Độc Sủng Chị Dâu
Chương 56
Tiễn gia gia đi về, Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Diệc Uy đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Tầm Thiên Hoan vuốt vuốt mấy sợi tóc rủ xuống trước ngực, ánh mắt vô tình hướng Bắc Diệc Uy đang đứng sau lưng cô, nói: “Anh chẳng lẽ không cảm thấy mệt?”
Bắc Diệc Uy nhìn thoáng qua Tầm Thiên Hoan, lại đưa mắt nhìn bầu trời, hờ hững nói: “Không tới phiên anh mệt mỏi.”
Tầm Thiên Hoan đối với hắn trả lời cái hiểu cái không, theo hờ hững trong giọng nói, ẩn ẩn vẻ bất đắc dĩ, Tầm Thiên Hoan đảo tròn mắt, nói: “Như vậy, loại cuộc sống này, anh còn chuẩn bị tiếp tục bao lâu? Anh chẳng lẽ muốn cả đời là Bắc Diệc Hâm sao?”
“Bao lâu...” Bắc Diệc Uy thật sâu chau lại lông mày, sau đó nói: “Một ngày, mười ngày, một năm, mười năm, cả đời...... Ha ha, ai biết rõ?”
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc: “Anh sẽ không phải thật sự muốn làm Bắc Diệc Hâm cả đời a?”
Bắc Diệc Uy nhìn cô cười: “Anh đã làm hơn hai mươi năm, kỳ thật từ lâu đã đem mình trở thành Bắc Diệc Hâm, Bắc Diệc Uy cùng Bắc Diệc Hâm bây giờ đối với anh mà nói đã không có gì phân biệt.”
Tầm Thiên Hoan giật mình nói: “Anh làm hơn hai mươi năm Bắc Diệc Hâm? Ông trời của tôi a!”
Bắc Diệc Uy hai tay tạo thành chữ thập, che miệng thở nói: “Rất không tin được đúng không? Cũng là, đôi khi anh cũng hiểu được không thể tưởng tượng nổi......”
“Anh đã sống như thế nào ?”
“Như thế nào?” Bắc Diệc Uy hờ hững cười: “Chính là Bắc Diệc Uy đã không còn tồn tại trong anh, mà anh làm hết thảy, tất cả đều là dùng danh nghĩa của Bắc Diệc Hâm.”
Tầm Thiên Hoan nhịn không được hỏi: “Nghe nói Bắc Diệc Hâm yêu thích mỹ nữ, là nói anh hay là nói cái người thật sự là Bắc Diệc Hâm?”
“Nếu như nói không phải anh, em tin hay không?” Bắc Diệc Uy không đợi cô trả lời, lại nói: “Anh ấy thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đụng phải phiền toái thật sự không giải quyết được, sẽ trở lại thân phận Bắc Diệc Hâm, có thể giải quyết không ít phiền toái.”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên Tầm Thiên Hoan, sau khi nói xong, cô cười.
Tầm Thiên Hoan ngồi trên xe lăn, hít sâu: “Tôi thật sự phục các anh.”
“Cứ như vậy đã được hơn mười năm không phải sao?”
Tầm Thiên Hoan khó hiểu nói: “Vậy các anh tại sao phải trao đổi thân phận?”
Bắc Diệc Uy nhìn cô, đi đến phía sau của cô, điều khiển xe lăn: “Em rất muốn biết sao?”
“Ai không hội hiếu kỳ?”
Bắc Diệc Uy nhẹ nhàng mà đẩy xe lăn, nói: “Anh của anh, hắn không thích cái thân phận này, làm em trai là cách duy nhất có thể giúp hắn thoát khỏi cái thân phận con trai trưởng.”
“Tả!”
Một chiếc xe thể thao đỏ thẫm tại cửa biệt thự dừng lại. Tầm Tân Đồng nhảy xuống xe, xác định hướng Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Diệc Uy chạy tới, theo sát phía sau chính là một thiếu nữ mặc áo lam.
Tầm Tân Đồng đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô gái, nói: “Cám ơn đã tiễn tôi. Em hiện tại trở về đi.” Chuẩn bị xoay người Tầm Tân Đồng rời đi, lại bỏ thêm một câu nói: “Không cần phải đi theo tôi!”
Cô gái áo lam chỉ biết tỏ vẻ bất mãn, đã không có cách nào, chỉ có thể lầm bầm, về tới trong xe.
Bắc Diệc Uy cùng Tầm Thiên Hoan vì quái lạ nhìn chằm chằm vào Tầm Tân Đồng đang vội vã chạy tới đây.
Trên vẻ mặt tuấn tú của Tầm Tân Đồng hiện lên lo lắng: “Chị thật sự bị thương?”
Tầm Thiên Hoan tỉnh ngộ lại, hướng em trai cười nói: “Không cần lo lắng, chị không sao a!”
Tầm Tân Đồng ánh mắt nén giận, nhìn về phía Bắc Diệc Uy nói: “Bắc Diệc Uy, trong vài ngày ở bên cạnh anh, chị của tôi liền bị thương đi không được nữa?” Tầm Tân Đồng đột nhiên nắm cổ áo Bắc Diệc Uy, giận nói: “Anh đã đáp ứng hảo hảo chăm sóc chị ấy!”
Bắc Diệc Uy không vui nhíu mày: “Cậu làm cái gì vậy?!”
Tầm Tân Đồng kích động nói: “Đáng giận, anh tại sao làm cho chị ấy bị thương?!!”
Bắc Diệc Uy ẩn ẩn nén giận nói: “Tầm Tân Đồng!”
Tầm Thiên Hoan hốt hoảng, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tầm Tân Đồng: “Tân Đồng, làm cái gì vậy? Chị bị thương không liên quan đến anh ấy! Mau buông ra!”
Tầm Tân Đồng nắm cổ áo của Bắc Diệc Uy, nói: “Anh ta không có bảo vệ tốt chị, cho nên chị mới có thể bị thương! Trách nhiệm của anh ta lớn nhất!”
Tầm Thiên Hoan lo lắng: “Không phải như thế đâu! Tân Đồng, em sao lại như thế này! Em mau buông ra! Bình tĩnh nói chuyện không được sao?”
Tầm Tân Đồng nhìn cô: “Tầm Thiên Hoan!”
Bắc Diệc Uy cười lạnh:“Không nghĩ tới em lại không lễ phép như vậy.”
Tầm Tân Đồng hừ một tiếng muốn nói cái gì, Tầm Thiên Hoan lập tức cắt lời: “Tầm Tân Đồng, nếu em không buông ra, chị thật sự tức giận đó!”
Tầm Tân Đồng nghe tiếng giật mình nhìn cô, do dự nửa ngày, mới buông lỏng tay, chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác.
Tầm Thiên Hoan thở ra, sau đó nói: “Thật sự không liên quan anh ấy, lúc chị bị thương, anh ấy không ở đó.”
Tầm Tân Đồng rất hoài nghi, nhưng mà cũng không tranh cãi, chỉ nói: “Theo em về nhà được không? Ở nhà em sẽ chăm sóc chị thật tốt.”
Không đợi Tầm Thiên Hoan trả lời, Bắc Diệc Uy xen vào: “Đây mới là nhà của cô ấy!”
Tầm Thiên Hoan nhất thời cảm thấy thập phần ảo não, nói: “Thương thế của chị hai ngày nữa thì tốt rồi, không có gì trở ngại a, em nên trở về nói cho cha mẹ đừng làm cho bọn họ lo lắng!”
“Tốt lắm, em sẽ lưu lại chăm sóc chị, cha mẹ cũng sẽ không lo lắng.”
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc: “Em nói cái gì?”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
140 chương
46 chương
64 chương
59 chương
66 chương
37 chương