Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt
Chương 79
Sau hôm đó, quả nhiên trong Thẩm gia không ai dám nhắc tới chuyện cho muội muội làm ‘dắng thiếp’ theo nàng xuất giá trước mặt nàng nữa, dường như chuyện này từ đầu chỉ là tiện miệng nói đùa mà thôi, chỉ nghe nói là hai ba ngày tiếp theo, tâm trạng của Tể tướng đại nhân cực kỳ nóng nảy, cứ như là vừa bị chọc tức ở đâu hoặc mới bị kích thích gì đó.
Đối với kết quả này Thẩm Nghiên Tịch khá là hài lòng, đến cả Vệ di nương và Thẩm Nghiên San đều hóng được tiếng gió, cố ý chạy tới lấp lửng bày tỏ cảm tạ với nàng. Nàng cũng lười biếng giải thích, cứ thản nhiên nhận cho xong.
Dù sao, kết quả này xác thực cũng có công lao của nàng trong đó mà!
Nhưng mà Vệ di nương và Thẩm Nghiên San nhận được tin mừng chưa bao lâu, mới vui mừng không được nhiêu ngày lại lập tức bị đạp xuống đáy cốc.
Thì ra, mắt thấy ngoài Thẩm Nghiên Tịch ra, Thất điện hạ cảm thấy bất kỳ nữ nhi nào của Thẩm tướng đều không đáng để ý, đừng nói là vui vẻ tiếp nhận, hắn còn châm chọc Thẩm tướng là con gái gả đi không xong nên thành hàng khuyến mãi muốn tặng kèm thứ nữ trong nhà, khiến cho Thẩm Chi hối từ triều đường văn võ đại thần không còn chỗ để chui, ngậm một cục tức đến độ muốn lập tức thổ huyết.
Cũng bởi vậy, trong Thẩm gia từ lão phu nhân đến Tể tướng đại nhân, phu nhân Kim thị đều biết nếu bọn họ thật sự cho Thẩm Nghiên San làm ‘dắng thiếp’ gả vào Kỳ vương phủ không khác gì tặng rẻ thêm một đứa con, căn bản không hy vọng chiếm được lợi ý gì, thậm chí ngược lại có thể khiến cho
Thất điện hạ càng khinh miệt Thẩm gia hài hước.
Cho nên, tự nhiên bọn họ cũng không nghĩ đến việc đem Thẩm Nghiên San làm ‘dắng thiếp’ theo Thẩm Nghiên Tịch gả vào phủ Kỳ vương, nhưng khốn cảnh của Thẩm Tứ tiểu thư cũng không vì đó mà được giải thoát.
Bởi vì rất nhanh, lão phu nhân đã cảm thấy có một người tốt hơn, Ngũ tiểu thư Thẩm Nghiên Xu tuổi vẫn còn nhỏ, thế nên quyết định để Thẩm Nghiên San theo Thẩm Nghiên Huyên vào phủ Anh Dũng Hầu, làm dắng thiếp cho con trai của Trưởng công chúa, Anh Dũng Hầu, Hạ Chinh.
Đúng là sóng trước chưa yên thì một lớp sóng sao ào ào dội tới, đối với Vệ di nương và Thẩm Nghiên San mà nói, không khác gì sét động giữa trời quang.
Theo như trước mà nói, nếu phải đến phủ Kỳ vương, làm hầu thiếp cho nhà giàu, cả đời phải ở trong hậu viện tranh đấu gay gắt với đám nữ nhân, thì hiện tại tiến phủ Anh Dũng Hầu càng là hố sâu của sự tuyệt vọng và khiếp sợ.
Nếu sớm biết như vậy, chi bằng trước đây ngoan ngoãn đồng ý vào phủ Kỳ vương còn hơn!
Không nói đến Nhị tiểu thư rõ ràng còn dễ hầu hạ hơn Tam tiểu thư rất nhiều, chỉ là hậu viện đôi bên cũng…
Thất điện hạ giữ mình trong sạch, từ trước đến giờ trong phòng không có bất kỳ một thị thiếp, Vương phủ sạch sẽ đến độ muốn thấy mặt một nha hoàn trẻ tuổi cũng khó.
Mà tiểu hầu gia Anh Dũng Hầu từ mươi hai tuổi khai trai giới đến nay thường xuyên tìm nơi bướm hoa, nữ nhân trong hậu viện cũng nhiều không kể xiết, nhất là được biết hắn cực kỳ tàn bạo, nghe nói chỉ một vài ngày lại có một nữ nhân bị hắn hành hạ đến chết.
So sánh giữa hai người với nhau, đối với Thất điện hạ quả thực là một sự sỉ nhục ghê gớm!
Vừa khiếp sợ lại tuyệt vọng, Vệ di nương lập tức cảm thấy bản thân bỏ châu ngọc lại vớ phải bùn, hơn nữa còn là loại bùn phân lẫn lộn, hôi thối đến nhão nhoét!
Vì cái gì mà nàng không muốn con gái mình vào phủ Kỳ vương chứ? Chỗ đó vốn vinh hạnh biết bao nhiêu lại bởi vì nàng mắt mù không xem rõ tình thế mà mất đi.
Nàng quả nhiên là người không biết tốt xấu, vọng tưởng quá nhiều mới cảm thấy hôn sự ít nhiều cũng đến lượt một di nương như mình quyết định, lúc ấy nhất định nàng đã điên rồi mới cảm thấy con gái mình đến cuối cùng sẽ được phu nhân ưu ái chọn cho một nhà tốt làm chính thất!
Càng nghĩ như vậy nàng càng cảm thấy hôm đó tự dưng đến thỉnh cầu Nhị tiểu thư miễn cho con gái mình theo làm ‘dắng thiếp’ thật ngu xuẩn, không khách gì bình sinh phá hủy nhân duyên tốt của con gái mình, hoàn toàn quên mất ngày đó bản vân vẻn vẹn chỉ hy vọng nữ nhi được đường hoàng chính chính xuất giá, lại còn bị Thẩm Nghiên Tịch dọa cho hoảng sợ mấy phen.
Đương nhiên, căn bản nàng không biết rõ, cho dù hôm đó nàng không quỳ xuống khẩn cầu, Thẩm Nghiên San tuyệt nhiên cũng không thể tiến được nửa bước vào Kỳ vương phủ.
Vì vậy, cho rằng do khẩn cầu mới phá hủy nhân duyên tốt đẹp của con gái mình, Vệ di nương lại dẫn Thẩm Nghiên San tìm đến Phù Hương viện.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn hai người đang dập đầu quỳ gối trước mặt mình, Vệ di nương và Tứ muội muội, bên tai văng vẳng chính là lời khẩn cầu tuyệt vọng của Vệ di nương, đúng là thương tâm đến độ người người phải rơi lệ, nàng bị chọc tức đến độ phải nở nụ cười.
Qua lần trước, nàng đối với mẹ con hai người còn có chút hảo cảm, nếu có thể sẽ không ngẫu nhiên gây khó dễ, thuận tay giúp đỡ một chút cũng không sao.
Nhưng trong nháy mắt, bất quá cũng chỉ mới ba bốn ngày mà thôi, chút hảo cảm rất không dễ mới có kia lại lập tức bị đập cho tan nát tơi tả.
Thậm chí nàng không muốn tiếp tục nghe tiếng khóc lóc lải nhải nữa, bực mình mở miệng cắt đứt: “Lần trước di nương và Tứ muội đến đây nói ra những lời đại nghịch bất đạo kia, ta cảm thấy di nương còn là một người hiểu biết, là một nữ tử thông minh, nhưng hôm nay lại phát hiện di nương rõ ràng là một người không biết tốt xấu, được nước thì lấn tới!”
Cả người Vệ di nương cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nàng, “Nhị tiểu thư…”
“Ngày đó người nói không muốn Tứ muội muội làm ‘dắng thiếp’ gả vào phủ Kỳ vương là di nương, hiện tại đến cầu xin lúc đại hôn ta hãy dẫn theo Tứ muội cũng là di nương bà. Còn không phải bởi vì sau khi được biết phải theo Tam muội về phủ Anh Dũng Hầu rồi, hai nhà lấy lên so sánh so sánh, lập tức phát hiện Thất điện hạ còn tốt hơn Anh Dũng Hầu rất nhiều, cho nên bây giờ muốn quay đầu chọn cửa nhà Thất điện hạ rồi?”
“Nhị… Nhị tiểu thư… không…”
Vệ di nương đang muốn nói không phải như vậy, nhưng thật ra, sự thật đúng là như vậy.
Thẩm Nghiên Tịch lại ngắt lời, xuýt tay cười cười: “Di nương cho rằng Thất điện hạ là gì? Lúc di nương không cần thì nói không cần, lúc so sánh Anh Dũng Hầu rồi cảm thấy ngài tốt hơn lại lập tức vui vẻ chạy đến? Lời nói khó nghe, các người tính cái gì không nói, lại dám kén cá chọn canh, đong đếm cả Thất điện hạ… Sao không tự nhìn lại thân phận của mình? Đúng là không biết sống chết mà!”
Ánh mắt nàng lạnh mạc u lãnh, cực kỳ giống với Quân Thương, lạnh lùng đến độ hoàn toàn có thể đông cứng người bên cạnh trong chớp mắt.
Nhưng thực sự, nàng giận là giận thật.
Hành vi của Vệ di nương lần này thực sự đang hạ nhục Quân Thương! Các người là cái thá gì mà dám hạ nhục Quân Thương của nàng như vậy!
Nàng hoàn toàn không chút phát giác cảm giác khó chịu khi ‘người nhà mình bị xem thường’ có gì đó không đúng, hoặc nói đúng hơn là tình huống trước mắt đã chiếm trọn tâm tư của nàng, căn bản không rảnh bận tâm nghiên cứu thứ cảm giác khó chịu từ đâu mà ra.
Ngày đó không trực tiếp đuổi hai người ra khỏi cửa là đã nể mặt lắm rồi, chỉ là nàng không vui lòng cho Quân Thương có thêm một ‘dắng thiếp’ nên cũng mừng thầm không đi quản chuyện các nàng.
Nhưng dù vậy, cuối cùng vẫn chưa cho hai người một câu trả lời thuyết phục, lại mắc công các nàng vất vưởng làm chướng mắt Quân Thương, nên cố ý để cho các nàng thấp thỏm cho rằng hết thảy là công lao của nàng.
Hiện tại, còn dám tới cầu xin nàng thu nhận Thẩm Nghiên San làm ‘dắng thiếp’ cho Quân Thương?
Vẻ mặt nàng vừa bí hiểm lại lạnh lẽo, ngón tay mạnh mẽ tiếp xúc lên mặt bàn, tốc độ có chút nhanh khiến cho tâm trạng Vệ di nương còn đang bất an, hơi thơi dồn dập, tâm can rung mạnh.
Đến lúc này, nàng đột nhiên mới nhớ hình như bản thân vừa bỏ qua một sự kiện gì đó, lại nghe được Thẩm Nghiên Tịch mở miệng, dùng một tốc độ cực kỳ bình tĩnh, chậm rãi mà nói: “Di nương cảm thấy tiểu Anh Dũng Hầu gia không đáng là một phu quân, Tứ muội muội làm thiếp của hắn nhất định sẽ bị hành hạ không ngày nào yên, vậy sao di nương dám tin chắc Tứ muội muội theo ta vào Kỳ vương phủ thì sẽ có được những tháng ngày yên ổn?”
Vệ di nương như bị ác quỷ bóp chặt cổ, cả cái cổ duỗi thẳng ra, đồng tử nở lớn, ánh mắt tán loạn đang hoảng sợ.
Thẩm Nghiên Tịch hừ lạnh một tiếng, nàng quay sang người bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một câu, Thẩm Nghiên San đang tái mặt đi, cả khuôn mặt đờ đẫn ngẩn ngơ, cả người xụi lơ không chút sinh khí, thật sự rất không đẹp mắt!
Do có coi nên nàng cũng không muốn làm mình khó xử tiếp tục đi xem, cũng không muốn nghe các nàng tức tức oai oai ở đây, dứt khoát đứng dậy ra ngoài, không chút khách khí bỏ lại hai mẹ con trong phòng khách.
Có điều lần này cũng có chút bất đồng, nàng vừa ra khỏi cửa đã hơi dừng bước, quay đầu đã thấy dưới mái hiên cạnh cửa còn có vị điện hạ nào đó đã chờ một lúc lâu, một thân áo trắng nhẹ nhàng, vẻ mặt thanh thanh lãnh lãnh không chút biểu cảm, bóng dáng cao to, khí chất lộng lẫy không khác gì trích tiên tuấn mỹ xuất trần hạ phàm!
Lúc nàng nhìn qua hắn cũng vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt tối tăm thoáng chốc dịu hẳn đi mang chút ý cười, khóe miệng còn hé ra một đường cong ít thấy, lập tức cả khuôn mặt hắn tươi tắn như ánh bình minh đang từ từ giãn ra một làn hơi âm áp, Thẩm Nghiên Tịch lập tức rít một hơi khí lạnh.
Hay cho một tên yêu nhân!
Nàng vuốt ve trái tim nhỏ bé đang cuồng loạn, hai mắt híp híp, nhẹ nhàng cúi người tiến về phía hắn.
“Đường đường một Kỳ vương điện hạ sao lại thích núp nơi góc tường người ta mà nghe trộm? Lại còn là… góc tường của một nữ nhân.
‘Ánh mặt trời’ rơi xuống chiếu xuống dưới mái hiên.
Thiếu nữ lướt tới theo ánh nắng, bàn tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay, tiến tới trước mặt hắn mang ý dò xét, hàng lông mày xinh đẹp cong cong, nụ cười tươi tắn tinh xảo làm sao.
Quân Thương hơi sững sờ, ý thức phản ứng nhanh chóng đưa tay ra, sít sao bắt được người trước mắt.
Thẩm Nghiên Tịch lập tức ngẩng ra, mở to mắt nhìn hắn, cúi đầu nhìn tay hắn đang nắm chặt cổ tay mình, lại ngẩng đầu nhìn hắn, có chút ranh mãnh và chế nhạo, “Làm gì đó? Nghe lén bị bắt tại trận liền muốn đổi ý, thu nạp một lúc hai người?”
Hắn đã lấy lại tinh thần, hoàn toàn không chút ngoài ý muốn với phản ứng của nàng, nghe nàng nói vậy, vô thức quay đầu nhìn qua phòng khách, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn nàng đầy ý vị, một tay vẫn đang nắm lấy cổ tay nhỏ bé của nàng không nỡ buông, tay kia chậm rãi vòng qua eo nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ lưng, vuốt ve trấn an, “Không sao. Cứ để ta giải quyết.”
Thẩm Nghiên Tịch bị động tác của hắn làm cho ngẩn người, lại có chút dở khóc dở thường.
Bày ra loại tư thái muốn trấn an trẻ con này là có ý gì?
Đã vậy, động tác trấn an như muốn dụ dỗ trẻ con này lại khiến lòng nàng dâng lên chút cảm giác kỳ quái là lạ.
Nàng ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt hơi tối tăm của hắn, lắc đầu nói: “Không cần để ý, các nàng chỉ muốn giãy giụa trước lúc chết thôi. Tóm lại tuyệt đối không thể cùng gả cho ngài.”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
131 chương
119 chương
51 chương
45 chương
62 chương
123 chương
24 chương
11 chương