Đợi mưa tạnh

Chương 16 : bố con

Cậu bé cầm lấy tay Thẩm Lạc, rồi quay lại nói với Bắc Vũ: – Chị xinh đẹp, em tìm được bố em rồi. Chị không cần đi tìm cùng em nữa đâu. Bắc Vũ nhếch môi, lộ ra một nụ cười rất gượng gạo. – Bố, chúng ta chơi tiếp đi! Thẩm Lạc nhìn cậu bé, vừa dắt cậu ra ngoài, vừa nói nhỏ: – Hôn lễ của chú sắp bắt đầu rồi, chúng ra ra ngoài thôi. – Vâng. Hai bố con đi ra ngoài cửa. Khi đi qua chỗ Bắc Vũ thì cậu bé kia vẫy tay chào Bắc Vũ: – Tạm biệt chị. Bắc Vũ giơ tay lên, cười: – Tạm biệt. Mà Thẩm Lạc thì không hề nhìn cô lấy một cái. Đợi họ ra ngoài rồi, anh bạn trai của Lý Tĩnh Di mới hỏi: – Sao nhìn anh ta quen thế nhỉ? Bắc Vũ nhìn anh ta: – Anh không nhận ra à? Anh ấy là Thẩm Lạc cùng khối anh đấy. – Thẩm Lạc hả? Bắc Vũ đứng dậy, tay cầm danh thiếp đi ra ngoài: – Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta ra ngoài thôi. Khi đi qua một chiếc thùng rác, tấm danh thiếp trong tay cô nhẹ nhàng rơi xuống. Khi cô về đến bàn, thì nghe thấy mọi người đang bàn luận về Thẩm Lạc. Một người vui vẻ nói: – Vừa nãy tôi trông thấy Thẩm Lạc đấy! – Cái người được gọi là Lạc Thần đó hả? – Anh ta đi học ở MIT đúng không? Bây giờ làm việc ở đâu? – Vừa rồi tôi có hỏi thăm mấy câu, anh ta bảo là không có việc làm. Không biết là ai cảm thấy mình giỏi giang hơn người, cười nói: – Học giỏi thì có tác dụng gì chứ? Điểm cao mà không có năng lực thì ra xã hội cũng chả ai cần. Một người khác hỏi: – Sao anh biết người ta điểm cao mà không có năng lực? – Lúc đi học, anh ta có chơi với ai đâu. À, có. Có chơi cùng mấy đứa học sinh cá biệt. Chẳng nhẽ đầu anh ta có vấn đề à? Bắc Vũ lặng lẽ khinh thường bọn họ. Hạ thấp Thẩm Lạc xuống để khoe khoang mình thành công cũng chả sao. Lại còn lôi cả Giang Việt vào nữa. Mấy người tự nhận là tinh anh này, cũng chỉ vậy mà thôi. Bọn họ đang nói chuyện rôm rả. Đột nhiên có một cậu bé xinh xắn chạy đến bên cạnh Bắc Vũ: – Chị xinh đẹp. Chị ở đây à? Bắc Vũ nhìn cậu nhóc đứng bên cạnh mình, rồi cười: – Đúng vậy, lại gặp em rồi. Cũng không biết vì sao kiểu người như Thẩm Lạc mà lại dạy dỗ được một đứa con đáng yêu như thế này nữa. Cậu bé nói: – Chị, em tên là Thẩm Phi Châu, chị có thể gọi em là Phi Thuyền Nhỏ. Lý Tĩnh Di cười: – Thằng nhóc này thật là đáng yêu. Con của ai đấy? Phi Thuyền Nhỏ quay sang nhìn cô ta, rồi nói rất nhỏ nhẹ: – Cháu chào cô. Cháu là con bố Thẩm Lạc. Câu "Cô" này làm mặt Lý Tĩnh Di xanh lại. Rõ ràng thằng nhóc này mới gọi Bắc Vũ là chị xong, mà sao đến lượt cô ta lại thành cô chứ? Tuy là theo tuổi tác thì gọi như vậy là đúng. Mọi người trên bàn đều rất ngạc nhiên. Có người hỏi: – Thẩm Lạc đã có con lớn như vậy rồi cơ à? Anh ta vừa nói xong, Thẩm Lạc đã đi tới. Anh bế Phi Thuyền Nhỏ ở bên cạnh Bắc Vũ lên: – Hôn lễ bắt đầu rồi, bố bảo con không được chạy lung tung cơ mà. Người đàn ông đã gặp anh lúc trước lên tiếng chào hỏi: – Thẩm Lạc, ở đây đều là bạn học cùng cấp III cả. Cậu ngồi cùng luôn đi. – Không cần. Anh ta lại nói tiếp: – Cậu mới về nước hả? Tình hình trong nước và bên Mĩ không giống nhau. Mọi người đều là bạn học cả. Nếu có gì cần giúp thì cứ nói, chúng tôi sẽ giúp cậu. Thẩm Lạc nheo mắt lại. Đúng lúc này, một ông lão khỏe mạnh dẫn một người đàn ông trung niên đi tới: – Thẩm Lạc, đây là chủ nhiệm Trình của HKUST (*). Cậu ấy muốn mời cháu đến HKUST giảng dạy ngành Thiên văn. (*)HKUST: Hong Kong University of Science and Technology / Đại học Khoa học và Công nghệ HongKong Thẩm Lạc nói: – Chào chủ nhiệm Trình. Thiên văn chỉ là sở thích cá nhân của em thôi. Em không dám làm trò trước mặt mọi người. Người được gọi là chủ nhiệm Trình kia cười ha ha: – Tiến sĩ Thẩm quá khiêm tốn rồi. Em là tiến sĩ ngành Thiên Văn của MIT. Mấy hôm trước em còn cho nghiên cứu sinh của trường mượn đài thiên văn tư nhân của em trên núi Vân, để quan sát, thu thập số liệu. Tôi mới nói chuyện với ông nội em, là nhà trường đang cần những giảng viên giỏi giang, kinh nghiệm phong phú. Nếu em muốn thì nhà trường sẽ để em làm giảng viên dạy cho các nghiên cứu sinh. Nhưng ông em lại bảo là em sẽ không nhận lời. Vì vậy tôi đã nhờ ông dẫn tôi đến gặp em để hỏi trực tiếp em lần nữa. Thẩm Lạc cười khẽ: – Cảm ơn chủ nhiệm Trình. Nhưng mà ông em nói đúng đấy ạ. Em thật sự không có ý định đó. Ông nội Thẩm cười: – Tôi đã nói rồi mà. Thằng cháu này của tôi rất thích thiên văn, nhưng nó chỉ là ngành học thứ hai, sở thích nghiệp dư thôi. Chủ nhiệm Trình lắc đầu: – Sở thích nghiệp dư mà cũng có thể lấy được bằng tiến sĩ, thì chúng tôi còn thấy xấu hổ hơn. Thẩm Lạc nói: – Chủ nhiệm Trình quá khen rồi. Bằng cấp cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi. Nào có quan trọng như vậy. Bắc Vũ nhướn mày, cô cũng rất muốn có một tờ giấy không quan trọng như vậy. Chủ nhiệm Trình bật cười, nói mấy câu khách sáo với Thẩm Lạc rồi lại đỡ ông nội Thẩm đi về. Thẩm Lạc thản nhiên nhìn xuống chỗ Bắc Vũ, rồi dắt Phi Thuyền Nhỏ đi. Phi Thuyền Nhỏ vừa đi vừa cười với cô: – Chị ơi, lát nữa em lại đến tìm chị nhé. Bắc Vũ cười với cậu bé. Cô trở thành sát thủ trẻ con (*) từ bao giờ vậy? (*) Ý là trẻ con vừa gặp đã quý mến, thích chơi cùng. Cả bàn đều chìm trong không khí xấu hổ. Mấy người kia quay sang nhìn nhau. Giảng viên Đại học lên tiếng: – Không ngờ ông nội Thẩm Lạc lại là Thẩm Tuyển Hòa. Sau một hồi im lặng, có một người mắng anh chàng cung cấp sai thông tin: – Anh bảo là người ta không có việc làm cơ mà. Không tìm được việc với không muốn đi làm không giống nhau đâu. Người ta có tận hai bằng tiến sĩ của MIT đấy. Không thấy anh ta không thèm làm giảng viên của HKUST à? Sau đó, mấy người khác cũng xúm vào mắng anh ta, để che dấu hành động hạ thấp người khác của mình ban nãy. Bắc Vũ nhìn từ đầu đến cuối, vẫn không nhịn được cười. Cô uống một ngụm nước để bình tĩnh lại, rồi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Lạc. Anh ngồi cách cô mấy bàn, đầu hơi cúi xuống, nên trông cả người rất tĩnh lặng, khác hẳn với không khí ồn ào xung quanh. Trông vẫn không khác gì cậu thiếu niên trong sáng mười năm trước. Bởi vì lúc đó anh đang cúi đầu nói chuyện với Phi Thuyền Nhỏ, nên Bắc Vũ có thể nhìn thẳng vào anh. Một lát sau, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô. Bắc Vũ muốn quay đi nhưng đã không kịp nữa. Cô chỉ có thể để mặc ánh mắt mình chạm vào ánh mắt anh. May mà cô không còn là cô bé ngốc nghếch thích anh mà không dám nói năm đó nữa. Vậy nên môi cô cong lên, đưa cho anh một nụ cười không nghiêm túc cho lắm. Cô còn chưa cười xong, Thẩm Lạc đã lại cúi đầu xuống. – Bố, sao vừa nãy bố lại kéo con đi? Phi Thuyền Nhỏ ngồi trên chân anh hỏi. – Bố dạy con là không được nói chuyện với người lạ cơ mà. Cẩn thận bị người ta bắt đi đấy. – Con thấy chị xinh đẹp không giống người xấu. – Người xấu có viết chữ lên trán đâu. Phi Thuyền Nhỏ bĩu môi: – Bố cứ như vậy, thì làm sao tìm được vợ. Thẩm Lạc nhíu mày nhìn cậu con trai: – Con muốn chị kia làm vợ bố à? Phi Thuyền Nhỏ nói: – Ông gì đó nói là phải thả lưới rộng rãi, vớt trọng điểm. Bố sắp ba mươi tuổi rồi. Còn không lấy vợ là sẽ phải ngồi tù đó. Giọng nói của cậu bé không nhỏ, nên mấy người họ hàng ngồi xung quanh cũng nghe thấy. Mọi người cười ầm lên. Chị họ Thẩm Lạc nói: – Phi Thuyền Nhỏ nói đúng đấy. Em nhìn xem, Chu dục ít tuổi hơn em, cũng kết hôn rồi đấy. Thẩm Lạc lạnh lùng nhìn cô ấy. Nhưng cô chị họ cũng không định bỏ qua. Cô ấy lại nói tiếp: – Nhưng mà cũng phải nói thật. Em mà dẫn bạn gái về nhà, thì đúng là mặt trời mọc hướng Tây. Phi Thuyền Nhỏ bĩu môi: – Bác à, bố cháu rất giỏi nhé. Toàn là bố cháu không thích người ta thôi. Cháu thấy là bố cháu đang tìm kiếm tình yêu đích thực. Chị họ Thẩm Lạc cười ha ha: – Phi Thuyền Nhỏ, tháng sau cháu mới đủ năm tuổi đấy! Có phải cháu biết quá nhiều thứ rồi không? Ai dạy cháu mấy thứ linh tinh đó vậy? Phi Thuyền Nhỏ nói: – Cháu xem trong sách ạ. Chị họ vỗ vai Thẩm Lạc: – Vậy mới nói, trẻ con không nên biết chữ quá sớm. Thằng bé còn biết nhiều thứ hơn cả một đứa mười tuổi. May mà tính Phi Thuyền Nhỏ còn hồn nhiên, ngây thơ. Không thì sớm muộn gì cũng trở thành một người kỳ lạ như em. Một thiên tài mười tuổi học cấp II, mười hai tuổi lên cấp III, mười bốn tuổi học đại học, thì tính cách kỳ quái cũng là lẽ đương nhiên. Phi Thuyền Nhỏ ôm tay Thẩm Lạc, nịnh nọt: – Bố cháu không có kỳ lạ đâu nhé. Bố cháu là ông bố tốt nhất trên đời này. Chị họ lại bị chọc cười: – May mà em có đứa con trai như thế này, không thì người ta lại tưởng em lấy ở đâu ra một bản sao đấy. Ừm, vớ được một cậu con trai. Thẩm Lạc liếc về phía Bắc Vũ, rồi nói nhỏ: – Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chị đừng nói lung tung nữa. Anh vừa nói xong thì tiếng nhạc đã vang lên. Phi Thuyền Nhỏ vui vẻ ngồi trên chân anh. Là một người làm trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, Thẩm Lạc luôn làm việc theo lý trí và logic. Vậy nên anh không có thích thú gì với mấy loại nghi lễ này, càng không tin vào tình cảm nam nữ và chủ nghĩa duy tâm. Vì vậy anh không thể hiểu nổi vì sao ông em họ Chu Dục lại chọn người như Giai Nguyên Vu. Nhưng lúc này, anh nhìn thấy vẻ mặt vui sướng, ngây ngô của ông em họ ngu ngốc kia, thì trong lòng anh lại xuất hiện một số cảm giác khó diễn tả thành lời. Có một ít là không thể hiểu nổi, nhưng phần lớn là hâm mộ về thứ mà mình chưa bao giờ có. Cô dâu chuẩn bị ném hoa cưới. Phi Thuyền Nhỏ chạy sang chỗ Bắc Vũ, kéo tay cô: – Chị xinh đẹp. Mọi người đều bảo là lấy được hoa cưới, thì sẽ nhanh lấy được chồng đấy. Chị có muốn đi lấy không? Bắc Vũ không quan tâm đến việc lấy chồng, nên cô chỉ lắc đầu. Phi Thuyền Nhỏ nói: – Vậy chị có thể bế em đi cướp hoa không? Em muốn cướp cho bố em. Tuy Bắc Vũ không hiểu được vì sao một thằng nhóc con, lại cứ luôn quan tâm đến việc lớn cả đời của bố mình. Nhưng thằng bé này thật sự quá đáng yêu. Làm một người không thích trẻ con như cô cũng không thể từ chối yêu cầu của bé. Cô gật đầu. Rồi dắt Phi Thuyền Nhỏ vào chỗ mấy cô gái trẻ, bế cậu bé lên. Trước khi cô dâu ném hoa ra, Phi Thuyền Nhỏ đã hét lên: – Thím xinh đẹp nhất trên đời, thím phải ném hoa cho cháu nhé! Tất cả mọi người đều cười ầm lên. Cô dâu nhìn thẳng vào chỗ cậu bé, rồi ném bó hoa về phía đó. Đương nhiên, mấy cô gái khác cũng không tranh với cậu bé đáng yêu này rồi. Sau khi Phi Thuyền Nhỏ ôm được bó hoa rồi, thì mấy người họ đều xúm lại thơm má cậu: – Cháu à, cháu còn nhỏ vậy mà đã muốn lấy vợ rồi hả? Phi Thuyền Nhỏ không trả lời, mà cứ luôn miệng cười. Một tay bé ôm hoa, một tay ôm cổ Bắc Vũ, thơm má cô một cái: – Cảm ơn chị xinh đẹp! Sau đó bé nhanh chóng trượt xuống dưới đất, chạy như bay về chỗ Thẩm Lạc. – Bố ơi. Con cướp được hoa cho bố rồi này. Bố yên tâm đi. Bố sẽ nhanh lấy được vợ thôi. Mấy người họ hàng ngồi xung quanh đều bật cười. Thẩm Lạc nhận lấy bó hoa, thở dài: – Bạn Thẩm Phi Châu, bố cảm ơn con! Phi Thuyền Nhỏ nói: – Không cần cảm ơn! Đây là việc con phải làm mà! Thẩm Lạc lắc đầu, không nói gì nữa. Anh để hoa lên mặt bàn, rồi ôm con trai ngồi lên ghế, dịu dàng nói: – Được rồi, ăn cơm đi, đừng chạy loạn nữa. – Vâng ạ.