Editor: Mễ Đồng “Là Vương gia.” Vừa nhìn Cố Thiền đã nhận ra người đi đầu đúng là Hàn Thác, nàng hưng phấn liền giục ngựa chạy nhanh, đi thẳng qua hướng của hắn. Đương nhiên Hàn Thác cũng đã nhận ra là nàng, cũng đồng thời giục ngựa tiến lên, khi hai con ngựa đến gần, hắn liền đưa cánh tay ra, kéo Cố Thiền đến bên cạnh mình ngay lập tức. Cố Thiền nghĩ rằng Hàn Thác muốn cùng nàng cưỡi cùng một con ngựa, nhưng lại không nghĩ đến việc ngồi đối mặt với Hàn Thác trên lưng ngựa thế này. Nàng còn chưa kịp bộc lộ vẻ mặt, Hàn Thác đã ôm nàng thật chặt vào trong lòng. Trước mặt nhiều người như vậy, Cố Thiền thực sự cảm thấy xấu hổ, nhưng mà nàng cũng thực sự rất nhớ hắn, hơn nữa quá trình trốn đi vừa rồi thực sự quá thuận lợi thật giống như đang nằm mơ, lúc này ở trong lòng Hàn Thác, hơi thở xung quanh tất cả đều là hương vị quen thuộc, nàng mới bắt đầu cảm thấy chân thật. Bởi vậy, nàng liền quên đi cảm giác ngượng ngùng lúc nãy, chẳng những không giãy dụa,mà còn giương cánh tay dùng sức ôm lấy hắn. Những người còn lại biết Vương gia Vương phi tình cảm vô cùng tốt, tuy đây là lần đầu tiên trông thấy hai người thân thiết không chút e dè trước mặt mọi người như vậy, không thể nói là bất ngờ bao nhiêu, nên đều rất bình tĩnh. Chỉ có Chương Tĩnh Cầm là ngoại lệ, nhìn vợ chồng hai người ôm nhau một cách thân mật, lại nhớ tới chính mình, trong lòng vừa hâm mộ lại khổ sở. Hàn Thác nói thế nào vẫn không tín nhiệm Mạnh Bố Ngạn, tuy rằng đối phương nói rằng đồng ý thả đám người Cố Thiền nhưng hắn cũng không trông chờ bao nhiêu. Bởi vậy, sau khi Mạnh Bố Ngạn rời Đại Đồng, Hàn Thác liền cho thị vệ âm thầm theo dõi, đã tra ra Mạnh Bố Ngạn bí mật cho xây dựng cơ sở tạm thời ở địa phương, cho dù hắn nuốt lời không chịu thả Cố Thiền ra, Hàn Thác cũng có cách để cứu nàng ra. không nghĩ đến việc sẽ gặp đám người Cố Thiền ở đây, nhưng mà ở đây dù sao cũng không nên ở lâu, nên rất nhanh, Hàn Thác liền xoay người nâng Cố Thiền lên, mang theo mọi người giục ngựa rời đi. Bọn họ không trở về Mặc viên, Hàn Thác trực tiếp mang nàng về doanh trại. Trải qua việc lần này bị Mạnh Bố Ngạn bắt cóc, đối với Hàn Thác mà nói, mặc kệ là ở đâu, đều khôngphải là nơi yên tâm để gửi Cố Thiền, xem ra tạm thời chỉ có thể để nàng cột vào lưng quần mang theo mới có thể làm hắn an tâm. Ngựa chạy thẳng đến doanh trại mới dừng lại, Hàn Thác ôm Cố Thiền xuống ngựa, sau đó liền đi thẳng vào doanh trướng mà vẫn chưa buông xuống. hắn trực tiếp đặt Cố Thiền ở trên giường, sau đó liền áp người lên, đi thẳng đến chủ đề. Nhiều ngày tương tư, lại tiếp ba ngày lo lắng bất an, tất cả sức lực liền dồn vào một chỗ. Động tác mạnh mẽ như vậy, Cố Thiền thực sự không chịu nổi, liền dịu dàng kêu lên:“Vương gia, đau......” hai tay liền đưa ra ngăn cản. Nhưng Hàn Thác không nghĩ đến, nàng làm sao có thể khống chế, chỉ có thể thả lỏng bản thân, nghênh đón mưa to gió lớn mà hắn mang đến. Đợi mưa gió đi qua, hai người khắp nơi đều là mồ hôi. Hàn Thác cố tình không chịu gọi người mang nước đến rửa mặt, vẫn như trước đây để Cố Thiền nằm ở trên giường vô cùng thân thiết. Chạy trên đường một đêm, mới vào cửa đã bị Hàn Thác ép buộc như vậy, Cố Thiền mệt đến mức khôngthể mở mắt, có tắm rửa hay không nàng đã không còn sức để ý, thầm nghĩ muốn ngủ một giấc thậtngon. Hàn Thác cũng không cho nàng được như ý nguyện. một đôi bàn tay to ở trên người Cố Thiền vuốt ve, chà xát một chút, sau đó lại cùng cái miệng nhỏ của nàng triền miên. Thấy Cố Thiền nhắm mắt lại như sắp đi ngủ, hắn đột nhiên dùng lực cắn một cái ở đầu lưỡi nàng, tuy không đau, nhưng lại dọa nàng nhảy dựng lên, cơn buồn ngủ nhất thời tan đi. Cố Thiền liền ủy khuất mở to hai mắt trừng mắt với Hàn Thác, không tiếng động dùng ánh mắt lên án hắn khi dễ nàng. hắn thực sự yêu mến khuôn mặt vẫn còn ửng hồng, đôi mắt mềm mại đáng yêu đang giận dữ kia của nàng. Hàn Thác cười rồi in lên trán nàng một cái hôn âu yếm, hỏi:“Mấy ngày nay Mạnh Bố Ngạn có làm khó dễ nhóm người của ngươi không?” Cố Thiền lắc đầu nói:“Trừ việc không cho chúng ta ra khỏi doanh trướng, luôn cho người trông coi ở ngoài lao thì không có gì. Mỗi ngày đều ăn uống vô cùng tốt, người mang đồ đến cũng rất khách khí, tất cả bàn ghế đều không để lại, chắc là sợ chúng ta tự tự làm mình bị thương hoặc dùng nó để đả thương người khác.” Là nữ nhân bình thường, thì nhất định sẽ nhân cơ hội này khóc kể để cáo trạng, nhưng Cố Thiền từ trước đến nay là người ngay thẳng, Mạnh Bố Ngạn bắt các nàng đi quả thật đã làm nàng sợ hãi, nhưng khi ở trong doanh trại hắn chưa từng bạc đãi các nàng, nàng nói sự thật . Hàn Thác nghe xong, cũng không ngoài ý nghĩ của hắn, dù sao Mạnh Bố Ngạn luôn mồm nói muốn cùng hắn liên thủ, nếu như đối xử với vợ hắn không tốt, chỉ sợ đó là kết thù mà không phải kết giao. “Vậy tối nay hắn là người thả các nàng ra?” Hàn Thác lại hỏi. Cố Thiền lắc đầu,“Là Chương Tĩnh Cầm.” Nàng tường tận kể lại toàn bộ quá trình một lần, cuối cùng còn không quên cảm thán,“Vương gia, thời điểm đó Y Lan ra chủ ý đó ta còn cảm thấy kỳ lạ, thực sự không nghĩ tới lại có thể thành công, thực sựlà giống như đang nằm mơ...... Ai u...... Đau!” Nàng đang nói một nửa thì đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, thì ra là tay của Hàn Thác ở trên ngực của nàng nắm một cái,“Đau là được rồi, đau thì có thể chứng minh đó là thật , không phải mơ.” “Vương gia càng ngày càng thích trêu chọc người ta!” Cố Thiền sẳng giọng, căm giận sau đó liền xoay người đưa lưng về phía hắn. Nếu là thân mật, cho dù đối mặt đưa lưng về phía nhau thì cũng không phải là vấn đề. Hàn Thác tiến đến, từ phía sau đem Cố Thiền ôm chặt vào trong ngực. Ngực dán vào phía sau nàng. Từ đầu đến chân. Trong chăn, từng đường cong trên người hai người đều rất thích hợp. “Chương Tĩnh Cầm lý nào lại ở doanh trại của hắn?” Hàn Thác cắn vành tai của Cố Thiền rồi đưa ra nghi vấn,“Ta biết nàng trở về Đại Đồng liền đi tìm nàng ta, còn tưởng rằng đã tìm ra, rồi cùng nhau bị bắt ở Mặc viên, thế nhưng sự thật lại không phải.” Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, đêm nay khi gặp nhau, Hàn Thác vẫn chưa hỏi rõ liền cho Chương Tĩnh Cầm trở về. Dù sao nàng là bằng hữu của Cố Thiền. Bất luận Hàn Thác tin hay không cũng sẽ thả nàng, một cô gái chỉ mới mười sáu tuổi cũng không có điều gì đáng sợ, hắn là nam nhân nên sẽkhông phòng bị, dù nhiều hơn đi nữa đối với hắn cũng như vậy thôi. Nhưng mà, nếu tiểu cô nương không hề lực sát thương trong mắt hắn lại là nữ nhân của Mạnh Bố Ngạn, vậy thì khác. Hơn nữa, hôm nay mới biết, tiểu cô nương này cũng không giống như mặt ngoài luôn tỏ ra nhu nhược vô dụng. Hàn Thác không phải là đang lo lắng Mạnh Bố Ngạn đối với đám người của Cố Thiền sẽ tương kế tựu kế, mượn cơ hội này để xếp cơ sở ngầm vào doanh trại của hắn. Bởi vì mục tiêu của hắn quá mức rõràng, nếu như Hàn Thác không biết quan hệ của hai người thì thôi, nay đã biết rồi thì nhất định sẽphòng bị. Nhưng mà, nếu là như vậy thì ngược lại rất đơn giản. Nhưng nếu Chương Tĩnh Cầm chưa từng cùng Mạnh Bố Ngạn thông đồng, mà chỉ là cho hắn uống thuốc mê để trốn đi, đó mới là phiền toái. Mọi người đều là nam nhân, đổi lại là Hàn Thác, bị một nữ nhân làm vậy, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Tất nhiên Cố Thiền không biết Hàn Thác suy nghĩ điều gì, nhỏ giọng nói:“Vương gia đừng hỏi chuyện này, nàng không muốn nói, chắc chắn là nghĩ đến chuyện gì rất thương tâm......” không cần nói thêm gì đi nữa thì cũng hiểu được, trong lòng mọi người quả thật đều có chuyện, Đại Đồng bị đánh chiếm, một cô nương cùng tướng lĩnh của kẻ xâm lược, làm sao có thể nói đến tình cảm, một tình cảm đẹp với một tình cảm do chiếm đoạt, tâm không cam lòng, tình không muốn, nếu không gì việc gì phải bí quá hoá liều kê đơn để trốn thoát. Hai người lặng im một lúc, Cố Thiền phát hiện tiểu vương gia ở phía sau dần dần thức tỉnh, mà đại vương gia cũng đã bắt đầu hôn từ ở trên cổ nàng đi lên, một đôi tay to lại rất không thành thật, thuần thục đi xuống. Nàng thật sự rất mệt mỏi, thực sự nhận thấy bản thân không chống lại được, nên tìm đề tài để chuyển hướng suy nghĩ của Hàn Thác,“Vương gia, Mạnh Bố Ngạn bắt chúng ta đi, để ngăn cản ngươi làm cái gì? Muốn ngươi đầu hàng Ngoã Lạt sao?” không nghĩ tới, vấn đề mới vừa nói ra khỏi miệng, đã đổi lấy việc bị Hàn Thác mãnh liệt tiến công.c