Độc Tình

Chương 59

Type: P.anh Hôm sau, Lê Họa mua một ít hoa quả mang đến bệnh viện. Lúc đến kiểm tra sức khỏe, cô trông thấy Trác Dực Đình nằm viện, cô không vào hỏi thăm vì khi ấy bên cạnh anh đã có vị hôn thê. Cô không muốn làm gì gây hiểu lầm rồi khiến tình cảm giữa họ rạn nứt. Hiện giờ cô và Trác Dực Đình không có quan hệ gì, nhưng dù sao trước đây cũng đã từng có quãng thời gian gắn bó với nhau, đã biết anh nằm viện mà không đến thăm thì cô sẽ cảm thấy áy náy trong lòng. Trác Dực Đình vô cùng kinh ngạc khi trông thấy cô. Anh gật đầu ý bảo mời cô vào. Hôm nay thời tiết khá đẹp, ánh nắng chan hòa chiếu vào từ cửa sổ giúp người ta thư thái. Lê Họa đặt túi trái cây vào hộc tủ cạnh giường, trên mặt bàn đã có rất nhiều trái cây rồi. “Anh bị sao thế?” Cô ngồi xuống, thái độ nói chuyện như bạn bè. “Bệnh nhẹ thôi.” Chỉ là một ca tiểu phẫu, anh không muốn nói với ai tránh phiền hà, “Em đến đúng lúc đấy, nốt hôm nay là anh xuất viện rồi”. “Xem ra số em đỏ!” Lê Họa không cố tình hỏi nữa. “Sao em biết anh ở đây?” Trác Dực Đình vẫn tò mò. Không biết có phải do thời tiết hay không, sắc mặt cô rất tốt, cảm giác hiện giờ cô sống rất vui vẻ. “Hôm qua công ty em cho nhân viên đến đây kiểm tra sức khỏe.” Cô cười, “Vợ chưa cưới của anh đâu?” Đó là một câu hỏi gây lúng túng, Trác Dực Đình vẫn cố cười tươi: “Cô ấy ở nhà, đang chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn cho anh”. “Anh có phúc thật đấy!” Lê Họa cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, xem ra hai người họ rất hòa hợp. Thật ra giữa người và người, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gì quá đáng, chỉ cần bản thân nguyện ý chấp nhận, thì đều có thể vui vẻ ở bên nhau. Có một số người, đến cuối đời vẫn kiếm tìm một bóng hình khiến mình cảm thấy không thể sống thiếu, nhưng cũng có một số người lại lựa chọn chấp nhận, không chờ đợi nữa mà sống một cuộc sống bình thường. Không thể so sánh ai tốt hơn ai, tính cách khác nhau, nhân sinh quan khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, không thể đánh giá cách làm của ai đúng, có lẽ mọi người đều đưa ra lựa chọn phù hợp với bản thân mình. “Em ăn cơm chưa? Ăn cùng anh nhé, đồ ằn ở bệnh viện này cũng ngon lắm.” Trác Dực Đình vừa nói vừa mặc thêm áo. Lê Họa định từ chối nhưng thấy dáng vẻ của anh như vậy lại gật đầu. Cô chọn vài món nhẹ nhàng vì sợ Trác Dực Đình không ăn được mấy món cay nóng. Thế nhưng Trác Dực Đình lại chủ động gọi những món cay cho cô. Những người ngồi đây quá nửa là người nhà của bệnh nhân đang nằm viện, có người chọn món rồi mang về phòng bệnh, có người gọi một suất nhưng hai người ăn chung. Và cũng có một số người gọi rất nhiều món, chẳng hạn như hai người họ. Quả nhiên người ta đều dựa vào địa vị để đưa ra lựa chọn, ngay cả chuyện ăn uống. Trác Dực Đình ăn rất ít, như thể chỉ đang ngồi xem cô ăn. “Hôm qua vợ chồng bác Lộ tới nhà anh, không biết nói gì với bố mẹ anh nữa.” Trác Dực Đình bâng quơ nói. “Hả?” Lê Họa ngẩn ra giây lát mới hiểu vợ chồng bác Lộ là bố mẹ Lộ Thiếu Hành. “Anh cảm thấy có liên quan tới em?” Trác Dực Đình không trả lời thẳng thừng: “Hai bác hình như có phần kiêng dè với anh”. Lê Họa gật đầu, xem ra anh không muốn nói chuyện này trong phòng bệnh là bởi sợ bố mẹ anh đến đột xuất thì thật khó xử. “Cảm ơn anh.” Anh là một người đàn ông tốt. “Em nên cẩn thận hơn.” “Anh có cảm thấy…” Lê Họa cũng biết chuyện này đáng lo. Dù sao cũng đã từng có tiền lệ, một người đang yên đang lành đột nhiên mất tích, không ai biết cô ta đi đâu, huống hồ thời đại này, mọi người đều chỉ sống cho bản thân. “Có đến mức đấy không?” “Nói chung em vẫn nên cảnh giác thì tốt hơn.” “Em sẽ cảnh giác.” Lê Họa cười cảm kích. Chia tay Trác Dực Đình, cô lên xe buýt đến công ty. Nói thật lòng, mặc dù biết ngày này sớm muộn gì cũng tới nhưng cô vẫn không tránh được bất an. Cô không biết bố mẹ Lộ Thiếu Hành sẽ làm gì mình, nhất là khi thấy thái độ của ông bà Trác khinh bỉ mình ra mặt. Nghĩ đến đã thấy lạnh sống lưng. Có vài người cho rằng làm dâu nhà giàu sung sướng hơn người khác nên chịu một vài nỗi khổ là đương nhiên. Nhưng bản thân cô thì không biết nên phản ứng thế nào. Cô cũng không biết thái độ của Lộ Thiếu Hành đối với việc này ra sao, bởi chính anh từng nói sẽ không vì ai mà bỏ người nhà. Người nhà trong lòng anh mà nói, hẳn là ở vị trí số một, anh không nhớ nhà không có nghĩa là anh bàng quan với gia đình. Càng nghĩ càng đau đầu. Về đến Đông Linh, Lê Họa cảm nhận sự lạnh lẽo đến tê người. Cảm giác này rất ít khi xuất hiện, giống như thời sinh viên bị người ta trộm mất ví tiền, lòng bồn chồn chứng tỏ sắp có chuyện xấu xảy ra. Cô dừng chân, từ từ quay đầu lại. Lần đầu tiên cô thấy sợ hãi như vậy. “Cô Lê, phu nhân mời cô đến nói chuyện một chuyến.” Kỳ lạ, lúc này cô không còn sợ nữa. Có lẽ cô biết điều mà bản thân sắp phải nghênh đón. Tình huống này cũng không khác nhiều so với lúc bố mẹ Trác Dực Đình đến Glamour tìm cô, điểm duy nhất khác biệt là hôm đó cô mệt, còn hôm nay tinh thần và thể chất cô đều rất tốt, có lẽ do thời tiết đẹp. Một chiếc xe màu đen mang lại cho người ta cảm giác uy nghiêm, cửa kính xe từ từ hạ xuống. Người phụ nữ sang trọng quét mắt quan sát Lê Họa vài lần, mới cười nói: “Hôm nay không có người cùng chơi mạt chược, đang buồn chán không biết làm gì nên muốn tìm ai đó đi shopping cùng tôi, không biết cô Lê có thời gian không?” Đường An An cười tùy ý, khi biết được tin tức từ bố mẹ Trác Dực Đình, bà quả thật rất tức giận. Đã vậy, Lê Họa còn là người phụ nữ từng qua lại với Trác Dực Đình, điều đó khiến bà càng thêm khó hiểu hành động của con trai mình. Đáng tức giận hơn nữa, Lộ Thiếu Hành lại giấu diếm bà chuyện này. “Đây là vinh hạnh của cháu.” Lê Họa ngồi vào xe. Cô nghĩ xem đối phương sẽ ngả bài với mình như thế nào, thẳng thừng hỏi “cô muốn bao nhiêu tiền để rời khỏi con trai tôi?”, hoặc tệ hơn sẽ là khinh bỉ nhìn cô và quát “cút”. Đã chuẩn bị tinh thần đón nhận, nào ngờ đối phương chỉ đơn giản muốn cô cùng đi shopping thật. Lê Họa theo sau Đường An An, cảm giác không biết bà muốn làm gì thật khó chịu. “Thanh niên trẻ các cô cậu chắc là không thích đi cùng người già chúng tôi đâu nhỉ?” Đường An An ung dung tự tại cười nói, “Con trai tôi chưa bao giờ chịu đi cùng tôi”. Xác định ý tứ câu nói của Đường An An, thấy bà không cố tình chĩa vào mình, Lê Họa mới cười đáp: “Chắc bác gái hiểu lầm thôi ạ, thời buổi bây giờ bận rộn, mọi người đều thích mua đồ qua mạng, hơn nữa mua sắm qua mạng giờ rất phát triển”. Đường An An liếc nhìn cô: “Cô Lê thích thương hiệu nào? Có thể cho tôi một vài cái tên tham khảo được không?”. “Thật ra cháu cũng không hiểu biết nhiều về những cái này, quần áo chỉ cần thích là được rồi.” Lê Họa trông chờ một lời chê bai từ Đường An An, nhưng không ngờ bà chỉ nhẹ nhàng nói: “Nói hay lắm, thanh niên bây giờ hầu như ai cũng chạy theo nhãn hiệu, thật tốt vì cô Lê không phải người như vậy.” Thái độ của Đường An An khiến Lê Họa càng không biết phải làm sao. Không chỉ vậy, Đường An An dành cả buổi chiều để nói cho cô nghe về nguồn gốc, lịch sử hình thành và giải thích ý nghĩa của những nhãn hiệu lớn. Trước khi chia tay, Đường An An mời cô vào Haagen-Dazs ngồi nói chuyện. “Cô biết vì sao Haagen-Dazs đắt như vậy mà vẫn nhiều người muốn không?” Đường An An thờ ơ hỏi, khóe mắt thoáng ý cười. Vẻ mặt này của bà khiến Lê Họa liên tưởng tới Lộ Thiếu Hành, không khỏi thấy căng thẳng. “Marketing tốt.” Đường An An gật đầu: “Điều thành công nhất của họ chính là tạo ra một thực thể có giá trị cuộc sống cao, đồng thời họ xác định đúng đối tượng khách hàng, biết rõ những ai mà họ cần nhắm tới. Xác định đúng mục tiêu tiếp cận mới bước vào thương trường, trở thành thực thể có giá trị cao. Vậy nên, thành công cũng cần phải lựa chọn.” Lê Họa nhíu mày, món kem này cũng không ngon như người ta tung hô. “Bác gái thật sự uyên bác.” Lê Họa cười, “Cháu chỉ biết có ngon hay không, còn lại không hiểu rõ lắm. Cháu cũng không quan tâm đến việc nó có ngọn nguồn thế nào, thành công ra sao. Nếu như cháu mua nó thì đơn giản chỉ là cháu muốn ăn, không phải do nó có giá đắt, cũng không phải nó hàm chứa ý nghĩa gì.” “Cô Lê đúng là thú vị.” Lê Họa chỉ cười, lúc ra về, Đường An An bảo tài xế đưa cô về Đông Linh. Cô không muốn suy nghĩ nhiều đến hành động này của bà. Những điều Đường An An ngầm ám chỉ, cô không hiểu rõ lắm, cô chỉ không ngờ là bà chẳng hề đả động đến chuyện cô và Lộ Thiếu Hành ở chung. Xem ra Đường An An đích thực không phải một người tầm thường. Nếu đối phương thẳng thừng nói rõ mục đích, có lẽ cô sẽ không phải băn khoăn nhiều đến vậy. Cô ngồi trong phòng khách, không bật đèn, cảm thấy tâm trí rối loạn. Mãi cho đến khi cửa nhà bị mở ra, cô vẫn ngồi bần thần như thế. Lộ Thiếu Hành thay giày, bật đèn lên, kinh ngạc khi trông thấy cô: “Em ngồi đây à?” Lê Họa không biết mở miệng thế nào, chần chừ giây lát, cô quyết định nói thẳng: “Hôm nay mẹ anh đến tìm em”. Lộ Thiếu Hành khựng lại, nhanh chóng nở nụ cười: “Ồ, tìm em làm gì?”. “Đi shopping, đi ăn kem Haagen-Dazs.” “Chắc mẹ anh biết anh chưa đưa em đi ăn kem đó bao giờ nên mới đưa em đi nếm thử đấy.” Anh sờ sờ cằm, vẻ mặt chẳng có gì lo lắng. Cô nhìn anh hồi lâu: “Anh làm gì bây giờ?” “Tắm.” Lộ Thiếu Hành nhìn cô nghi hoặc, bây giờ còn làm gì được chứ? Lê Họa há hốc mồm, sững sờ chẳng còn gì để nói, chỉ biết ngửa đầu nhìn trần nhà. Lộ Thiếu Hành cầm áo ngủ vào phòng tắm, anh hiểu rõ mẹ mình, biết bà sẽ không làm gì quá đáng. Bà tìm đến Lê Họa chẳng qua là muốn thông báo cho anh biết rằng chuyện đã lộ, không cần “giả vờ” trước mặt bố mẹ nữa, thông qua đó, muốn nhắc nhở anh nên biết làm gì cho đúng. Kẻ sĩ diện là một người biết ẩn nhẫn, kẻ không biết xấu hổ mới đáng sợ. Tiếc rằng, bố mẹ anh đều thuộc tuýp thứ nhất. Lộ Thiếu Hành tắm xong, thấy Lê Họa vẫn ngồi đó, không biết cô đang tức giận cái gì. Anh đi đến nhéo má cô: “Nghĩ gì thế?”. “Không nói.” Lê Họa ủ rũ. Lộ Thiếu Hành quan sát cô: “Không nói thì thôi”. Lê Họa càng thêm rầu rĩ: “Này…” “Sao? Muốn nói à?” “Thôi anh đi đi.” Lộ Thiếu Hành quay người lại, bế cô lên: “Nếu đi thì chúng ta đi cùng nhau.” “Thả em xuống.” Cô vỗ vào ngực anh. “Không.” “Anh phiền phức quá đấy.” “Giờ em mới biết à? Quá muộn rồi.” Lộ Thiếu Hành tỏ ra tiếc nuối, ném cô xuống giường. “Để anh làm mấy chuyện phiền phức cho em xem.” Cô khóc không ra nước mắt: “Sao em không phát hiện ra anh có tố chất lưu manh nhỉ?”. Anh đè lên người cô: “Thế em thích hay không?” “Em chưa tắm.” “Thế còn gào lên làm gì, người chịu thiệt là anh cơ mà?”