Nương nhờ ánh trăng, An Nhược Thần và Diêu Côn xuống núi theo lúc đi lên, đi được giữa chừng thì thấy ánh sáng từ đuốc và đèn lồng, mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện. An Nhược Thần và Diêu Côn nấp trong rừng cây, một người quan sát một phương. Trong lòng cả hai đều biết rõ, chỉ sợ con đường này đã bị lộ. Lúc này Diêu Côn khẽ nói với An Nhược Thần: “An cô nương, có ngựa.” An Nhược Thần quay đầu nhìn, đúng thế, mấy con ngựa này chưa chạy xa, đang đi loanh quanh trong rừng. Diêu Côn nói: “Ta sẽ dẫn dụ bọn chúng, ngươi cưỡi ngựa chạy đi.” An Nhược Thần nhìn Diêu Côn, dưới ánh trăng, biểu cảm của ông ta khá thành thật, nhưng ông ta lại nói đùa: “Ta mà chạy đến quân doanh, chỉ sợ Long tướng quân ghét ta bỏ lại ngươi, đến lúc đó lại không để ý đến ta.” An Nhược Thần không đáp, nàng nhìn xung quanh, chỉ vào đồi trước mặt nói: “Đại nhân, ngài chạy đến bên đó đi, hô to ‘An cô nương đợi ta đã’, để bọn chúng tưởng ta đi cùng ngài. Ngài chạy lên trên, sau đó lẻn vào trong khu rừng kia. Ở đó ẩn thân rất tốt.” Diêu Côn há miệng, cô nương này đúng là không khách khí chút nào. Nhưng ông ta đã nói ra rồi, dĩ nhiên không thể đổi ý, đợi đi đến bên kia thì quay đầu lại nói: “Nếu có cơ hội gặp vợ ta, ngươi nói với nàng ấy, trong lòng ta…” Ông ta dừng lại như không tiện mở lời, nhưng lại thấy An Nhược Thần nhíu mày như muốn thúc giục. Ông ta tức giận nói: “Ta rất xin lỗi nàng ấy, đã để nàng ấy phải chăm sóc con một mình.” Nói rồi, giận dỗi đi về phía bên đồi. Đến nơi đó thì quay đầu lại nhìn, không thấy An Nhược Thần đâu. Diêu Côn cắn răng, thôi thôi, làm người tốt không dễ dàng gì, lúc nào cũng phải trả giá lớn. Ông ta đi lên núi nhìn, những ánh lửa này càng lúc càng gần, đợi thêm một lúc, ông ta la lên: “An cô nương, đợi ta với.” Vừa dứt lời thì lại nghe thấy có người kêu: “Ở bên kia.” Hai ba bó đuốc nhanh chóng di chuyển về phía bên này. Dĩ nhiên Diêu Côn sẽ không ngồi chờ chết, ông ta chạy về phía trước, nếu may mắn thì chạy thoát được, còn nếu không may bị đuổi kịp, thì ông ta cũng đã đưa những người này cách xa An Nhược Thần rồi. Hy vọng phía Long Đằng có thể nể tình ông ta bỏ mình cứu An Nhược Thần, cũng mau chóng cứu người nhà ông ta. Còn đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy một nam tử lớn tiếng kêu: “Ở chỗ này, ta thấy hắn rồi.” Diêu Côn kinh hãi, nhanh như vậy sao! Ông ta nghiêng đầu nhìn, một hán tử mặt mũi dữ dằn đang lao nhanh về phía ông ta. Diêu Côn vội vã chạy tiếp, chui vào rừng rậm. Dĩ nhiên đại hán kia không ngừng theo sát. Diêu Côn hoảng loạn suýt nữa trật chân té ngã, lại chạy hai tiếng thì nghe thấy sau lưng vang lên âm thanh kêu đau, ngay sau đó là một tiếng “bịch”, Diêu Côn ngoái đầu nhìn, lại thấy An Nhược Thần giơ một khúc gỗ lớn, còn hán tử dữ dằn kia ngã xuống đất. An Nhược Thần như không yên tâm, cắn răng vung gậy đánh mạnh hai cái nữa, hán tử trên đất không nhúc nhích, cứ như hôn mê bất tỉnh thật vậy. An Nhược Thần đau đớn bỏ gậy xuống, đỡ lấy tay trái của mình, lúc này Diêu Côn mới nhớ ra vết thương trên người An Nhược Thần vẫn chưa lành. Đang định hỏi vì sao đổi ý không chạy đi, thì nghe thấy An Nhược Thần nói: “Mau cởi y phục hắn ra, thay vào.” Diêu Côn ngẩn người, nhìn xuống bộ quan phục trên người mình, đúng là quá chói mắt. Ông ta nhìn ra ngoài rừng, cũng không biết có kịp hay không. An Nhược Thần giục ông ta: “Mau lên.” Diêu Côn không nghĩ nhiều nữa, tức tốc lột y phục trên gã nọ, An Nhược Thần đi đến giúp, mặc quan phục của Diêu Côn vào cho hán tử kia. Thay xong trang phục, âm thanh bên ngoài càng lúc càng gần. Tim Diêu Côn đập rất mạnh, cả người hán tử kia toàn máu là máu, làm Diêu Côn lại căng thẳng. An Nhược Thần chạy nhanh tới dưới một gốc cây, kéo con ngựa vừa nãy đến, cùng Diêu Côn vác hán tử lên lưng ngựa, dùng đai lưng buộc lại. Sau đó lấy nhánh cây quật mấy phát vào ngựa, con ngựa hí một tiếng, chạy đi lên núi. An Nhược Thần kéo Diêu Côn chạy vào rừng, chạy theo hướng ngược lại. Bên tai nghe thấy có mấy người la lớn: “Ở đằng kia, bọn chúng cưỡi ngựa. Mau!” Âm thanh gần trong gang tấc, vô cùng mạo hiểm. Một âm thanh khác lại hô to với dưới núi: “Ở bên này, bọn chúng chạy lên núi, mau đi nhanh đi!” Ánh lửa rối rít chạy về phía kia. Diêu Côn và An Nhược Thần nấp kỹ, đợi đám người đó cách xa một khoảng, lúc này mới duỗi chân chạy như điên. Trong am Tịnh Tâm, Lư Chính lật tung từng góc xó xảnh trong phòng, thậm chí cũng đã xốc cả giường lên, thử hết tất cả các cách, tay chưởng chân đá kiếm chém để tìm cơ quan, nhưng vẫn không tìm được cách xông phá hàng rào. Hắn cuống cuồng, vì hắn không biết Tịnh Duyên sư thái rời đi lúc nào, nếu bà ta xuất hiện trước Lục Ba, chỉ sợ bà ta sẽ ra tay với mình. Nhưng may mắn hắn đợi đến cuối, lại đợi được Lục Ba. “Xảy ra chuyện gì đây hả?” Lục Ba tức điên, lửa giận bốc ba trượng. Một đám người chạy đuổi theo Diêu Côn, kết quả đuổi kịp đến nhìn, thế nhưng lại là người mình. Cấp tốc bao vây am miếu, lại chỉ lục soát được mỗi Lư Chính. Đồ tể đâu? Lư Chính không biết. An Nhược Phương đâu? Lư Chính không biết. Vậy An Nhược Thần và thái thú đi đâu? Lư Chính không biết. Lục Ba đầy một lửa giận mà lại không có chỗ phát tiết. Sao lại phế như vậy chứ, chỉ cần giữ chân bọn chúng một lúc, chỉ một lúc thôi, là đã có thể vây bắt được chúng rồi. Kết quả thì sao! Lục Ba để lại hai người tìm cơ quan giúp Lư Chính, còn những người khác tản đi tiếp tục tìm kiếm An Nhược Thần và Diêu Côn. Lục Ba lại xuống núi một chuyến, phái người đến các ải dọc đường dặn dò, Diêu Côn và An Nhược Thần đồng mưu hành thích tuần tra sứ, hiện đã trốn thoát, đang đi về phía sông Tứ Hạ, nhất định phải kiểm tra chặn lại kỹ, bắt giữ bọn họ. Lục soát cả núi đến tận lúc trời sáng, vẫn không thu hoạch được gì. Mà cũng đến tận trời hửng sáng thì Lư Chính mới được thả ra. Mở hàng rào là một khối gạch ở góc tường ngòi nhà, không nằm một chỗ với hàng rào. Nên lần tìm cả nửa ngày trong phòng mà cũng không tìm được. Lục Ba tái mặt, không muốn nói gì. Chỉ dẫn Lư Chính về thành, để chính hắn đi giao phó với Tiền Thế Tân. Tiền Thế Tân ngồi một đêm ở trước giường của Bạch Anh. Vốn tưởng có thể kéo dài tin tức Long Đại chiến thắng ở tiền tuyến ít nhất một hai ngày, một hai ngày đã có thể làm xong rất nhiều chuyện rồi. Nhưng bây giờ khắp thành đều biết Long tướng quân đại thắng, hắn không thể không sửa lại kế hoạch. Hắn phải nắm chặt thời gian, phải để Bạch Anh vừa mở mắt thấy hắn đầu tiên. Lúc Bạch Anh thấy Tiền Thế Tân thì vẫn còn choáng váng, sau đó cảm giác đau đớn trên người làm ông ta nhớ ra tất cả. Ông ta tức giận, đau đến nỗi hít một hơi. Tiền Thế Tân vội nói: “Bạch đại nhân chớ cử động, cẩn thận bị thương. Có gì cứ nói thẳng là được.” Bạch Anh thở hổn hển, hỏi: “Có bắt được Diêu Côn chưa?” “Ông ta chạy rồi. Quản sự của phủ thái thú dẫn người đến, giết người cướp ngựa giúp ông ta chạy trốn, cả An Nhược Thần và Điền Khánh, Lư Chính cũng theo ông ta đuổi giết chạy đi, còn có một ni cô thân thủ rất giỏi xông vào cứu ông ta…” Tiền Thế Tân nói rõ chuyện xảy ra một lần, phần này không cần phải nói dối, nhìn từ bên ngoài thì chuyện đúng là như vậy. Bạch Anh nghe mà suýt nữa không thở nổi, Tiền Thế Tân nhìn kỹ ông ta, nhỏ giọng nói: “Đại nhân đừng lo lắng những chuyện này, dưỡng thương cho thật tốt mới quan trọng. Đợi vết thương lành rồi, dù những nghịch tặc này có chạy đến chân trời thì cũng có thể bắt lại.” Bạch Anh không ngừng lắc đầu: “Không được, không thể để chúng chạy xa. Bọn chúng dám làm như thế, tất chuyện không đơn giản. Liệu có cấu kết với ngoại địch không, còn đồng bọn nào khác không, Long Đại vẫn không biết, hay là cùng một giuộc với chúng…” Tiền Thế Tân nắm chắc cơ hội nói: “Nhắc đến Long tướng quân, nay sau khi đám Diêu Côn trốn, trong phường lại có lời đồn, nói Long tướng quân đại thắng Nam Tần ở tiền tuyến, đây vốn là tin tốt, nhưng chúng ta không nhận được quân báo của Long tướng quân, thời gian tin tức bùng nổ lại quá mức trùng hợp, khiến người ta không thể không nghi ngờ.” Bạch Anh nhíu chặt chân mày: “Nhất định là quỷ kế của chúng. Dốc Thạch Linh bại chiến liên tục, lấy đâu ra đại thắng? Ngươi đừng tin mấy đồn đãi trên phố, phải có quân báo mới chuẩn. Đám phản tặc kia truyền tin vịt như thế, nhất định là muốn đánh lừa dư luận, làm rắc rối thêm.” Trong lòng Tiền Thế Tân mừng thầm, vội nói: “Đại nhân nhắc nhở rất đúng, nhất định hạ quan sẽ xử lý cẩn thận.” Bạch Anh lại nói: “Có bắt lại đám người có liên quan ở bên cạnh chủ bạc Giang Hồng Thanh không? Còn cả những quan lại khác bên cạnh Diêu Côn nữa, tất cả đều phải giữ lại. Nếu Diêu Côn đã có thể để chủ bạc làm việc, thì nhất định những người khác cũng có giao phó, dù không có thì cũng sẽ để lộ ít tin tức, ngươi thẩm tra kỹ bọn họ đi. Đừng để họ có cơ hội gây thêm rắc rối, cần phải diệt trừ sạch sẽ toàn bộ, lúc ấy mới có thể trật tự được.” “Đại nhân yên tâm. Đã đang tra rồi.” Tiền Thế Tân nói một loạt nào các chuyện bao vây phủ thái thú, điều tra nhà chủ bạc, kiểm tra bằng hữu qua lại của An Nhược Thần, phái người đuổi bắt, canh chừng dọc đường, gửi tin báo đến các huyện yêu cầu cùng giúp, vân vân. Bạch Anh nghe xong gật đầu, nói hắn xử lý rất kịp thời. Tiền Thế Tân lại ra vẻ khó xử, ấp úng nói: “Chỉ là…” Rồi dừng lại như không tiện nói tiếp. Bạch Anh thở hổn hển yếu ớt, một lúc sau mới bình thường lại được, nói: “Ta biết, ngươi chỉ là một quan huyện, ngươi không tiện động vào quan quận. Nhưng tất cả quan quận đều về phe thái thú Diêu Côn, nếu ngươi không động thì tai họa khó lường nổi. Ta phụng mệnh Lương đại nhân đến đây điều tra nghiêm ngặt, chính là muốn điều tra Diêu Côn thật tốt, hắn thân là thái thú nhưng lại thờ ơ với cương vị, làm việc vì tình riêng trái pháp luật, Lương đại nhân cũng có nghe lời đồn rồi. Lần này tướng quân không thỏa đáng ở tiền tuyến, còn liên tục bị đánh bại, hôn sự giữa hắn và An Nhược Thần cũng do Diêu Côn lo liệu. Không biết trong này có ý định gì của Diêu Côn không. Vốn muốn ép hắn lòi đuôi hồ ly, phải lộ bộ mặt thật, nhưng không ngờ đến cuối hắn lại kích động như thế, dám để chủ bạc hành hung ngay trước mặt mọi người.” Ông ta dừng lại, thở hổn hển, bắt đầu trầm tư, “Đúng là chuyện này khá kỳ lạ…” Tiền Thế Tân cụp mắt, che đi tia sáng lóe lên trong mắt, khẽ nói: “Đại nhân chớ nghĩ nhiều, kẻo hao tổn tinh thần, không tốt cho việc dưỡng thương. Tuy quan chức của hạ quan không cao, nhưng trong lúc nguy cấp này, làm sao có thể thoái thác được, bất kể thế nào đi chăng nữa, nhất định sẽ tận tâm tận lực điều tra rõ chân tướng.” Bạch Anh nghe thấy thế thì bảo: “Lương đại nhân khen ngươi là tài năng có thể bồi dưỡng, quả nhiên là vậy. Có ta đây, ngươi không cần phải lo lắng chuyện chức quan.” Bạch Anh nói rồi cố gắng gượng ngồi dậy, Tiền Thế Tân vội đến đỡ, lại gọi vệ binh vào. Bạch Anh để vệ binh đi gọi mấy thuộc quan của ông ta đến, còn cả tiên sinh thư lại nữa. Tiền Thế Tân cung kính đứng một bên, rất theo kế hoạch của hắn. Chỉ chốc lát sau, thuộc quan và thư lại đã đến. Bạch Anh ôm chỗ đau, bắt đầu dặn dò. Mặc dù ông ta yếu ớt, nhưng vẫn nói chuyện rõ ràng. Ông ta nói với mấy thuộc quan rằng, các quan viên trong thành cấu kết với nhau, thông đồng với địch bán nước, tình thế rất nguy cấp. Tình hình nơi tiền tuyến vẫn chưa rõ, thật giả khó nói, còn phải phái người đi điều tra kĩ. Phía Long tướng quân thì tự có Lương đại nhân lo rồi, chỉ là thành Trung Lan quận Bình Nam đây, phải nhờ mọi người hợp lực quét sạch cáu bẩn, trừng trị phản tặc phản bội. Ông ta đang bị trọng thương, dưỡng bệnh nằm liệt giường sợ trễ nải thời cơ, hiện tại trong số những người có thể tin tưởng, chỉ có huyện lệnh Tiền Thế Tân. Tiền đại nhân quen thuộc công việc của quận Bình Nam, cũng có danh vọng trong chúng quan viên, là người đáng tin nhất. Sau khi xảy ra chuyện, hắn cũng xử lý kịp thời, ứng phó thích đáng, có thủ đoạn quyết đoán. Cuối cùng Bạch Anh nói: “Diêu Côn mưu phản, vị trí thái thú quận Bình Nam còn trống, nên ta sẽ chủ trì sự vụ, nhưng ta đang bị trọng thương, sợ không có sức lo chu toàn, nên ủy niệm Tiền Thế Tân đại nhân tạm thời thay thế chức thái thú.” Các vị thuộc quan đều lên tiếng đáp lại, Tiền Thế Tân cũng vội thi lễ, nói: “Nhất định hạ quan sẽ không phụ sự trông cậy của đại nhân.” Bạch Anh khoát tay, nói với Tiền Thế Tân: “Ngươi cứ làm việc mình nên làm đi, đừng chậm trễ. Chỉ là có chuyện gì thì ngươi phải bẩm báo với ta, công việc trọng đại, ngươi và ta cùng bàn bạc.” Tiền Thế Tân cung kính vâng dạ. Bạch Anh lại dặn dò mấy vị thuộc quan, vào lúc nguy nan này, nhất định phải đồng tâm, dốc toàn lực trợ giúp Tiền đại nhân. Mọi người đồng loạt đáp. Bạch Anh nói xong những lời đó thì cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng trong lòng luôn thấp thỏm phải xử lý chuyện cho tốt, nên để thuộc quan thuật lại y theo lời ông ta, thay mặt ông ta viết thư bẩm báo một loạt chuyện cho Lương Đức Hạo, cuối cùng Bạch Anh cố dựa vào đầu giường cố ký tên vào thư, thuộc quan dùng ấn thay ông ta. Bạch Anh cẩn thận đọc lại thư, xác nhận không bỏ sót chuyện nào thì mới gật đầu. Theo lời dặn của Bạch Anh, thư lại làm tốt lệnh trạng, Bạch Anh lại đích thân ký tên, dùng quan ấn, rồi ngay trước mặt mọi người khai báo Tiền Thế Tân làm cái này thế nào cái kia thế nào, Tiền Thế Tân bằng lòng từng chuyện một. Làm xong chuyện, cuối cùng Bạch Anh không thể chống đỡ nổi nữa, vết thương lại rỉ máu. Tiền Thế Tân vội gọi người đổi thuốc, phục vụ Bạch Anh ngủ. Hắn ta cầm lệnh trạng với quan ấn, nhìn sắc mặt thấu xanh của Bạch Anh, lại an ủi đại nhân phải mạnh khỏe dưỡng bệnh, nhất định sẽ không sao. Bạch Anh đã sớm choáng váng lâm vào giấc ngủ sâu, chúng thuộc quan nghe thế, liền thay mặt đại nhân cám ơn. Tiền Thế Tân khách sáo một phen, đi ra ngoài cùng mọi người, nói đừng làm phiền đại nhân nghỉ ngơi. Mọi người nhanh chóng rời đi. Ở trong phòng, chỉ còn lại một mình Bạch Anh nằm trên giường. Tiền Thế Tân ra đến cửa thì xoay người lại nhìn ông ta, không khỏi mỉm cười. Lúc hắn quay người đi ra thì mặt lại đầy lo âu, ở ngay trước mặt các quan viên, dặn dò thuộc hạ nha sai nhất định phải cẩn thận chăm sóc kỹ đại nhân. Tiền Thế Tân hài lòng, không nán lại quá lâu. Lúc hắn về cư viện không bao lâu thì Lục Ba cũng trở lại. Lục Ba mang về tin xấu. Thế là Tiền Thế Tân mới chạy đến Tiền phủ gặp Lư Chính. Không biết vì sao Lư Chính lại không cam tâm: “An Nhược Thần không tin thuộc hạ nữa. Không thể để nàng ta gặp tướng quân được.” Tiền Thế Tân sầm mặt: “Dĩ nhiên rồi. Nếu ngay cả Long Đằng cũng không tin ngươi thì mới hỏng bét.” Lư Chính mím chặt môi, nếu mất đi sự tín nhiệm của tướng quân, vậy thì mấy năm hắn khổ cực ẩn nấp đã uổng phí rồi, hắn không thể chấp nhận hậu quả này. Tiền Thế Tân hỏi: “An Nhược Phương bị đưa đi đâu?” “Không biết. Lúc An Nhược Thần định nói thì bị Điền Khánh ngắt lời. Sau đó An Nhược Thần liền nghi ngờ, đổi thành nói sư thái tự có chỗ phó thác.” Lư Chính suy nghĩ: “Thái thú phu nhân, phu nhân hậu đô úy, phu nhân Lưu gia, phu nhân Tiết gia, mấy người này ai nàng ta cũng có giao tình. Tường Vân tự trong thành cũng rất thích nàng ta. Trong phố Cẩm Xuân có một thiện đường, thu nhận cô nhi, đôi vợ chồng dạy đám nhỏ người nghèo đọc sách, nàng ta cũng thường qua lại. Còn có cả Triệu Giai Hoa ở tửu lâu Chiêu Phúc nữa, bằng hữu người quen của Lục đại nương, ngoài ra Phương Nguyên cũng rất chăm sóc nàng ta, tuy y đã qua đời, nhưng trong thành vẫn có người quen của y…” Tiền Thế Tân tức giận: “Chẳng thà ngươi cứ nói thẳng là khắp thành đều có khả năng đi!” Lư Chính ngậm miệng, không nói nữa. Tiền Thế Tân suy nghĩ: “Ngươi đừng xen vào chuyện trong thành nữa. Ngươi dẫn theo những người này, đuổi theo An Nhược Thần đi. Ngươi quen thuộc nàng ta nhất, cách nghĩ của nàng ta, cách nàng ta làm việc, ngươi đều rõ ràng nhất. Nghĩ xem nàng ta trốn thế nào, trước khi nàng ta đến sông Tứ Hạ thì phải chặn lại. Còn tung tích của An Nhược Phương, cứ để ta tìm.” Lư Chính đáp: “Nói đến cách làm việc của An Nhược Thần, thuộc hạ đoán có lẽ nàng ta không định đến sông Tứ Hạ.” Tiền Thế Tân ngẩn người. Lư Chính nói: “Đúng là thuộc hạ khá quen với cách nghĩ của nàng ta, người khác cho rằng nên làm thế nào, thì nàng ta sẽ đi ngược lại. Đến sông Tứ Hạ có thể nguy hiểm hơn dốc Thạch Linh. Nàng ta muốn đến nơi có thể bảo vệ mình chu toàn, không nhất định phải có Long tướng quân ở đấy, không phải thế sao?” Tiền Thế Tân suy nghĩ, rồi vỗ vai Lư Chính: “Đi đi, mau đi bắt nàng ta về, phải sống. Giết Diêu Côn đi, giả như bất trắc. Sau đó chúng ta cứ làm tốt theo kế hoạch ban đầu là được, ngươi đi tìm Long Đằng, trở thành cấp dưới được tín nhiệm nhất ở bên cạnh hắn.”