Đời em từng có anh
Chương 8 : Tình nhân trong mắt hóa hạng a (1) – phần 1
Tôi và Sâm ngồi ăn cơm ở nhà, tôi thấy anh đeo một chiếc đồng hồ mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ, chuyện này khiến tôi bất an, Sâm cũng thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ của anh. “Tự anh mua đấy.” Anh nói. “Em đâu có hỏi anh.” Tôi ra vẻ mình không để ý đến. “Nhưng em cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ của anh mà.” Anh cười nói. “Vậy á?” “Là mua hơn chục năm trước rồi, gần đây mới bỏ ra đeo lại.” “Vậy á?” Tôi làm bộ không quan tâm. “Nếu không thì em cho rằng có ai tặng anh à?” “Em không biết.” “Trừ em ra, những món quà người phụ nữ khác tặng cho anh đều không khác gì nhau cả.” Anh đặt tay trên vai tôi. Đột nhiên tôi thấy rất buồn, bởi vì tôi không phải là người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh, cho nên dù chỉ là một cánh tay cũng khiến tôi liên tưởng đến nhiều thứ, không chịu buông tha. “Em không hề muốn nhìn đồng hồ của anh.” Tôi khóc nói. “Đừng khóc nữa.” Sâm cầm khăn tay lau nước mắt cho tôi. “Vì sao những lúc nên vui vẻ thì em lại khóc vậy? Giờ chúng ta đang ở bên nhau, không phải nên vui mới đúng sao?” Sâm rầu rĩ hỏi tôi. “Hoặc là anh nói đúng, em nên vui vẻ, bởi vì chẳng biết đến bao giờ em sẽ không được gặp lại anh nữa.” Tôi nói. Anh không trả lời tôi. Ba giờ sáng, tôi nhận được điện thoại của Du Toánh. “Mày còn chưa đi ngủ sao?” Nó hỏi tôi. “Tao không ngủ được.” Tôi nói. “Vì sao?” Có lẽ là quá cần ai đó an ủi, Du Toánh lại là bạn tốt từ thủa nối khố của tôi, vì vậy tôi tâm sự mọi chuyện với nó. “Tao không ngờ—” Nó chán nản nói. “Không ngờ tao sẽ làm người thứ ba?” “Mặc dù chưa đến mức cho rằng trong tương lai mày sẽ làm vợ hiền mẹ tốt, nhưng càng không dám nghĩ rằng mày sẽ làm người thứ ba. Tao nhớ trước khi tao đi, mày là một đứa con gái rất độc lập.” “Chính vì là đứa con gái độc lập nên mới thành người thứ ba! Bởi vì tính khí độc lập cho nên mới chịu được cô quạnh, nếu tính tình hơi ỷ lại một chút thì có thể làm vợ cả được rồi.” Tôi cười nói. “Vậy tao nên làm vợ cả hay làm người thứ ba?” Du Toánh hỏi ngược lại tôi. “Mày— Khó nói lắm, nhưng xét tình hình, mày sẽ là vợ cả, mà tương lai sẽ là bà xã của đại luật sư. Đại Hải đâu?” “Anh ấy ngủ trong phòng, tao ngồi trong phòng bếp gọi cho mày.” “Bếp?” “Vừa rồi không ngủ được, định đi tìm đồ ăn, đến bếp lại chả thiết ăn nữa, muốn gọi điện cho mày.” Lòng Du Toánh đầy tâm sự. “Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi nó. “Trong xe của Đại Hải tao ngửu được một mùi nước hoa khác.” “Chỉ là mùi nước hoa khác?” “Tao dùng Moschino số 5, nước hoa kia là Dior”. “Vậy rồi mày làm gì?” “Tao hỏi Đại Hải, mùi nước hoa ở đâu mà thơm thế.” Du Toánh cười to trong điện thoại. “Mày rộng lượng như thế cơ á?” Tôi kì quái. “Tao cũng tự trách mình rộng lượng như vậy đấy, có phải tao không yêu anh ấy không.” “Đại Hải trả lời mày như thế nào?” “Anh ấy bảo không hiểu tao nói gì.” “Cô nàng Áo Lị Hoa kia dùng Dior?” Tôi hỏi Du Toánh. “Không phải, cô ta dùng L’Eau d’Issey Florale.” “Vậy thì, có lẽ là Đại Hải tiện đường cho một người phụ nữ ngồi nhờ, mà người phụ nữ đó lại dùng Dior” Tôi an ủi nó. “Tao cũng tự an ủi mình như thế đấy.” “Cái mũi nhạy bén quá cũng là khuyết điểm.” Tôi cười nói. “Đúng vậy đấy! Nếu như không phải ngửi được mùi nước hoa thì đêm nay đã chẳng mất ngủ.” “Mày không biết tao hâm mộ mày cỡ nào đâu, mày và Đại Hải có thể sống cùng nhau, nên phải biết quý trọng, không nên nghi ngờ anh ấy.” “Nếu như mày và Đường Văn Sâm có thể sống cùng nhau thì cũng có lúc mày oán hận anh ta như thế thôi.” Du Toánh nói. Có lẽ Du Toánh nói đúng, tôi luôn khát vọng được chung sống với Đường Văn Sâm, nhưng lại không nghĩ đến chuyện hôm nay chúng tôi yêu nhau, yêu sâu đậm như vậy chẳng qua là vì bọn tôi không thể sống bên nhau. Mỗi ngày sáng chiều đối mặt, cuộc sống sẽ luôn biến thành những việc vụn vặt đầy phiền não. “Vì sao tụi mày không kết hôn đi? Kết hôn, mày sẽ yên tâm hơn đấy.” Tôi nói. “Rất lâu trước kia, anh ấy từng đề nghị. Nhưng hai năm nay, anh ấy không đề cập tới nữa, anh ấy không đề cập, tao cũng sẽ không. Có lẽ nhiều người cảm thấy tao ngốc, đã ở bên anh ấy bảy năm liền, có đủ lí do để khiến anh ấy lấy tao, nhưng tao không thích cưỡng ép người khác, tao hi vọng là anh cam tâm tình nguyện lấy tao chứ không phải vì đã làm tao hư hao năm tháng cho nên mới lấy. Giữa hai bên còn có nhiều điều khác nữa. Hơn nữa, tao cũng không yêu Đại Hải giống như trước. “Mày không phải rất lo cho anh ta sao?” “Có lẽ bọn tao chỉ là đã sống thành thói quen, không muốn thích ứng với một người khác nữa.” “Tao lại nghĩ, so với trước đây, mày càng yêu anh ta nhiều hơn.” Tôi nói. “Vì sao mày lại cho rằng như vậy?” Du Toánh hỏi tôi. “Chính bởi vì, càng ngày càng yêu một người thì cũng càng ngày càng sợ mất đi người ấy, bản thân không thể chịu đựng được loại áp lực này nên mới tự nhủ với bản thân là mình không yêu anh ấy. Cứ nghĩ như vậy mà nói thì ngộ nhỡ có để mất anh ấy, cũng không quá đau lòng.” Nó yên lặng mười giây đồng hồ. Tôi vội vàng an ủi Du Toánh: “Có phải tao nói sai rồi?” Nó thở dốc, kinh ngạc nói: “Tao chỉ là thư ký, dù tao có liên tục cố gắng thì vẫn chỉ là thư ký mà thôi, sẽ không có sự nghiệp của bản mình, nhưng sự nghiệp của Đại Hải như mặt trời ban trưa, không phải tao ghen tị với anh ấy, hai người thân thiết với nhau không nên đố kỵ, chỉ là tao không có cảm giác an toàn, tương lai của anh ấy là một bầu trời sáng rực rỡ mà tao đã đến đáy cuối cùng rồi.” Tôi đã hiểu vì sao Du Toánh lại không vui vẻ, nó mong Đại Hải thành công, nhưng cũng sợ anh ta sẽ thành công, khi đó hai bên sẽ có khoảng cách. Ba ngày sau, Thường Đại Hải xuất hiện trong cửa hàng nội y của tôi. Đối với sự xuất hiện của anh ta, tôi thấy kì quái. “Anh muốn mua một món quà cho Du Toánh.” Thường Đại Hải nói. “Hóa ra thế.” Tôi cười nói, xem ra quan hệ giữa bọn nó vẫn không tệ lắm. “Gần đây cô ấy mua rất nhiều đồ lót của hiệu này, anh nghĩ cô ấy thích nhãn hiệu này. “Vậy để em mang mấy bộ đẹp nhất cho anh chọn.” Tôi mang mấy chiếc váy ngủ lụa tơ tằm loại dây đeo cho Thường Đại Hải chọn. Anh ta nhanh chóng chọn một bộ hồng nhạt, quả nhiên có bản sắc của luật sư, quyết định nhanh chóng và chính xác. “Du Toánh đâu rồi ạ?” Tôi hỏi anh. “Cô ấy hẹn bạn ăn cơm trưa, em có thời gian không? Cùng ăn cơm trưa nhé?” Thường Đại Hải hỏi tôi. “Anh không sợ Du Toánh nhìn thấy sẽ hiểu lầm chúng ta sao?” Tôi cười nói. “Cô ấy không ghen đâu.” Đúng là anh ta không hiểu Du Toánh, không biết cô ấy ghen kinh khủng cỡ nào cả. Tôi và Thường Đại Hải đi ăn đồ ăn Tứ Xuyên. “Có phải gần đây Du Toánh có tâm sự gì không?” Thường Đại Hải hỏi tôi. “Em không nhìn ra đó nha.” Tôi nói, tôi không muốn đem tâm sự của Du Toánh nói với anh. Thường Đại Hải châm thuốc lá, ngồi trên ghế, nói với tôi: “Anh rất yêu cô ấy.” Tôi thấy rất lạ, vì sao Thường Đại Hải lại biểu lộ tình yêu với Du Toánh qua tôi. Mà dù có như thế nào đi nữa, một người đàn ông có thể thẳng thắn biểu đạt tình yêu của mình trước mặt người thứ ba đối với người con gái anh ta yêu, luôn khiến người ta cảm động. Tôi nghĩ, Du Toánh không vui vẻ, giờ khắc này mà nói, có lẽ là điều dư thừa. Bọn họ mặc dù yêu nhau bảy năm nhưng hình như không hiểu đối phương, anh không biết cô ghen, cô không biết anh yêu cô như thế nào. Hai người này, rốt cục vì sao có thể ở bên nhau thế? “Vì sao anh lại nói với em?” Tôi hỏi Thường Đại Hải. “Em là bạn tốt từ thủa nối khố của cô ấy mà, cô ấy luôn luôn không có bạn bè gì cả.” Thường Đại Hải nói. “Anh nghĩ em sẽ nói lại cho cô ấy sao?” Tôi muốn biết có phải Thường Đại Hải muốn tôi chuyền đạt ý của anh cho Du Toánh biết hay không. Thường Đại Hải lắc đầu nói: “Anh đủ dũng khí để nói với em rằng anh yêu cô ấy, nhưng lại chẳng đủ dũng cảm để nói với cô ấy.” “Vì sao?” Tôi không hiểu rõ lắm. “Cô ấy thuộc kiểu phụ nữ khiến đàn ông rất khó mở miệng nói từ yêu.” Vẫn là lần đầu tôi nghe thấy có kiểu phụ nữ được đàn ông yêu thương nhưng lại khiến anh ta không muốn thổ lộ. “Anh nói là cô ấy không đáng được yêu?” “Không.” Thường Đại Hải đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ nào mới thích hợp để diễn đạt ý anh muốn nói, dường như đối với việc dùng từ anh rất chú ý, giống như đang đứng trên tòa án, anh cố gắng nói chính xác nhất. “Giống như có vài luật sư, em sẽ không nói thật với họ, bởi vì em không biết họ sẽ nghĩ gì, thậm chí không biết họ có tin những lời em nói là thật hay không.” Thường Đại Hải rốt cuộc đã nghĩ ra cách giải thích. “Anh cho rằng cô ấy sẽ không tin cô ấy yêu anh?” “Hình như cô ấy không quan tâm gì đến anh cả.” Thường Đại Hải rốt cục đã nói rõ. Tôi không khỏi bật cười: “Theo như em được biết, cô ấy rất quan tâm anh đấy.” Nếu như Thường Đại Hải biết vì anh mà Du Toánh định đi bơm ngực thì anh sẽ không nói Du Toánh không quan tâm gì đến anh. “Cô ấy nói với em như vậy sao?” Thường Đại Hải dường như rất vui vẻ. “Tóm lại theo em biết, hai người bọn anh đều quan tâm đến đối phương hết ấy.” “Nhưng cô ấy luôn tỏ vẻ không quan tâm gì cả.” Thường Đai Hải nói. Cuối cùng tôi đã hiểu, Thường Đại Hải nói đến chính là chuyện nước hoa đó. “Ý anh là đối với mùi nước hoa khác trong xe, nó không thèm chất vấn anh mà lại hào phóng hỏi anh, nước hoa ở đâu thơm thế sao?” Tôi hỏi Thường Đại Hải. “Cô ấy nói với em rồi sao?” Tôi gật đầu. “Có phải biểu hiện của cô ấy không giống với những người phụ nữ khác không?” Thường Đại Hải nói. “Vậy thì, mùi nước hoa đó là của anh?” “Anh tiện đường nên cho một nữ kiểm sát ngồi nhờ một đoạn, mùi nước hoa là của cô gái đó.” Tôi đoán trúng phóc luôn. “Ghen không nhất thiết là biểu hiện của sự quan tâm đâu.” Tôi nói, bề ngoài Du Toánh không ghen, nhưng thực ra là nó sợ Thường Đại Hải biết nó ghen. “Nhưng không ghen cũng khiến mọi người khó hiểu.” Thường Đại Hải cười khổ. Sau khi rời khỏi nhà hàng, tôi và Thường Đại Hải đi dọc trên cầu vượt, tôi vẫn cho rằng chỉ cần hai người yêu nhau là có thể có được một cuộc sống mỹ mãn, hóa ra không phải như vậy. Có vài người, trong tâm yêu đối phương là thế nhưng lại chẳng biểu hiện ra ngoài. Tôi và Thường Đại Hải đi xuống cầu vượt, một người đàn ông ôm mấy sấp vải tơ lụa màu sắc sặc sỡ đi lên cầu vượt, vô cùng chú ý đến người đi trên cầu. Người đó đột nhiên dừng trước mặt tôi, là Trần Định Lương. “Là anh sao?” Tôi kinh ngạc. Trần Định Lương hơi khó xử, chắc anh cho rằng Đại Hải là bạn trai tôi, cho nên đang do dự có nên chào hỏi tôi hay không. “Anh phải gặp bạn, anh đi trước nhé.” Thường Đại Hải nói với tôi. “Anh muốn đi đâu?” Tôi hỏi Trần Định Lương. “Người đó là bạn trai em à?” Anh hỏi tôi. Tôi cười, không trả lời, tôi cho rằng tôi không cần phải nói với Trần Định Lương việc Thường Đại Hải có là bạn trai tôi không, anh muốn hiểu lầm thì cho anh hiểu lầm là được, mượn Thường Đại Hải để trêu anh, cũng rất vui. “Mấy sấp vải này rất đẹp.” Tôi sờ vào một sấp vải mà Trần Định Lương đang ôm trong tay, “Rất mềm mại.” “À, đây là vải thượng hạng đấy.” “Dùng để may quần áo sao?” Trần Định Lương gật đầu. Tôi nhớ Trần Định Lương là nhà thiết kế thời trang của một tập đoàn, sao lại thay người ta bê vải vóc may quần áo thế này? “Anh đổi công việc rồi, tự mình thiết kế, tự làm ra thương hiệu của chính mình.” “Chúc mừng anh nhé!” Tôi giơ tay để bắt tay Trần Định Lương. Hai tay anh đang ôm sấp vải, không thể rảnh một tay để bắt tay tôi. “Em có thời gian, anh muốn đi đâu? Em cầm hộ anh một sấp.” Tôi nói. “Nặng lắm đấy.” Trần Định Lương vừa nói vừa giao cho tôi một sấp lớn nhất. “Anh— Vậy mà anh giao cho em sấp lớn nhất?” Tôi trách anh không biết quan tâm. Anh cười mê hoặc: “Chuyện mà đàn ông làm được, phụ nữ cũng nên làm được.” Tôi ôm sấp vải nặng nề đi sau anh. “Anh muốn đi đâu?” Tôi hỏi anh. “Sắp đến rồi.” Anh đi vào một trung tâm mua sắm. Cửa hàng mà anh đến chỉ là một chỗ rất nhỏ nằm trong một trung tâm mua sắm nhỏ gần Thượng Hoàn, nơi này chỉ mấy trăm thước. (1 thước=1/3 mét) “Đây là cửa hàng của anh?” Tôi thấy nơi này thật là khiến anh tủi thân mất. “Văn phòng trước đây của anh thấy cảnh biển, văn phòng này thấy cảnh thương trường.” Anh tự giễu nói. “Lần trước gặp, không nghe thấy anh nói sẽ tự lập nghiệp.” Tôi nói. “Vừa rồi người kia không phải bạn trai em.” Trần Định Lương nhận sấp vải trên tay tôi nói. “Sao anh biết?” “Ánh mắt của hai người không giống người yêu nhau.” “Ánh mắt của những người yêu nhau đâu phải vĩnh viễn hướng về nhau. Anh ấy là bạn trai của bạn em. Ở đây chỉ có một mình anh?” “Còn có một cộng sự nữa.” “Có lẽ em phải nhờ anh may cho em một bộ rồi? Coi như chúc mừng cửa hàng khai trương” Tôi nói. “Đương nhiên vô cùng hoan nghênh rồi, em muốn làm một bộ trang phục như thế nào nào?” “Trong chốc lát chưa nghĩ ra được.” “Để anh làm chủ nhé, anh biết em mặc gì sẽ đẹp.” “Em mặc gì thì đẹp?” Tôi tò mò hỏi anh. “Sau khi em nhận được trang phục sẽ biết ngay thôi.” Tôi chán ngán. “Lúc nào mới xong?” “Sau khi xong sẽ nói cho em biết.” “Anh không đối xử với các khách hàng khác như vậy chứ?” “Anh sẽ hoàn thành trong một ngày cho các cô ấy.” “Vì sao em lại không được như vậy?” “Có thể so sánh là, anh dùng nhiều tâm sức để làm hơn! Cho nên đừng hỏi anh khi nào mới xong.” “Cảm ơn anh.” Anh vui vẻ như gió mùa thu. Buổi tối, tôi, Từ Ngọc và Du Toánh ăn cơm với nhau. “Hôm nay Thường Đại Hải tìm tao.” Tôi nói với Du Toánh. Du Toánh hơi ngạc nhiên: “Anh ấy tìm mày làm gì?” “Anh ta nói với tao, anh ta yêu mày.” Vẻ mặt Du Toánh rất kì quái, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là cười, điệu cười càng cười càng ngọt. “Tại sao anh ấy lại nói cho mày biết?” Du Toánh hỏi tôi. “Vì anh ta bảo nói với mày, mày sẽ không tin, mày đừng nói là tao nói cho mày biết, tao đã đồng ý là không nói.” “Anh ấy chưa từng nói cho tao biết.” Du Toánh nói. “Cho đến giờ mày chưa từng nói với anh ta mày yêu anh ta, đúng không?” Tôi hỏi Du Toánh. Du Toánh không nói gì. “Mày chưa từng nói yêu anh ấy?” Từ Ngọc kinh ngạc, “bọn mày bên nhau bảy năm à?”. “Có vài lời không cần phải nói ra bằng miệng.” Du Toánh nói. “Tao thường nói với Vũ Vô Quá tao yêu anh ấy.” Từ Ngọc nói. “Những lời đó khó nói ra bằng miệng chứ?” Du Toánh kiên trì, “Tao chưa từng nói em yêu anh với người đàn ông nào.” “Thường Đại Hải rất muốn nghe mày nói đấy.” Tôi nói. “Thật sao? Vậy thì sao anh ấy không nói trước với tao?” Tôi vô cùng phục Du Toánh đấy, câu này mà cần phải có người mở miệng trước, chẳng lẽ đợi đến lúc chết mới nói? Tôi không keo kiệt những lời này đâu. “Mày sợ thua.” Tôi nói với Du Toánh. “Nếu như mày nói em yêu anh trước người đàn ông, anh ta sẽ cho rằng mày rất yêu anh ta, mày yêu anh ta còn nhiều hơn anh ta yêu mày,… vậy là mày đã thua. Mày nghĩ như vậy đúng không?” Tôi hỏi Du Toánh. “Đàn ông là như vậy mà, nếu mày nói với anh ta mày yêu anh ta, anh ta sẽ không nói yêu mày đâu.” Du Dĩnh nói. “Vì sao lại không?” Từ Ngọc hỏi. “Đàn ông khi biết mày yêu họ, sẽ không mở miệng nói yêu mày nữa, bởi vì họ ở thế thượng phong, nếu họ mở miệng nói ‘anh yêu em’ thì đó là khi họ đang ở vào thời điểm khiến họ không đủ tự tin.” Du Toánh nói. Có lẽ tôi đã quên, Du Toánh là người hay sợ thua, khi còn bé, nó không bao giờ chịu thi nhảy dây với tôi, bởi vì nó biết chắc nó sẽ thua tôi. “Vì không muốn ở thế hạ phong, cho nên mày giả bộ như không ăn giấm, phải không?” Tôi hỏi Du Toánh. “Tại sao phải để anh ấy biết tao đang ghen? Đại Hải không thích phụ nữ ghen tuông.” Du Toánh nói. “Mày không ghen tuông, anh ta sẽ nghĩ mày không quan tâm anh ta.” Tôi nói. “Còn nói tao không quan tâm anh ta?” Du Toánh tức giận. “Tao biết mày lo cho anh ta, cho nên mới không dám ghen. Nhưng họ là đàn ông, tâm tư không phức tạp như phụ nữ, anh ta sẽ không biết những khổ tâm của mày.” Tôi nói. “Vì sao mày và Đại Hải lại giống như đang tác chiến vậy, cả hai đều mặc áo giáp?” Từ Ngọc không nhịn được hỏi Du Dĩnh. “Nếu là áo giáp, đã mặc bảy năm rồi, nhưng bọn tao vẫn ổn!” Du Toánh vẫn cố chấp. Tôi bắt đầu lo cho Du Toánh và Đại Hải, tụi nó ở bên nhau bảy năm rồi, thái độ thẳng thắn có hạn như vậy, ai cũng quan tâm đến đối phương nhưng hết lần này đến lần khác làm bộ như không quan tâm, không chịu nhận thua trước, loại quan hệ này rất nguy hiểm. Tôi chia tay với Từ Ngọc và Du Toánh, về đến nhà đã là mười hai giờ, Sâm gọi điện cho tôi. “Anh đang ở đâu?” Tôi hỏi anh. “Trong công ty.” “Nếu như giờ em nói với anh em yêu anh,… Anh có nghĩ mình đang ở thế thượng phong không?” Tôi hỏi anh. “Sao lại như vậy?” Anh hỏi lại tôi. “Thật sự không chứ?” “Em không tin, giờ em nói em yêu anh đi.” “Em mới không nói ấy, anh nói trước đi!” “Bên cạnh anh có người mà!” Anh nói. “Vậy vì sao anh gọi cho em?” “Anh nhớ em.” Một buổi tối này, một câu ‘anh nhớ em’ dường như càng dịu dàng và động lòng người, tôi cảm thấy dù sao chúng tôi cũng hạnh phúc hơn Du Toánh và Đại Hải, họ có thể ở bên nhau nhưng lại mang tâm sự riêng. Tâm sự của tôi, Sâm biết. Tâm sự của anh, điều duy nhất tôi không biết là cảm giác thực sự của anh đối với vợ mình. “Anh nói nhớ em, em sẽ lâng lâng đấy, giờ anh ở thế hạ phong rồi.” Tôi cả gan trêu chọc anh. “Anh toàn ở thế hạ phong đấy.” Anh nói giọng đáng thương. “Em để anh dắt mũi, anh còn nói anh ở thế hạ phong?” Tôi bất mãn. “Lúc nào em cũng có thể rời xa anh.” Anh nói. “Lúc nào anh cũng có thể rời xa em, em chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của anh mà thôi.” Tôi khổ sở nói. “Anh không coi em là khách qua đường.” Tôi biết Đường Văn Sâm không coi tôi là khách qua đường, chẳng qua tôi tự thấy thân phận của tôi cũng chẳng khác khách qua đường là bao. Trước kia, tôi không biết danh phận đối với phụ nữ quan trọng cỡ nào, gặp Sâm, tôi mới biết thì ra danh phận quan trọng như vậy, chỉ có tình yêu là chưa đủ. Tôi bắt đầu hiểu rõ vì sao vài người phụ nữ không yêu nhưng vẫn nắm chặt danh phận không chịu buông tay. Đã không có tình yêu thì có chết cũng phải giữ được danh phận, một ngày còn giữ được danh phận thì đến cuối cùng vẫn là người của anh ta, còn có cơ hội chờ anh ta trở về. Một người đàn ông áy náy với một người phụ nữ nhất, có lẽ là không thể cho cô ấy một danh phận, cho nên anh ta mới dùng thật nhiều tình yêu để chuộc tội. “Anh yêu em như vậy không phải là vì áy náy chứ? Anh không phải áy náy, bởi vì đó là do em gieo gió nên gặt bão.” Tôi nói. “Nếu như không yêu thì làm sao lại áy náy?” Sâm nói. Sâm cúp máy, tôi mở nước ấm để tắm, tắm xong cả đêm vẫn không ngủ được, trằn trọc trên giường. Sâm nói, không yêu sẽ không áy náy, vậy trước kia yêu thì trước kia cũng áy náy? Đối với vợ anh cũng áy náy, đó là vì anh yêu cô ấy sao?
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
12 chương
80 chương
13 chương
41 chương