Cứ như vậy sau vài ngày, các đồng nghiệp trong công ty cũng dần dần phát giác quan hệ giữa Âu Dương Tịch và Tầm Thiên Hoan không bình thường. Trong công ty, ai cũng biết Tầm Thiên Hoan là người tâm phúc bên cạnh Âu Dương Tịch, nên bất kì nhân viên nào gặp Tầm Thiên Hoan cũng đều bày ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi thân thiết, nhưng mà ẩn sau những khuôn mặt cười đó là cái gì, thì chỉ có bản thân người đó mới biết rõ. Tầm Thiên Hoan không thích loại cảm giác này, từ trước đến giờ cô chỉ muốn mỗi người đối xử chân thật với cô, vui vẻ chính là vui vẻ, không thích chính là không thích, không có làm những điều giả tạo, rập khuôn như vậy...... Có một ngày, thư ký của Âu Dương Tịch đột nhiên nói bên tai Tầm Thiên Hoan rằng: “Tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng có đi đâu một mình.” Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô ấy. Người thư ký kia thái độ điềm nhiêm lạnh nhạt. Tầm Thiên Hoan hiếu kỳ: “Vì sao nói như vậy?” Cô ấy chỉ cười nói: “Bởi vì trong công ty, danh tiếng của cô quá lớn, những gì tôi có thể nói với cô chỉ có vậy, chính cô hãy chú ý a.” Tầm Thiên Hoan không khỏi sững sờ. Tay Tầm Thiên Hoan đã gần như bình thường lại, kỳ thật vết thương cũng không sâu, hơn nữa được xử lý kĩ lưỡng nên nhanh chóng hồi phục. Hôm nay thật là trời đất ban ơn, cả ngày Tầm Thiên Hoan đều không gặp Bắc Diệc Uy, mà Âu Dương Tịch bởi vì một số việc đã sớm rời khỏi công ty. Giờ tan tầm, đứng trên quảng trường một mình, Tầm Thiên Hoan thoải mái mà thở phào một cái, cố gắng nở một nụ cười thật tươi. Hội tốt, hết thảy đều tốt! Tầm Thiên Hoan không bắt được xe taxi, bất chợt cô lại muốn tận hưởng cảm giác một mình như vậy nên muốn thong thả đi dạo trên đường, hơn nữa đi bộ nhiều cũng có lợi. Tầm Thiên Hoan bắt đầu thong thả bước đi, bước chân nhẹ nhàng, cô hít thở bầu không khí thoải mái, cứ đi mãi. Lúc này Tầm Thiên Hoan mới phát hiện cô lại đi tới căn nhà cô cùng Âu Dương Tịch ở trước đây, Tầm Thiên Hoan sững sờ đứng ở đó, xảy ra chuyện gì, cô...... Tầm Thiên Hoan không khỏi cúi đầu xuống, mũi chân di di xuống đất...... Đột nhiên, phía sau Tầm Thiên Hoan xuất hiện vài người dáng vẻ không tử tế, Tầm Thiên Hoan còn chưa kịp phản ứng, những người kia liền bắt lấy bờ vai của cô, kéo cô vào trong ngõ nhỏ...... Tầm Thiên Hoan kinh hoảng không thôi, hét lớn: “Các người là ai, muốn làm gì? Cứu mạng cứu mạng a!” Một người trong đó che miệng của cô, không cho cô bất kì cơ hội lên tiếng nào, đây là một ngõ cụt, đi một lúc đã đến cuối đường, vì vậy, nhóm người liền đem cô ném xuống đất, cô bị đau không thôi nhưng cũng không có kêu ra tiếng, chỉ là gắt gao trừng mắt nhìn mấy thanh niên đều khoảng 27,28 tuổi gì đó, cô lạnh lùng nói: “Các người là ai?” Một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen tiến đến chỗ Tầm Thiên Hoan: “Là những người đàn ông của cô!” Tầm Thiên Hoan nghiến răng nghiến lợi: “Ai phái các người tới?” “Cô cho rằng chúng ta sẽ nói cho cô biết sao?” “......” Tầm Thiên Hoan tìm kiếm một tia cơ hội cuối cùng, nói: “Như vậy, muốn như thế nào các người mới bằng lòng thả tôi? Bao nhiêu tiền?” “Nha đầu như cô có thể có bao nhiêu?“ Lời vừa nói ra, mấy người đàn ông đều phá lên cười. Tầm Thiên Hoan trừng mắt nhìn, tim đập loạn cả lên, toàn thân đều sợ hãi, cô giữ chặt lấy y phục của mình, chẳng lẽ lần này thật sự trốn không thoát sao?... Những người đàn ông này, chỉ nhìn cũng khiến cho cô cảm thấy chán ghét, dơ bẩn! Chính mình, sao có thể bị những người này đụng?! Tầm Thiên Hoan cắn răng, chuẩn bị từ trên mặt đất đứng lên, ai ngờ, cái người đàn ông mặc áo khoác ngoài đã nghiêng hạ thân, đẩy thân thể mềm mại của cô ngã trở lại…….Tầm Thiên Hoan giãy dụa, không cho hắn tiến thêm một bước đụng chạm vào mình, lúc này hai người đàn ông khác cũng bắt đầu đến hỗ trợ, Tầm Thiên Hoan lại một trận hỗn loạn quyền đánh chân đá, nhưng hầu như không có kết quả, cô nghe thấy âm thanh quần áo chính mình bị xé nát, cô phản kháng càng dữ dội, cô phẫn nộ kêu: “Hỗn đản, các người những vương bát đản này, thả tôi ra!! Súc sinh!!” “Súc sinh, các ngươi những súc sinh này, các ngươi hội chết không yên lành!!” “Thả tôi ra!! Tôi sẽ giết các ngươi!!” “Hỗn đản......” “Súc sinh......” Sau một hồi phản kháng, mấy người đàn ông đều bị Tầm Thiên Hoan làm cho ra một thân mồ hôi, mà còn chưa chế phục được, một người trong đó dừng lại, nói: “Ca, chúng ta tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, nha đầu kia tính tình quá liệt! Dùng sức mạnh không được.“ Người đàn ông mặc đồ đen nhìn hắn nói: “Có biện pháp nào tốt cứ nói!” Hắn đã sớm không còn nhẫn nại! Người nọ lấy ra một lọ thuốc từ trong túi quần của mình, đổ ra mấy viên, cười tủm tỉm: “Loại thuốc này chỉ cần nuốt vào, khí lực của cô ta sẽ lập tức biến mất, hơn nữa sau đó cho dù chúng ta không muốn, cô ta cũng sẽ van xin được làm tình.” Người đàn ông mặc đồ đen thoáng giật mình, rồi liền trở nên thật vui vẻ, nói: “Hảo tiểu tử, có loại thuốc như thế còn không sớm lấy ra?!” Người nọ cười mà không nói, trong tay cầm mấy viên thuốc kia nhét vào trong miệng của cô, buộc cô nuốt vào trong bụng, lúc những viên thuốc bị ép qua yết hầu, Tầm Thiên Hoan gần như muốn tắc thở! Lửa giận bừng bừng, nhưng không có biện pháp phát tiết ra! Hơn nữa, ngay sau khi Tầm Thiên Hoan nuốt vào những viên thuốc cũng cảm giác được sức lực cả người dần dần biến mất, cô muốn động đậy, muốn giãy dụa đều không thể, thân thể của cô dần dần không nghe lời của bản thân, chỉ có ánh mắt kia giống như mũi tên, hận không thể hung hăng cắm vào tim của từng người bọn họ! Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn những người này dùng bàn tay dơ bẩn của bọn họ cởi bỏ nút thắt, đem y phục của mình từng cái từng cái lột ra, da thịt của cô có thể cảm giác tinh tường sự lạnh buốt khi tiếp xúc với không khí, đồng thời nó cũng khắc sâu vào mắt của những kẻ háo sắc này...... Thân thể của cô không hề có lực, dù cho trong nội tâm sôi trào điên cuồng, cô lại bất lực, tùy ý những người đàn ông này quan sát thân thể của mình...... Bỗng “Phanh!!” một tiếng, ngay sau đó một tiếng kêu đau vang lên: “A!!” Tầm Tân Đồng cầm trong tay côn gỗ, giải quyết hết từng tên, bọn chúng chưa kịp phản ứng côn gỗ đã liên tiếp giáng xuống, chỉ vải ba cái ba người đàn ông lập tức ngã xuống đất! Tầm Tân Đồng quăng côn gỗ ra, sau đó cởi áo khoác của mình che lên thân thể Tầm Thiên Hoan, nhìn Tầm Thiên Hoan, trong ánh mắt của hắn vô hạn đau lòng...... Tầm Thiên Hoan trầm thấp gọi một tiếng: “Tân Đồng......” Tuy những người kia đã ngã xuống, nhưng trong lòng Tầm Thiên Hoan vẫn còn sợ hãi, nhìn thấy Tầm Tân Đồng, ánh mắt cô vừa rồi tràn ngập phẫn nộ, trong khoảng khắc trở nên nhu nhược, lúc này đây cô mới chính thức cảm thụ. Bởi vì sợ hãi mà trong ánh mắt có vẻ ướt át, cô nói: “May mắn em đến kịp thời.” Tầm Tân Đồng ôm lấy cô từ trên mặt đất đứng dậy, từng bước một đi ra ngoài, hắn nói: “Em đã tới, chị không cần sợ, em sẽ bảo vệ chị.” Tầm Thiên Hoan vô ý thức vươn tay chăm chú ôm hắn, thân thể hai người gần sát, kỳ thật ở trước mặt của hắn cô vĩnh viễn được an toàn, ai cũng có thể phản bội cô ngoại trừ hắn - Tầm Tân Đồng sẽ không, cô nhẹ nhàng gọi: “Tân Đồng......” Ngũ quan Tầm Tân Đồng tuấn tú, thanh âm ôn nhu: “Nếu có thể vĩnh viễn nghe thấy chị gọi em như vậy thì tốt rồi......” Vì vậy, cô lại gọi một tiếng: “Tân Đồng......” Khóe môi Tầm Tân Đồng không khỏi cong lên, hắn ôm cô càng chặt. Toàn thân cô vô lực dán trước bộ ngực của hắn, khẽ nói: “Tân Đồng...... Tân Đồng...... Tân Đồng, trên thế giới này chỉ có em sẽ không phản bội chị phải không? Em là thiệt tình rất tốt với chị phải không?”