Đợi mưa tạnh

Chương 53 : chương 53

Thẩm Lạc xách thức ăn vào bếp, rồi thuận miệng sai Bắc Vũ: – Em rót cho Tri Viễn cốc nước đi. Bắc Vũ "vâng" một tiếng, đưa cho Lý Tri Viễn một ly nước nóng, rồi ngồi xuống gần chỗ anh ta. – Cảm... cảm ơn em! Lý Tri Viễn nhấp một ngụm nước rồi cúi đầu dịch ra chỗ khác. –... – Bắc Vũ nói: – Anh học cùng với Thẩm Lạc à? Lý Tri Viễn gật đầu. – MIT hả? Lý Tri Viễn tiếp tục gật đầu. Bắc Vũ cười: – Anh giỏi thật đấy! Lý Tri Viễn lắc đầu lia lịa: – Không đâu. Bắc Vũ thấy anh ta lắp ba lắp bắp, mặt đỏ tía tai thì không dám nói chuyện với anh ta nữa. Nếu cô mà cứ hỏi tiếp thì có khi anh ta sẽ chui xuống gầm ghế mất. – Phi Thuyền Nhỏ, em chơi với bố nuôi em nhé, chị vào giúp bố em nấu cơm. – Vâng ạ. – Phi Thuyền Nhỏ ngoan ngoãn trả lời. Nghe cô nói vậy thì Lý Tri Viễn liền thở phào một hơi. Bắc Vũ thấy anh ta như vậy thì bật cười. Cô đi vào trong bếp rồi nói với Thẩm Lạc: – Bạn anh hay thật đấy! Quả nhiên là vật hợp theo loài. Đây đúng là nerd (*) trong truyền thuyết mà, có điều một người thì biểu lộ ra mặt còn một người thì che giấu trong lòng thôi. (*) Trước đây nerd có nghĩa là một người không thích giao tiếp. Sau sự kiện của Bill Gates, thì nó lại mang nghĩa là một người say mê nghiên cứu khoa học, không màng dư luận bàn tán. Tớ đoán là tác giả dùng theo nghĩa ban đầu. Thẩm Lạc nghiêng đầu nhìn cô. Cô dựa vào bả vai anh, cười hì hì: – May mà anh chỉ là mặt lạnh như bài poker thôi, nên không ai biết cả. Thẩm Lạc không nói gì cả. Bắc Vũ nghĩ một lát rồi lại nói: – Trình Tố Tố là ai thế? Thẩm Lạc hờ hững: – Không ai cả. Bắc Vũ nghe vậy là biết có vấn đề rồi, cô cau mày lại: – Em thấy có vẻ là con gái! – Chắc vậy. Bắc Vũ chán nản: – Có phải anh có chuyện gì giấu em không? Thẩm Lạc nghiêng đầu nhìn cô: – Em cảm thấy anh và Trình Tố Tố có quan hệ à? Bắc Vũ gật đầu. Thẩm Lạc "hừ" một tiếng: – Vậy anh nói cho em biết, anh và cô ta không dính dáng gì đến nhau cả. Bắc Vũ lại nói: – Vậy sao bạn anh lại nhắc tới cô ấy? Thẩm Lạc nói: – Cậu ấy nhắc tới thì liên quan gì đến anh. Bắc Vũ im lặng, mặc dù cô biết là anh đang giấu cô chuyện gì đó, nhưng anh không muốn nói, thì cô cũng không hỏi được, thế là cô nói sang chuyện khác: – Em rửa rau giúp anh nhé. Thẩm Lạc nhìn cô: – Cũng được, em ở ngoài phòng khách thì Tri Viễn lại xấu hổ. Bốn món mặn một món canh được dọn lên bàn. Phi Thuyền Nhỏ kéo Lý Tri Viễn vào nhà ăn.Lý Tri Viễn cười híp mắt lại: – Lâu lắm rồi không được ăn đồ cậu nấu, có vẻ tay nghề cậu lại tốt hơn trước rồi. Phi Thuyền Nhỏ giòn giã tiếp lời: – Vì bố phải nấu bữa trưa cho chị đấy ạ. Lý Tri Viễn xấu hổ gãi đầu rồi cảm thán: – Không ngờ mới mấy tháng không gặp, cậu đã có bạn gái rồi. Vậy mà không báo với tớ một tiếng. Thẩm Lạc chỉ nói: – Có phải chuyện gì lớn đâu mà phải báo. Sau đó thấy Bắc Vũ đang nhìn mình thì lại đổi giọng: – Chủ yếu là sợ cậu kích động. Bắc Vũ: Anh giỏi lắm! Cô lặng lẽ nhìn Lý Tri Viễn, nhưng anh ta vẫn chỉ cười ngớ ngẩn như trước: – Cái này thì có gì mà kích động chứ. Lúc trước chúng ta ở cùng phòng, cũng đầy người thích cậu mà. Có điều cậu vẫn luôn độc thân, nên nghe tin cũng hơi giật mình thật. Thẩm Lạc cười khẽ: – Giật mình thì không cần, nhưng cơm thì có thể ăn nhiều hơn mọi ngày đấy. Sau khi mọi người đã ngồi xuống bàn rồi, Phi Thuyền Nhỏ lại ân cần gắp thức ăn cho Lý Tri Viễn: – Bố nuôi phải ăn nhiều cơm thì mới cao ráo đẹp trai như bố con, và có một người bạn gái xinh đẹp như chị được. Lý Tri Viễn bật cười: – Cảm ơn Phi Thuyền Nhỏ. Sau đó liền cắm cúi ăn cơm. Ăn được một lúc rồi, anh ta mới nói chuyện tiếp: – Thẩm Lạc, tớ về Hoàn Vũ rồi. Thẩm Lạc hơi giật mình, nhưng cũng chỉ "ừ" một tiếng rồi thôi. Lý Tri Viễn lại thăm dò: – Cậu... Thẩm Lạc liền nói thẳng: – Tớ không có ý định quay về đó. Cậu đã no chưa? Nếu chưa thì để tớ lấy thêm cơm cho. Lý Tri Viễn: – Vậy cậu cho tớ thêm một bát nữa đi! Bắc Vũ lặng lẽ nhìn anh ta, không ngờ trông thì gầy mà lượng cơm lại không ít chút nào. Anh ta đã ăn ba bát cơm đầy rồi đấy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà. Sau khi ăn cơm xong thì trời đã tối đen, Lý Tri Viễn ngồi chơi thêm một lát rồi đi về. Khi Thẩm Lạc vừa tiễn anh ta xong thì Bắc Vũ liền nói: – Em về kiểm tra lại hàng hóa đã, lát nữa em lại sang. Thẩm Lạc hỏi: – Có cần anh giúp không? Bắc Vũ lắc đầu: – Không cần đâu, chỉ cần đối chiếu với hóa đơn thôi. Thẩm Lạc liền gật đầu: – Ừ, vậy anh chờ em. Bắc Vũ nhìn anh một cái rồi vội vàng chạy ra ngoài. Khi cánh cửa nhà Thẩm Lạc vừa đóng lại, cô liền rón rén đuổi theo Lý Tri Viễn. Lý Tri Viễn vẫn còn chưa ra khỏi ngõ. Bắc Vũ đuổi theo rồi vỗ lên lưng anh ta. Lý Tri Viễn giật nảy mình lên, khi thấy người vỗ lưng mình là Bắc Vũ thì vội vàng vỗ ngực rồi đỏ mặt hỏi: – Em... em có chuyện gì à? Bắc Vũ nói: – Em có chuyện muốn hỏi anh. Lý Tri Viễn nói: – Chuyện... chuyện gì? Bắc Vũ do dự một lát rồi hỏi: – Trình Tố Tố mà anh nhắc tới khi nãy là ai thế? Lý Tri Viễn lại càng lắp bắp hơn: – Thẩm Lạc... không nói cho em à? Bắc Vũ lắc đầu. Lý Tri Viễn "ồ" lên một tiếng. Bắc Vũ lườm anh ta: – Anh "ồ" cái gì? Em hỏi cô ấy là ai cơ mà? Lý Tri Viễn gãi đầu: – Không phải ai cả, anh không quen cô ấy. Bắc Vũ hỏi: – Anh không quen cô ấy? Nghĩa là Thẩm Lạc quen hả? Chẳng lẽ là bạn gái cũ của anh ấy? Lý Tri Viễn vội vàng lắc đầu: – Không phải đâu! Thẩm Lạc cũng không quen cô ấy. Bắc Vũ hỏi: – Nếu cả hai người đều không quen, thì sao anh lại nhắc tới cô ấy? Lý Tri Viễn ấp úng: – Nói chung là bọn anh đều không quen cô ấy. Cô ấy cũng không có quan hệ gì với Thẩm Lạc. Thẩm Lạc... Thẩm Lạc trước kia cũng giống anh, đều không có bạn gái. Mặc dù Thẩm Lạc từng nói là không có bạn gái cũ hay vợ cũ, nhưng cô cũng không tin Phi Thuyền Nhỏ là sản phẩm của ống nghiệm. Thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy anh có chuyện giấu cô. Bây giờ nghe thấy Lý Tri Viễn nói vậy, thì cô thấy rất hài lòng, còn việc Trình Tố Tố là ai thì cô cũng không quan tâm. Miễn không phải bạn gái cũ của Thẩm Lạc là được. Con gái đang yêu rất hẹp hòi mà. Cô gật đầu: – Vậy thì cảm ơn anh, anh không cần đi nhanh quá đâu ạ, ra ngoài ngõ là có thể bắt xe rồi. Lý Tri Viễn nghe vậy thì chạy vụt đi như mới được tha chết. Bắc Vũ đang lững thững đi về nhà thì lại có người gọi điện thoại tới. Cô cầm lên nghe, là Thiệu Vân Khê gọi. – Hi, dạo này cậu sao rồi? Bắc Vũ đáp: – Tớ rất tốt! Thiệu Vân Khê: – Hôm trước tớ gặp một bạn cùng lớp, cậu ấy nói là chủ nhật lớp mình tổ chức họp lớp đấy, cậu có đi không? Bắc Vũ sửng sốt một chút, chủ nhật họp lớp mà không ai báo cho cô cả. May mà cô cũng chẳng quan tâm: – Không đi, họp lớp chán lắm. Mà cậu học ở đó có một học kỳ thì đi gì chứ? Thiệu Vân Khê cười: – Tớ cũng không thích đi lắm, nhưng cứ nghĩ đến năm đó cậu bị mọi người hiểu lầm là tớ lại thấy khó chịu. Vừa hay bây giờ có cơ hội giải thích rõ ràng nên mới đi. Bắc Vũ cười nhạo: – Chuyện từ mười mấy năm trước, bây giờ còn giải thích gì nữa? Tớ không để ý đến nó, thì người khác cũng chẳng để ý đâu. Thiệu Vân Khê nghiêm túc nói: – Nhưng tớ để ý. Với lại tớ cảm thấy cậu nên chứng minh cho mọi người thấy là cậu không bị lời đồn đãi đánh bại, cuộc sống của cậu cũng không hề thua kém ai cả. Bắc Vũ sửng sốt, sau đó cô ấp úng nói: – Nói sau nhé! Khi cô về đến nhà, thì lập tức vào mail xem, quả nhiên trong đó có mail thông báo họp lớp được gửi tập thể. Sau khi tốt nghiệp cô liền thay số điện thoại, cũng không tham gia vào nhóm lớp trên mạng. Trong lớp chỉ có mình Nam Nam biết số điện thoại của cô. Nên nếu lớp trưởng có muốn báo cho cô, thì cũng chỉ có thể gửi vào mail thôi. Đúng là cô không muốn đi họp lớp, vì hai năm cấp ba đó là những chuỗi ngày đen tối nhất trong cuộc đời cô. Cô bị mọi người xa lánh, không ai muốn chơi với cô, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Cô phải thừa nhận là nghe Thiệu Vân Khê nói, cô cũng rất muốn đi. Cô muốn cho bọn họ biết rằng cô không có trở thành con người như bọn họ nghĩ, cô có sự nghiệp của mình, mặc dù không lớn, nhưng cũng là chính tay cô gây dựng lên, chứ không phải phụ thuộc vào người khác. Đương nhiên, chuyện thỏa mãn lòng hư vinh của cô nhất chính là bạn trai cô chính là Thẩm Lạc – nhân vật truyền kỳ của năm đó. Ai không muốn vả mặt những người từng xem thường, khinh bỉ mình chứ? Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Bắc Vũ đã thay đổi quyết định. Cô sẽ đi họp lớp, còn phải dẫn cả người nhà đi cùng nữa. Nhưng cô cũng biết Thẩm Lạc không thích xã giao, ngay cả tiệc của công ty cô anh còn chẳng muốn tới, huống chi là họp lớp. Cô cứ mải nghĩ về chuyện đó, nên đến tận khi Thẩm Lạc gọi cô mới chậm rãi sang nhà anh. Cô vừa bước chân vào cửa, Thẩm Lạc đã hỏi ngay: – Em xong việc chưa? Bắc Vũ gật đầu, rồi lại hỏi: – Chúng ta đang yêu đương đúng không? Thẩm Lạc nhìn cô với ánh mắt "em ngốc hả?". Bắc Vũ cười: – Vậy anh là bạn trai em nhỉ? Thẩm Lạc nói: – Không phải bạn trai, chẳng lẽ là bạn gái? Bắc Vũ nghẹn họng: – Thế có phải em muốn anh làm gì, anh cũng sẽ làm vì em không? Thẩm Lạc nhíu mày: – Em muốn làm gì thì nói thẳng đi. Bắc Vũ cũng không quanh co lòng vòng nữa: – Lớp cấp ba của em tổ chức họp lớp, em muốn anh đi cùng em. Thẩm Lạc lơ đễnh: – Em ghét bọn họ lắm mà, đi họp lớp làm gì? Bắc Vũ cười: – Bởi vì Thiệu Vân Khê cũng đi, cậu ấy muốn giải thích mọi chuyện. Sau đó em lại dẫn anh theo, để khoe khoang với bọn họ. Thẩm Lạc liếc cô một cái: – Anh sẽ không giúp em làm chuyện ngây thơ như thế đâu. Bắc Vũ: Ha ha.