Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt
Chương 3
Đầu mũi tên mé ngay bên gò má nàng mà xẹt qua, đầu tiên nàng chỉ cảm thấy một hơi lạnh dày đặc, trong một khắc, đôi mắt nàng không kềm được mà khuyếch tán phóng đại rồi co rút nhanh gọn, một chất lỏng ấm áp chảy từ trên mặt xuống, sau đó nàng mới cảm giác một trận đau nhói từ bên má truyền đến.
Còn chưa kịp kiểm tra vết thương trên mặt, cái đau lập tức kéo nàng hoàn hồn trở về.
Nàng lập tức nhìn ra phía ngoài, nhưng đập ngay vào mắt nàng cũng chỉ là cảnh chém giết tàn khốc, xa xa đều là một màn đêm u tối, tuyệt đối không thấy được trong đó đang ẩn chứa điều gì.
Mà cũng không phải, trong nháy mắt thoáng qua đã có hai mũi tên nhọn xé không khí mà bay vào, vừa mau vừa mạnh, tựa hồ có thể xé rách cả không gian, mà theo sát sau đó còn có ba mũi tên khác, sát khí bao trùm dày đặc, không ai có thể ngăn cản nổ, nó cứ vùn vụt đang tiến về chiếc xe ngựa.
"Ầm!"
Thẩm Nghiên Tịch đột nhiên kéo nàng bổ nhào xuống.
Cơ hồ cùng một lúc, hai mũi tên bay thẳng qua đầu của nàng, theo sát tới là ba tiếng kêu "Ôi chao", vách xe ngựa bị bắn rất nhiều lỗ thủng, những vết rách nối tiếp nhau chìa ra, tựa hồ xe ngựa sắp có thể vỡ vụn ra đến nơi.
Thẩm Nghiên Tịch quay đầu nhìn lại, sắc mặt không kìm được cũng biến đổi, nàng không ngờ những người kia lại rất biết để ý đến nàng, nửa đêm canh chừng mai phục cũng không nói, còn phái đến nhiều cao thủ như vậy.
Chỉ cần nhìn trước sau ba nhóm, tổng cộng sáu mũi tên đều nhắm về phía nàng một cách chuẩn xác, đây tuyệt đối là một cao thủ!
Đương lúc nàng đang suy nghĩ, liên tiếp ba mũi tên nhọn hoắc nối đuôi nhau xé gió mà vụt đến.
Hộ vệ rối loạn kinh khủng, xe ngựa bị lay động kịch liệt, lảo đảo như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra, đột nhiên, một tiếng "cùm cụp" vang lên, trái tim của Thẩm Nghiên Tịch cũng theo đó gõ "lộp độp" một tiếng.
Bởi vì, nàng chưa từng quên mình đang ở trong một sơ đạo hẹp nhỏ, không đến ba thước sẽ là vách núi hiểm trở.
Xe ngựa liên tiếp bị những mũi tên rất có lực xông tới nên bị chếch dần, thớt ngựa cũng vì màn này mà kinh hoàng bất an, nôn nóng phóng thẳng ra phía trước.
Bất tri bất giác nàng đã đến gần vách núi rồi sao?
"Chủ tử…"
Hương Hương như muốn nói gì đó, song mở miệng vẫn chưa kịp nói được gì, ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch vẫn trầm ngưng, lúc này nàng cũng không muốn tiếp tục ngồi đợi trong xe ngựa, lập tức kéo Hương Hương bổ nhào ra ngoài.
"Dừng --- ô hay!"
Những mũi tên bắn lén không ngừng bay vút tới cứng rắn cản trở con đường phía trước của nàng, thậm chí nếu không phải nàng kịp thời thắng xe lui về, mũi tên này nhất định sẽ ghim phập vào người nàng mất.
Nàng bỗng quay đầu, theo hướng cửa sổ đã bị ghiền nát nhìn về phía vách núi hắc ám, chính ngọn lửa đánh trận bên này đang sáng rực càng nổi bật thêm sự u ám xung quanh, ngoạii trừ loáng thoáng chút hư ảnh bên ngoài, thật sự cái gì cũng không nhìn thấy được.
Nhưng nàng biết rõ, người kia… đang ở chỗ đó!
"Khoan…"
Trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng kinh dị, tựa hồ hắn đã phát hiện ra điều gì đó khiến bản thân vô cùng bất ngờ, người bên cạnh hắn mới tập trung, quay lại hỏi: "Công tử, sao vậy?"
Hắn trầm mặc trong bóng đêm, chuyên tâm nhìn một nửa bóng người bên trong xe ngựa, từ ánh lửa toát ra, ánh mắt của nàng tựa hồ cũng đang nhảy múa, lạnh đến độ khiến người ta muốn rợn tóc gáy.
Cô gái này, tựa hồ không giống người mà hắn biết a.
Hắn hơi nheo mắt, híp lại thành một đường thẳng nhỏ bé, sau đó bàn tay thành thục lắp tên, giương cung.
Cường cung kéo thẳng thành một vầng trăng rằm, ngưng tụ thành một khí thế mạnh mẽ nhắm thẳng vị Thẩm Nhị tiểu thư xem ra là sẽ không thể trở về kinh thành được, dứt khoát buông mũi tên.
Trong một khắc, lông tóc Thẩm Nghiên Tịch dựng đứng, không chút nghĩ ngợi liền ngã xuống, rút nhanh vào trong xe ngựa.
"Oanh!"
Mũi tên cắm thẳng vào đầu xe, giữa nơi Thẩm Nghiên Tịch vừa ngồi xổm tạo ra một tiếng nổ vang, từng mảnh gỗ vụn bay tán loạn, cơ hồ phân nửa phía trước chiếc xe ngựa bị xé thành mảnh vụn, người kéo xe cũng văng ra và bị một mảnh gỗ vụn cắm vào mông, đau đớn ngửa mặt lên trời, đến cả chú ngựa cũng kinh hãi, hí vang một tiếng liền cất vó chạy đi mất.
Cũng may là dây cương đã bị đứt ra, bằng không với tốc độ này nhất định sẽ kéo theo chủ tớ Thẩm Nghiên Tịch mất dạng.
Những mảnh gỗ vụn bay tán loạn, mỗi một khối đều như những dòng ám khí sắc bén, đả thương không ít hộ vệ xung quanh xe đang tận lực ngăn đỡ các mũi tên và bọn thích khách, một màn kêu la thảm thiết đầy rối loạn vang lên.
Xe ngựa càng bị lay động kịch liệt, một bên bánh xe tựa hồ đang đòi đi theo con đường mòn, mà Thẩm Nghiên Tịch và Hương Hương trong xe liên tục tránh né ‘ám khí’ tập kích, nhất thời cũng không thể vọt kịp ra ngoài xe ngựa.
Thẩm Nghiên Tịch mím chặt đôi môi màu hồng phấn, ánh sáng lạnh chợt lóe qua đôi mắt xinh đẹp, trên tay đang cầm một thanh đoản kiếm.
Thực tế đã không cho phép nàng giấu giếm, giả mù che mưa như kế hoạch nữa rồi!
Thật không ngờ, còn chưa kịp tới kinh thành, nàng đã bị bức phải lộ ra sự sắc sảo, hơn nữa rốt cuộc kẻ địch là ai mình còn không biết!
Tức quá! Tức đến mất nghẹn rồi a!
Nhưng sau uất nghẹn nàng cũng phải nhịn xuống, phải cố gắng vụt ra khỏi chỗ hiểm đã rồi tính tiếp!
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động, cỗ xe ngựa mới vừa dừng lại được một chút lại đột nhiên bị lay động mạnh, tựa hồ có người ở bên ngoài dùng sức xô đẩy, trực tiếp lung lay đẩy xe về phía vách núi.
Thẩm Nghiên Tịch trợn tròn hai mắt, giờ khắc này sao nàng còn không hiểu chứ, nhất định trong số người hộ tống nàng cũng có người muốn lấy mạng mình, chính đang chờ thời khắc hỗn độn này mà đẩy nàng xuống vách núi, sạch sẽ gọn lẹ.
Giống như trời đất đang quay cuồng, nàng cố gắng quay đầu nhìn lại cũng chỉ nhìn thấy một mảng hỗn loạn, có điều, động tác của nàng so với tư duy nhanh hơn một chút, mau chóng cầm thanh đoản kiếm đâm thẳng ra ngoài tìm một đường thoát.
"Phốc!"
"A…"
Sau đó, nàng không biết gì nữa, bởi vì nàng và Hương Hương cùng bị đẩy theo xe ngựa, rơi thẳng xuống vách núi rồi.
Trong bóng tối có người đã hạ cung, kinh ngạc nhìn theo ánh lửa, xe ngựa vừa mới rơi xuống vách núi trong nháy mắt liền mất tăm bóng dáng. Sau đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo những người của phủ Tể tướng đang hỗn loạn khi thấy Nhị tiểu thư bị rơi xuống núi, ai nấy đều kinh hoàng luống cuống không còn chút ý chí chiến đấu. Hắn bất chợt cười lạnh một tiếng.
Người hầu bên cạnh lại cẩn thận quan sát hắn, hỏi: "Công tử, tiếp theo nên làm gì đây?"
Làm gì là làm gì?
Còn có thể làm gì sao?
Mục tiêu cũng đã chết, hắn còn ở lại đây để làm gì? Giết sạch những tên hộ vệ của phủ Tể tướng thì được gì đâu?
"Rút lui!"
Ai cũng cho rằng Thẩm Nghiên Tịch rơi xuống vách núi này tuyệt đối sẽ không còn đường sống.
Không bị té chết thì cũng chết đuối mà thôi, dù có ngập không chết thì cũng bị dòng xoáy mạnh mẽ bên dưới mà xông vào những hòn đá ngầm, tan thành mảnh vụn, có tìm được hài cốt hay không cũng là một vấn đề!
Kẻ địch nhanh chóng rút lui, cơ hồ là trong nháy mắt đã biến mất vào trong bóng tối đen như mực ấy. Tuy tránh được kiếp này nhưng hộ vệ trong phủ Tể tướng và thị vệ không ai có thể vui vẻ được, ai nấy đều ngây người đứng bên vách núi mà nhìn xuống, càng nhìn càng thấy vực sâu u ám, lại ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, không biết tiếp theo nên làm sao cho phải, làm sao trở về phục mệnh với các chủ tử đây.
Bọn họ bảo vệ bất lực, khiến Nhị tiểu thư bị rơi vào vực thẳm, sống… chết còn chưa biết a!
Mà bọn họ đến giờ cũng không biết, người cố ý mai phục muốn lấy mạng tiểu thư là ai nữa!
Cả đám chỉ biết ngây người, thấp thỏm lo âu đứng trên đó, mà cách chân bọn họ không xa, có người đang lênh đênh trên vách đá, cắn chặt môi nhìn dòng sông nước chảy cuồn cuộn bên dưới, hận không đủ can đảm mà nhảy xuống đi tìm bóng dáng của chủ tử.
Nhưng nàng không thể, trong tình huống nguy hiểm như vậy chủ tử không tiếc bỏ qua cơ hội thoát hiểm mà đá nàng ra, để nàng có thể kịp leo lên vách đá dựng đứng mà thoát một kiếp nạn, còn chính mình lại rơi cùng xe ngựa thẳng xuống dòng sông đang cuồn cuộn nổi sóng kia.
Hiện giờ nàng chỉ có thể cầu nguyện cho xe ngựa kia có thể cản bớt nhiều nguy hiểm cho chủ tử, để chủ tử còn đủ sức mà thoát khỏi dòng xoáy đá ngầm bên dưới mà bình yên thoát thân.
Hương Hương lại nhìn xuống phía dưới, dòng sông quằn quại vừa nãy còn nuốt sống chủ tử, chỉ khẽ gợn lên một cơn sóng rồi xuôi dòng không quay đầu lại, nàng khẽ cắn răn, dứt khoát vặn đầu nhìn lên trên mà tiếp tục trèo, dấn thân vào trong màn đêm tối tăm lạnh lẽo.
Chủ tử, người nhất định phải chờ nô tỳ, hãy cố gắng đợi, chờ nô tỳ tìm được người tới cứu chủ tử, nhất định nô tỳ sẽ trở lại!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
131 chương
119 chương
51 chương
45 chương
62 chương
123 chương
24 chương
11 chương