Đôi Bờ Vực Thẳm
Chương 11
“Thế nào, thức ăn của khách sạn chúng tôi đặc biệt hạng nhất nhỉ?”
“Đặc biệt hạng nhất. Nguyên liệu tươi mới, chế biến tỉ mỉ, thức ăn cũng có thể làm ra loại xa hoa khiêm tốn này, khiến tôi phi thường kinh ngạc.”
“Điều cậu hình dung không giống như thức ăn, mà lại giống kim cương của Dương Thị.” William thấp giọng bật cười.
Ngay tại lúc này, một người phục vụ ôm một bó lớn hoa mãn thiên tinh trắng ngần đi tới.
“Ngài Dương, có người tặng hoa cho ngài.”
Chu Trù nhận bó hoa kia, những đóa hoa nho nhỏ khe khẽ lay động liền phát ra âm hưởng xào xạc, hương thơm nhè nhẹ thẳng mặt mà tới.
“Là ai vậy? Thế nhưng lại tặng cậu Baby’s Breath?” William buồn cười nhìn Chu Trù, trong ánh mắt là ý vị tìm tòi.
Gỡ tấm card cài trong bó hoa ra, bên trên chỉ có một hàng chữ nhỏ: Chúc em tối nay dùng bữa vui vẻ.
Ký tên là Anson Lorenzo.
“Cho tôi xem xem là ai nào.” Trên môi William mang theo ý cười như cũ, khi cầm tấm card qua lại có một loại khí thế khiến người không cách nào cự tuyệt. Điều này khiến Chu Trù cảm thấy không thoải mái lắm, cậu không thích loại cảm giác bị người ta ép buộc này.
“Là ngài Lorenzo, tôi không rõ anh ta vì sao muốn tặng hoa cho tôi.” Chu Trù tỉ mỉ vạch cành hoa, không biết tên điên kia có thả cái của nợ gì vào trong bó hoa này không nữa, tỉ như nói đến thứ anh ta yêu nhất, bom mini.
“Anh ta biết cậu và tôi cùng nhau ăn tối.” William nhìn Chu Trù, “Điều này chứng tỏ anh ta có khả năng là đoán được, cũng có khả năng anh ta đối với tất cả của cậu hiểu rõ như lòng bàn tay.”
Chu Trù cau mày, nhớ đến thời điểm Anson ngồi trên xe mình đến khách sạn W, khó nói tên đó lại thừa cơ cài thứ gì đó trên người mình? Máy nghe lén chẳng hạn. Nghiến răng, Chu Trù rất muốn áp chế cơn giận của mình, cậu vươn tay sờ túi tây trang của mình, bên trong không có gì cả, sau đó khi cởi tây trang của mình ra để kiểm tra sơ mi, William đột nhiên nắm lấy tay cậu.
“Không cần tìm nữa, Dean, không sao đâu. Chúng ta có cái gì sợ Anson Lorenzo biết được sao?” William cười đem tây trang mặc lại lên người Chu Trù, thay cậu chỉnh tốt cà vạt rồi ấn cậu về trên ghế.
“Thực xin lỗi… Cha tôi luôn nói ngài Lorenzo là đối tác làm ăn không tồi, rất tôn trọng ý chí của Dương Thị, nhưng tôi không biết anh ta vì sao lại…” Chu Trù bộ dáng không biết làm thế nào.
“Không trách cậu. Bởi vì Massive cùng nhà Lorenzo có chút hiềm khích. Tôi nghĩ Anson Lorenzo chính là muốn chế tạo sự hoài nghi giữa hai bên chúng ta. Anh ta luôn rất am hiểu ly gián.”
“… Là như vậy sao? Mặc kệ thế nào, cảm ơn lời giải thích của anh, William.” Chu Trù cực kỳ thực lòng thực dạ mà nói cảm ơn, trong lòng lại thoáng qua một nét cười lạnh. Cậu đương nhiên biết William sở dĩ có thể rộng lượng như vậy mà bảo bản thân không ngại, chẳng qua là vì cuộc trò chuyện giữa bọn họ căn bản không đề cập đến bất cứ bí mật gì.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa. Có muốn tôi đưa cậu về không?”
“À, không cần đâu, tôi có lái xe tới.”
“Cho dù như vậy, tôi cũng có thể tiễn cậu đến đại sảnh, không phải sao?” Nụ cười của William vẫn mê người như trước.
Nhưng Chu Trù biết, chỉ cần mình không đụng chạm đến lợi ích của gã, gã sẽ đối xử với mình cực kỳ ôn tồn hào phóng, thế nhưng một khi đã có một chút va chạm, sự vô tình của gã ắt sánh ngang sông băng ở Nam Cực.
Đi đến đại sảnh, có người đi đến bên cạnh William muốn ghé vào tai gã nhỏ giọng nói cái gì đó, William hơi hơi nâng tay, bởi vì Anson đang từ trước mặt đi tới.
Trên môi anh mím lại chút ý cười, áo khoác màu mực tôn dáng anh càng thêm thon dài, nhịp chân chậm rãi như là muốn rút đi hơi thở của người khác.
“Hi, Dean.” Anh tháo găng tay da hươu xuống, Chu Trù vẫn là lần đầu tiên ngắm ngón tay anh tỉ mỉ đến vậy.
Ưu nhã mà mạnh mẽ, thế nhưng Chu Trù biết bên dưới cái mỹ cảm như thế này có che giấu những gì.
“Chào ngài, ngài Lorenzo. Ngài cũng có cuộc gặp mặt ở khách sạn W sao? Cư nhiên ở nơi này cả một ngày trời.” Chu Trù nho nhã lễ độ mà cười, chứ trong lòng thì lại đang châm chọc cái tên âm hồn bất tán này.
“Tôi đang chờ cậu đó.” Anson hơi hơi nghiêng đầu qua, ánh đèn ở đại sảnh lưu lại cái bóng khác thường trên mặt anh. Một khoảnh khắc đó, Anson tựa như Nguyệt thần biến hóa mà thành, trói buộc tầm mắt của Chu Trù.
“Ồ, không biết ngài Lorenzo có điều gì chỉ giáo? Hay là cảm thấy hứng thú với sản phẩm trưng bày tháng sau của Dương Thị chúng tôi?”
“Tôi là sợ cậu bị ngài William Goodwin ăn mất thôi. Không thấy trong phim có rất nhiều cái tên của người sói đều gọi là ‘William’ sao?” Anson chân thành đi tới, Chu Trù theo bản năng lùi lại nửa bước, lại vừa vặn va vào bả vai William.
William duỗi tay một phen đỡ lấy Chu Trù, sau đó nghiền ngẫm mà nói, “Cũng có rất nhiều hoàng tử lấy tên là ‘William’ không phải sao?”
Sau đó hai người lần lượt nở nụ cười, Chu Trù lại mơ hồ cảm thấy bầu không khí căng thẳng trong không khí.
“Tôi về trước đây, cảm ơn sự khoản đãi của anh.” Chu Trù cáo biệt với William, rời đi bầu không khí quỷ dị này, đi ra ngoài cửa, lúc này chàng trai giữ xe đã đem xe của Chu Trù lái ra trước cửa.
Anson vài bước theo lên xe, “Cậu Dương, e rằng phải phiền cậu đưa tôi về rồi.”
Chu Trù đương nhiên còn nhớ hành vi đáng hận đem xe chặn ngang giữa đường giả vờ hỏng hóc sau đó chui vào trong xe mình của cái tên này, “Vậy sao? Tôi tin rằng ngài Lorenzo hẳn không chỉ có một chiếc xe đâu nhỉ.”
Cậu vừa chạm lên cửa xe, Anson liền đè lên ngón tay cậu, bờ môi ghé sát lại bên tai Chu Trù, “Có lẽ tôi nên mách cha cậu, cậu tựa hồ không thể nào vui vẻ ở chung với tôi.”
Chu Trù kéo cửa xe ngồi vào, “Ngài Lorenzo, xin mời. Không biết ngài muốn đi đâu?”
Anson nói ra một cái tên địa chỉ khiến Chu Trù trong lòng cả kinh, thế nhưng lại cực lực che giấu sự kinh ngạc của chính mình, bởi vì nơi Anson nói chính là địa chỉ tòa chung cư trước đây của cậu.
“Ngài tính đầu tư nhà đất ở gần đó sao? Nghe nói chính phủ có kế hoạch xây dựng một khu mua sắm quy mô lớn ở khu vực đó.”
“Không, chỉ là một người bạn của tôi sống ở đó.” Thanh âm của Anson thản nhiên, anh chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn của thành phố không đêm xuyên qua cửa kính in xuống bóng hình loang loáng trên mặt anh.
Chu Trù phì một tiếng bật cười, “Ngài Lorenzo, ngài vừa mới nói là ‘bạn’ sao?”
“Phải á, ở trong thế giới của tôi, bạn và người yêu xa xỉ như nhau.” Anson không quay đầu lại nhìn Chu Trù, chỉ là nhìn chăm chăm vào bóng mình trên cửa kính, “Cậu biết vì sao tôi gọi cậu ấy là bạn không?”
“Vì sao? Bởi vì cậu ta từng cứu anh sao?” Chu Trù một bộ dáng lơ đễnh, thế nhưng trong lòng lại tràn ngập hiếu kỳ, là điều gì có thể khiến Anson đem mình định nghĩa thành ‘bạn’, điều này khiến cậu thực sự thụ sủng nhược kinh đấy.
“Cậu ấy quả thực từng cứu tôi. Cậu thế nào biết được vậy?” Anson quay đầu lại nhìn về phía Chu Trù.
“Người có thể được ngài gọi là ‘bạn’, chí ít phải là sinh tử chi giao. Nếu như nói là đối tác làm ăn, vậy đó là ‘người hợp tác’ chứ không phải ‘bạn’.”
“Không sai, chỉ có người đã chết này mới có cơ hội được tôi định nghĩa là ‘bạn’.”
Không biết tại sao, trong thanh âm của Anson có mấy phần hương vị sầu buồn.
“Bởi vì đã chết, cho nên bọn họ không còn cơ hội phản bội anh nữa, cũng không còn cơ hội khiến anh thất vọng ư?”
“Bởi vì tôi muốn có một người bạn.”
Xe đã chạy đến nơi mà Anson nói, Chu Trù đậu ở bên đường, “Kế tiếp đi như thế nào?”
Tuy rằng biết rõ đích đến của Anson hẳn là ở ngoài mấy trăm mét, nhưng Chu Trù phải làm ra vẻ thành bộ dáng không biết anh muốn đi đâu.
“Không cần đâu, đưa tôi đến chỗ này là được rồi, tôi muốn tự mình đi.” Anson cũng không vội mở cửa xe, trong thanh âm có vài phần ý vị hơi chút đăm chiêu, “Dean, có rất ít người gặp tôi vài lần mà đã hiểu tôi như vậy.”
“Hiểu biết của tôi căn cứ vào hiểu biết của cha tôi đối với ngài.”
Gwen đã từng nói qua cái tên Anson này là kẻ rất đa nghi, anh sẽ dùng rất nhiều tiểu tiết nhỏ không đáng kể để thử thách người khác, mà điều Chu Trù phải làm được chính là không lộ chút sơ hở nào.
“Được rồi, ngủ ngon Dean.” Anson nghiêng đầu qua muốn hôn lên đuôi mày Chu Trù.
Chu Trù quay mặt chỗ khác cười, “Ngủ ngon, ngài Lorenzo.”
Anson mở cửa xe đi ra. Trên con đường thoáng vẻ quạnh quẽ, bóng lưng anh rắn rỏi mà thon dài, ưu nhã đến tịch mịch.
Trong lòng Chu Trù đột nhiên khó mà bình tĩnh. Cậu quay cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc.
Ngay khi xe của cậu lái qua quán cà phê đối diện tòa chung cư nọ, chỗ ngồi bên cửa sổ cư nhiên là Anson. Tên đó tựa hồ gọi một phần bít-tết, đang cực kỳ có kiên nhẫn mà cắt.
Anson Lorenzo rốt cuộc làm sao vậy? Anh ta đối với loại bít-tết bình dân đó hẳn là nuốt không trôi mới đúng a!
Cửa sổ thủy tinh của quán cà phê giống như là một chiếc khung tranh, mà biểu tình của Anson lại tĩnh lặng như vậy.
Chu Trù không cho bản thân không gian để nghĩ nhiều, lái xe về nhà. Cậu nằm ở trên giường, lại chẳng cách nào vào giấc.
Cậu không hiểu hết thảy điều Anson làm rốt cuộc có ý nghĩa gì. Bản thân xác thực đã từng cứu tên chết bầm đó, thế nhưng vẫn chưa đến mức anh ta phải mua lại chung cư mình ở hay là chịu đựng món bít-tết khó nuốt trôi đi hoài niệm mình ở quán cà phê mà bọn họ đã từng chung hưởng bữa tối.
Mà lúc này, Anson vừa vặn ăn xong bữa tối, nữ phục vụ cười uyển chuyển mà đi tới.
“Thưa ngài, bít-tết hôm nay thế nào ạ?”
Anson mở ví ra, tiền mặt bên trong không nhiều, “Không hề tươi mới giống y lúc trước, chất thịt quá già, nước sốt cũng không đủ nhiều, thế nhưng… tôi đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không tồi.”
“A…” Nữ phục vụ có chút mờ mịt.
Anson đem một tờ một trăm đô đặt ở trên bàn, chậm rãi đứng dậy, chỉnh lý vạt áo mình một chút, một chiếc Limousine vừa vặn dừng trước cửa.
Lên xe, Richard ngồi ở trên vị trí tài xế mở miệng nói, “Thưa ngài, kết quả kiểm tra DNA ra rồi.”
“Để tôi đoán một chút, Dean hiện tại và Dean trước đây, DNA không có bất cứ khác biệt nào.”
“Đúng vậy thưa ngài. Tôi chỉ là không rõ ngài vì sao phải hoài nghi thân phận của Dean Dương.”
“Hiện tại tôi vẫn cứ hoài nghi. Bởi vì chỉ cần anh có đủ tiền, có thể thay đổi mẫu DNA trước đây, kết quả xét nghiệm lưu lại ở bệnh viện, thậm chí là tất cả những manh mối cậu ta lưu lại từ trước đến nay nữa.”
“Ngài đem chuyện này suy nghĩ quá phức tạp rồi, thưa ngài. Nhưng mà có lẽ ngài suy đoán chính xác.” Anh ta đã ở bên người Anson rất lâu rồi, anh ta quá hiểu sự đa nghi của Anson Lorenzo. Thế nhưng mỗi lần hoài nghi của anh đều chưa bao giờ sai cả.
“Không, lần này có lẽ chỉ là hi vọng cố chấp của tôi, Dean trước mắt là một con người khác mà thôi. Richard, mỗi con người bất kể nỗ lực thế nào, đều không thể hoàn toàn biến thành một con người khác.”
Một tuần này, Chu Trù chính thức kiến thức được được cuộc phân tranh lợi ích trong hội đồng quản trị của tập đoàn lớn. Đến đâu thu thập quặng kim cương, đầu tư bao nhiêu, phái người nào đi, những phân đoạn này đều có thể ảnh hưởng đến sự phân phối lợi ích của cổ đông trong hội. Chu Trù rất nhức đầu, cậu trước nay vẫn không thích bối cảnh này, so với những chuyện này cậu thà ghìm súng đi đến cao ốc đối diện đem cái đám người tranh luận không ngớt này từng tên từng tên bắn bỏ còn hơn.
Truyện khác cùng thể loại
206 chương
78 chương