Đợi em , một vì sao...!
Chương 7 : chương 4
Không khí rất quỷ dị, không ai nói lời nào.
Đầu óc Nghi Hi trong phút chốc có chút trống rỗng, sự việc quá quỷ dị, cô gần như cho rằng bản thân hoa mắt. Nhưng rất nhanh, cô nghĩ tới, buổi chiều tại phòng nghỉ, Lê Thành Lãng gọi mình lại lấy kịch bản, nơi đó ban đầu có 2 tập văn bản, trong lúc bối rối mình không hề kiểm tra, thấy bìa ngoài đúng là lấy đi.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Kịch bản mình lấy đi thực ra là của anh ấy ?!
“Thành Lãng kịch bản của anh tại sao lại ở chỗ Nghi tiểu thư ? Không cẩn thận lấy nhầm ?” Trương Tư Kỳ có chút hứng thú hỏi han, ánh mắt ái muội ở giữa hai người xoay tới xoay lui, “Chẳng phải tối qua chúng ta mới cùng nhau tới Hoành Điếm thôi sao, Thái tử điện hạ khi nào lại lén lút gặp Liễu Cơ của ngài rồi ?”
Nghi Hi có chút lúng túng, vừa muốn mở miệng giải thích, Lê Thành Lãng liền thản nhiên nói: “Buổi chiều Chương Hủy tới tìm anh bàn bạc chút việc, lúc tới phòng nghỉ đúng lúc Nghi tiểu thư cùng bạn của cô ấy cũng ở đó, coi như gặp qua mà thôi. Kịch bản đều đặt lên bàn, lúc lấy đi cũng không có chú ý, nếu không phải bây giờ phát hiện, anh cũng không biết lại lấy nhầm.” Nói xong, thấp giọng phân phó trợ lý đem kịch bản mang tới.
Vẻ mặt anh tự nhiên, giải thích chỉ là một lần tiếp xúc nhỏ, Trương Tư Kỳ còn muốn trêu chọc, lại hết cách để hạ thủ. Yên Như nhẹ nhàng cười một tiếng, “Thì ra là như vậy, vừa rồi tôi còn cho rằng thầy Lê và Tiểu Hi tối nay là lần đầu tiên chạm mặt, không nghĩ rằng hai người đã sớm gặp qua.”
Trực giác của Nghi Hi cho thấy câu nói này của cô ta có hàm ý khác, nhưng lại tìm không ra khuyết điểm. Vừa lúc trợ lý đem kịch bản lấy ra, Đàm đạo nhận lấy quả nhiên là của Nghi Hi, vì thế lập tức đem khúc nhạc đệm này ném ra sau đầu tiếp tục bàn chuyện quay phim.
Chờ đến khi rốt cuộc thảo luận xong, đã sắp 12 giờ, cô muốn quay về khách sạn, Yên Như lại tỏ vẻ lo lắng, “Trễ như vậy, trên đường về rất nguy hiểm, chị cho trợ lý lái xe đưa em đi nhé ?”
“Không cần phiền toái, tôi gọi xe là về được, thực ra cũng không xa.”
Người cả buổi tối không mở miệng – Hứa Mộ Châu bỗng nhiên nói: “Anh đưa em đi. Yên Như nói đúng, trễ như vậy, không thể để em về một mình.”
Yên Như nói đúng. Nghi Hi phát hiện mình chán ghét câu này không phải ở mức bình thường, cô ta nói như vậy đối với anh thì anh liền nghe lời, quản tôi làm gì ?
“Đàn anh, thật sự không cần đâu. Đã trễ như vậy, trì hoãn anh nghỉ ngơi tôi sẽ thấy mình rất không phải. Chính tôi có thể tự về được.”
Hứa Mộ Châu không nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn Nghi Hi, lại giống như tranh cãi với cô. Chuông báo động trong đầu Nghi Hi vang lên, đêm nay rốt cuộc là tình huống gì, mình chỉ là một vai phụ nhỏ bé, ánh mắt mọi người không cần xoay xung quanh mình ? Mấy người có suy xét qua cảm nhận của Trương ảnh hậu không !
Ngay tại lúc cục diện lâm vào thế lúng túng, Lê Thành Lãng nói: “Không bằng, cô chuyển qua đây.”
Mọi người đưa mắt nhìn qua, anh đã cất kỹ kịch bản đứng lên, “Đoàn phim cơ bản đều ở Quân Lan, một mình cô ở Hải Thiên cũng không tiện, tình huống như hôm nay về sau sẽ còn tái diễn, cũng không thể lần nào cũng tới 12 giờ mới về.”
Nghi Hi ban đầu cũng đang suy nghĩ, nghe anh nói xong không do dự nữa, dù sao cô cũng không muốn để Yên Như hoặc Hứa Mộ Châu đưa về, thà vất vả chuyển qua một lần để sau này nhàn nhã đi.
“Được, bây giờ tôi liền đi đặt phòng, cảm ơn thầy Lê.”
Lê Thành Lãng cười cười, không hề nói ra cho trợ lý giúp cô đặt phòng, sau khi gật đầu tạm biệt liền đi ra ngoài. Nghi Hi cũng mặc kệ sắc mặt Hứa Mộ Châu thế nào, đợi vài phút xác định sẽ không dẫn tới hiểu lầm, cũng chạy xuống lầu làm thủ tục.
.
Tới khi nằm trên giường, cô mới bắt đầu hồi tưởng lại một ngày huyền ảo như hôm nay.
Từ khi tiếp nhận bộ phim liền biết sẽ gặp mặt Lê Thành Lãng, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới sẽ chạm mặt trong cục diện như vậy. Bên ngoài lời đồn đãi nhao nhao, anh ấy thân ở vòng xoáy lại bình tĩnh lạnh nhạt, vẫn chưa mất nửa phần phong độ. Hôm nay từ lúc xảy ra tiếp xúc, bản thân anh tính cách đúng như bên ngoài đánh giá vậy, ôn tồn lễ độ, bình dị gần gũi.
Thực ra nào cần dùng chuyện hiện tại để hiểu rõ, chẳng phải vào rất nhiều năm trước mình đã biết anh ấy là người thế nào, không phải sao ?
Nhịn không được lấy điện thoại vào weibo, chọn weibo cá nhân của Giang Vĩnh Thành – kẻ đầu sỏ kéo Lê Thành Lãng xuống nước. Đây chính là bài đăng cuối cùng trước khi anh ta bị bắt, phía dưới bình luận đã đột phá một trăm nghìn, Nghi Hi xem một chút, trong top đầu một phần ba là người đi đường công kích, một phần ba là fan biện hộ, còn lại đều là thảo luận về Lê Thành Lãng.
“Lần này xong rồi còn không chạy, hút thuốc phiện còn không trừng trị hắn ta, đến mức này còn anh em gì nữa ? Đàm đạo đáng thương quá, phim mới còn chưa quay, sống chết lần này đã khó liệu !”
“Fan não tàn có thể đừng nhảy vào đây được không ? Anh em tốt đều bị bắt rồi còn luôn miệng thanh minh thần tượng của mình là trong sạch ! Hai người như vậy còn nói hắn ta lại không biết Giang Vĩnh Thành hút thuốc phiện ? Tôi đem lời này bỏ lại đây, nếu Lê Thành Lãng thực sự không nghiện hút tôi liền trực tiếp bay đi ! Mọi người thấy thì like cho tôi lên top đi.”
“Hoàng Tử Khải ngồi, Hoàng Tử Khải ngồi, Hoàng Tử Khải ngồi xong đến Lý Thục Tuệ ngồi; Lý Thục Tuệ ngồi, Lý Thục Tuệ ngồi, Lý Thục Tuệ ngồi xong đến Giang Vĩnh Thành ngồi; Giang Vĩnh Thành ngồi, Giang Vĩnh Thành ngồi, Giang Vĩnh Thành ngồi xong đến ai ngồi ?[1] Xin mời Lê ảnh đế của chúng ta !”
“Xem mọi người đều giống như không tin tưởng Lê Thành Lãng, tâm tình có điểm phức tạp. Tôi không để ý Giang Vĩnh Thành sẽ như thế nào, chỉ hi vọng trong lòng Lê ảnh đế đừng luẩn quẩn như hắn, dù sao ở Trung Quốc lấy được mấy ngôi sao có thể xuất thủ quốc tế. Haizz.”
…
Lê Thành Lãng 18 tuổi xuất đạo, đến hiện tại đã có 17 năm trong nghề, hình tượng vẫn luôn tốt đẹp, nhưng dư luận có thời chính là đáng sợ như vậy, giới giải trí dơ bẩn càng hình thành nhận thức chung, chỉ cần một chút kích động mọi người liền nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.
Nghi Hi rốt cục rõ ràng tâm tình Trần Tranh, thấy thần tượng bị vu oan như vậy, ai cũng nhịn không nổi. Cô trực tiếp xoay người ngồi xuống, cầm lấy điện thoại di động, bùm bùm đùng đùng gõ từng chuỗi kí tự dài. Chẳng qua chưa đợi gửi đi, cô lại thở sâu, xóa sạch nội dung đó, sau khi suy nghĩ một phút đồng hồ lại lần nữa gõ chữ.
“Chẳng lẽ mọi người không thấy kỳ quái sao, weibo của Lê Thành Lãng đến nay đã lâu không cập nhật, rêu cũng sắp mọc đầy rồi, Giang Vĩnh Thành vì cái gì phải ở đây tag anh ấy ? Rõ ràng hai người đều dùng Facebook tương đối nhiều. Còn nữa năm ngoái sinh nhật 30 tuổi của Giang Vĩnh Thành, gần như tất cả bạn tốt trong giới đều đi, Lê Thành Lãng rõ ràng cũng ở Hồng Kông lại không hè lộ diện, chuyện này bình thường sao ? Cái gọi là huynh đệ tình thâm, có lẽ ngay từ đầu cũng chỉ là thủ đoạn truyên truyền, Lê Thành Lãng lúc này căn bản là nằm không cũng trúng đạn[2].”
Đợi weibo gửi đi bình luận, sau đó xem trang chủ đang tranh cãi, cô quyết định, rút ra 15 phút đi ngủ để song phương chiến đấu!
“Đinh” một tiếng vang lên, tinh thần cô phấn chấn mở bình luận, lại thấy ID quen thuộc.
Đồng đồng đồng đồng đồng thoại chưa từng nói ngọng: ai nha, chỉ biết ngay mày sẽ nổi bão, cảm tạ Lê ảnh đế đã giúp tao tìm được bạn tốt ! o(*≧▽≦)ツ
Là chị em tốt của cô – Hạ Tâm Đồng, bạn cùng lớp ở Học viện Điện ảnh, hiện tại cũng đang quay phim ở Hoành Điếm, chẳng qua bởi vì hiệp nghị giữ bí mật, Nghi Hi chưa hề nói mình cũng đang ở chỗ này.
Tích góp từng tí một khí lực lập tức đánh ở trong không khí, Nghi Hi giận không kềm được gửi tin nhắn cá nhân qua.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
75 chương
71 chương
9 chương
14 chương
120 chương
50 chương