Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em

Chương 30 : “Đi thôi, các ngôi sao và mặt trăng sẽ đi theo em.”

La Xán Xán bị Nguyên Nghị nói đến á khẩu, cô tìm một cái cớ rất tệ. Cô đứng đó nhìn Nguyên Nghị, không biết nên nói gì. “Anh ta sẽ không đến.” Nguyên Nghị nhìn vào ánh mắt La Xán Xán, kiên định nói. La Xán Xán suy nghĩ một chút, cô đã đợi Cố Tử Hàng cả buổi chiều, ngay cả khi anh đến thì cũng có lý do giải thích. Cô cũng không muốn để anh dẫn cô đến nơi có thể biến mong muốn của cô thành sự thật. Hơn nữa, lúc này Nguyên Nghị đang đứng trước mặt cô, mặc kệ thế nào, cô rất ngạc nhiên khi thấy Nguyên Nghị. Vậy nên cô không kiên trì chờ Cố Tử Hàng nữa, chậm rãi đi đến trước mặt Nguyên Nghị. “Anh thấy giám đốc bộ phận của em không phải tốt lành gì, em bị bán cũng không biết.” Nguyên Nghị cúi đầu nhìn La Xán Xán, nói. Anh đang nói xấu bạn thân của mình, đến mắt cũng không chớp một cái. “Em không ngốc như vậy.” La Xán Xán nói. Cô thay Cố Tử Hàng nói: “Giám đốc Cố rất tốt, tối qua đã rất muộn mà anh ấy vẫn đưa em đi tìm đồ ăn.” Quan sát kĩ thấy khóe miệng của Nguyên Nghị hơi cong lên, thầm nghĩ: Cô còn không ngốc sao? Cố Tử Hàng dẫn cô đi tìm thứ gì đó để ăn vì anh gọi Cố Tử Hàng đi theo cô. Tuy nhiên, anh sẽ không nói cho cô biết. Thấy cô có suy nghĩ tốt với giám đốc bộ phận Cố Tử Hàng này, Nguyên Nghị mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói, sau một lúc, anh chỉ nói “Đi thôi.” La Xán Xán đi theo Nguyên Nghị qua nhà ga, tìm thấy một nhà hàng gần đó để ăn tối. Lúc ăn tối, Nguyên Nghị không nhiều lời như trước đây, cũng không trò chuyện như lúc trước, càng không giúp La Xán Xán cắt bít tết. Anh dường như đã thay đổi thành một người khác. Đương nhiên, La Xán Xán biết anh chỉ thay đổi với cô. Cô cúi đầu cắt miếng bít tết, rất im lặng. Sau khi ăn hơn một nửa miếng bít tết, cô nói: “Anh rể.” Nguyên Nghị ngẩng đầu, hai mắt nhìn về phía cô, chờ cô nói tiếp. Ánh mắt anh nhàn nhạt, La Xán Xán nhỏ giọng hơn một chút. Cô hỏi: “Anh đang điều tra vụ tai nạn máy bay từ Los Angeles đến London ngày hôm trước sao?” Nguyên Nghị đoán được là Cố Tử Hàng nói với cô. Anh lại cúi đầu cắt miếng bít tết trên đĩa, trong miệng “Ừ” một tiếng. La Xán Xán bắt đầu câu chuyện. Cô cảm thấy rõ ràng anh không muốn nói chuyện với cô. Sau khi vùi đầu một lúc, cô không nhịn được quan tâm: “Cuộc điều tra thế nào?” Nguyên Nghị nói: “Dữ liệu về vụ tai nạn máy bay vẫn còn rất thiếu. Chưa có kết luận cuối cùng. Anh chỉ suy đoán, sợ đội bay, đặc biệt là cơ phó nghỉ ngơi không tốt.” La Xán Xán gật đầu: “Suy đoán của anh nhất định là đúng.” Nguyên Nghị thuận miệng hỏi: “Vì sao?” La Xán Xán nói: “Anh nói không thể sai được.” Nguyên Nghị ngẩng đầu nhìn cô, cô lại cúi đầu ăn. Anh không nói gì cả. Hai người ngồi đối mặt nhau, im lặng ăn tối. Trong nhà hàng còn những người khác đang ăn, nhưng đều rất yên tĩnh. La Xán Xán và Nguyên Nghị vẫn không nói gì cho đến khi ăn xong miếng bít tết. Ăn xong, đi ra khỏi nhà hàng, La Xán Xán vô tình ngẩng đầu, lại nhìn thấy Đài thiên văn Griffith. Nguyên Nghị dõi theo mắt cô, cùng nhìn thấy Đài quan sát. Nhưng La Xán Xán vừa nhìn thấy đài thiên văn ngay lập tức thu hồi ánh mắt, quay đầu, im lặng đi theo Nguyên Nghị. “Chưa từng đến đó à?” Nguyên Nghị dừng lại, đột nhiên hỏi. “Hử?” La Xán Xán cũng dừng lại, nghi ngờ nhìn anh. Nguyên Nghị nhìn về hướng của Đài thiên văn Griffith, nâng cằm: “Chỗ đó.” La Xán Xán biết anh hỏi cô cái gì, gật đầu: “Em chưa bao giờ đến đó.” Nguyên Nghị chuyển hướng đi. La Xán Xán đi theo anh, không hiểu tại sao anh đi hướng khác. Cô không chắc anh có đến Đài quan sát hay không, nhưng trong lòng hy vọng anh sẽ đưa cô đến đó, cô chỉ không tiện nói ra, vì vậy tiếp tục không nói lời nào đi bên cạnh anh. Lúc đến gần cửa Đài thiên văn Griffith, La Xán Xán mới khẳng định anh dắt mình đến nơi này. Trong lòng cô rất hạnh phúc. Cô mím môi, khuôn mặt giả vờ điềm tĩnh, vô tư. Cô nghĩ anh sẽ trực tiếp đưa cô về khách sạn. Suy cho cùng, anh vẫn muốn giữ khoảng cách với cô. Nguyên Nghị đột nhiên nói: “Em đã bay đến nhiều nơi như vậy nhưng lại giống như một người chưa từng rời khỏi nhà.” La Xán Xán nói: “Phần lớn nhiệm vụ em làm đều bị ngược múi giờ.” “Đi thôi, các ngôi sao và mặt trăng sẽ đi theo em.” Sau đó, đôi chân dài của Nguyên Nghị bước một bước, đặt chân lên Đài quan sát.