Đợi Năm Nào
Chương 11
Đầu Triệu Hủ trống rỗng, mặc dù hắn là ông cụ non, thì cũng chỉ nhiều hơn một tâm nhãn so với người cùng tuổi, gặp chuyện khó thật, lại thêm tình hình đối mặt với sống chết thế này, dù thế nào cũng vẫn bị rối loạn tay chân.
“Hai chân kẹp chặt!” Hiên Viên Hối đã quay đầu ngựa lại, bay nhanh tới phía hắn.
Triệu Hủ vô cùng hoảng loạn, dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay một chút mới miễn cưỡng làm động tác: “Vẫn không được.”
Giọng hắn run rẩy, đây là lần đầu Hiên Viên Hối thấy hắn thất thố như thế, cắn răng, phóng tuấn mã thẳng đến bên hắn, trong khoảnh khắc thất phong mã kia lao qua như tia chớp, y chặn ngang ôm lấy Triệu Hủ, lập tức kéo về phía mình.
Triệu Hủ vốn cao to hơn y, tốc độ tuấn mã lại thực sự quá nhanh, Hiên Viên Hối chỉ cảm thấy tay đau nhức, hai cánh tay như muốn rụng ra, lại không dám buông, sợ quẳng rớt Triệu Hủ xuống ngựa.
“Vương gia!” Triệu Hủ còn chưa hoàn hồn từ chấn động, nhìn thấy thần sắc y thống khổ, không khỏi hoảng loạn: “Ngươi…”
Tay hắn bám vào hông Hiên Viên Hối, tuy ngựa là bảo mã hiếm thấy, nhưng trọng lượng của hai kẻ gần như thành niên cũng không nhẹ, ngựa trắng gào thét một tiếng, bắt đầu chạy lảo đảo.
Hiên Viên Hối mượn cơ hội lôi kéo dây cương, chậm rãi ngừng lại.
“Xuống ngựa đi.” Hiên Viên Hối hai tay thoát lực, đợi Triệu Hủ đứng được mới buông tay ra.
Triệu Hủ sợ hãi không thôi, nắm lấy tay Hiên Viên Hối kiểm tra thực hư, cũng may chỉ có chút sưng tấy trầy da, cái khác không quá lo ngại.
Hiên Viên Hối phiền muộn mà nhìn con tuấn mã đã chạy về phương xa, không biết làm sao đối mặt với Triệu Hủ.
“Đa tạ ân cứu mạng của vương gia.” Triệu Hủ làm một đại ấp, hướng về phía Hiên Viên Hối bái xuống.
Hai tay Hiên Viên Hối nhanh chóng đỡ lấy, ngập ngừng nói: “Việc này xét lại, còn phải trách ta, nếu không phải ta…”
“Việc này hai người chúng ta đều có sai, không bằng cứ bỏ qua vậy, sau này không được nhắc lại nữa, Vương gia ngươi thấy được không?”
Hiên Viên Hối cầu còn không được: “Cũng được.”
Chỗ bọn họ đang đứng cỏ mọc thành tràng, Triệu Hủ còn chưa được ăn sáng đã bị một trận dằn vặt như vừa trở về từ cõi chết, bây giờ rất rất mệt, thẳng thắn vén vạt áo lên, ngồi xuống tại chỗ.
Hiên Viên Hối cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, lại cảm thấy như thế còn chưa đủ, thẳng thắn nằm luôn xuống, đầu gối lên cánh tay.
“Ngày trước tại Sùng Văn quán đọc sách, đã từng đọc được câu ‘Thất mã tuỳ phi hồng’, ngay lập tức cảm thấy thật là hào khí can vân, vô cùng khí khái, hồi đó nghĩ không tới hôm nay lại được thử một lần.”
Triệu Hủ nhìn khẽ cười nói: “Ta thấy Vương gia vừa rồi dũng cảm cực kì.”
Hai người không nói tiếp nữa, hai kẻ cũng coi như là nhân vật cành vàng lá ngọc, cứ như vậy sóng vai nằm trên đồng cỏ khô vàng ở tây bắc, cùng nhìn mây nhạt trời cao.
“Này” Hiên Viên Hối đột nhiên lên tiếng: “Thế nhân nói những câu đánh giá về ta kia, phần nhiều đều là nhìn mặt mũi phụ hoàng cùng Hiên Viên thị. Ta cũng không tài cán như vậy, ta biết.”
Triệu Hủ há miệng, muốn nói cái gì, Hiên Viên Hối nhấc khuỷu tay đụng đụng hắn: “Ta từ nhỏ được Độc Cô mẫu phi nuôi lớn, Nhị ca không thể đi lại, ngự y bảo rất có thể hắn sống không tới ngày hành quan lễ. Từ khi hiểu sự tình, người người đều nói, tương lai muốn ta phù đế tộ, chấn chỉnh lại vinh quang Hiên Viên thị… chi phí ăn mặc tuy không sánh bằng ba huynh đệ nuôi dưỡng bên Đặng hoàng hậu, nhưng so với Nhị ca, thì vẫn tốt hơn không ít. Đặng đảng một tay che trời, trước kia là Trần quận Tạ tiên sinh đến giảng bài cho ta cùng Nhị ca, truyền thụ cho chúng ta nhân thế đạo, đế vương thuật, rồi kì lạ một ngày tiên sinh bỗng đột tử ở trong phủ, đến đây không có bao nhiêu đại nho trường thái học nguyện đến dạy nữa. Chịu giảng bài cho chúng ta đều là thanh lưu sĩ tử, nhưng bọn họ dạy kinh sử tử tập, mấy thứ đó trọng yếu hơn chính luận quyền mưu, mà coi như bọn họ dám dạy, thì cũng chẳng biết được bao nhiêu?”
Triệu Hủ nhàn nhạt nói: “Khó trách ứng cử viên Vương phi của ngươi, hoàng đế đều chọn con cháu thế gia.”
“Dù là như vậy, ta còn phải đổi đến sáu sư phụ, học hành đứt quãng.” Hiên Viên Hối mím đôi môi vốn hơi mỏng thành một đường thẳng: “Ngươi nói không sai, ta xác thực không còn gì cả, ta quả thật đang đẩy tất cả mọi người ra ngoài… Có lẽ nếu năm đó Độc Cô mẫu phi hoài thai không bị ám hại, thì hôm nay Nhị ca đã là người chống đỡ đại cục, biết đâu lại làm được nhiều hơn ta.”
Triệu Hủ nghiêng đầu liếc y: “Ta không thể giống như người khác khen ngợi ngươi, trấn an ngươi. Khi đã đồng ý hôn nhân này, đồng ý với phụ hoàng ngươi, thậm chí kết hôn với ngươi, như vậy là chấp nhận đại cục đã định, hai ta một thể, hai ta đồng mệnh, ta chắc chắn sẽ không mặc kệ ngươi không quản.”
Hiên Viên Hối cổ họng nghẹn nghẹn: “Chúng ta ước pháp tam chương đi.”
“Được.”
Hiên Viên Hối ngồi thẳng người, từ trong giày lấy ra một cây chủy thủ, sáng loá dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ, thật ứng với câu “Diệu tựa triêu nhật” (mặt trời mới mọc).
“Chẳng lẽ đây là bách tịch chuỷ thủ Ngụy văn chế ra?”
Hiên Viên Hối nở nụ cười tươi sáng với hắn: “Thập Cửu Lang quả thực uyên bác nhận thức thật cao, không sai, đây đúng là dương văn. Đang ở trên thảo nguyên, không bằng theo quy củ người Hồ, hôm nay chúng ta tuyên thệ với trời, uống máu ăn thề.”
Triệu Hủ thầm cảm thấy ngây thơ không tả được, vất vả cất nuốt lời định nói: “Ngươi nào biết Tào Mạnh Đức cùng Lữ Bố ngày xưa chưa từng uống máu ăn thề ” thay bằng: “Vương gia nếu như nguyện ý, ta cũng không gì không thể.”
Đôi con ngươi xanh thẳm của Hiên Viên Hối tràn đầy nghiêm túc: “Nam tử dân tộc Hồi Hột chưa bao giờ nói dối, ta tuy chỉ có một nửa huyết thống Hồi Hột, nhưng đã phát lời thề thì sẽ giữ lời.”
“Được.” Triệu Hủ chỉ cảm thấy cùng y chơi đùa, có ít còn hơn không, vén vạt áo lên, hướng phía nam Trường An quỳ xuống.
Hiên Viên Hối quỳ gối bên cạnh hắn: “Thứ nhất, phàm là liên quan đến việc triều chính, ta cùng với Triệu Hủ đều phải có mặt, bất kỳ đại sự gì đều do hai người thỏa thuận; cho dù ý kiến không hợp nhau, cũng phải ôn hòa nhã nhặn, không được khư khư cố chấp.”
“Thứ hai ta chủ quản việc quân, còn việc tiền bạc, tất cả giao phó cho Triệu Hủ, nói cách khác, tài sản riêng của Túc vương phủ, đều do Triệu Hủ quản khống. Còn dùng người…”
Triệu Hủ xen mồm: “Tùy cơ ứng biến, nếu là tâm phúc, thì cần hai người cùng xem xét điều động.”
“Thứ ba” Hiên Viên Hối quay đầu nhìn Triệu Hủ, thần sắc cực kỳ nghiêm túc: “Ta nhớ tới ngày đầu kết hôn Thập Cửu Lang đã nói với ta một chuyện, bây giờ ta rất tán thành. Việc Túc Châu, thiên đầu vạn tự, chính là cần hai ta lục lực đồng tâm, thanh tâm quả dục, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng. Ngày chúng ta hoà ly, có lẽ là ngày đại nghiệp đã thành, trước khi chúng ta hoà ly, tuyệt không gần nữ sắc.”
Thấy Triệu Hủ sững sờ nhìn mình, Hiên Viên Hối bừng tỉnh nói bổ sung: “Còn có nam sắc.”
Triệu Hủ dở khóc dở cười: “Chương thứ ba, ngươi muốn hứa cái này?”
“Đừng quên” Hiên Viên Hối cố ý bĩu môi, nở nụ cười có chút tà khí: “Chúng ta là phu thê, nên vì nhau thủ thân như ngọc, đây cũng là cái quan trọng nhất.”
Triệu Hủ tức giận, đoạt lấy dao găm trong tay y, ở nơi cổ tay hoa một chút, lại bị Hiên Viên Hối đoạt mất.
“Một đao kia cắt xuống, ngươi muốn tự sát à?”
Hiên Viên Hối cẩn thận dùng dao găm đâm nhẹ một chút trên đầu ngón tay trái của hai người, Triệu Hủ chỉ cảm thấy hơi đau xót, một ít máu tươi chảy ra tại đầu ngón tay.
Hiên Viên Hối lau qua môi hắn, cũng dùng môi lau nhẹ qua ngón tay Triệu Hủ.
Triệu Hủ nhịn xuống cảm giác dị dạng, xem mèo vẽ hổ.
Đúng vào lúc này, một vầng cầu vồng hiện ra nối liền trời đất, xán lạn loá mắt.
Bốn phía vang lên tiếng hô kinh ngạc, Triệu Hủ bây giờ mới lưu ý đến việc người của vương phủ chờ đợi bốn phía đã lâu.
“Đây là điềm lành!” Hiên Viên Hối vui vẻ nói.
Triệu Hủ: “…”
Lẽ nào trọng điểm không phải là đám người này nhìn thấy chuyện cười bao lâu rồi!
__________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu vương gia vẫn rất có tế bào lãng mạn nhỉ? So với hắn (Vương phi) là tiền bối rồi.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
91 chương
15 chương
63 chương
130 chương
10 chương