Chăn chú quan sát, tốt quá, trong mâm còn một quả cà cuối cùng, với đũa gắp lấy…. Một đôi đũa khác bỗng xuất hiện nhanh chóng vượt lên tranh mất, người nào đó khoái chí bỏ quả cà vào miệng. Lần thứ hai ….. Lần thứ ba …… Tầm Thiên Hoan rốt cuộc nhịn không được nữa, bèn ném đũa xuống bàn, phì phò tức giận quát: ” Hai người cũng thật quá đáng, cái gì cũng đều ăn hết, tớ còn ăn cái gì a?! Tớ cứ với ra gắp cái gì là lại bị hai người đoạt mất!” Năm giây sau chỉ thấy hai người nhếch miệng cười gian. Tầm Thiên Hoan hừ một tiếng, lắc đầu cho qua, không thèm để ý tớ hai con quỷ chết đói này nữa. Kiki tủm tỉm cười, nịnh nọt: “Thiên Hoan, việc này sao có thể trách chúng tớ? Cũng tại cậu nấu ăn quá ngon, cậu xem, chúng tớ đều đã vét sạch bách rồi a!” Âu Dương Tịch tranh thủ phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, là em nấu ăn quá ngon a!” Đối với mấy lời nịnh nọt của hai người này, Tầm Thiên Hoan vẫn bất động thanh sắc, tà tà liếc nhìn bọn họ nói: “A? Đây là người sao? Không đúng không đúng, làm sao lại được gọi là “Người”, không giống mình, không giống mình, có chút giống sói hơn nha.” Sói hoang cũng được, sói dữ cũng được… Âu Dương Tịch cùng Kiki ngẩn người nhìn nhau, bất quá, một lát sau lại lập tức gật đầu cười hì hì nói: “Dạ dạ dạ…” Nhìn qua hai người vì đồ ăn mà bán linh hồn, Tầm Thiên Hoan quyết định không thèm để ý, triệt để ăn uống, giải quyết xong, mới thở ra hột hơi, đang định nói cái gì thì chuông cửa lại vang lên. Cả ba đều nhìn ra phía cửa ra vào, sau đó người nhìn ta, ta nhìn người, ngáo ngơ nhìn nhau. Sẽ là ai chứ? Tầm Thiên Hoan vô ý thức đứng dậy hướng cửa đi tới… Ba giây sau, Tầm Thiên Hoan lại giống như bay chạy vào, vẻ mặt bối rối. Âu Dương Tịch hỏi: “Làm sao vậy?” Kiki trêu ghẹo: “Không phải là gặp quỷ chứ?” Tầm Thiên Hoan trừng mắt liếc cô: ”Đừng đùa nữa, em trai của tớ đến, tớ vào phòng ngủ trốn đây.” Nhìn Tầm Thiên Hoan mặt xám xịt chạy vào phòng ngủ, mục quang Âu Dương Tịch và Kiki mới thu về. Kiki hứng thú nói: “Ơ, thì ra là Tiểu Đồng Đồng tới….” ngữ khí vũ mị quái dị. Âu Dương Tịch không quên nhắc nhở cô: ” Đừng có ý đồ gì với cậu ấy, đó là em trai của Thiên Hoan.” Kiki liếc qua Âu Dương Tịch, lơ đễnh, sau đó lắc mông ra mở cửa. Ngoài cửa là một nam sinh khoảng 20 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, môi hồng răng trắng, vóc dáng thon dài, dong dỏng, một thân quần áo trắng tinh, làm cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác chính là tiểu nam sinh ngây thơ suất khí. Chỉ có điều, biểu hiện của cậu lại quá mức lạnh lùng, lãnh đạm, làm như không có chuyện gì, lại như đang trăn trở chuyện gì có chút không phù hợp với vẻ ngoài thư sinh kia…… Cậu chính là em trai của Tầm Thiên Hoan, chính là em trai cùng Tầm Thiên Hoan lớn lên khác nhau một trời một vực. Mấy lần Kiki đều nửa đùa nói cô cùng em trai đếncùng có phải là chị em ruột hay không? Nếu không, tại sao một đằng thì như thiên sứ, còn một đằng thì lại… không khác gì….. ách…. khuôn mặt bí đỏ…… Có thể như thế nào không phải chị em ruột chứ? Lúc đó tuy là cô chỉ mới bốn tuổi nhưng vẫn nhớ rõ mẹ cô mang bầu còn mang cô đi trên đường, đương nhiên, tiểu bảo bảo trong bụng chính là tuấn mĩ thiếu niên, em trai của cô – Tầm Tân Đồng! Tầm Thiên Hoan lén lút mở cửa hé ra một chút, thăm dò tình hình xem tiểu tử kia sao lại đến nơi này? Bất quá, có thể khẳng định, mục đích cậu tới đây chín mươi chín phẩy chín phần trăm chính là vì người chị gái là nàng đây a! Chỉ thấy Kiki mở cửa. Tầm Tân Đồng lẳng lặng đứng ở ngoài, hướng Kiki gật đầu nhẹ cười nhạt. Kiki vuốt vuốt tóc, ẩn ẩn mang theo mị ý, liếc cậu thiếu niên đẹp trai nói: “Ơ, Tiểu Đồng Đồng hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây? Là cơn gió nào nha? Bất quá, gió này thổi ngược cũng tốt, chị đây thực sự rất nhớ Tiểu Đồng Đồng nha.” Tầm Tân Đồng có chút nhếch môi, ngữ khí vững vàng nói: ” Chị Kiki, tên em gọi là Tầm Tân Đồng.” “Chị biết rõ.” “Em không phải là Tiểu Đồng Đồng.” Kiki ngẩn người, lập tức cười nói:” Tầm Tân Đồng cùng Tiểu Đồng Đồng còn không phải là giống nhau sao? Haha, Tiểu Đồng Đồng nghe rất êm tai!” Tầm Tân Đồng cười nhạt, nói: “Em không thích.” Kiki lại giật mình, chuyển sang khuôn mặt tươi cười, nói: “Chẳng qua chỉ là cách xưng hô mà thôi, chỉ cần không nhận lầm người, tên gì mà không giống nhau? Ai nha, đừng đứng ở bên ngoài như thế, mau vào đi.” Kiki khêu gợi thân thể, sán lấy Tầm Tân Đồng lôi vào, trong khi chỉ cần kéo cậu tiến đến là được, Tầm Tân Đồng mục quang lóe lên, cũng không nói gì, liền đi theo. Tránh trong phòng ngủ, Tầm Thiên Hoan nhất thời tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhỏ bạn này, thừa dịp cô không có ở đó liền ăn đậu hũ em trai cô! Hừ hừ, làm chị gái tất nhiên phải bảo vệ em, đang chuẩn bị xông ra, thân thể lập tức liền cứng đờ. Không nên không nên, bây giờ cô không thể đi ra, rốt cuộc tiểu tử này đến đây làm cái gì chứ? Không phải là cha mẹ phái tới chém cô a? Chính là, cô rời khỏi Bắc gia mới có một ngày, không biết có phải chú em chết tiệt kia đã gọi điện về nhà tìm cô? Nếu là cha mẹ cô gọi tới Bắc gia, Bắc Khả Uy cũng chắc chắn tìm cớ nói cô không có ở đó…. Cho nên, cha mẹ cô hẳn là không biết nhanh đến vậy! nhưng, Tầm Tân Đồng tiểu tử này đến đây làm gì? Nghi vấn của cô, Âu DƯơng Tịch đã thay lời giúp. Vừa thấy Tầm Tân Đồng tuấn tú đi tới, Âu Dương Tịch hướng cậu cười nói:” Tiểu tử ngươi như thế nào lại rảnh đến đây? Có chuyện gì?” Kiki nắm tay Tầm Tân Đồng nãy giờ, vẫn là không buông ra, tiếp lời: “Tịch, sao người ta vừa mới tới nhà đã hỏi như vậy? Không có việc gì, cậu ấy cũng không thể tới sao? Cậu ấy dù sao cũng là em trai của Thiên Hoan, em trai của bằng hữu tốt của chúng ta a…” Kiki nói một tràng, Âu Dương Tịch nhàn nhạt trả lời một câu như tự nhủ: ” Thì ra cậu vẫn còn biết rõ a.” Nữ nhân này, chỉ biết câu dẫn nam nhân, đến cả em trai Thiên Hoan cũng không buông tha. Tầm Tân Đồng cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi vào vấn đề: “Em tới tìm chị gái.” Tầm Thiên Hoan rụng rờ chân tay, quả nhiên không ngoài dự đoán, cô vẫn là nên lẳng lặng nhòm từ khe cửa này. “Tìm chị cậu sao?” Gương mặt Kiki kinh ngạc không thôi, nói:” Chị cậu không phải ở Bắc gia sao?” Tầm Tân Đồng cười nhạt: “Em vừa gọi điện thoại đến, chị ấy không có ở đó.” Kiki càng ngạc nhiên, mắt mở to, nháy cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào Tầm Tân Đồng:” Làm sao có thể? Nha đầu kia chạy đi đâu rồi?” Tầm Thiên Hoan mím môi cười, diễn xuất của Kiki càng ngày càng tiến bộ nha. Âu Dương Tịch cũng hợp thời nói: “ Hay là cô ấy đi chơi? Cô dâu mới cưới ra ngoài đi dạo cũng là bình thường a.” Tầm Tân Đồng còn nói: “Em gọi điện chị ấy cũng không có nhấc máy.” Tầm Thiên Hoan vô ý thức lấy điện thoại trong túi ra, xem xét một hồi, a, đúng vậy, trong màn hình đích xác là có cuộc gọi nhỡ. Tầm Tân Đồng tiếp tục nói: “Bình thường lúc nào chị ấy không nghe điện thoại đều là ở nơi này. Em là em trai của chị ấy, nên em là người rõ ràng nhất.”- Âu Dương Tịch cùng Kiki liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.