Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em

Chương 29 : Anh rể, thật là trùng hợp

La Xán Xán hỏi Cố Tử Hàng: “Đi đâu thế?” Cố Tử Hàng thừa nước đục thả câu: “Đến đó rồi cô sẽ biết, dùng sao cũng làm cho mong muốn của cô thành sự thật. Bây giờ cô có thể suy nghĩ một chút về… ừm, nguyện vọng của mình.” La Xán Xán còn cần suy nghĩ? Anh nhắc đến trong lòng cô cũng chỉ nghĩ đến một việc. Cô nhìn Cố Tử Hàng, hiếu kỳ: “Anh cũng không phải muốn đưa tôi đến một nơi như nhà thờ ở đây để cầu nguyện chứ?” “Cầu nguyện có thể làm tất cả mong muốn trở thành sự thật?” Cố Tử Hàng vừa nuốt xong một miếng bánh mì, nói, “Cô đừng hỏi nhiều như vậy, cứ đi theo tôi, tôi sẽ không đem cô đi bán.” Anh chỉ là ăn bữa sáng của cô mà đột nhiên tử tế quá, hơn nữa trong lòng anh còn xấu hổ về chuyện xảy ra đêm qua, nếu không cũng chẳng muốn rắc rối. La Xán Xán nghe Cố Tử Hàng nói như vậy nên không nói gì nữa. Sau khi kết thúc chủ đề này, cô không có gì để nói, vì cô không quen Cố Tử Hàng, với lại Cố Tử Hàng còn là giám đốc bộ phận. Cô chăm chú vào ăn cháo yến mạch. Sau một lúc, cô nghĩ đến tối hôm qua ăn xong đi ra liền không thấy anh. Nghĩ một chút, cô mở miệng: “Tối qua ăn xong tôi không thấy quản lý Cố.” Cố Tử Hàng đang dùng nĩa cho một miếng thịt xông khói vào miệng, vừa nghe La Xán Xán hỏi, cái nĩa dừng ngay đầu lưỡi. Lúc đó anh mắc tiểu đi tìm nhà vệ sinh, nhưng anh không thể nói với cô như vậy, anh “hì” một tiếng, nói: “Tối qua đột ngột có việc phải rời đi, chưa kịp nói với cô, xin lỗi.” La Xán Xán nhanh chóng nói: “Tôi không có ý này, ngược lại tôi còn phải cảm ơn anh. Tối hôm qua đã muộn như vậy mà vẫn dẫn tôi đi ăn.” Cô biết Cố Tử Hàng không có nghĩa vụ phải đợi mình, cô chỉ tò mò hỏi một chút, trong lòng là thực sự biết ơn anh. Hơn nữa, lúc nãy cũng là nhờ anh giúp. Nhưng mà La Xán Xán không biết Cố Tử Hàng biết tối hôm qua cô xảy ra chuyện gì, còn theo đến đồn cảnh sát lấy điện thoại di động và dây chuyền của cô từ tay tên da đen. Cố Tử Hàng nghĩ vì anh rời đi nên mới dẫn đến chuyện cô bị người khác dùng súng cướp, một cách tự nhiên không đề cập đến, chột dạ cười nói: “Không cần cảm ơn.” La Xán Xán đột nhiên phát hiện ra giám đốc bộ phận Cố Tử Hàng này cũng khá gần gũi, không tự cao tự đại, nhưng cô vẫn không nói, chăm chú vào ăn cháo. Cố Tử Hàng ăn xong thịt xông khói, cầm một chiếc bánh kếp lên ăn. Bữa sáng Nguyên Nghị mua cho La Xán Xán hầu hết đều được Cố Tử Hàng ăn, La Xán Xán chỉ ăn một ít cháo yến mạch. Cô bị cảm lạnh nên không muốn ăn. Vào buổi chiều, Cố Tử Hàng đưa La Xán Xán ra ngoài và đi đến một tòa nhà ở trung tâm Los Angeles, vào tòa nhà này cần có thẻ. Đến cửa, Cố Tử Hàng dừng lại, quay sang La Xán Xán nói: “Cô đợi tôi ở đây, đừng đi đâu, nhất định đừng đi đâu, tôi đi đến chỗ một người bạn để lấy thẻ đi vào.” La Xán Xán gật đầu: “Được.” Cố Tử Hàng rời đi. Trên tầng mười hai của tòa nhà, một nhóm điều tra đang phân tích nguyên nhân vụ tai nạn máy bay từ Los Angeles đến London vào ngày hôm trước. Nguyên Nghị là một trong hai mươi sáu người trong đội điều tra. Đội điều tra vừa có được một số dữ liệu, cơ trưởng của máy bay xảy ra tai nạn để cho cơ phó khởi động thiết bị lái tự động. Mọi người trong đội điều tra đang chăm chú lắng nghe. Điện thoại trong túi quần Nguyên Nghị xông rung lên. Anh không quan tâm, tiếp tục lắng nghe cuộc thảo luận. Câu cuối cùng của cơ trưởng chiếc máy bay xảy ra tai nạn là “Chúng ta đều có thể thư giãn một chút.” Mà mấy giây sau câu nói của cơ trưởng thì máy bay rơi. Không có dữ liệu khác, nhưng có người trong tổ điều tra suy đoán là do cơ trưởng Lưu người Trung Quốc “thả lỏng” dẫn đến không phát hiện máy bay trong tình huống khẩn cấp. Nguyên Nghị tập trung suy nghĩ, sau một lúc lâu, nói: “Không đúng, sau mỗi lần cơ trưởng Lưu ra mệnh lệnh, cơ phó Nick đều trả lời ‘Xong’.” “Chuyện này có gì không đúng?” Có người nhìn về phía Nguyên Nghị hỏi. Nguyên Nghị nói: “Mọi người liên kết hình ảnh và đối thoại. Khi cơ trưởng Lưu ra lệnh bật chế độ lái tự động, Nick trả lời ‘Xong’, nhưng thao tác lúng túng đẩy cần. Tất cả chúng ta đều biết rằng lúng túng khi điều khiển cần thì không thể nào chuyển máy bay sang chế độ lái tự động. Nói cách khác, chiếc máy bay đang ở chế độ thao tác bằng tay, nhưng câu trả lời của cơ phó Nick làm cơ trưởng Lưu cho rằng đang ở chế độ lái tự động.” “Vậy ý của anh Nguyên là vụ tai nạn máy bay là do cơ phó Nick làm sai thao tác?” Ai đó hỏi. Nguyên Nghị gật đầu: “Tôi đoán vậy.” “Theo như tôi biết, lần này là cơ phó cũ với một cơ trưởng mới. Kinh nghiệm bay của anh Nick có thể còn phong phú hơn so với cơ trưởng Lưu người Trung Quốc, anh ấy cũng sẽ không phạm sai lầm như vậy.” Lại có người khác nói. Nguyên Nghị phát hiện bọn họ luôn nhấn mạnh đến quốc tịch của cơ trưởng Lưu. Anh hơi cau mày, nói: “Nhưng chúng ta nghe được, khẩu lệnh của cơ trưởng Lưu cũng không có vấn đề, vấn đề duy nhất là khu vực chỉ hình ảnh, thời gian cơ trưởng Lưu nói chuyển sang chế độ lái tự động, anh Nick còn đang thao tác lúng túng, nhưng sao anh ấy lại trả lời ‘Xong’ với cơ trưởng Lưu.” Mọi người tranh luận ầm ĩ. “Chúng ta cần thêm dữ liệu.” Thảo luận một lúc lâu, tổ trưởng nhóm điều tra nói. Nguyên Nghị nói: “Tôi có một đề nghị. Thu thập dữ liệu khác như điều tra toàn bộ nhân viên của đội bay làm gì trước khi máy bay cất cánh, đặc biệt là anh Nick.” “Anh Nguyên cho rằng vấn đề là do anh Nick?” Nguyên Nghị nói: “Cũng không phải, tôi nghĩ cần phải tìm sự thật.” Mọi người lại thảo luận. Lúc này, Nguyên Nghị lấy điện thoại ra, vừa thấy thông báo tin nhắn của Cố Tử Hàng đến: Tôi dẫn cô em vợ của cậu đến dưới đây. Đi nhắn đã gửi đi hơn nửa tiếng. Nguyên Nghị cất điện thoại vào, nhìn vào đám đông đang thảo luận, có vẻ như anh không để tâm đến những gì Cố Tử Hàng nói. Nhưng một lúc sau, anh đi đến cửa sổ. Những tấm rèm chặn tầm nhìn từ bên ngoài. Anh ta giơ tay lên, ngón tay đặt lên rèm cửa, xuất hiện một khoảng trống trong rèm. Nhìn xuống dưới qua khe hở, anh thấy La Xán Xán đứng ở cửa tòa nhà, thỉnh thoảng nhìn nhà ga và xung quanh. Anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô, tòa nhà cao tầng nhìn xuống, một điểm nhỏ. Nhưng như vậy anh cũng biết sự bất an của cô. Anh đoán Cố Tử Hàng dẫn cô đến đây rồi rời đi, nghĩa là cô đã đợi hơn nửa tiếng. Anh nhìn một lúc, xoay người sang chỗ khác và tiếp tục tham gia vào cuộc thảo luận. La Xán Xán đã đợi Cố Tử Hàng ở lối vào tòa nhà, vậy mà hơn nửa tiếng anh vẫn chưa quay lại. Cô không có số điện thoại của Cố Tử Hàng, không thể liên lạc với bất kỳ ai. Thấy thời gian sắp muộn, cô sốt ruột, còn mơ hồ và bất an. Nguyên Nghị lại đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới xuyên qua tấm rèm. La Xán Xán vẫn đứng ở đó, vẫn nhìn xung quanh, mà bầu trời dần tối. Anh nhíu mày. “Tôi đi xuống dưới một chút.” Nguyên Nghị nói với trưởng nhóm. Tổ trưởng nhóm điều tra nói Nguyên Nghị chờ một chút, bọn họ sẽ kết thúc luôn. Vừa nói với Nguyên Nghị xong, nhóm trưởng lại nói với những người khác: “Hôm nay điều tra và thảo luận dừng ở đây. Tiếp theo, theo như ý kiến của anh Nguyên, điều tra thêm: Hoạt động trước khi làm nhiệm vụ của người trong tổ bay.” Nguyên Nghị và tổ điều tra cùng đi xuống lầu. La Xán Xán cảm thấy có người đi ra, quay lại liền thấy Nguyên Nghị đang nói chuyện với mọi người. Anh mặc một bộ đồ màu đen, trên cổ đeo một dây màu xanh với cái thẻ trắng, sắc mặt cười vui vẻ, đôi chân dài, phong cách thường thấy của anh rất nổi bật. Cô ngạc nhiên và có chút lo lắng. Như thể cô xuất hiện ở đây sẽ làm anh nghĩ cô đang cố tình tạo cơ hội để gặp anh. Cô đứng đó, nghĩ lý do giải thích. Nguyên Nghị bước ra khỏi cửa, nói tạm biệt với những người trong đội điều tra. Sau đó, anh quay lại và đút tay vào túi quần và bước chậm đến La Xán Xán. La Xán Xán cười, cứng rắn nói: “Anh rể, thật là trùng hợp. Em ở đây chờ giám đốc Cố của bộ phận tụi em, chúng em muốn đi đến Đài thiên văn Griffith.” Trong lúc đợi Cố Tử Hàng, cô nhìn thấy Đài thiên văn Griffith nổi tiếng ở Los Angeles ở phía đối diện của ngọn núi, vậy nên cô thuận miệng nói. Hơn nữa cô cũng không biết Cố Tử Hàng và Nguyên Nghị là bạn thân. “Đợi người giám đốc Cố ở bộ phận của em sao?” Nguyên Nghị nhìn cô từ cao xuống. La Xán Xán gật đầu: “Đúng vậy.” Nguyên Nghị nói: “Em và anh ta sẽ đến Đài thiên văn Griffith?” La Xán Xán chột dạ gật đầu: “Ừm.” Nguyên Nghị quay người, đi bộ đến nhà ga. La Xán Xán thất thần nhìn bóng lưng anh. Này, anh cứ như vậy mà rời đi. Nguyên Nghị bước vài bước rồi quay lại, nói, “Còn không đi theo anh?” La Xán Xán trả lời: “Em còn phải đợi giám đốc Cố, anh ấy nói em đợi anh ấy ở đây, nhất định không được rời đi.” Nguyên Nghị hỏi: “Nhất định không rời đi à? Sau đó đợi anh ta đến và đi lên Đài thiên văn Griffith để ngắm sao sao?” “Không phải…” La Xán Xán liếc nhìn. “À, còn có mặt trăng.” Nguyên Nghị nói.