Editor: huyetsacthiensu Từ trước đến nay tâm tư của Hàn Thác luôn tỉ mỉ, nhưng mà có câu nói "Quan tâm tất loạn", bởi vì trong chuyện quan tâm Cố Thiền cho nên không để ý câu nói đằng trước của Mạnh Bố Ngạn. Nhìn thấy Quan âm mắt đỏ, lập tức nhớ đến bình thường Cố Thiền đều đeo cái này, càng tức giận hơn, không khỏi trào phúng lên tiếng "Ngươi cố ý lấy vật bất ly thân của thê tử ta mang đến gặp ta, còn nóikhông phải là đang uy hiếp ta sao?" "A, Vương phi cũng có đồ vật giống như này sao? Ta cũng chưa từng để ý đến. thật sự không nói dối Vương gia, miếng bạch ngọc Quan âm này là di vật của mẫu thân ta, từ nhỏ ta đã đeo nó, chưa từng rời ta nửa bước." Lúc này Hàn Thác mới phản ứng lại, lúc trước là tự mình nghĩ sang hướng khác, mặc dù Mạnh Bố Ngạn muốn lấy vật bất ly thân của Cố Thiền để uy hiếp hắn, mặc dù đúng là nàng đã rơi vào tay hắn thì cũng sẽ không lấy sợi dây này, dù sa Cố Thiền cũng hoàn toàn không nhớ là mình đã tặng cho nàng ấy sợi dây này. "Vừa rồi là di vật của mẫu thân ngươi, vậy ngươi lấy ra cho ta nhìn làm gì?" hắn hỏi ra thắc mắc trong lòng hắn. Mạnh Bố Ngạn nói "Tất nhiên là bởi vì ta biết Vương gia cũng có một miếng ngọc bối giống như đúc với miếng ngọc bội này của ta." Hàn Thác nheo mắt lại không nói lời nào. Làm sao hắn ta lại biết? Miếng ngọc bội kia là lúc hắn rời kinh đi đến đất phong được Nguyên Hòa đế ban cho, nửa đường thìhắn đã tặng cho Cố Thiền, cho dù là người hầu thân cận cũng không có mấy người biết đến sự tồn tại của miếng ngọc bội này. Mạnh Bố Ngạn là Vương tử dị quốc cách xa nghìn dặm, trước khi hai nước xảy ra chiến sự hai người chưa từng gặp mặt, làm sao hắn ta biết được Hàn Thác từng có miếng ngọc bội này chứ? "Vương gia không muốn biết nguyên nhân sao?" Mạnh Bố Ngạn hỏi Hàn Thác hừ một tiếng nói "Ngươi đã đặc biệt mang nó đến đây tìm ta tất nhiên là dự định nói cho ta biết, không cần ta phải truy hỏi." không phải là hắn không tò mò, mà chẳng qua là hắn muốn tỏ ra là mình không quan tâm mà thôi. "Cũng đúng, là ta tự cho mình là thông minh rồi." Mạnh Bố Ngạn cười hỏi thăm, sau đó nghiêm mặt nói"Quan âm mắt đỏ là vị thần tôn quý của cung đình Tây Lương quốc, chỉ có thành viên của hoàng thất mới có thể tế bái. Mà nơi sản xuất dương chi ngọc cũng ở Tây Lương quốc. Bốn mươi lăm năm trước, QUốc chủ Tây Lương Quốc chọn ra một miếng dương chi ngọc trong những miếng ngọc thượng đẳng năm đó, sau đó lệnh cho thợ thủ công dựa theo hình dáng của Quan âm mắt đỏ làm thành sợi dây, lấy San Hô Đỏ của Nam Hải - Đại Ân làm mắt, tặng cho một trai hai gái của mình. Có điều đáng tiếc là vận mệnh của Tây Lương quốc không thịnh, sau khi lập quốc chưa đến trăm năm đã bị người phương Tây tiêu diệt, Quốc vương hy sinh vì nước, thái tử bị giết, Đại công chúa bị Thái tử Đại Ân bắt đi, mặc dù Nhị công chúa chạy thoát nhưng lại lưu lạc ở Ngõa Lạt, sau đó ma xui quỷ khiến lại trở thành thị nữ của Khả Hãn." Mạnh Bố Ngạn nói đến đây thì dừng lại, nhìn vế phía Hàn Thác, thấy hắn không có phản ứng gì đặc biệt lại nói tiếp "Nhị công chúa nhỏ tuổi tướng mạo xinh đẹp, không bao lâu thì được Khả Hãn nạp làm phi. Phong tục của Ngõa Lạt và Trung Nguyên không giống nhau, Khã Hãn phi không phân biệt lớn nhỏchính phụ, tất cả đều bình đẳng. Nhưng Khả Hãn đông con, trong đó có không ít con gái của thủ lĩnh các bộ lạc, thân phận tôn quý, đối với Nhị công chúa không rõ lai lịch nhưng được nạp làm phi này tất nhiên là nhiều lần ức hiếp. Khã Hãn là nam nhân đương nhiên là không quan tâm đến những chuyện như thế nàu của nữ nhân, lại càng không muốn đặc biệt bảo vệ quan tâm. Nhị công chúa vẫn ẩn nhẫn vì đứa con nhỏ tuổi, đến thời kỳ thai nghén đứa con thứ hai thì bị ám hại, cuối cùng bị hại chết, trước khi chết đã giao sợi dây Quan âm mắt đỏ cho đứa con mới bảy tuổi của mình, lệnh cho hắn nhớ kỹ nguyện vọng của bà ấy, sẽ có một ngày được đoàn tụ với Đại công chúa." thật ra Hàn Thác đã nghe hiểu, ý của Mạnh Bố Ngạn là là mẫu thân của hắn(Hàn Thác) là Đại công chúa Tây Lương Quốc, nói cách khác thì hai người là biểu huynh đệ. Lúc Hàn Thác ra đời, mẫu thân chết vì khó sinh, từ nhỏ cũng chưa có ai đề cập đến thân thế của mẫu thân, cũng không nghe nói đến nhà ngoại. Mấy câu nói của Mạnh Bố Ngạn đúng là khá khớp với tình hình của hắn. Hàn Thác từng nhìn thấy chân dung của mẫu thân trong thư phòng của Nguyên Hòa đế, là mỹ nhân khó gặp. Năm đó lúc Nguyên Hòa đế dẫn binh xuất chinh đánh Ha Mi, nhìn thấy công chúa vong quốc của Tây Lương quốc có tướng mạo xinh đẹp mà chiếm đoạt thì cũng bình thường. hắn là một người đàn ông đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, lại có chút thành tựu, thân phận của mẫu tộc cũng không mấy ảnh hưởng đến hắn, tâm tư cũng có thể tỉnh táo. Nếu những gì Mạnh Bố Ngạn nói đều là thật thì cũng không phải là vì biểu huynh đệ quen biết nhau mà chẳng qua là vì muốn liên thủ với Hàn Thác. Nếu không phải như vậy thì những năm trước hắn làm cái gì. Nhị công chúa là một nữ nhân, không có năng lực gì, tất nhiên không thể vượt ngàn dặm tìm tỷ, nhưng Mạnh Bố Ngạn lại là một thanh niên trai tráng, là Vương tử, dưới trướng có binh sĩ, có cả bộ lạc của chính mình, hắn muốn tìm được Hàn Thác sẽ có rất nhiều cơ hội. Nhưng trước đây hắn lại không đi tìm, lần trước lúc bị Hàn Thác từ chối bắt tay cũng không nói đến, ngược lại sau khi bắt Cố Thiền mới kể việc này ra, cách làm áp chế sau đó bám lấy quan hệ thấy người sang bắt quàng làm họ thật là làm cho người khác chê cười. "Cho nên? Ngươi muốn gì?" Hàn Thác biết rõ mà vẫn hỏi, giọng điệu tất nhiên là cũng không tốt. Mạnh Bố Ngạn không để ý lắm, hắn đã bắt được phu nhân của hắn (Hàn Thác), tất nhiên phải chịu đựng cơn tức giận của hắn (Hàn Thác), hơn nữa một chút này thì có là gì, quan trọng nhất là hắn (Mạnh Bố Ngạn) đạt được mục đích của mình. "Lúc trước Vương gia không muốn liên thủ với ta có phải là vì sợ ta sẽ bán đứng ngươi? Hay là ngươi sợ ta là gian tế do Tư Đạt Cát phái đến?" Mạnh Bố Ngạn ôn hòa nhã nhặn nói "Ta chỉ muốn nói Cố Tùng không cần lo lắng chuyện này, mẫu thân của Tư Đạt Cát chính là người đã hại chết mẫu thân của ta, bây giờ hắn lại cướp mất Vương vị của ta, từ lâu ta với hắn đã không đội trời chung, huống chi ta với Vương gia là biểu huynh đệ, tất nhiên ta sẽ không bán đứng Vương gia." thật ra khi hai người còn bé có hoàn cảnh giống nhau nên tâm tính cũng có vài chỗ giống nhau. Hàn Thác đối với những đứa con khác của Nguyên Hòa đế cũng chỉ có tình huynh đệ ngoài mặt. Còn Mạnh Bố Ngạn, người Mông Cổ không nói lễ nghi hiếu kính cho nên hắn cùng đám huynh đệ cùng cha khác mẹ ngay cả tình cảm ngoài mặt cũng không có, từ trước đến giờ đều là đấu tranh công khai, không nhượng bộ chút nào. Huynh đệ ruột thịt còn như vậy tất nhiên tình thân giữa biểu huynh đệ càng không có kỳ vọng gì. Nếu không phải hiện tại hắn muốn liên thủ với Hàn Thác thì hắn cũng sẽ không có ý định nhận thân với hắn (Hàn Thác). nói đến đây cũng có chút chủ nghĩa vị lợi, sinh ở Hoàng gia, thân là Hoàng tử ai mà không như vậy? Hàn Thác vẫn không tin tưởng Mạnh Bố Ngạn, nhưng hắn (Mạnh Bố Ngạn) đã tỏ thái độ như vậy, Cố Thiền lại đang trong tay hắn, dù sao cũng là ném chuột sợ vỡ bình, quá cứng rắn cũng không tốt, đơn giản là cứ làm theo lời hắn nói "Được, ta cũng hy vọng có thể tin tưởng ngươi, có điều, nếu ngươi muốn có được lòng tin của ta, có phải nên thể hiện chút thành ý hay không?" Mạnh Bố Ngạn thoải mái nói "Vương gia muốn ta làm gì? Chỉ cần ngươi nói ra ta nhất định sẽ làm theo." "Mời ngươi thả phu nhân của ta ra." *** Tiếng mõ canh ba đã dừng lại. Chương Tĩnh Cầm vẫn như con ruồi mất đầu đi đi lại lại trong doanh trướng, trong lòng nàng thực sự lo lắng bất an. Chợt nghe có tiếng người vén màn lên, nàng tưởng là nha hoàn Thác Á hầu hạ mình, mở miệng liền hỏi "Đều ổn cả chứ?" Vừa quay đầu lại đã đối diện với khuôn mặt của Mạnh Bố Ngạn. "Cái gì ổn?" Mạnh Bố Ngạn cả đường phong trần mệt mỏi, vừa cởi áo bào vừa hỏi. "A, ta tưởng là Thác Á." Chương Tĩnh Cầm bối rối, không biết nói dối như thế nào chỉ có thể nói thẳng. Ai biết Mạnh Bố Ngạn lại hỏi tiếp "Ngươi lệnh cho Thác Á đi làm cái gì?" hắn chỉ thuận miệng hỏi nhưng Chương Tĩnh Cầm vì chột dạ mà thất thố "Vương gia, ta đã làm sai mộtchuyện không biết Vương gia có thể tha thứ cho ta hay không." "nói ta nghe một chút." Mạnh Bố Ngạn thân mật bóp hai gò má của nàng cười nói "Nếu ngươi nói thậtthì đừng nói là tha thứ, giúp ngươi thu thập hỗn loạn cũng không có vẫn đề gì." "Lần trước lúc Vương gia trở về ta thấy Vương gia có dẫn theo mấy người phụ nữ, nghĩ rằng Vương gia có niềm vui mới trong lòng khó chịu cho nên nhân lúc Vương gia không có ở doanh trại đã cố ý xông vào lều của các nàng ấy." Chương Tĩnh Cầm cụp mắt nức nở, bộ dáng tranh giành tình nhân cùng với nhận sai xin thương xót được nàng thể hiện vô cùng chuẩn mực. Nam nhân đều thích nữ nhân ghen vì mình, chỉ cần hành vi đừng vượt quá giới hạn. Chuyện Chương Tĩnh Cầm đi vào lều trại cũng không phải là chuyện gì lớn, Mạnh Bố Ngạn cũng không cho rằng nàng làm như thế là ngang ngược, chỉ nói "Vậy bây giờ ngươi đã biết rồi chứ?" "Ừ, Vương gia không tức giận chứ?" Chương Tĩnh Cầm không nhìn ra được thái độ của hắn như thế nào liền hỏi tới. "Bản Vương tức giận." Mạnh Bố Ngạn đưa tay kéo nàng vào trong ngực "Chúng ta tách ra ba ngày, nếu ngươi hầu hạ Bản Vương thật tốt thì Bản Vương mới có thể nguôi giận." Chương Tĩnh Cầm giả vờ thuận theo, tay đẩy hắn nói "Vương gia đi tắm trước đi." Mạnh Bố Ngạn nghe lời gọi người đưa nước nóng vào, lại không chịu thả nàng ra, lằng nhằng muốn nàng cùng vào tắm với hắn. "Ai da, Vương gia." Chương Tĩnh Cầm vặn vẹo nhăn nhó không chịu đồng ý "Vương gia đi bên ngoài khổ cực, ta đi rót cho Vương gia chén trà." Mạnh Bố Ngạn biết tâm tư nàng, cũng buông tay ra, nàng sẽ tìm cớ từ chối, hắn cũng sẽ lùi một bước để tiến hai bước, không cho nàng trốn tránh "Cũng được, quả thật Bản Vương cũng thấy khát, khôngthể chờ thêm được nữa, ngươi mau đi mang trà đến đây." Vừa nói vừa đi ra phía sau bình phong. Chương Tĩnh Cầm đi đến bàn trà cầm ấm lên rót ra một chén trà nhưng chưa lập tức bưng ra mà đợi đến tận lúc có tiếng nước vang lên, biết được Mạnh Bố Ngạn đã vào thùng tắm mới lấy từ đai lưng ra một gói thuốc bột, đổ vào trong chén trà. Trong lòng nàng hoảng sợ, khó có thể trấn định, tay run rẩy làm cho hơn một nửa gói thuốc đổ ra bên ngoài, lại dùng tay bốc lại thả vào trong chén. Đợi đến lúc cuối cùng cũng làm xong mọi chuyện thì toàn thân đã đổ một tầng mồ hôi. Mạnh Bố Ngạn vẫn chưa nhận ra Chương Tĩnh Cầm khác thường, thấy nàng đưa chén trà cho hắn thìcầm lấy uống một hớp thật to, sau đó kéo người vào trong bồn tắm, dằn vặt một phen. Có lẽ là thuốc kia tác dụng quá mạnh, mới làm đến một nửa thì Mạnh Bố Ngạn đã không chống đỡ được, ngoẹo đầu, tựa trên vai Chương Tĩnh Cầm ngủ say. Chương Tĩnh Cầm liền vội vàng đẩy người hắn ra, đỡ hắn tựa vào thành bồn tắm, lúc này mới trèo ra bên ngoài, đổi sang quần áo khô, sau đó vội vã đi ra bên ngoài lều. Lúc đi đến trước cửa mới chợt nhớ đến một chuyện, lại chạy ngược lại sau bình phong, lấy tấm lệnh bài thủ lĩnh của Mạnh Bố Ngạn trong đống quần áo của hắn, lúc này mới đi hẳn ra ngoài. Thời gian ba ngày quá ngắn nhưng nàng vẫn tìm được loại thuốc mà Phó Y Lan nói kia. Nhưng mà số lượng không nhiều, không thể ra tay với toàn bộ người trong doanh trại, cuối cùng nàng quyết định chỉ dùng với mấy tên lính canh giữ lều của Cố Thiền. Mấy ngày nay Chương Tĩnh Cầm đều lấy cớ đi vào lều trại gây phiền phức cho bọn thị vệ, đến đêm lại ra lệnh cho Thác Á mang canh đến cho bọn họ uống. Trong canh đương nhiên có lẫn thuốc bột, chỉ là Thác Á không biết, bọn thị vệ cũng không biết, vừa ca ngợi phu nhân chăm sóc vừa uống hăng say, đợi hai người cuối cùng ngất đi ngay cả Thác Á cũng không thoát được. Chương Tĩnh Cầm dựa theo giao hẹn đi tìm. Hồng Hoa Bạch Hoa đã kéo tất cả thị vệ vào trong, lại cởi quần áo của bọn họ, lấy lệnh bài, năm người cải trang thành thị vệ làm theo lệnh đi ra ngoài. Ở ngoài cửa lều đương nhiên bị tra xét nhưng trên tay Chương Tĩnh Cầm có lệnh bài của Mạnh Bố Ngạn cho nên thuận lợi ra khỏi đó. Năm người bốn ngựa, nhân lúc trời tối đi về phía Nam, mới đi được không xa đã nhìn thấy bốn con ngựa đi đến từ phía đối diện. Trăng sáng treo cao không khó để nhìn ra. "Là Vương gia!" Cố Thiền nhận ra trước tiên người dẫn đầu là Hàn Thác, nàng vô cùng hưng phấn, thúc ngựa chạy nhanh lao thẳng về phía hắn. Hàn Thác đương nhiên cũng nhận ra nàng, hai con ngựa đi sát vào nhau, hắn giơ cánh tay ra kéo Cố Thiền về phía ngựa của mình.