Đội Trật Tự Và Những Kẻ Thích Đùa
Chương 27
Thoạt nhìn ! Ai cũng phải trầm trồ trước khung cảnh trong phòng bệnh !
Hắn nằm trên giường . Đầu quấn băng trắng xóa . Trông hắn có hơi giảm sút phong độ nhưng vẫn rất đẹp trai !
Hải Yến - con em gái yêu quý đang ngồi bên , nhìn anh trai với ánh mắt chứa chan tình cảm . Con nhỏ liên tục tọng lê vào miệng hắn ! Giọng ngọt ngào :
- Ăn nữa đi anh ! Lê rất tốt cho sức khỏe ! Vừa bổ máu lại đẹp da ! Ăn nhiều vào thì cái chỗ bị chai bia đập mới không ... thành hói !!!
Hắn nghẹn ngào đón nhận sự quan tâm bằng 2 dòng nước mắt !
Đừng tưởng hắn khóc vì cảm động ! Hắn khóc vì hãi thì đúng hơn !
Không biết con nhỏ đang nghĩ ra trò gì để hành hạ hắn đây ? Hết Mỹ Trang lại tới Hải Yến ! Không biết kiếp trước hắn gây thù chuốc oán gì với con gái mà kiếp này thê sờ thảm ?
- Anh ... không .. ăn nổi ... nữa đâu !!! Em đừng đút nữa !!! Hắn xua tay khi đã chén tới quả lê thứ ... 18 !
- Cái gì ! Anh dám chê hoa quả mà em gái thân yêu mang đến sao ??? Anh có biết em đã thức cả đêm suy nghĩ nên tẩm quất .. à quên tẩm bổ anh bằng đồ gì không ? Anh nỡ lòng nào chối bỏ sự quan tâm của em gái mình ??? Con bé bắt đầu bài ca không quên .
- Không .. phải ! Thực tình là .. anh no lắm rồi !!! Hắn rối rít thanh minh . Bụng lo ngay ngáy sợ con bé phật lòng !
- À ! Ra anh chê đồ em mang tới không ngon phải không ??? Con nhỏ thích thú suy diễn .
- Anh ...
- Em biết rồi !!! Anh muốn ăn hoa quả của Mỹ Trang đem đến chứ gì ?
Lần này thì Đình Dương hết nghẹn . Hắn nhăn mặt :
- Em đừng có nói tới điều đáng sợ đó có được không ???
- Ủa ? Sao anh lại sợ cô ta đến vậy ? Em thấy Mỹ Trang cũng đẹp lắm mà ! Hơn nữa lại vô cùng thích anh !!!
- Anh xin em đấy Hải Yến ! Anh trai em đang bị thương ! Em muốn anh nằm viện cả đời hay sao mà nói thế ?
Á à !!! Thì ra anh thích người khác rồi phải không ? Có phải là cô gái đã vinh dự được anh đỡ hộ chai bia đúng không ???
Đình Dương không sốt mà đỏ mặt .
- Em chỉ nói linh tinh ! Ai mà thích con nhỏ vừa lùn , vừa xấu , vừa thù dai vừa bạo lực ấy chứ !!!
( tác giả : Hình như đỏ mặt đã trở thành hiệu ứng dây chuyền rồi thì phải ? )
- Có thật không đấy ? Không thích mà lại dám xả thân vì người đẹp sao ? Hải Yến cười ranh mãnh .
- Ai xả thân vì con nhỏ ấy làm quái gì ? Anh chỉ thương tình đỡ hộ chai bia thôi mà ! Chỉ có vậy mà mọi người cứ làm ầm lên cả ! Hắn chống chế .
Nhắc tới , hắn càng thấy bực mình ! Từ sau hôm đó con nhỏ lặn mất tăm . Chả thèm vác mặt vào thăm hắn lần nào ! Người đâu mà bạc bẽo ...
Thấy hắn lộ vẻ đăm chiêu . Hải Yến nhe răng cười .
- Trúng tim đen rồi nhá ! Ông này ghê thật . Bình thường chỉ biết quậy phá mà lúc xảy ra chuyện cũng anh hùng ra phết ! Không biết người đó là ai nhỉ ???
Hắn đã ngừng suy nghĩ . Nhìn con em gái đề phòng .
- Này ! em cười gì mà ghê thế ???
- Hô hô ! Em chỉ nghĩ đến cảnh sắp xảy ra thôi ! Ma - mi đã hạ lệnh cho người đó tới đưa anh về ! Chuyến này tha hồ mà vui ... Hô ! Hô !!!
- Em có thể thôi ngay điệu cười ấy không ? Anh nghe mà sởn gai ốc ! Con gái con đứa gì mà cười như ... mấy thằng đực rựa !!!
- Này đừng xem thường ! Nhờ điệu cười này mà em đã được tuyển vào đội Olympic Việt Nam tham gia Thế Vận Hội Cười sắp tới đó !!!
- Chỉ giỏi tào lao ! Thế rốt cuộc là ai đến đón anh đây ??? Hắn khó chịu .
- Thì ... còn ai vào đây nữa ... Con bé lấp lửng .
- Ai hả ??? Em đừng nói là ... đấy nhé ???
Hải Yến nhìn vẻ sợ hãi của hắn đầy thích thú . Con bé khoái chí bồi thêm :
- Anh giỏi thật ! Đoán đúng rồi đó ! Quay ra phía cửa , con bé gọi to :
- Vào đi ! Anh ấy muốn gặp rồi đó !!!
- Chào !!! Mày khỏe rồi chứ ? Đức Tuấn xuất hiện . Hôm nay anh mặc 1 chiếc áo phông đen bó sát . Quần jean rách te tua . Vậy mà trông anh ta càng đẹp trai mới chết chứ ?
Hắn thở phào :
- Hú hồn !!! Anh làm em suýt đứng tim !!!
- Mày đứng tim vì tưởng " bà xã " tới đón chứ gì ? Yên tâm ! Mẹ mày chưa muốn con trai mình phải cấp cứu thêm lần nữa đâu !
- Đừng nhắc tới chuyện đó nữa ! Em quê muốn chết đây !!! Đình Dương làu bàu .
Hải Yến vẫn nhí nhảnh như con cá cảnh . Con bé mở to đôi mắt bồ câu nhìn hắn như muốn bảo :
- Anh trai yêu quý ! Hôm nay đến đây thôi ! Cứ từ từ mà thưởng thức ...
Thực ra vết thương của Đình Dương không đến nỗi nặng lắm . Hắn đã bình phục từ tuần trước lận . Chẳng qua hắn cố tình nán lại bệnh viện để xem " người ta " có tới không ! Đến hôm nay thì bị bác sĩ đuổi về . Hắn đặng chẳng đừng phải ra đi ..
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
48 chương
42 chương
112 chương
6 chương
51 chương