Cuộc gọi lúc nãy là do Triệu Tín gọi, vị trí của chiếc xe cũng đã được gửi tới. Dương Cảnh Thừa lấy máy GPS cầm tay ra, nhập tọa độ rồi đưa nó cho Lộ Diêu Diêu, để cô xem hướng. Ngay lập tức bọn họ đã biết được hướng cần đi.
Nếu lắng nghe sẽ thấy tiếng Lộ Diêu Diêu đang chỉ đường, “Lệch rồi, sang trái đi, sang phải một chút…”
Cuối cùng, họ đến đúng vị trí nhưng lại không tìm được xe và người.
Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa nhảy xuống khỏi lạc đà, dùng đèn pin tìm một vòng nhưng không thấy bất kỳ thứ gì. Lộ Diêu Diêu cúi xuống nhìn máy GPS trong tay, khó hiểu: “Không sai mà, chúng ta đến đúng vị trí rồi mà nhỉ.”
Dương Cảnh Thừa lấy GPS từ tay cô xem, sắc mặt nghiêm túc.
“Máy của anh không bị hỏng đó chứ?” Lộ Diêu Diêu hỏi.
“Nó tốt lắm.” Dương Cảnh Thừa trả lời: “Vấn đề không phải là định vị của tôi, mà là do tọa độ sai.”
“Triệu Tín gửi sai tọa độ.” Lộ Diêu Diêu rất ngạc nhiên. Vậy bây giờ nên làm gì? Cô nhất định phải xem kẻ nào đã đuổi theo lạc đà của mình, đuổi theo nó để làm gì. Thiếu chút nữa là cô không tìm được nó rồi, cô nhất định phải tính sổ với kẻ đó.
Dương Cảnh Thừa đang suy nghĩ, cô cũng vậy. Lộ Diêu Diêu nhìn sa mạc tối đen như mực, rồi lại nhìn xuống chân mình, cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn Dương Cảnh Thừa. Anh đang nhìn về hướng cô đứng, nhưng lại không nhìn cô. Lộ Diêu Diêu tò mò quay đầu, mới biết là anh đang nhìn lạc đà. Cô bỗng nhiên có sáng kiến, quay đầu nhìn Dương Cảnh Thừa nói: “Đúng rồi, xe của người kia bị rỉ dầu suốt, mặc dù nó đã bị cát che lấp nhưng mũi của A Tục rất thính, nó có thể ngửi được. Như vậy, nó có thể đưa chúng ta đi tìm chiếc xe kia.”
Dương Cảnh Thừa chuyển sang nhìn Lộ Diêu Diêu, cô nháy mắt, “Thế nào? Không được sao?”
“Cũng được.” Dương Cảnh Thừa đi đến chỗ con lạc đà trước mặt, sau đó xoay người ngồi lên lưng rồi quay đầu nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, “Đi thôi.”
Lộ Diêu Diêu biết cô và anh sẽ cùng nhau đến một nơi nữa nên vô cùng vui vẻ. Cô lập tức chạy tới, leo lên lạc đà.
Lúc nãy chính cô ngã khỏi lạc đà, bây giờ là tự leo lên. Cô quên mất chuyện mình bị thương ở đầu gối, không thể leo lên lạc đà rồi sao? Dương Cảnh Thừa liếc mắt nhìn cô, không nói gì, sau đó quay đầu lại. Lộ Diêu Diêu nắm áo anh ở phía sau, vừa cười vừa nói: “Lúc nãy anh leo lên lưng lạc đà nhanh ghê, động tác thật là đẹp mắt.”
Dương Cảnh Thừa không để ý đến cô mà dùng điện thoại liên lạc với Triệu Tín, “Tọa độ lúc nãy sai rồi, cậu không cần đến lại chỗ đó nữa, chờ tôi đưa cho cậu tọa độ chính xác.”
Kết thúc cuộc gọi, Dương Cảnh Thừa nhanh chóng để lạc đà di chuyển.
Lạc đà ngửi ra mùi xăng và lần theo dấu tích của vết xăng để lại. Sau hơn một tiếng, Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa thấy một chiếc xe việt dã màu nâu đậu cách đó khoảng mười mét, có ba người đứng bên ngoài xe. Cô cầm đèn pin chiếu về hướng ba người kia rồi lập tức tức giận đến bật cười. Ba người kia không phải ai khác mà chính là Vương Yến, Trương Tinh Tinh và Ngụy Dương. Sau khi thấy rõ họ là ai, cô rọi đèn pin thẳng vào mặt Vương Yến.
Ánh sáng chói mắt quá, Vương Yến nghiêng đầu, lấy tay che lại. Tất nhiên cô ta không nghĩ tới việc Lộ Diêu Diêu sẽ đến đây.
Dương Cảnh Thừa nhanh chóng cho lạc đà đi đến trước mặt mấy người kia rồi mới dừng lại. Anh nhảy xuống, đi về phía Ngụy Dương, “Lại là cậu.”
“Ha ha, ngại quá, lần này tôi mang không ít dụng cụ nhưng ai ngờ xe lại bị rỉ dầu.”
Lộ Diêu Diêu cũng xuống khỏi lạc đà. Cô dời đèn chiếu trên mặt Vương Yến đến chỗ mấy người đó, sau đó đi tới bên cạnh Dương Cảnh Thừa, khoanh tay, giọng khó chịu: “Không chỉ là xe của anh rỉ dầu mà thiết bị định vị cũ hư nốt.”
“Gì cơ? Không thể nào?” Ngụy Dương lấy ra một thiết bị định vị khá chuyên nghiệp, nhìn kĩ, “Đâu có hỏng đâu nhỉ?”
Dương Cảnh Thừa quay qua lấy thiết bị định vị của Ngụy Dương, “Dây anten bị hư rồi.” Nói xong, anh ném trả lại, “Thay dây anten đi.”
Bây giờ Ngụy Dương mới phát hiện ra dây anten bị chạm. Trong tình huống này thì lỗi sai vô cùng lớn. Anh ta ngẩng đầu nhìn Dương Cảnh Thừa, cảm kích nói: “May là đội trưởng Dương vẫn tìm được chúng tôi.”
“Có thể tìm được mấy người là nhờ lạc đà của tôi đấy.” Lộ Diêu Diêu liếc nhìn Ngụy Dương.
Anh ta liếc nhìn, mới biết rằng đó là con lạc đà mà mình đã lái xe đuổi theo. Ngụy Dương có chút khó xử, nhìn Lộ Diêu Diêu cười nói: “Tôi thật sự rất cảm kích. Cảm ơn vì đã tìm thấy chúng tôi. Nếu không thì chẳng biết có thể quay về được nữa không.”
Ánh mắt Ngụy Dương liếc nhìn Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa, rồi lại nhìn phía sau bọn họ, “Nhưng mà…hai người và… con lạc đà…” Bọn họ có một chiếc xe, ít nhất phải có một chiếc xe khác thì bọn họ mới quay về được.
Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Đúng vậy, cũng chỉ có hai người chúng tôi và một con lạc đà thôi.”
Ngụy Dương cau mày, “Vậy cứu chúng tôi thế nào đây?”
“Ai nói bọn tôi sẽ cứu mấy người?” Lộ Diêu Diêu cười một tiếng.
Ngụy Dương thấy người bên cạnh cô, Dương Cảnh Thừa, đang im lặng không nói chuyện. Anh ta đưa mắt nhìn về phía Dương Cảnh Thừa. Nhưng còn anh thì lại nhìn về một nơi khác.
Lộ Diêu Diêu nói tiếp: “Tôi đến đây tìm mấy người là để tính sổ!” Cô quay lại chỉ con lạc đà ở sau lưng , “Không nhận ra nó sao?”
“Không… Tôi không biết…” Ngụy Dương nhíu mày.
“Không biết?” Lộ Diêu Diêu liếc mắt về phía Vương Yến và Trương Tinh Tinh, “Hai người các cô có biết nó không?”
Vương Yến ngẩng đầu, “Tôi không biết!”
Trương Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Không…nhớ rõ.”
“Buổi chiều hôm nay, tôi đang cho nó ăn cỏ khô ở khách sạn, hai cô đứng nhìn ở dưới mái hiên.” Lộ Diêu Diêu nhìn Vương Yến, hất cằm nói, “Cô đòi trả giá gấp đôi thị trường để thuê nó đó, quên rồi sao?”
Vương Yến không biết xấu hổ, “Nhớ thì đã sao? Lạc đà thì con nào cũng giống nhau, sao tôi phân biệt được đó là con nào chứ?”
“Không phân biệt được?” Lộ Diêu Diêu đương nhiên là không tin, “Mặc kệ là có phân biệt được hay không, nhưng vấn đề chính ở đây là, mấy người đuổi theo lạc đà của tôi. Mấy người định đem nó đi đâu?”
“Bọn tôi không đuổi theo con lạc đà của cô.” Vương Yến nói.
“Được, cô muốn chối đúng không?” Lộ Diêu Diêu lấy điện thoại ra, vào thư viện ảnh, mở một vài bức ảnh ra, “Đây là sau khi lạc đà của tôi bị đuổi theo, đội trưởng Dương đã giúp tôi tìm nó, tôi đang ngồi đợi anh ấy, Lúc đó, trên sa mạc còn có dấu chân của lạc đà và vết bánh xe. Vì trọng lượng, mẫu mã… mà hình dáng bánh xe sẽ không giống nhau. Có cần tôi đối chiếu một chút không?”
Vương Yến không trả lời. Ngụy Dương, Trương Tinh Tinh cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Ngụy Dương mới nhìn Lộ Diêu Diêu nhận lỗi, “Là tôi sai. Tôi đã lái xe đuổi theo nó. Yến Yến muốn cưỡi lạc đà, đúng lúc chúng tôi lại thấy một con nên mới đuổi theo. Chúng tôi chỉ muốn cưỡi thôi, không có ý muốn làm nó bị thương.”
“Mấy người muốn cưỡi là cưỡi sao?” Lộ Diêu Diêu quát lớn, “Không muốn làm nó bị thương? Lúc mấy người đuổi theo nó, có thể nó sẽ bị chấn thương do ngã, hoặc là lạc mất! Đến lúc đó, mấy người dùng mạng sống tới bồi thường được không?”
Dương Cảnh Thừa thu hồi ánh mắt từ xa, nghiêng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu. Cô thật sự rất quan tâm đến con lạc đà này. “Giúp tôi một chút đi, nó rất quan trọng với tôi, là người nhà của tôi.” Trong đầu anh vang lên câu nói của Lộ Diêu Diêu lúc nhờ anh.
“Cùng lắm nó cũng chỉ là một con lạc đà, có quan trọng hơn mạng người hay không?” Vương Yến tranh cãi. Trương Tinh Tinh vỗ nhẹ vào áo của cô ta.
“Xin lỗi, xin lỗi, bà chủ Lộ, bọn tôi không nghĩ nhiều như vậy.” Ngụy Dương nhận tội, “Là lỗi của bọn tôi. Nhưng may là nó không bị thương, bây giờ thì tốt rồi. Mong cô rộng lòng không chấp nhất, tha lỗi cho chúng tôi. Việc cần nhất bây giờ là phải kéo xe tôi về.”
“Chúng tôi sẽ không cứu mấy người, bọn tôi đến đây không phải để cứu mấy người! Mấy người ở lại đây đi ha! Còn nếu muốn kéo xe thì đi tìm người khác đi!”
Ngụy Dương cau mày, anh ta biết Lộ Diêu Diêu chẳng qua là một bà chủ khách sạn thôi, cũng không thuộc đội cứu viện. Anh ta đảo mắt nhìn về phía Dương Cảnh Thừa, “Đội trưởng Dương…”
Vừa đúng lúc điện thoại của Dương Cảnh Thừa vàng lên, là Triệu Tín gọi đến.
“Này, đội trưởng Dương, anh tìm được người chưa? Xác định được tọa độ chưa?”
Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn Dương Cảnh Thừa.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
34 chương
27 chương
10 chương