Độc Thê Trọng Sinh

Chương 8 : Đưa lễ vật cho nghiêm minh nghĩa

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa của phòng nhỏ bị đẩy ra, một cô nương cầm hoa ngọc lan nhẹ nhàng chui ra, bỏ chạy nhanh như một làn khói, thoáng chốc liền không thấy bộ dáng. Không lâu sau đó, có một người mặc một thân quần áo nam tử, lén lén lút lút đi tới cái tiểu viện kia. Mặc dù bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhưng sân viện nhỏ này lại rất vắng vẻ, nên không tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy u ám. Thà cho là như thế, cũng có thể thấy rõ nam tử kia trên mặt tràn đầy bỉ ổi, cũng là bởi vì như thế, khuôn mặt hắn dù tuần tú cũng thay đổi trở nên vô cùng xấu xí. Hắn cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường. Xiêm y màu xanh nhạt, sắc váy vàng tươi, quả nhiên chính là nàng! Chỉ là... người này tại sao bộ dáng không được giống cho lắm. "Thôi thôi, xem ra là do tiểu mĩ nhân không nghe lời, cho nên mới phải dùng đến thủ đoạn này.” Hắn nhếch môi cười, xoa xoa bàn tay, trong lòng thập phần vui vẻ. Lần đầu của cô gái đáng yêu này quả nhiên thuộc về mình! Nàng chính là nói được làm được! ---------- Giờ phút này, thái tử phi Mạc Quân Quân đã sớm đến phòng của đại phu nhân Liễu thị. Nàng hôm nay mặc cung trang màu đỏ rất vừa vặn, vòng eo chính vì thế càng có vẻ thêm thon dài, đoan trang mà xinh đẹp. Dung mạo của nàng tuy chỉ thuộc hàng trung bình khá, nhưng nàng lại mang theo khí chất thanh tao của tiểu thư khuê các, làm cho người khác dù như thế nào cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của nàng. Mạc Quân Quân vào phủ thái tử đã ròng rã ba năm, thế nhưng mãi vẫn không thể sinh hạ được hài tử, cho dù ngoại công của nàng là thái tử thái phó, trong lòng nàng không khỏi không sinh ra cảm giác nguy cơ. "Mẫu thân, thời gian trước con có cho hạ nhân nhờ người đi tìm phương thuốc, người đã gặp qua chưa?” Mạc Quân Quân có chút nóng lòng, vội hỏi. "Yên tâm đi, ta cố ý đi tìm Nam Cương thiên kim khoa thánh thủ, vạn dặm mang về hồi xuân hoàn. Nghe nói..." Liễu thị thần bí giảm âm thanh xuống thấp, nói. " Trần Phi nương nương năm đó cũng chính vì dùng phương thuốc này mà sinh ra được một tiểu nam tử, trèo lên được ngôi vị quý phi.” Mạc Quân Quân đuôi lông mày nhướn lên. Tin đồn này nàng cũng đã từng nghe nhắc đến, có thể thấy được phương thuốc này ngược lại là thật, có vài ba phần tin cậy. Cũng được, loại thuốc này nhất định là đem ngựa chết chữa cho ngựa sống , nếu qua hôm nay, bụng của nàng lại tiếp tục không có động tĩnh gì, chỉ sợ là muốn đi theo con đường kia ... Nàng đang muốn mở miệng nói bản thân hôm nay đến đây còn vì mục đích khác, lại trông thấy nha hoàn bên cạnh được Liễu thị tín nhiệm nhất - Phương ma ma vội vã đi đến, hướng về phía nàng hành lễ, sau đó liền nói gì đó vào tai Liễu phu nhân. Liễu thị nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười vô cùng đắc ý. Mạc Quân Quân ngồi gần đó, cũng chỉ mơ hồ nghe thấy một vài từ ngữ "Tam tiểu thư" "Biểu thiếu gia”. Trong lòng nàng nghi hoặc, lại hỏi: "Mẫu thân, có chuyện gì vậy?" "Không có gì, bất quá ta giúp đệ đệ con, Mộng Sinh nạp thêm một tiểu thiếp thôi." Liễu thị lơ đễnh sửa sang lại mái tóc, "Ta sai nha hoàn đưa nha đầu kia dẫn tới một phòng trống, sau đó gọi biểu đệ của con đến." "Mẫu thân! Người làm sao có thể hồ đồ như thế được?" Mạc Quân Quân nghe Liễu thị trả lời liền hiểu được rõ nội dung. Nàng nhất thời tức giận đến ngã ngửa. Trong hoàn cảnh như vậy, cho dù không tằng tịu với nhau, đừng nói là nạp thiếp, căn bản chính là làm cho Mạc Khanh Khanh chưa gả đi liền mất thể diện, có thể nghĩ, tương lai nàng đừng mong có thể xuất giá! Hơn nữa, làm ra những chuyện như vậy, chẳng lẽ tỷ muội trong nhà trên mặt đều không có mắt hay sao? "Tiểu tiện nhân kia không phải luôn cố tỏ ra thanh tao sao? Ta đây luôn muốn chà đạp nàng, khiến cho nàng so với mẹ nàng danh phận còn không bằng một ả tiện thiếp!" Trên mặt Liễu thị trần đầy sự âm độc. Mạc Quân Quân trong lòng thở dài một hơi. Nàng biết rõ Liễu thị đời này kiếp này hận nhất chính là, lúc trước nàng mang thai con trai lớn, lại bị mẹ ruột của Mạc Khanh Khanh,Tôn di nương, nhân cơ hội đó bò lên người lão gia, không lâu sau đó sinh ra Mạc Khanh Khanh. Mạc Khanh Khanh hết lần này tới lần khác dung mạo xinh đẹp, lại luôn khiến cho phụ thân vui vẻ, phụ thân thế nhưng đối với nàng luôn xem trọng, khiến cho trong lòng Liễu thị càng ngày càng tức giận! Cho nên, đừng tưởng rằng nàng thường ngày bày ra bộ mặt tươi cười với Mạc Khanh Khanh là có ý tốt, thực chất trong lòng lại luôn cố ý đẩy Mạc Khanh Khanh vào chỗ chết, muốn làm cho các nư nhi khác trong nhà ghen ghét, ruồng bỏ Khanh Khanh. "Mẫu thân, con biết rõ, người rất hận mẹ con tiện nhân kia. Nhưng người nhất định phải hiểu người suýt nữa phá hư chuyện đại sự của con!” Mạc Quân Quân chỉ có thể nhẫn nhịn giải thích rõ cho Liễu thị. Liễu thị vừa nghe thấy nữ nhi khẩu khí bất thường, sắc mặt có chút khó coi, không tự chủ được hỏi: "Lời này của con là ý gì? Chẳng lẽ tiểu tiện nhân đó vừa mắt con sao?” "Khanh Khanh mặc dù xuất thân đê tiện, nhưng lại có một bộ dáng rất đẹp. Cho dù người không thích nghe , nhưng cả kinh thành này hiếm có người có thể sánh bằng nàng!" Mạc Quân Quân nói xong Liễu thị, quả nhiên trông thấy Liễu thị nhếch miệng. Nhưng mà, bất kể là Liễu thị hay bản thân Mạc Quân Quân , đều không thể không thừa nhận, gương mặt Mạc Khanh Khanh đích xác là xinh đẹp tuyệt trần, thế gian ít ai sánh được. "Hôm nay thái tử muốn lôi kéo Lục hoàng tử Nghiêm Minh Nghĩa, nhưng lại phiền lòng vì không có lễ vật nào phù hợp, vừa vặn trông thấy Nghiêm Minh Nghĩa lần trước đến phủ thượng thư, vô tình nhìn thấy Khanh Khanh, ngược lại có chút quan tâm.” Đem Mạc Khanh Khanh trở thành lễ vật đưa cho Nghiêm Minh Nghĩa, nếu so sánh với việc để nàng làm thiếp cho Liễu Mộng Sinh thì rõ ràng có lợi hơn rất nhiều. Liễu thị nghe lời này, cũng động tâm, đúng là chuyện đã phát sinh, hiện tại muốn ngăn cản, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi!