Một tháng sau, chuyến hành trình đầu tiên của Bắc Vũ kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, vì cô muốn cho Thẩm Lạc một điều bất ngờ. Cô không hề thông báo cho ai cả, mà tự mình đổi vé rồi bay về thành phố Giang. Chuyến bay của cô là vào buổi sáng. Khi cô về đến nhà thì đã là bảy giờ tối rồi. Xe taxi dừng ở đầu ngõ, cô cõng balo đi vào con ngõ nhỏ. Có lẽ là chưa bao giờ xa nhà lâu như vậy, nên khi trông thấy những khung cảnh quen thuộc này, cô lại có cảm giác như người đi xa về thăm quê cũ. Đi gần đến nhà Bắc Vũ liền nhìn sang phía nhà Thẩm Lạc. Nhà anh không bật đèn, chắc là không có ai ở nhà. Cô nhíu mày đi thêm một đoạn nữa thì mới phát hiện nhà cô đang sáng đèn, lại còn có tiếng ồn ào gì đó nữa. Cô vội vàng đi về nhà, càng đến gần tiếng cười nói càng lớn. Giang Nhị Cẩu làm cái quỷ gì vậy? Cổng nhà không khóa, nên Bắc Vũ có thể trực tiếp đi vào. Cô rón rén đến gần cánh cửa đang khép hờ, rồi nhìn vào trong qua khe hở. Hóa ra là bọn họ đang mở party. Công ty cô có mở party thì cũng không có gì lạ, điều kỳ lạ là Thẩm Lạc cũng góp mặt ở đó. Một người ghét sự náo nhiệt, không thích chốn đông người như anh mà cũng tham dự party. Bắc Vũ đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn anh. Tuy anh vẫn không thích ứng lắm với bầu không khí nhộn nhịp đó, nhưng cũng không hề có vẻ phản cảm. Khi xem bọn họ biểu diễn, anh cũng cười theo mọi người nữa. Cô đứng ở ngoài cửa một lát, liền cảm thấy trong lòng rất vui vẻ. Một lát sau có một người vỗ vai cô: – Xin hỏi chị tìm ai ạ? Giọng nói có vẻ quen thuộc, Bắc Vũ quay đầu lại nhìn, nhưng đó lại là một anh chàng đẹp trai mà cô chưa gặp bao giờ. Anh chàng kia nhìn thấy mặt cô thì rất kinh ngạc: – Bắc... Bắc Vũ, em về rồi à? Bắc Vũ mở to mắt: – Anh là Lý Tri Viễn hả? Lý Tri Viễn đỏ mặt gật đầu. Bắc Vũ đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, không đeo kính mắt, mặc một bộ quần áo thoải mái, trên chân là một đôi giày đang thịnh hành. Trông vừa trẻ vừa đẹp trai. Cô thật sự không thể liên tưởng người trước mặt mình với anh chàng quê một cục kia. Lý Tri Viễn mỉm cười ngượng ngùng, rồi xách hai túi bia vào nhà. Bên trong xuất hiện giọng của Tiểu Chiêu: – Sao anh đi lâu thế? Em còn tưởng anh bị bắt cóc luôn rồi ý. Cô ấy vừa nói xong, Giang Nhị Cẩu đã hét lên: – Bắc Miệng Rộng, em về rồi à? Anh em nhớ em muốn chết luôn này! Giang Việt vừa nói vừa chạy ra ôm lấy Bắc Vũ. Bắc Vũ vội vàng đẩy anh ra: – Anh buông em ra! Giang Việt cười hì hì rồi thả cô ra. Nhưng anh còn chưa kịp biểu đạt nỗi nhớ nhung của mình, thì đã bị Thẩm Lạc túm cổ kéo ra ngoài. – Đừng có ôm vợ tôi! Giang Việt bị Thẩm Lạc kéo ra thì rất kinh ngạc, một lát sau mới nói: – Nó là em tôi chứ! Nó là vợ cậu bao giờ? Thẩm Lạc không thèm để ý đến Giang Việt, anh kéo Bắc Vũ về phía mình, rồi nhẹ nhàng hỏi: – Sao em về mà không báo để anh ra đón? Bắc Vũ cười: – Em muốn cho anh bất ngờ, nhưng hình như em không có nhà, anh cũng vẫn vui vẻ mà. Thẩm Lạc chỉ cười và nhìn cô chứ không nói gì cả. Sau lần gặp gỡ kia, đã hơn một tháng không được gặp cô rồi, Thẩm Lạc rất muốn thân thiết với cô nên nói với mọi người: – Mọi người cứ chơi đi nhé, tôi và vợ tôi đi về trước. Tất cả mọi người đều cười ầm lên. Giang Việt vẫn còn hỏi: – Cậu nói rõ ra xem nào, Bắc Miệng Rộng nhà tôi biến thành vợ cậu từ bao giờ thế? Tôi nói cho cậu biết nhé, dù cậu có là Lạc Thần, thì muốn cưới em gái tôi, cậu cũng phải hỏi ý kiến của tôi trước nhé! Bắc Vũ quay đầu lại ném cho Giang Việt một quả bom: – Anh à, em và Thẩm Lạc đã kết hôn ở Las Vegas rồi! – Cái gì? – Giang Việt ôm đầu kêu lên. Phi Thuyền Nhỏ chạy từ phía sau lên, vừa nhảy nhót vừa nói: – Bố, cuối cùng bố cũng lấy được vợ rồi. Con vui lắm luôn ý. Sau đó lại nói với Giang Việt: – Chú Nhị Cẩu, chú phải cố gắng lên! Giang Việt giả vờ ôm lấy tim rồi ngã xuống đất: – Ôi! Con heo mình nuôi bao nhiêu năm đi gặm cải trắng nhà người ta rồi. Tim mình đau quá! Mọi người: "..." Khi sang đến nhà đối diện, Thẩm Lạc liền bỏ hành lý của Bắc Vũ xuống, rồi dùng hai tay ôm mặt cô lên nhìn: – May quá, béo hơn một chút rồi. Bắc Vũ giả vờ kinh hãi: – Gì cơ? Em béo lên à? Thẩm Lạc lườm cô: – Lần trước anh đến gặp em, trông em y như dân châu Phi chạy nạn ý. Bây giờ mới béo hơn một chút thôi. Bắc Vũ nhếnh môi cười, rồi ôm lấy anh: – Anh có nhớ em không? Thẩm Lạc nói: – Bình thường. Bắc Vũ trợn tròn mắt nhìn anh: – Bình thường là sao hả? Mất công ngày nào em cũng nhớ anh. Thẩm Lạc cười một tiếng: – Ngày nào cũng nhớ anh à? Thế sao anh toàn thấy em vui không biết trời đất là gì thế? Trên weibo toàn ảnh trai Tây kìa? Bắc Vũ bật cười: – Đó là cho fan xem thôi mà. Em nói cho anh biết, em là len lỏi vạn bụi hoa mà không dính một chiếc lá đó. Cả thể xác và tinh thần đều dành hết cho anh. Anh mau nói nhớ em đi! Thẩm Lạc thản nhiên đáp: – Ừ, nhớ em. – Chỉ vậy thôi à? Thế là Thẩm Lạc đã dùng một nụ hôn nồng nhiệt để thể hiện sự nhớ nhung của mình. Sau khi nụ hôn chấm dứt, Bắc Vũ lại hỏi: – Sao anh lại đi tham dự party của Giang Nhị Cẩu thế? Anh không thích chỗ ồn ào cơ mà? Thẩm Lạc nói: – Vậy còn phải xem nó là ai tổ chức nữa. Em cũng ầm ĩ cả ngày mà, anh có ghét em đâu. Bắc Vũ cười: – Em rất vui vì anh chơi với họ. Thẩm Lạc cũng cười: – Anh cũng rất vui. Vì cô mà anh thử đi ra khỏi thế giới của riêng mình. Sau đó anh mới nhận ra, thế giới bên ngoài vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp. Bắc Vũ ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, nên hiện tại bụng rất đói. Thẩm Lạc lập tức đi làm một bữa tối phong phú cho cô. Phi Thuyền Nhỏ không muốn phá hỏng thế giới của hai người, nên tự giác đi sang ngủ với mẹ. Sau khi Bắc Vũ ăn cơm xong, tắm rửa xong, định đi ngủ một giấc ngon lành, thì giọng nói của mẹ cô đã xuất hiện ở ngoài cửa. – Bắc Vũ! Bắc Vũ! Thẩm Lạc vội vàng chạy ra mở cửa rồi đón hai ông bà vào trong nhà. Bắc Vũ cũng đi theo anh. – Bố mẹ, sao bố mẹ lại đến đây? Sáng mai con sẽ về nhà mà. Mẹ Bắc nói: – Con không về cũng được. Mẹ hỏi hai đứa, Giang Việt nói có phải là thật không? Bắc Vũ không hiểu gì hết: – Giang Việt nói cái gì ạ? Mẹ Bắc nói: – Giang Việt vừa mới gọi điện thoại nói là hai đứa đã kết hôn ở Mỹ rồi. Giang Nhị Cẩu! Đồ lắm mồm! Lúc này Bắc Vũ rất hối hận vì vừa nãy đã nói ra câu như vậy. Cô ấp úng: – Không phải đâu, chỉ là tập trước thôi. – Tập trước cái gì? Kết hôn mà tập trước được à? Kết hôn thì phải cử hành hôn lễ cho bạn bè, họ hàng đều biết chứ? Không thì còn ra thể thống gì nữa? Mẹ đã thông báo cho cô dì chú bác của con rồi. Mọi người sẽ tập hợp lại chọn ngày đẹp, để xử lý chuyện này. – Mẹ... Bắc Vũ đã sụp đổ hoàn toàn. Tuy cô đã thừa nhận mình là vợ người ta rồi, nhưng cô vẫn chưa muốn tổ chức hôn lễ. Cứ nghĩ đến hôn lễ rườm rà đó là cô đã thấy ghét rồi. Nhưng sự phản kháng của cô không hề có hiệu lực với mẹ Bắc. Bà chỉ nói chuyện với Thẩm Lạc, mà không thèm để ý đến con gái mình nữa: – Bên nhà cháu thì sao? Thẩm Lạc nói: – Nhà cháu thế nào cũng được ạ. Nhưng mà ông nội và chú cháu chưa gặp Bắc Vũ, nên có thể phải chọn ngày để hai bên gặp mặt ạ. Mẹ Bắc gật đầu: – Chắc chắn rồi. Thẩm Lạc nói: – Vậy thì để cháu sắp xếp ạ. – Con còn chưa chuẩn bị tốt mà! – Bắc Vũ ôm đầu rên rỉ. Mẹ Bắc lườm cô: – Con định chuẩn bị cái gì? Con cứ ngồi yên một chỗ là mẹ đã phải cảm ơn ông trời rồi. Con nhìn con xem, chạy lung tung hai tháng trời, rồi đen như than đá ý. Nếu không phải có Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ đến thăm hai ông bà già này, thì mẹ không để yên cho con đâu. Đúng lúc đó, Giang Việt lén lút thò đầu vào: – Dì ơi, cháu không lừa dì đúng không? – Giang Nhị Cẩu! – Bắc Vũ hét lên. Giang Việt vội vàng rụt đầu lại, rồi vừa chạy vừa nói: – Dì ơi, số tiền mừng mấy năm nay dì bỏ ra đã được thu về rồi! Mẹ Bắc đắc ý: – Đúng vậy! Vốn dĩ Bắc Vũ không định nói chuyện này ra sớm như vậy đâu, nhưng ai biết là Giang Việt sẽ bán đứng cô như vậy chứ. Thẩm Lạc thì nghe cô, chứ mẹ cô thì không, nên cô chỉ có thể cắn răng làm theo thôi. Thật ra Thẩm Lạc cũng rất bận rộn, nhưng việc lớn cả đời thì sao mà chậm trễ được, nên anh vội vàng sắp xếp ngày gặp mặt cho cả hai bên. Vì mẹ Bắc chỉ có một cô con gái, nên khi nghe nói Thẩm Lạc mồ côi cả bố lẫn mẹ, thì cũng thấy hơi nhẹ nhõm. Nhưng bà lại không để ý đến những người khác trong gia đình anh, nên đến hôm gặp mặt, bà mới biết người nhà Thẩm Lạc toàn là nhân vật tai to mặt lớn cả. Tuy gia cảnh nhà Bắc Vũ không kém, nhưng cũng chỉ là gia đình bình dân. Có thể trở thành thông gia với một gia đình danh giá, thì tất nhiên là rất mát mặt rồi. Bởi vậy sau khi hai bên gặp mặt xong, mẹ Bắc đi đâu cũng khoe chuyện con gái. Vì không phải làm gì cả, nên khi chú rể đến đón, Bắc Vũ vẫn còn đang ngồi trong phòng chơi điện tử. Khi chú rể và phù rể đến gõ cửa, đám phù dâu trông thấy cô dâu vẫn còn đang ngồi xổm trên ghế, mắng chửi bọn chơi cùng, thì không thèm đòi phong bao mà trực tiếp cho chú rể bê người đi luôn. Hôn lễ rất long trọng, rất náo nhiệt. Người tham dự phần lớn là bạn bè của Bắc Vũ, mà cũng đã hơn một trăm bàn rồi. May mà bố mẹ cô không phải nhân viên nhà nước. Tất cả mọi thứ đều rất gọn gàng, cả hôn lễ cũng rất thuận lợi, không hề có chút sai sót nào cả. Lúc đầu Bắc Vũ còn giữ tư tưởng làm qua loa, để thỏa mãn tâm nguyện của bố mẹ. Nhưng khi bố cô dắt tay cô đi trên thảm đỏ, rồi trao cô cho Thẩm Lạc, dặn dò anh phải đối xử tốt với cô, cô mới hiểu được ý nghĩa của việc tổ chức hôn lễ. Không phải vì mình, mà là vì bố mẹ đã nuôi lớn mình. Bởi vì nó có ý nghĩa là bạn bước ra khỏi gia đình vốn có, để bắt đầu một cuộc sống mới của chính bạn, một cuộc sống không có sự chiều chuộng, chăm nom của bố mẹ nữa. Bạn sẽ có một gia đình mới, nơi mà không bao lâu sau bạn cũng sẽ trở thành bố, mẹ. Đối với Bắc Vũ, nó không phải là hôn lễ, mà nó là lễ trưởng thành. Khi tay cô rời khỏi khuỷu tay bố, để nằm trên tay Thẩm Lạc, thì trong lòng cô xuất hiện một giọng nói: "Chúc mừng nhé! Cô bé mơ mộng cuối cùng đã trưởng thành rồi!"