Độc Thê Trọng Sinh

Chương 9 : Ta không ở chỗ này thì ở chỗ nào?

"Phu nhân, phu nhân có chuyện không hay rồi !" Phương Ma Ma vừa mới lui ra lại hớt hải chạy vào. Liễu thị vừa nhìn thấy bộ dáng này, cùng con gái lớn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng liền than “ Không ổn rồi!” "Mẫu thân, tỷ tỷ, có chuyện gì không tốt a?" Một thanh âm dịu dàng vang lên. Sau đó liền có mấy thiếu nữ nối đuôi nhau mà tới. Đi trước là một tiểu cô nương khoảng mười hai, mười ba tuổi, dung mạo xinh đẹp, mắt hạnh long lanh, da thịt trắng nõn, linh động lại tuấn mỹ, đây quả nhiên là con gái thứ hai của Liễu thị, Lục tiểu thư của Mạc phủ Mạc Kiều Kiều. Nữ nhân thứ hai đi vào, vóc người mập mạp, đôi mắt nhu tình, ôn nhu trầm mặc, cử chỉ đoan trang. Đây chính là thứ nữ của Mạc phủ Nhị tiểu thư, không có nét gì tươi đẹp. Người thứ ba cùng thứ tư có thể nói là hiếm thấy, diện mạo giống nhau như đúc, vóc người cao gầy, mặt mày tinh xảo, môi anh đào đỏ hồng, dĩ nhiên là một đôi song sinh . Da thịt trắng nõn, người có khí chất cao ngạo là Tứ tiểu thư Mạc Băng Bưng, còn người có vai gọt eo thon, thái độ lãnh đạm lại luôn quy củ là Ngũ tiểu thư Mạc Linh Linh. Đến lúc Liễu thị và Mạc Quân Quân nhìn thấy người cuối cùng đi vào lúc ấy, trong lòng không khỏi kinh hãi! Người mặt mày như vẽ, diễm lệ vô song, chỉ một mình đứng đó liền có thể khiến hoa thơm cỏ lạ thất sắc, ghen tị kia không phải ai khác chính là Tam tiểu thư Mạc Khanh Khanh. Phương Ma Ma nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Khanh Khanh, nàng ta không suy nghĩ liền kinh hãi kêu lên “ A! Tam tiểu thư! Người tại sao lại ở chỗ này?” "Lời này là như thế nào? Ta không ở chỗ này vậy thì ở chỗ nào nào? Phương Ma Ma lời này của ngươi ta nghe nhưng không hiểu !" Mạc Khanh Khanh đầy mặt ngạc nhiên. "Không, không... Là lão nô, lão nô thất lễ." Phương Ma Ma lập tức kịp phản ứng, ngượng ngùng nói. Liễu thị cùng Mạc Quân Quân mặc dù trong lòng nghi hoặc, vì sao Mạc Khanh Khanh vốn đang bị Liễu Mộng Sinh khinh bạc lại xuất hiện trước mặt các nàng? Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể để các vị tiểu thư ngồi xuống rồi nói sau. Liễu thị nháy mắt, ý muốn Phương Ma Ma đi đến giải thích rõ rốt cuộc là chuyện đại sự gì không hay xảy ra, nhưng không đợi nàng mở miệng đã có người đột nhiên la to chạy đến! "Cô! Làm sao người có thể gạt ta như thế? Tiểu mỹ nhân của ta... A! Nàng thì ra là ở chỗ này!" Một nam nhân quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bời không hề quan tâm lễ nghi phép tắc đột nhiên xông vào! Vài vị tiểu thư bị hù dọa đến nỗi kinh hô lên một tiếng, sau đó vội vàng quay lưng đi, để tránh bị người ta xem là thất lễ. Liễu thị vừa nhìn thấy đây quả đúng là cháu ngoại mình Liễu Mộng Sinh! Nàng vội vàng quát lớn: "Mộng Sinh, không được vô lễ! Ngươi không thấy Thái tử phi nương nương đang ở đây sao?” Liễu Mộng Sinh trong lòng đang tràn ngập hình ảnh xinh đẹp của Mạc Khanh Khanh, nghe cô cô nhắc nhở mới liền giật mình nhìn đến Thái tử phi khuôn mặt đang lạnh như băng ngồi ở kia. Hắn dù sao cũng được xem là kẻ có vài ba phần lí trí, vội vàng sửa sang lại quần áo, sao đó cúi gập người xuống, nói: “ Tham kiến thái tử phi nương nương!” Mạc Quân Quân lạnh lùng nói: "Biểu đệ, ngươi sao có thể lỗ mãng như thế được, mặc dù nơi này đều là biểu muội của ngươi, nhưng mà nam nữ bảy tuổi đã có sự bất đồng , ngươi dù sao cũng nên biết điều gì là cấm kị!" Liễu Mộng Sinh ngượng ngùng nói: "Là em trai thất lễ. Vậy ta, ta xin cáo lui trước." Nói xong, hắn vô tình mà hữu ý liếc nhìn thoáng qua Liễu thị. Nhưng khi nhìn đến Liễu thị vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn cũng chỉ có thể mang vẻ mặt giận dữ vì không thỏa mãn được dục vọng mà ly khai. Hắn mới ra khỏi cửa, thì ngay lập tức có một nam tử trạc tuổi lại đón chào. "Tại sao lại mang bộ dáng như vậy? Lại ra ngoài muộn như vậy? Ta chờ huynh đã lâu rồi!" Đôi mắt của nam tử kia khiến người khác nhìn vào bị hồn xiêu phách lạc, long lanh, mơ hồ mang theo vài tia khiêu khíc. Da thịt màu lúa mạc khỏ khoắc, gương mặt góc cạnh rõ ràng, hết lần này đến lần khác bày ra vẻ mặt bất cần đời. Liễu Mộng Sinh liền đá một cước vào tên sai vặt bên cạnh, hung ác nói: “ Nhanh cút trở về, tìm người thông báo cho cô cô ta biết chuyện tốt không có hoàn thành! Còn có... đem tiện tỳ kia đánh đến chết cho ta!” Sau đó hắn mới nói với nam tử kia nói: "Làm cho Lục huynh đợi lâu rồi. Hôm nay thật sự là mất hứng! Đi! Đi Cẩm Tú lâu tìm Tiểu Phụng Tiên đi, hôm nay ta mời huynh!" Nói xong liền ôm bả vai nam tử kia cùng đi ra cửa chính Mạc phủ. Nam tử kia bị trêu tức cười, đáy mắt thoáng chốc toát ra một vẻ đăm chiêu.