Đời Một Lần Cười Nhạt, Đời Một Lần Cười Mà Khóc
Chương 2 : Chương Past Three.
Past three:
Huyền Mai tiếp tục ở trong nhà tôi, ung dung một cách nhàn rỗi. Cả thằng em trai trời đánh của cô ta cũng ở chung với lí do không thể nào hơn : Bảo vệ chị hai và đứa bé trong bụng... khỏi con quỷ chầu trực sát hại là tôi.
Tôi ngủ ở phòng mình, Huyền Mai và Bảo ở trong phòng khách. Tôi tự hỏi! Họ ngủ thế nào nhỉ?
Huyền Mai ở nhà cả ngày, xin nghỉ làm với lí do bệnh ung thư(...) giai đoạn đầu, có thằng ngu nào mới cho cô ta nghỉ với cái lí do chết tiết này. Ung thư ư? Bằng chứng đâu? Tôi thật sự phục sếp của cô ta!!!
Làm thế nào mới thoát ra nổi cái thảm họa bụng bầu này đây!!!
Huyền Ma đã có thai hai tháng. Đây là thời cơ duy nhất để xóa bỏ hậu họa không đáng có. Thôi thì hãy giải thoát cho nhau! Đó là những gì khi ấy, đến giờ tôi vẫn không hối hận. Tại sao tôi lại…
Thừa lúc Bảo không có nhà. Huyền Mai lại đung đưa trong phòng bếp ăn uống. Tôi bước chậm vào phòng tắm. Vặn vòi cho nước chảy vào một chậu nhựa nhỏ chẳng dùng để làm gì. Sau khi nước đã gần đây chậu, tôi nhón ánh mắt ra ngoài cửa, ngắm ngay tấm lưng nhỏ gầy của Huyền Mai trong phòng bếp. Thấy ả vẫn ung dung lắc lư người. Tôi chậm rãi bưng cái chậu đến trước cửa phòng bếp. Thừa lúc Huyền Mai không để ý, tôi đổ nước xuống sàn, ngay trước cửa. Để nước chảy xuống sàn tạo thành một vũng nước khá lớn. Tôi đắc ý cười lạnh rồi đặt chậu lại trong phòng tắm rồi cuối cùng bước vào phòng.
Ở trong phòng riêng của mình tôi không khỏi phát run lên vì hào hứng. Tôi không mong là cô ta sẽ chết cùng đứa bé nhưng chí ít thì phải một mất một còn. Tôi không thể cứ thế mà đón nhận cô ta và đứa bé. Đó là điều không thể! Cả đời này tôi sẽ không cưới vợ sinh con, không quan hệ mật thiết với bất kì ai, cứ vậy mà đơn độc cả đời!
Liếc nhìn đồng hồ, đã hai tiếng rồi mà sao cô ta vẫn chưa kêu lên hay có bất cứ động tĩnh nào nhỉ? Vì quá sốt ruột, tôi lén lút mở khe cửa phòng ra nhòm vào phòng bếp. Huyền Mai đã không còn ở trong đó nữa, vũng nước có vẻ như đã được lau khô!
Chết tiệt! Nhất định là thằng Bảo ôn dịch! Nó hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện tốt của tôi!
Phiền quá! Tôi ném bay cái bực bội lúc này đi, trở lại với bàn làm việc và những thứ nhức đầu luân phiên cả ngày lẫn đêm của công ty.
Nhưng đời không phải chỉ thuận theo một kẻ. Chẳng có ai mà tránh được cái tai họa trời cho cả. Tôi cũng vậy cả thôi.
Không đợi sự cho phép của tôi, Huyền Mai bước vào với một ly sữa nóng. Không quan tâm đến ả, tôi ngước nhìn đồng hồ treo tường trước mắt. Đã 11 giờ rồi sao?
-Cô vào đây làm gì? – Chậm rãi đeo kính lên, qua mắt kính, khung ảnh máy tính sáng lên, phản chiếu mọi thứ vào đôi mắt dần mệt mỏi và thất vọng của tôi.
Đã khuya, tôi cũng chẳng cần đoán già đoán non về mục đích của Huyền Mai. Đập mạnh đế ly sữa xuống bàn, thậm chí những giọt sữa theo chấn động mà bắt tung tóe lên mặt bàn. Tôi nheo mắt nhìn thẳng vào cô ta. Hạng đàn bà trơ trẽn!
-Anh đúng là một thằng đê hèn nhất mà tôi biết!!!
Tôi bất cười, đưa tay gỡ kính đặt xuống mặt bài, khoanh tay trước ngực, chân đẩy nhẹ sàn làm lực nhằm đẩy ghế xoay về hướng ả:
-Vậy cô mang con của thằng hèn này làm gì?! Thậm chí còn mặt dày cố sống cố chết giữ nó lại!
Mắt ả ánh lên tia kinh ngạc, nhưng không hề lộ bất kì sợ hãi nào. Cô ta nghiến răng, hai tay túm lấy cổ áo tôi:
-Anh tưởng tôi muốn sao!?
Đẩy tay cô ta ra, tôi khinh bỉ đảo mắt, thật không muốn nhìn lên cái bản mặt không phải người này!
-Vậy cô đứng đây làm gì?
Sau một phút bồng bột, Huyền Mai lại trở về với hình hài cáo già mặt dày, cô ta ngồi trên một góc giường ngay cạnh bàn làm việc. Hai chân bắt chéo, chỉ tiếc không có một điếu thuốc để hút:
-Để cảnh cáo anh đừng có mà bày mưu tính kế nhằm ép tôi phá thai nữa, tôi sẽ không phá đâu!
Lường trước được chuyện này, tôi cũng không còn điên lên nữa. Thôi thì cứ cho đây là một cuộc đàm phán công bằng:
-Cô nhìn xem, tôi không giàu cũng chẳng nghèo, tương lai cũng không chắc có thể làm ông lớn hay không! Hà cớ gì cô cứ cố bám lấy!
Ả cũng bắt chiếc tôi khoanh tay trước ngực, rồi lại cười rộ lên khi nghe tôi nói. Cười nghiêng ngả được một hồi, cô ta bắt đầu trả treo với cái giọng đàn bà lẳng lơ:
-Anh khờ quá! Tôi cần chút tiền lẻ của anh sao! Nếu không phải vì Bảo nó kịch liệt phản đối, tôi có chết cũng không sinh con cho anh đâu!
Cảm thấy bị xúc phạm nhưng hiện tại tôi còn một câu hỏi lớn hơn. Chính là tại sao lại là thằng nhóc đó! Nó có ý đồ gì trong chuyện này?
-Sao cậu ta lại…
Bỗng, ả tự nhiên tỏ ra thân thiết với tôi, đưa một tay nâng cằm tôi lên, đôi môi đỏ mọng phấn son nhấp nháy ám sát ánh mắt tôi. Thật là muốn đẩy ra nhưng tôi lại không làm vậy:
-Đừng nghĩ linh tinh, đối với Bảo thì “ Một sinh mạng được sinh ra không có quyền chọn cha mẹ nhưng cũng không muốn bị bỏ rơi!”
-Chỉ vậy thôi!? – Tôi hỏi, tay đẩy tay ả đang nắm cằm mình ra.
Bỗng ả lại lộ ra ánh mắt buồn buồn trầm ở sâu dưới đáy, miệng vẫn cười rất tươi, trừ cái giọng trầm trầm ấy:
-“ Em có thể đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ một sinh mạng mỏng manh đang lạc lối, hơn nữa, đó lại còn là một đứa bé còn chưa nhận được bất cứ ánh nắng nào của bầu trời tự do. Chị biết mà, em là cô nhi, bị chính bố mẹ mình bỏ rơi, em không muốn có thêm một đứa trẻ phải chịu những điều em từng chịu…”
Tôi không nói thêm gì và Huyền Mai cũng vậy. Tôi không phải là một đứa trẻ bị bố mẹ mình bỏ rơi. Cũng chưa từng sống trong cô nhi viện hay chui rúc ở đầu đường xó chợ. Dù tôi thà bị vậy còn hơn sống trong cái cảnh bạo hành như cơm bữa của thằng cha dượng. Bị rẻ rúm bởi họ hàng vì xuất thân bần hàn của mẹ. Bị bạn bè xa lánh vì cái nghèo. Phải nhịn đói dù mỗi ngày ba bữa dọn lên… Ai mới là kẻ khổ hơn!?
Đời chẳng khác gì miếng bả chó!!!
Gió lại thổi về qua khung cửa kép hờ bên bàn làm việc, tài liệu còn treo hờ trên máy. Tôi và Huyền Mai thì mải đeo đuổi suy nghĩ riêng. Cho đến khi ả tự động cầm lấy ly sữa chưa đụng môi một lần lên uống ừng ực nhưng không nói thêm câu nào khinh khỉnh lườm tôi một cái rồi biến mất sau cánh cửa đóng sầm không thương tiếc.
Để cơn gió lạnh ghé qua hàng tóc bay bay. Tôi trở lại với gọng kính mệt mỏi và hàng đống công việc bề bộn. Để có ngày hôm nay, tôi cũng đã phải đánh đổi khá nhiều thứ. Đặc biệt là tình cảm.
Cuộc đời này cho tôi một tâm can dơ bẩn, cho tôi một tuổi thơ cay đắng, cho tôi một tương lai lừa lọc. Không cần phải hướng đến tương lai. Hiện tại là đủ. Hiện tại là quá đủ cho những linh hồn sẵn sàng xuống địa ngục như tôi. Ai đã đưa đẩy một tôi đến này hôm nay? Còn gì là sống như một con người! Ha ha!
Vừa đánh máy, vừa điên đảo với trách nhiệm hiện tại, tôi vừa bật cười về cái đời mình. Một cái đời có thể thay đổi nhưng tôi lại không thể, không dám và không có khả năng thay đổi. Ai sẽ cho tôi ân huệ rẻ mạc này đây?
Tiếng cửa mở lại vang lên, từ trong căn phòng chỉ có ánh sáng trắng xanh từ màn hình máy tính. Len lỏi qua khe cửa, một luồng sáng tinh khiết tràn vào. Bảo bước vào với một ly café trên tay. Ngay lập tức, cậu ta khẽ khép cửa lại, với tay đến công tắc và bật đèn lên. Tôi nhíu mày tỏ vẻ bị làm phiền khi Bảo bước đến gần và đặt ly café xuống bàn làm việc. Tôi tự hỏi, cậu ta lại muốn dẫm lên vết xe đổ của chị mình?
-Cậu muốn gì? – Lại một lần nữa bị làm phiền, tôi khó chịu tháo kính đặt nhẹ lên mặt bàn.
Cậu ta tiếp tục ngồi lại đúng vị trí trên mảnh ga giường nơi mà chị cậu ta chỉ mới ngồi ấm chỗ. Hừ! Chị em nhà này…
Đèn được bật lên, mọi góc cạnh trong phòng như rõ nét từng milimet, đến mức những góc chết phải hiện ra mồn một. Khẽ đảo mắt quanh phòng, tôi im lặng né tránh ánh mắt khó hiểu của Bảo. Tôi đang chờ đợi một lời của Bảo, một lời giải thích về trò chơi khăm nhục nhã nhất mà tôi phải chịu.
-Anh đừng có làm những trò đê tiện như thế nữa!
Bảo nhẹ giọng nói, đúng hơn là một chút rụt rè. Đê tiện ư?
-Hừ! Đê tiện? Cậu bị khờ à? Nhìn mà cậu không biết tôi là cái hạng người nào sao? Một câu! Hai câu! Ba câu hay cả ngàn câu cũng không thể giảm bớt cái tính đê hèn của tôi đâu. Cậu cũng đừng có mà lên giọng dạy đời thằng này… Tôi nhiều tuổi hơn cậu đấy! Hơn thế, cậu không thấy việc làm của mình đê tiện chẳng kém gì tôi sao?
Tôi cười khinh thường nhìn Bảo. Trong mắt tôi, cậu thanh niên vóc dáng nhỏ gầy này chẳng khác gì con quỷ đê tiện, ghê tởm đến tận xương tủy. Không thân thích, không hận thù, có thể coi tôi và cậu ta là hai người dưng giữa đường. Vậy tại sao lại cố níu kéo tôi với chị cậu ta? Tại sao muốn làm khó tôi? Vì tiền sao? Hay vì cái gì?
-Tôi không muốn đứa cháu của mình sinh ra không có cha! – Bảo nhìn tôi, kiên quyết không bao giờ hết.
Đúng là khờ!
-Vậy chị cậu không có thằng nào dám cưới sao?
-Nhưng nếu lỡ khi nó lớn lên, nó biết mình không phải con ruột của bố mình hiện tại thì sao? – Bảo hỏi tôi, như thể khẳng định. Không ai thương con mình như bố mẹ ruột cả. Hơn thế, việc mình không phải là máu mủ của người mình cả đời gọi là “bố” đau đớn biết nhường nào. Nhưng Bảo không nghĩ còn có một sự thật không thể chối cãi rằng. Tôi không có khả năng yêu thương đứa con không hứa hẹn trong bụng Huyền Mai cả!
Chưa kịp nói lên những cảm nhận của mình. Bảo đã nhanh chân chạy mất qua cánh cửa vốn đã khép kín từ trước. Ánh sáng lập lòe ngoài phòng khách cũng không thể chiếu rọi vào đây khi mà cả căn phòng tôi đều được thắp sáng trưng. Tách café trên cũng đã nguội. Tôi không còn hứng thú với công việc nữa, một tay tay laptop, một tay nâng ly café lên, tôi chậm rãi bước vào phòng vệ sinh (phòng tắm). Đổ dòng nước nâu nâu nguội đặc trong ly café xuống bồn cầu, giật nước. Chỉ cần thêm một khắc nữa, tôi sẽ ném thẳng chiếc ly xuống sàn gạch men lạnh ngắt. Nhưng tôi tự nhiên lại khực lại, đứng hình hai giây rồi mới im lặng đặt ly café còn dích ít chất dịch nâu nâu dưới đáy xuống bệ rửa tay tráng men trắng.
Tôi một lần nữa lẳng lặng bước ra ngoài, thậm chí quên không tắt đèn. Đôi mắt mệt mỏi chậm rãi khép kín khi tôi vừa đặt đầu lên gối. Cánh cửa sổ vẫn khép hờ. Gió vẫn tiếp tục lay động bên trong phòng. Không phải luồng hơi nóng bốc lên từ mùa hè vừa qua hay cái lạnh thấu xương của mùa đông. Chỉ là một cơn gió mát lành đến từ trời cao. Đến từ cuộc sống đầy bon chen. Tôi tự hỏi, cuộc đời này có bao nhiêu cái để làm lí do sống. Có bao nhiêu cái để làm lí do buông tay.
Sống hay chết đều khổ!
Đều khó theo ý mình.
***
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
52 chương
55 chương
119 chương
155 chương
31 chương