là một cựu đội trưởng của đội cứu viện mà lại bị kẹt ở đây sao?” Cho dù cô không cứu ông ta nhưng chắc hẳn ông ta cũng phải tự nghĩ cách khác để cứu bản thân mình chứ. Trong sa mạc, một chút tiếng động cũng không có. Lộ Diêu Diêu đi quanh gò cát một vòng, vẫn không tìm thấy bất kỳ đầu mối gì, cuối cùng cô đành tiếp tục cưỡi lạc đà đi tiếp. Cô không muốn lần theo dấu chân của Dương Cảnh Thừa và Tiết Huệ để mà đi nữa. Bởi vì bọn họ đã không tìm được người ở hướng đó, đương nhiên là cô phải tìm người ở hướng khác rồi. Đang đi tìm thì Lộ Diêu Diêu thấy xe của đội cứu viện cách đó không xa. Cô cưỡi lạc đà chạy đến, thấy Lục Bạch và Triệu Tín xuống xe, rọi đèn pin tìm kiếm. “Triệu Tín.” Lộ Diêu Diêu nhảy xuống, chạy đến trước mặt Triệu Tín. “Bà chủ Lộ, cô đến đây làm gì thế?” Triệu Tín nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi. “Cậu có phát hiện gì mới không?” Lộ Diêu Diêu không trả lời mà hỏi. “Tôi vừa tìm thấy vài dấu chân nhưng do bị cát che lấp, nên không biết đó có phải là dấu chân của đội trưởng Lý hay không. Hơn nữa dò theo dấu chân được một lát thì chẳng thấy đâu nữa.” Triệu Tín nói. Lục Bạch đang tìm kiếm ở hướng khác, nghe thấy tiếng nói chuyện thì quay đầu lại, nhìn thấy Lộ Diêu Diêu thì anh ta xoay người đi về hướng bọn họ, vừa đi vừa nói: “Bà chủ Lộ cũng đến tìm người sao? Dọc đường đi cô có phát hiện gì không?” Lộ Diêu Diêu nghiêng đầu về phía Lục Bạch đang cầm đèn pin bước đến: “Không có.” “Bây giờ chỉ có thể tìm kiếm, không được bỏ sót bất kì chỗ nào.” Triệu Tín nói. Lộ Diêu Diêu nhớ lại lúc gặp Lý Chí Long, ông ta nói điện thoại của mình bị rơi xuống gò cát, mà chân bị thương nên không tiện đi lại, bèn nhờ cô xuống dưới nhặt hộ. Tuy rằng đi đứng không tiện nhưng ông ấy cũng có thể tự mình lăn xuống dưới kia mà. Nếu như không gặp được ai khác thì chắc chắn ông ta sẽ dùng cách này để nhặt điện thoại. Chỉ có điều, Tiết Huệ và Dương Cảnh Thừa đã gọi điện thoại tận vài lần nhưng vẫn không có ai bắt máy, vậy có nghĩa là không phải là ông ta không nhặt được điện thoại, mà là do điện thoại có vấn đề, không gọi được. Nếu như không nhặt được điện thoại, vậy thì sẽ không có ai phát hiện ra ông ấy. Bởi vì chỉ cần gặp được bất kỳ ai thì ông ta sẽ nhờ nhặt giúp, hoặc có thể nhờ người đó gọi điện thoại cho Tiết Huệ, hoặc là gọi cho đội cứu hộ. Một phần do chân không tiện di chuyển, lại không có ai giúp, thế tại sao lại vô duyên vô cớ mà biến mất như thế được? Triệu Tín tìm thấy dấu chân của Lý Chí Long ngoài đây, việc này quá sức mâu thuẫn. Nơi này cách gò cát tận 5 km, tại sao ông ta lại ra đây chứ? Nếu như Lý Chí Long có nhặt được điện thoại, cũng không thể loại trừ trường hợp điện thoại trục trặc nên ông ta không gọi cho người thân được. Rõ ràng nói là chân không tiện đi lại, vậy mà ông ta vẫn có thể rời đi. Ông ta không hề liên lạc với ai nhưng vẫn có thể rời khỏi sa mạc. Ông ta vốn từng là đội trưởng của một đội cứu viện, đương nhiên là có thể xác định được phương hướng, việc thoát khỏi sa mạc dễ như lòng bàn tay. Thế nhưng gò cát cách nơi này rất xa, giả thiết này cũng không khả thi. Lý Chí Long sẽ không đến đây một mình. Chỉ cần thấy có người,ông ta ắt sẽ xin giúp đỡ ngay. Chẳng lẽ không ai nhìn thấy ông ta sao? Lộ Diêu Diêu suy nghĩ, rồi chợt đưa ra kết luận: Nếu như Lý Chí Long thật sự không có ý định làm hại cô, vậy có lẽ ông ta bị ngất, sau đó có người phát hiện rồi đưa ông ta về, chẳng may bị lạc đường, cuối cùng cả hai đều bị mắc kẹt ở sa mạc. Mà nếu như ông ta thật sự muốn hãm hại cô… vẻ mặt của Lộ Diêu Diêu trầm xuống, Lý Chí Long lại hi sinh cả tính mạng của mình vì cháu gái hay sao? “Triệu Tín, các cậu tìm thấy những dấu chân kia ở đâu?” Lộ Diêu Diêu hỏi, cô nghi rằng đây là dấu chân của Lý Chí Long. Triệu Tín rọi đèn pin qua bên phải: “Ở đó.” Lộ Diêu Diêu nhanh chóng chạy đến, thấy một hàng dấu chân, nhưng đã bị cát lấp đi hơn phân nửa, căn bản không thể nào phân biệt được đó là dấu chân của ai. “Bà chủ Lộ, chúng tôi sẽ đi tìm ở chỗ khác. Cô hãy đi cùng chúng tôi.” Triệu Tín bước đến nói, cậu sợ để cô đi một mình chẳng may sẽ gặp nguy hiểm. Đúng lúc đó thì chuông điện thoại của Triệu Tín vang lên, cậu ấy lấy ra rồi nhìn xuống màn hình: “Là đội trưởng Dương.” Lỗ tai của Lộ Diêu Diêu dựng lên. Dường như Triệu Tín biết cô muốn nghe nên đã chạm tay vào nút loa. Một giọng nói vang lên: “Triệu Tín, bên mấy cậu đã tìm thấy dấu vết gì của đội trưởng Lý chưa?” “Bọn em phát hiện được một hàng dấu chân, hầu như đã bị cát lấp lại gần hết rồi, không phân biệt được có phải là của đội trưởng Lý hay không. Hơn nữa, cũng chỉ có một chuỗi dấu chân này thôi, đi về phía trước một chút thì không còn manh mối gì cả.” “Tôi biết. Các cậu cứ tiếp tục tìm đi. Có dấu chân thì đồng nghĩa với việc có người đi qua, dù có phải là dấu chân của đội trưởng Lý hay không, thì vẫn hỏi người đó được.” “Dạ đúng rồi, đội trưởng Dương, bên các anh có phát hiện được gì không?” “Tạm thời vẫn chưa. Giang Tây, Đại Bình và Hạo Nhiên cũng không có phát hiện gì mới. Nhiệt độ mỗi lúc một thấp, càng kéo dài thì càng nguy hiểm, phải tranh thủ tìm kiếm.” “Vâng, đội trưởng. Còn một chuyện nữa…” “Còn chuyện gì nữa?” “Bà chủ Lộ cũng ở đây với bọn em.” Lộ Diêu Diêu đang ngồi chồm hổm dưới đất, nghe thấy tiếng của Tiết Huệ vọng qua điện thoại. “Đội trưởng Dương, em lạnh quá. Sức khỏe của cậu em không được tốt, lạnh như thế này chỉ sợ ông ấy đã ngất ở nơi nào đó, nhất định là đang trong tình thế nguy cấp. Mình đã tìm lâu như vậy mà cũng không thấy, phải làm sao đây? Cậu…không phải là đã…” Giọng nói của Dương Cảnh Thừa vang lên: “Bác ấy sẽ không sao!” “Em…tin anh, đội trưởng Dương!” Giọng của Tiết Huệ run rẩy. Lộ Diêu Diêu nghe được tiếng kéo áo , sau đó lại nghe được giọng của Dương Cảnh Thừa thốt lên: “Mặc vào!” Cô vẫn ngồi xổm ở dưới, đưa mắt nhìn theo dấu chân. “Nếu như cô ấy muốn tìm người thì hãy để cô ấy đi chung với các cậu. Còn nếu như cô ấy muốn về thì cứ để cô ấy về.” Giọng của Dương Cảnh Thừa lại cất lên. Triệu Tín hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu được Dương Cảnh Thừa đang nói về Lộ Diêu Diêu. Cậu ta nói: “Em đã hiểu, đội trưởng Dương.” Lộ Diêu Diêu vẫn ngồi đó không di chuyển. “Bà chủ Lộ…chúng ta nên đi với nhau.” Triệu Tín có cảm giác đội trưởng của anh và bà chủ Lộ đây đang có gì đó không được tự nhiên, khó khăn mở lời. “Tôi không đi cũng các cậu.” Lộ Diêu Diêu đứng dậy, kiên quyết nói. “Bà chủ Lộ phải về rồi à?” “Tôi sẽ tiếp tục đi tìm người.” “Nếu cô không trở về thì hãy đi cùng với bọn tôi đi. Nếu không thì đội trưởng Dương sẽ lo lắng lắm.” Lục Bạch cũng đi đến nói: “Bà chủ Lộ, cô là phụ nữ, buổi tối ở sa mạc một mình cũng không an toàn, lỡ chẳng may cô xảy ra chuyện gì, thì đội trưởng Dương sẽ không tha cho chúng tôi đâu.” “Tôi không sao đâu. Lúc tôi vào sa mạc không có đội cứu viện nào đi theo, đến các cậu ở đâu tôi cũng không biết.” Lộ Diêu Diêu lướt ngang qua Triệu Tín và Lục Bạch, đi về phía lạc đà của mình. Triệu Tín và Lục Bạch cùng nhau quay người lại nhìn theo bóng lưng kiên quyết kia. Bỗng nhiên bóng lưng ấy quay lại, nói: “Tôi vừa nghĩ ra một cách, có thể phân biệt được đó có phải là dấu chân của Lý Chí Long hay không!” “Cách gì?” Triệu Tín và Lục Bạch đồng thanh cất tiếng. Lộ Diêu Diêu không lên tiếng, quay người lại tiếp tục đi về phía lạc đà của mình. Khi đến nơi, cầm lấy dây cương dắt lạc đà trở lại chỗ lúc nãy. Triệu Tín và Lục Bạch nhìn cô không chớp mắt, có lẽ đã đoán được cách mà cô nói là gì. “A Tục, cưng nói xem đây có phải là những dấu chân của người đàn ông xấu xí mà chúng ta đã thấy trên gò cát không?” Lộ Diêu Diêu để cho lạc đà ngửi những dấu chân kia. Cả Triệu Tín lẫn Lục Bạch mở to mắt, xấu xí? Cô nhìn lạc đà, khó khăn giải thích: “Tôi không chê độ trưởng Lý, mà trong mắt của A Tục, ông ta đúng là như vậy. Nếu tôi không nói thế thì A Tục cũng chẳng biết là tôi đang nói ai đâu.” Không sao. Triệu Tín và Lục Bạch nhìn nhau, đối với bọn họ, đàn ông xấu hay đẹp đều không quan trọng. Sau đó, hai người lại đưa mắt nhìn chú lạc đà trước mặt. Nó cúi xuống ngửi vài cái rồi ngẩng đầu lên nhìn cô. Lộ Diêu Diêu nhìn vào mắt lạc đà, một lúc sau, quay đầu nhìn Triệu Tín và Lục Bạch mà nói: “A Tục nói đây không phải là dấu chân của đội trưởng Lý.” “Nó có thể ngửi thấy thật à?” Triệu Tín hỏi. “Được chứ.” Lộ Diêu Diêu ngồi trên lưng lạc đà, để lại một câu: “Tôi đi đây.” Rồi bỏ đi. “Ôi, bà chủ Lộ! Đội trưởng Dương sẽ lo cho cô lắm đấy!” Triệu Tín nhìn theo bóng lưng của Lộ Diêu Diêu gọi với theo. “Anh ấy sẽ không đâu! Tôi cũng sẽ không có chuyện gì!” Giọng nói của Lộ Diêu Diêu dần nhỏ lại, bóng lưng của cô và lạc đà đều chìm vào trong màn đêm tối. Triệu Tín vội vàng gọi điện thoại cho Dương Cảnh Thừa. “Đội trưởng Dương, bà chủ Lộ bỏ đi rồi! Cô ấy bảo là muốn tự mình đi tìm người.” Một lúc sau, đầu dây bên kia mới truyền đến giọng nói của Dương Cảnh Thừa: “Tôi biết rồi.” Dứt câu liền cúp máy. “Đi thôi! Chúng ta tiếp tục đi tìm người.” Triệu Tín không biết phải làm sao, đành giơ điện thoại lên nói với Lục Bạch. “Bộ đội trưởng Dương kính trọng đội trưởng Lý sao?” Lục Bạch hỏi. “Đúng rồi, đội trưởng Lý là ân nhân của đội trưởng Dương đó.” “Có ân huệ gì thế?” “Đội trưởng Dương không nói cho tôi nghe.” Triệu Tín và Lục Bạch lên xe, khởi động máy, tiếp tục đi tìm ở chỗ khác. Ở bên kia, Dương cảnh Thừa trầm mặc cất điện thoại vào túi quần. Tiết Huệ đứng phía sau nói: “Hình như em nghe nói là bà chủ Lộ…” Dương Cảnh Thừa không lên tiếng, nhìn vào màn đêm bao trùm trên sa mạc, rọi đèn pin tiếp tục đi về phía trước. “Đội trưởng Dương, anh đợi em với!” Tiết Huệ vội vàng chạy theo sau.