Độc Mẹ Quỷ Bảo
Chương 184 : Rốt Cuộc Ai Mai Phục Ai
Ông nội Tần tra được một ít tin tức về căn cứ thực nghiệm ngầm của dong binh đoàn Cuồng Ma, tuy rằng chỉ là tin, nhưng vừa vặn thích hợp cho dẫn xà xuất động.
Kỳ thật thời điểm ban đầu, ông nội Tần cự tuyệt để Thiệu Tình đi ra ngoài mạo hiểm, nói chung ông cảm thấy một cô gái như Thiệu Tình nên an ổn đứng ở trong nhà là tốt nhất,loại chuyện dẫn xà xuất động như vậy, rất nguy hiểm.
Nhưng Thiệu Tình sao có khả năng an ổn đứng ở trong nhà?
Cô từ chối ý tốt của ông nội Tần chỉ dẫn theo hai người đi ra ngoài, là Yến Kì Nguyệt cùng Nhị Ngốc.
Vốn cô định ngay cả Yến Kì Nguyệt cũng không mang theo, là Yến Kì Nguyệt quyết đi theo, cô cũng không có cách nào khác.
Nơi cần đi lần này không không gần thủ đô mà coi là một căn cứ ở phía Bắc thủ đô, căn cứ này hết sức nhỏ, nhỏ đến mức cái tên cũng không có.
Thời điểm có người nhắc tới sẽ ngẫu nhiên nói phía Bắc nơi đó có một căn cứ dựa vào rừng rậm.
Căn cứ này chính là nhỏ như vậy nhưng một căn cứ nhỏ như vậy dong binh đoàn Cuồng Ma lại năm lần bảy lượt phái người đi qua.
Dựa theo tài liệu ông nội Tần cho cô, mỗi cuối tuần đều có người dong binh đoàn Cuồng Ma đi đến tiểu căn cứ kia một chuyến, có đôi khi là dong binh đoàn nhỏ công khai, có đôi khi là dong binh đoàn nhỏ ngầm thuộc dong binh đoàn Cuồng Ma .
Nói chung một tháng, luôn có người của Cuồng Ma đi ba đến năm chuyến tới căn cứ kia.
Như vậy một căn cứ loại nhỏ không có đặc sản gì, không làm gì để người khác chú ý, vì sao lại hấp dẫn người Cuồng Ma năm lần bảy lượt đến đây?
Cho nên căn cứ này tám chín phần mười có vấn đề.
Đương nhiên, chuyện trọng yếu nhất là dẫn xà xuất động, Thiệu Tình rời thủ đô, liền mang theo Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc, lảo đảo lắc lư chạy đến tiểu căn cứ kia.
Hành trình cũng không gấp gáp, hơn nữa cô lo lắng bọn họ đi nhanh, những người theo dõi phía sau sẽ bị bỏ rơi, cho nên đem hành trình lần này, trở thành du lịch, chậm rãi đi, ngắm nhìn phong cảnh tốt đẹp này, đi đến nơi nào sẽ ở tại nơi đó tùy lúc sẽ lấy nguyên liệu nấu ăn, quả thực tốt đẹp không giống đang ở mạt thế.
Những người theo dõi phía sau đều cắn răng bọn hắn sớm đã truyền tin tức phía trước đã bố trí xong thiên la địa võng chờ Thiệu Tình.
Cố tình Thiệu Tình thảnh thảnh thơi thơi, nơi nào giống như đang đi đường, chỗ nào giống như đang đi tra xét, quả thật đúng là đang đi chơi.
Hơn nữa đến buổi tối, Thiệu Tình bọn họ dựng lều, sau đó đi phụ cận tìm kiếm một ít thú hoang, rau dại, mỗi ngày biến đổi đa dạng, hôm nay ăn thịt nướng, ngày mai ăn lẩu, vài ngày sau đồ ăn cùng cơm tẻ.
Mà bọn hắn thì sao? Dãi gió dầm sương, buổi tối cũng không dám ngủ, sợ nhắm mắt một cái, mấy người Thiệu Tình sẽ không thấy tăm hơi.
Thời điểm Thiệu Tình bọn họ ăn mỹ thực, mấy người bọn hắn, lại cắn lương khô, kỳ thật ngày thường cũng qua như vậy, bánh bích quy, lương khô cứng đến rụng răng, lúc đó cũng không cảm thấy bao nhiêu khổ sở, cũng ăn thành thói quen.
Nhưng có đối lập sẽ có thương tổn, nhất là mùi cơm Thiệu Tình nấu bên kia bay tới chỗ bọn hắn thời gian gặm lương khô liền phá lệ khó nhịn.
Mấy người kia hận không thể đi lên xé sống nhóm Thiệu Tình, các ngươi có bản lĩnh xem xét khắp nơi đi, có bản lĩnh đi nhanh chút coi!
Các người có bản lĩnh điều tra đi, có bản lĩnh làm chính sự đi.
Đã từng cảm thấy việc này rất đơn giản, vài tên tưởng nhận được việc làm tốt, cắn lương khô mà nước mắt nhanh rơi xuống, nghĩ tới còn phải vài ngày như vậy nữa bọn chúng càng thấy khó trôi qua.
Mà ngày tháng của Thiệu Tình có thể nói là thực happy, tỷ như buổi chiều hôm nay, Nhị Ngốc bắt vài con gà rừng về, thú hoang khác thì không gặp được, Thiệu Tình suy xét liền chuẩn bị canh gà ăn với cơm.
Gạo không phải là gạo do căn cứ tạo ra, mà là gạo trước mạt thế bảo tồn được, sau mạt thế nhân viên nghiên cứu một loại gạo một năm có thể thu bốn vụ, từ đó về sau đại bộ phận trong căn cứ cũng không thiếu lương thực.
Ít nhất không có nhiều người bởi vì không được ăn cơm nên đói chết.
Có thể nói tuyệt đại bộ phận căn cứ ấm no đều có thể đảm bảo.
Loại gạo này so với loại gạo thời kỳ hòa bình trước đây hương vị kém hơn, nhưng trong mạt thế có thể ăn no đã nhờ ông trời ban ân lớn nhất rồi còn ai có thể đi quản hương vị có kém hay không?
Nhưng kén chọn giống như Thiệu Tình, cô sẽ ăn loại gạo còn tồn lại từ trước mạt thế, thời điểm cô đi khắp nơi làm nhiệm vụ, sẽ lưu tâm phương diện lương thực này, phàm nơi nài có loại lương thực này đều bị cô bỏ vào tiểu kim khố.
Cho thân nhân của mình ăn, đương nhiên phải ăn tốt nhất.
Gà rừng xử lý sạch sẽ xong, Thiệu Tình thả rất nhiều nấm, mộc nhĩ ...ở trong bụng, sau đó đặt trong nồi nấu.
Không cần bỏ quá nhiều gia vị, chỉ cần một chút dầu muối, sau đó thêm một chút bát giác như vậy đủ rồi.
Xới cơm chan canh gà, lấy nấm từ trong bụng gà ra làm đồ ăn kèm, mỗi một hạt cơm đều bọc nước canh trong suốt, thoạt nhìn làm tăng khẩu vị mọi người.
Những người tránh trong bóng tối tự cắn tay, anh anh anh nhanh chóng bị ngược khóc, bọn hắn cũng muốn ăn cơm, cũng muốn uống canh gà, cũng muốn ăn thịt gà, không muốn ăn bánh quy, lương khô.
Nhất là khi ngửi thấy mùi hương nồng đậm đó, cảm thấy như đang nhai sáp, không thể nuốt xuống.
Mạt thế đâu, nào có người ra ngoài còn mang theo nồi chén gáo chậu, còn có người ở dã ngoại biết nấu cơm, hầm canh gà.
Ngược chết người nha!
Mấu chốt là bọn chúng chẳng những phải chịu loại ngược đãi này, mỗi ngày còn phải xem ba tên cẩu nam nữ tú ân ái! Ánh mắt sắp mù!
Nhất là người kêu Yến Kì Nguyệt, ba phút không làm nũng một lần thì chính là đầu hắn xảy ra vấn đề, ngươi gặp qua tên đàn ông thích làm nũng như vậy sao?
Sau khi bọn hắn chịu được suốt năm ngày, thật sự muốn tạo phản, nếu không phải thắng lợi ngay ở trước mắt, bọn hắn thật sự muốn nhảy ra, để Thiệu Tình cho bọn hắn thật thống khoái!
Hiện tại duy nhất chống đỡ bọn hắn, cách chỗ bọn hắn bố trí bẫy càng ngày càng gần, chỉ cần mấy người Thiệu Tình bước vào trong đó, bọn hắn sẽ không phải thừa nhận loại hành hạ này nữa rồi.
Đợi đến ngày thứ sáu, Thiệu Tình rốt cục tới căn cứ vô danh......!Bên ngoài cánh rừng, nghe nói trong rừng có hồ nước, hơn nữa nguồn nước nơi này cũng không bị ô nhiễm, bên trong còn có cá sống.
Thiệu Tình đối với loại ao nhỏ này không có hứng thú gì, ôm ấp hai người bước vào trong rừng, chỉ cần đi xuyên qua cánh rừng nhỏ này bọn cô sẽ đến được căn cứ vô danh.
Đợi vào trong căn cứ, có thể tắm rửa một cái, đổi một thân quần áo, sau đó mĩ mãn ngủ một giấc rồi.
Thiệu Tình rất chờ mong, cắn móng tay nghĩ buổi tối ăn gì, ở mặt ngoài nhìn cô đang phi thường thả lỏng, trên thực tế chớp mắt khi bước vào cánh rừng, cả người cô đều cảnh giác.
Toàn bộ cơ thể cô đã buộc chặt đến trạng thái có thể tùy lúc xuất thủ một cách hoàn mỹ.
Vạn nhất đột nhiên xảy ra chuyện, ví dụ như thích khách từ trên trời rơi xuống cô cũng có thể là người đầu tiên phản ứng lại.
Thiệu Tình đi trước, đột nhiên ngửi được một mùi hương thoang thoảng, mùi kia rất nhạt, rất cạn, còn rất dễ chịu, tựa như Thu Đường của cô, làm cho người ta bất tri bất giác trúng chiêu.
Khứu giác Thiệu Tình rất lợi hại, mấu chốt là cô và Nhị Ngốc không trúng chiêu, bởi vì bọn họ đều là tang thi, mà độc này đại bộ phận đều dựa vào sự lưu chuyển của máu, mà máu tang thi ít đến đáng thương.
Hơn nữa phàm là độc, đều nhằm vào thân thể con người, tang thi nói trắng ra là một khối thi thể biết đi, làm sao có thể sợ độc tố đây?
Nhưng Yến Kì Nguyệt không giống, anh là người sống, là người duy nhất trong ba người bọn họ sẽ trúng chiêu.
Yến Kì Nguyệt đang đi, đột nhiên bị Thiệu Tình kẹp bả vai, ngay sau đó, Thiệu Tình liền hôn anh! Không có bất cứ thông báo gì trước, hôn anh!
Lúc này Yến Kì Nguyệt sững sờ, lòng tràn đầy vui mừng tựa như bắn pháo hoa, tràn ngập đầu óc, trái tim anh, tốc độ máu lưu động nhanh hơn, tựa như dòng nước xiết va chạm trên đá ngầm.
Ngay sau đó, có vật gì đó bị đầu lưỡi mềm đưa vào trong miệng anh, Yến Kì Nguyệt thần tình rùng mình, im lặng không lên tiếng đem vật đó nuốt vào.
Đó là thuốc giải độc anh tạo ra, vì dễ dàng bảo tồn, bên ngoài có ý bọc như viên kẹo, biến thành viên thuốc nhỏ đầy màu sắc.
Nhị Ngốc thiếu chút nữa điên mất, cậu ngao một tiếng giữ chặt Thiệu Tình, ủy khuất nhìn Thiệu Tình, sao Thiệu Tình có thể hôn người khác? Còn không hôn cậu!
Thiệu Tình bị nhìn mà chột dạ, cho dù động tác vừa rồi của cô ở bên trong là có nguyên nhân, vẫn cảm thấy hư hư, cuối cùng nhịn không được đi qua hôn Nhị Ngốc một cái, mưa móc cùng dính thôi.
Nhị Ngốc thế này mới được trấn an, gắt gao nắm tay Thiệu Tình, những người theo dõi đó: MD......!Ngược cẩu!
"Đi thôi." Thiệu Tình đút thuốc giải độc cho Yến Kì Nguyệt, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mang theo hai người tiếp tục xâm nhập, côc hương khí kia dần dần phai nhạt, khi mùi hương gần như không còn, Thiệu Tình dừng bước.
"Làm sao vậy?" Yến Kì Nguyệt cũng dừng bước, thấp giọng hỏi.
Thiệu Tình không nói chuyện, nhìn trái nhìn phải, sau đó một cành cây to chọc chọc mặt đất cách họ mấy bước.
Sau đó mặt đất sụt xuống......
Phía dưới hố lộ ra đầy chông ngọn, Yến Kì Nguyệt nhìn những mũi nhọn kia, nhịn không được trong lòng phát lạnh.
"Mấy tên lén lút trong bóng tối kia sử dụng thủ đoạn xấu xa này, thật làm cho người ta khinh thường, dám tính kế ta, chẳng lẽ không dám ra gặp ta sao?" Thiệu Tình lạnh lùng nói.
Cô vừa dứt lời, đột nhiên có một cái lưới lớn, nghiêng nghiêng bay lại đây, Thiệu Tình vội vàng kéo Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc một cái, ngay tại chỗ ba người lăn một vòng, sau đó từ dưới đáy lưới chui đi qua.
Mấy chục dị năng giả từ các nơi chui ra, hình thành một thế bao vây, động thủ nhanh hơn là dị năng giả còn ẩn nấp ở xa.
Lúc mấy chục dị năng giả còn chưa tới gần Thiệu Tình, đã có vô số băng lăng, gai đất, hỏa cầu, dao gió, vòi nước phô thiên cái địa bao phủ xuống Thiệu Tình bọn họ.
Thiệu Tình hai tay nâng lên thì có có một chiếc lưỡi lớn bện dày từ dây leo, bao phủ đỉnh đầu của ba người bọn cô, mặc cho những dị năng mãnh liệt cỡ nào nào, cũng không thể công phá lưới trên đầu bọn cô.
Phía sau, mấy chục dị năng giả đã tiến sát, trong đó một dị năng giả tốc độ nhanh nhất, đã lăn đến trước người Thiệu Tình, hai thanh lưỡi trượt trong tay đưa về phía trước, một cái cái đâm về phía bụng Thiệu Tình.
Nhị Ngốc đưa chân dẫm một cái, nhẹ nhàng dẫm trên tay của hắn, một chân khác đá bay, cũng không biết Nhị Ngốc dùng bao nhiêu khí lực, rõ ràng đem đầu người nọ đầu bị đá bay khỏi cổ.
Đầu hắn gần như tương đương tươi sống bị xé xuống, máu tươi phun như không cần tiền, nhiễm đỏ ống quần Thiệu Tình.
Thiệu Tình thủ thế biến đổi, nháy mắt lưới võng bằng dây leo trên đỉnh đầu cô tản ra, thành từng sợi dây leo kéo lan ra bốn phía.
Không thể không nói, Cuồng Ma lần này thật sự hạ tiền vốn, trong đám dị năng giả đến bao vây cô những người này từng người từng người thực lực không dưới cấp ba, còn có vài dị năng giả gần tới cấp bốn vẫn ẩn nấp từ xa, thực lực bọn chúng khẳng định không kém gì hai mươi mấy tên này.
Một đội hình như vậy người bình thường thật sự khiêng không nổi, tính những người tự nhận là dị năng giả đứng đầu các nước trên toàn thế giới rơi vào đội hình mai phục này cũng thập tử vô sinh.
Chỉ nhìn đội hình này thật có cảm giác gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu.
Nhưng bọn chúng nhất định không phải dao mổ trâu, Thiệu Tình cũng sẽ không phải con gà đợi thịt kia, đám người mai phục xông lên liền phát hiện dây leo của Thiệu Tình quá đáng sợ.
Có ba tên cấp bậc thấp nhất vừa đối mặt đã bị mấy dây leo đâm xuyên qua ngực, dây leo lười biếng run lên một khối thi thể lập tức chia năm xẻ bảy, phân tán trên mặt đất.
Cấp bậc cao hơn một chút còn hợp lực lại nhưng đừng quên, Thiệu Tình không phải một người!
Bên người cô còn có Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc, Nhị Ngốc phản ứng nhanh nhất, cậu phóng người lên, cũng không rời đi xa, ngay cạnh Thiệu Tình, dưới sự yểm trợ của dây leo thu gặt đầu người.
Mà Yến Kì Nguyệt càng ương ngạnh, anh sẽ bất động như núi đứng ở bên cạnh Thiệu T ình, tay như chỉ huy dàn nhạc vung lên, vung xuống, thỉnh thoảng có người bị năng lực khống chế không khí của anh đè nén thành bánh thịt.
Những người đó vừa thấy không được! Trước hết tách Yến Kì Nguyệt này ra, mới cùng Thiệu Tình cứng rắn được, sau đó bọn chúng phát hiện, ngay cả đến gần Thiệu Tình, bọn chúng cũng làm không được.
Dây leo như vòi bạch tuộc gần như tràn đầy không gian xung quanh người Thiệu Tình, ngẫu nhiên có hai con cá lọt lưới, đột phá phong tỏa của dây leo, cũng có Nhị Ngốc phụ trách thu gặt đầu người.
Bọn chúng tổn thất vài mạng người mà vạt áo của Thiệu Tình cũng không đụng tới.
"Mọi người nhanh chóng, tách ra mà chạy!" Ngầm có người gào thét một tiếng, những dị năng giả này đột nhiên xuất hiện, thối lui lại giống như thủy triều, nhưng Thiệu Tình sẽ để bọn chúng đi sao?
Đùa gì thế! Muốn tới ám sát cô thì chạy đến chém gϊếŧ, mắt thấy không đánh lại thì bỏ chạy, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
"Đều lưu lại cho ta!" Thiệu Tình cười lạnh một tiếng, dây leo trong tay như mãng xà còn sống đang cắn người, chỉ cần bị để mắt tới, đừng nghĩ chạy thoát.
Có tên dị năng giả đã gần cấp bốn, còn là song hệ, thời điểm tránh không được con có thể bay ngắn một đoạn, hắn nghĩ đến mình có thể thoát đi như vậy, kết quả cổ chân đột nhiên một dây leo quấn lên.
Dây chính là quấn hắn một chút, làm hắn tạm thời không thể nhúc nhích, thời gian không thể nhúc nhích đại khái chỉ có một giây, thời gian một giây có thể làm cái gì hả?
Có thể làm cho Nhị Ngốc xuất hiện ở phía sau hắn, tươi sống xé rách thân thể hắn.
Vốn thân phận dị năng giả cấp bốn của hắn sẽ không khinh địch như vậy để bị gϊếŧ, nhưng lúc này hắn đã mất đi ý chí chiến đấu, chỉ nghĩ cách chạy trốn, mà không suy xét hắn mạnh hơn so với Nhị Ngốc.
Hơn nữa tự cho là đã thoát đi tuyệt cảnh mà thả lỏng, nhưng tuyệt sát thình lình xảy ra, làm cho hắn bị Nhị Ngốc thực lực còn thấp hơn hắn trực tiếp gϊếŧ chết.
Một bên khác, Thiệu Tình không chuẩn bị đuổi theo một mình, cô cố ý làm bộ như độc phát, sau đó thấp giọng nói: "Thả bọn chúng đi đi." Sau đó thân thể hơi lay động.
Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt lập tức về bên cạnh cô, nhất là Yến Kì Nguyệt, kỹ xảo kém nhất, anh ôm trán mình, sau đó ngã xuống trên người Thiệu Tình: "Ai nha......!Đầu ta có chút choáng váng......"
Thiệu Tình nhịn không được giật giật khóe miệng, trên mặt lại giả bộ một bộ "Ai nha ta trúng độc, độc tính thật là lợi hại nhưng ta muốn giả dạng làm chính mình không trúng độc", đứng ở đó.
Người nọ vốn không đi xa, dù sao bọn chúng còn độc tố này là con bài chưa lật, mắt thấy Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt thật sự độc phát, những người đó lại rục rịch.
Đầu lĩnh vung tay lên, ngăn động tác rời đi của mọi người, sau đó lặng lẽ mang theo người quay lại, hắn đến gần Thiệu Tình, sau đó nhìn thấy sắc mặt Thiệu Tình có chút tái nhợt, thân hình cũng hơi lay động, thoạt nhìn tựa như trúng độc, nhưng chống đỡ không cho bản thân biểu hiện ra ngoài.
Hắn thập phần kinh hỉ, cũng không tiếp tục kêu mọi người nhanh chóng tách ra mà chạy, lúc này phất tay: "Đều cho lên ta! Cơ hội tới!"
Thiệu Tình ngầm phất tay: Cơ hội tới! Một tên cũng không thả chạy!.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
23 chương
166 chương
75 chương