Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 185 : Là Người Hay Quỷ

Đợi đến khi tất cả bọn chúng đi vào phạm vi công kích của Thiệu Tình, Thiệu Tình mới bình tĩnh vỗ tay một cái, vô số dây leo từ trong đất chui lên, chúng nó tựa như xương khô từ trong mộ đi ra, người sống chỉ cần ở trong phạm vi của chúng, sẽ bị chúng nhanh chóng quấn quanh. Mà phạm vi này quá lớn, gần như những tên ám sát đều ở trong đó, một tên duy nhất ở ngoài đã bị dọa ngây người, sau đó bị hoa ăn thịt người từ phía sau hắn thoải mái nuốt vào. Hoa ăn thịt người giống như quốc vương tuần tra lãnh địa của mình, một số tên chạy chậm bị trói, phàm là con mồi bị nó nhìn trúng, nó sẽ mở tán hoa ra một ngụm nuốt vào. Rõ ràng đóa hoa chỉ lớn như vậy nhưng nó nuốt xong sáu, bảy người mới đánh ợ một cái tỏ vẻ mình đã ăn no. Thiệu Tình khống chế dây leo, nhanh chóng buộc chặt, khắc vào thân thể những người đó, bên cạnh còn Yến Kì Nguyệt, chuyên môn phụ trách cá lọt lưới thiếu chút nữa giãy chạy. Chờ độc tố thông qua gai nhọn rót vào thân thể những người đó, không mất bao lâu, từng người từng người xấu một sẽ biến thành vô số túi da đựng đầy chất lỏng. Dây leo lại thông qua gai nhọn hấp thu chất lỏng trong túi da, cuối cùng chỉ còn lại túi da người dẹp lép không có tác dụng gì bày trên mặt đất. Đây quả thực là một màn làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, nếu có ai nhìn thấy khẳng định sẽ sợ đến mức tiểu ướt quần, Yến Kì Nguyệt lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ thiếu chút nữa động tình. Anh dính sát vào người Thiệu Tình, như đang nói mê: "Có đôi khi thật muốn bị em ăn luôn, cùng em hòa thành một thể, như vậy cho dù em không thích tôi, cũng không thể cự tuyệt tôi." Thiệu Tình mỉm cười lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén: "Lăn." Cô không có yêu thích đặc biệt, cho dù cô là một tang thi cũng là một tang thi chú ý ẩm thực khỏe mạnh đúng không? Giống như loại người bề ngoài ngăn nắp bên trong mục rữa toả ra mùi hôi thối tanh tưởi cũng chỉ có dã thú không não và tang thi không có suy nghĩ ăn mà thôi. Sau đó Thiệu Tình dọn sạch hiện trường, cũng không tìm thấy vật chứng minh thân phận những tên này, liền cùng hoa ăn thịt người ăn uống no đủ và dây leo, dẫn theo Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc đi tới cửa căn cứ. Thời điểm tới cửa căn cứ, số người còn lại chỉ có Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt, Nhị Ngốc đã lặng lẽ tiềm nhập căn cứ. Tuy rằng lần này cô cầm cờ hiệu dẫn xà xuất động, nhưng cũng là đi tra xét sự thật, nếu có thể tìm được đồ cô muốn, vậy đương nhiên không thể tốt hơn. Hiện tại người Cuồng Ma khẳng định sẽ nhìn chằm chằm cô, người trong căn cứ này cũng sẽ biết cô muốn đến đây, vậy sao không để cô thành bia ngắm, hấp dẫn ánh mắt bọn chúng, sau đó để cho Nhị Ngốc đi vào tra xét. Thiệu Tình dẫn Yến Kì Nguyệt vừa xuất hiện ở cửa căn cứ, hai tên giữ cửa lười biếng lập tức giật mình, tròng mắt như muốn rơi xuống đất. Bọn chúng đã sớm nhận được tin tức, cảm thấy Thiệu Tình tuyệt đối không có cơ hội qua rừng cây kia, nhưng Thiệu Tình chẳng những đi ra, còn lông tóc không tổn hao gì xuất hiện trước mặt bọn chúng. Như thế làm sao bọn chúng không kinh hãi, tròng mắt rớt đầy đất đây? Nhưng bọn chúng phản ứng lại ngay lập tức, trong đó có một tên nhanh chóng xoay người, phỏng chừng là chạy đi báo tin, một tên khác đi lên vẻ mặt lộ vẻ nịnh nọt, sau đó nói: " Vừa thấy hai vị đã biết là dị năng giả phi thường cường đại, không biết đến căn cứ chúng tôi có gì phải làm sao?" Thiệu Tình nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Chúng tôi tới du lịch." Khóe miệng người nọ giật giật, cái chỗ chết tiệt này của bọn chúng có cái gì tốt mà du lịch? Trước không dựa vào núi sau không dựa vào sông, một địa phương nhỏ không thể nhỏ hơn, người bình thường sẽ đến nơi này của bọn chúng du lịch ư? Đừng nháo được không? Nhưng cố tình hắn không dám phản bác a, dù sao chột dạ, vì thế liền cực kì không biết xấu hổ nói: "Đúng vậy đúng vậy, nơi này của chúng tôi non xanh nước biếc, người tới nơi này du lịch rất nhiều, ha ha ha ha ha ha......" Hắn càng cười càng gượng cuối cùng tự ngừng, đoán chừng là không thể cười nổi nữa. Thiệu Tình thập phần hữu hảo hỏi: "Đi vào căn cứ các anh có trình tự nào không?" "Không có." Hắn nói theo phản xạ, nói xong hắn lại cảm thấy bản thân phản ứng không quá đúng, dù sao làm gì có chuyện không kiểm tra lại để người ta đi vào căn cứ được? Cho nên hắn nhanh chóng bù lại: "Vừa thấy hai vị chính là dị năng giả cường đại, người thường phải kiểm tra một chút, hai vị không cần." "Vậy thì tốt quá." Thiệu Tình cười tủm tỉm dẫn Yến Kì Nguyệt đi vào, Thiệu Tình vào trong, người nọ liền dựa khung cửa, hai đùi giống như sợi mì, liên tục rơi mồ hôi: "NND......NND......!Hoá ra nói dối cũng khó như vậy......" Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt đi vào, trước mặt đã nhìn thấy mấy người đi tới, đứng đầu là một thanh niên, bộ dạng hết sức thanh tú, nhất là đôi mắt, trong linh động lộ ra giảo hoạt, hắn vừa thấy Thiệu Tình, liền sải bước đón : "Ai nha ai nha, dị năng giả cường đại như thế đến căn cứ chúng tôi, quả thực là vẻ vang cho kẻ hèn này, hai vị mời vào, không biết hai vị đến căn cứ chúng tôi có việc gì cần làm a?" Thiệu Tình tiếp tục nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Du lịch." Yến Kì Nguyệt lập tức bồi thêm một câu: "Tuần trăng mật." Tên thanh niên này so với tên giữ cửa kia có vẻ thâm sâu hơn, nụ cười của hắn không thay đổi, sau đó nhiệt tình nói: "Du lịch thật tốt, hai vị ở lâu vài ngày, tôi dẫn hai vị đi xung quanh thăm một chút, nhìn xem chỗ chúng tôi, hai bên chúng ta cùng nói chuyện, thủ đô bên kia có thay đổi gì, tôi đã gần nửa năm không đến thủ đô." Thiệu Tình bình tĩnh hỏi: "Anh như thế nào biết chúng tôi hai người là từ thủ đô tới?" Thanh niên sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng lại, khẽ cười nói: "Dị năng giả cường đại như hai vị đây, còn có thể từ nơi nào lại đây? Hơn nữa, từ phía nam đến đây, tám chín phần mười là phải qua thủ đô, cho nên tôi đoán thôi, có đoán đúng không?" "Đoán đúng rồi, không có thưởng." Thiệu Tình vô biểu tình nói. Cho dù là thanh niên lòng dạ sâu cay hơn, vì Thiệu Tình lạnh lùng đến cực điểm, ý cười lạnh như có như không, cũng không khỏi cảm thấy có hai phần xấu hổ. Hắn cười gượng một tiếng, sau đó nói: "Đường xa mà đến đều là bạn bè, buổi tối hôm nay tôi mời hai vị ăn cơm, hai vị nhất định phải đến đấy, đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất là sắp xếp chỗ dừng chân cho hai vị, hai vị xin theo tôi, nga, tôi đã quên tự giới thiệu, tôi gọi Quan Hải Sơn." Ánh mắt Thiệu Tình lập tức sắc bén, Quan Hải Sơn? Đây không phải là người Chư Mặc Thần nói đã chết rất nhiều năm sao? Cô không nhịn được cẩn thận đánh giá Quan Hải Sơn, mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, nếu xem nhẹ hắn, chỉ nhìn diện mạo thì thật ra rất giống một tên tiểu bạch kiểm. Vì thế Thiệu Tình yên lặng vươn tay, sờ soạng mặt Quan Hải Sơn một phen, thoạt nhìn trắng noãn, mang theo chút ấm áp không giống người chết, lại càng không giống người chết nhiều năm. Yến Kì Nguyệt nắm chặt tay Thiệu Tình, vẻ mặt u oán nói: "Không phải nói chỉ yêu một mình tôi sao? Tại sao muốn sờ hắn? Sờ tôi không tốt sao?" Thiệu Tình tiếp tục nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Trên mặt hắn có con ruồi." Quan Hải Sơn:...... Sau đó Quan Hải Sơn mang theo biểu tình "Chúng ta là người đứng đắn" dẫn hai người đi vào, hắn sắp xếp chỗ ở cho Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt ngay bên cạnh chỗ ở của hắn, mĩ danh viết, trừ chỗ ở trưởng căn cứ đây là chỗ rộng nhất trong toàn bộ căn cứ. Cho nên vừa vặn hắn dùng để chiêu đãi hai khách nhân bọn họ, trọng điểm nhấn mạnh hắn chính là trưởng căn cứ. Bữa tối là Quan Hải Sơn mời, coi như phong phú, giữa yến hội, Thiệu Tình luôn luôn quan sát Quan Hải Sơn, Quan Hải Sơn thật là Quan Hải Sơn trong truyền thuyết đã chết lâu sao? Nếu đúng vậy, hắn sống lại như thế nào, hay là nói hắn căn bản không chết. Nếu không phải, lí do tại sao lại dùng tên Quan Hải Sơn? Nếu không phải bây giờ còn ở trên địa bàn của người ta, Thiệu Tình đã nghĩ đem Quan Hải Sơn giải phẫu, xem hắn rốt cuộc là cái quỷ gì. Tuy rằng hai bên đều bụng dạ khó lường, nhưng bữa cơm này không khí ăn coi như hài hòa, sau khi ăn xong, Quan Hải Sơn tranh luận nhiều chuyện với Thiệu Tình, khiến Yến Kì Nguyệt có chút ngủ gà ngủ gật. Thiệu Tình bế Yến Kì Nguyệt kiểu công chúa, sau đó nói: "Bảo bối nhà tôi hơi mệt rồi, ngày khác tán gẫu đi." Sau đó khẩn cấp bỏ lại Quan Hải Sơn bệnh thần kinh nói nhiều này. Quan Hải Sơn còn một đường đưa Thiệu Tình bọn họ đến cửa phòng, còn định theo vào phòng, cuối cùng bị Thiệu Tình đóng sầm cửa, thiếu chút nữa kẹp rớt mũi. Thời điểm đóng cửa Thiệu Tình còn rất không khách khí nói: "Cùng với anh tán gẫu phong tình phong cảnh tôi nhận, đừng nói theo tôi và bảo bối nhà tôi bạch bạch bạch anh cũng muốn nghe!" Quan Hải Sơn bị nhốt ngoài cửa sờ sờ mũi, sau một lúc lâu mới trở về, hắn trở về phòng, phân phó thuộc hạ, cẩn thận chú ý động tĩnh phòng Thiệu Tình, có vấn đề lập tức lại đây hội báo. Về phần nghe góc tường gì đó, hắn cũng không ngốc, sẽ không cho rằng có người ở gần như vậy, mà Thiệu Tình còn không phát hiện ra. Sự thật là bất luận người nào tới gần đều bị Thiệu Tình phát hiện, cô ở góc tường, cửa trồng vài dây leo nhỏ xen lẫn trong cỏ dại không có chút đáng chú ý nào, những dây leo đó không khác gì đôi mắt và lỗ tai thay cô quan sát động tĩnh bốn phía. Một khi có người tới gần, hoặc nghe lén góc tường, Thiệu Tình có thể phát hiện. Bố trí xong, Thiệu Tình liền ôm Yến Kì Nguyệt vào buồng trong, sau đó liền nhìn thấy chăn trên giường phồng lên, hở một góc, Nhị Ngốc ôm gối đầu, ánh mắt ướt sũng nhìn Thiệu Tình. "Dò xét thế nào?" Thiệu Tình ném Yến Kì Nguyệt trên giường, sau đó ghét bỏ nói: "Tắm rửa trước." Tiếp theo bắt đầu đổi khăn trải giường đổi đệm, chăn. Trời biết ở trên giường này trước kia loại người nào đã nằm qua, không đổi một bộ chăn đệm và khăn trải giường mới, cô không yên tâm. Sau khi đổi xong, Nhị Ngốc mới đắc ý tiến trong chăn mới, dựa vào khoa tay múa chân, sự ăn ý giữa hai người, giảng thuật lại những gì hôm nay cậu nhìn thấy. Nhị Ngốc đi dạo toàn bộ căn cứ một vòng, phát hiện hai chỗ nghiêm mật trông coi, nhưng vì lúc ấy là ban ngày, người nhiều lắm, hơn nữa Thiệu Tình vừa mới vào, cho nên trông coi càng thêm nghiêm mật, vì thế Nhị Ngốc không thể đi vào tỉ mỉ xem xét. Một vài địa phương khác cậu đều xem xét một lần, tỷ như phòng ngủ Quan Hải Sơn, cậu ở phòng ngủ Quan Hải Sơn phát hiện đồ vật rất kỳ quái, đó chính là một bể máu tươi. Nhị Ngốc xem xét qua, máu kia còn rất tươi, tuyệt đối mới lấy ngày hôm nay. Về phần những thứ khác, người khác, cậu tạm thời còn chưa phát hiện, chuẩn bị buổi tối đi ra một chuyện. Thiệu Tình sờ đầu Nhị Ngốc, sau đó nói: "Buổi tối hôm nay không cần đi ra ngoài, phòng ngủ của Quan Hải Sơn tuyệt đối sẽ phá lệ nghiêm mật, đợi ngày mai, tôi cùng Kì Nguyệt lừa Quan Hải Sơn dẫn hai người chúng tôi ra ngoài dao quanh, thời điểm đó là cơ hội tốt nhất cho cậu." Nhị Ngốc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đem thân thể thon dài của mình co lại rúc vào trong lòng Thiệu Tình, miệng hừ, cậu nhìn thấy Thiệu Tình ôm Yến Kì Nguyệt trở về! Không vui! Bảo bảo có cảm xúc! Vóc dáng Nhị Ngốc rõ ràng so với Thiệu Tình còn cao hơn, nhưng cậu co mình thành một đoàn, lúc rúc vào lòng Thiệu Tình tự nhiên một chút cảm giác quái dị đều không có. Hết sức hài hòa. Thiệu Tình bất đắc dĩ ôm chặt lấy cậu, giống như ôm một đứa bé cỡ lớn vậy, Yến Kì Nguyệt tắm sạch tắm về, nhìn thấy một màn như vậy. Anh cũng hừ một tiếng, sau đó chui vào trong chăn, từ sau lưng ôm lấy Thiệu Tình, nhìn như thế Thiệu Tình quả thực giống như nhân bánh bích quy, thịt trong bánh kẹp thịt. Tuy trong lòng mát lạnh, sau lưng ấm áp, nhưng loại cảm giác này cũng không tệ lắm. Thiệu Tình không lập tức ngủ, cô suy nghĩ trong chốc lát, càng ngày càng cảm thấy khả nghi, vì sao trong phòng của Quan Hải Sơn có một bể máu tươi? Hắn cần máu để làm gì? Vốn Thiệu Tình không bức thiết như thế, nhưng hiện tại cô lại rất muốn biết, lúc trước Quan Hải Sơn chết như thế nào, Quan Hải Sơn này, thật sự chính là Quan Hải Sơn đã chết kia sao? Cô suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến khi trăng treo đầu cành liễu, Yến Kì Nguyệt nhịn không được che mắt cô lại, để cho cô ngủ, Thiệu Tình mới nhắm mắt, sau đó ba người cùng ngủ. Sáng sớm hôm sau có người đến gần, Thiệu Tình đã được dây leo nhỏ trồng ở cửa đánh thức, cô vỗ vỗ mông Nhị Ngốc, để cho cậu nhanh chóng mặc quần áo, tìm một chỗ trốn đi. Sau đó tự mình nghiêng người, cũng không định đứng lên. Nhị Ngốc đáng thương đành phải một mình một người từ trong ổ chăn ấm áp đứng lên, tìm một góc ẩn nấp. Sáng sớm người tới đây là Quan Hải Sơn, Thiệu Tình thông qua dây leo "Nhìn thấy", nhưng cô ở trong chăn duỗi eo lười, hoàn toàn không muốn thức dậy. Sớm như vậy, thật sự không muốn dậy a, còn muốn ngủ tiếp một lúc, nhất là ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực. Sau đó Quan Hải Sơn gõ cửa, Thiệu Tình lười biếng nói: "Có việc gì sao? Có việc mời tiến vào, cửa không khoá, không có việc gì thì đi đi, tôi còn muốn ngủ tiếp." Sau đó Quan Hải Sơn đẩy cửa vào, đi qua sân, qua đại đường, ngó đầu nhìn thấy Thiệu Tình nằm ở trong chăn, hai cánh tay trắng nõn còn ở bên ngoài, Yến Kì Nguyệt gối lên tay Thiệu Tình, vẻ mặt lười biếng. Trong đầu Quan Hải Sơn không biết như thế nào liền nhảy ra một dòng chữ: Cẩu! Nam! Nữ! Loại cẩu nam nữ mỗi ngày tú ân ái này hẳn nên kéo ra ngoài thiêu chết. Thiệu Tình cũng không cảm thấy ngượng ngùng, duỗi đầu lười biếng hỏi: "Căn cứ trưởng Quan có chuyện gì sao?" Quan Hải Sơn nở nụ cười: "Đêm qua lúc ăn cơm không phải nói, hôm nay muốn dẫn hai vị thăm xung quanh một chút, tôi cùng hai vị nhất kiến như cố*, tổng cảm thấy đời trước chúng ta có giao tình, cho nên gấp không chờ nổi tới đây tìm hai vị." *Nhất kiến như cố: Lần đầu gặp mặt mà như bạn cũ lâu năm Thiệu Tình sờ sờ cằm, sau đó nói: "Tôi với căn cứ trưởng Quan cũng nhất kiến như cố, tổng cảm thấy lúc trước phiêu trong quán bar......!Khụ khụ, gặp được một tiểu soái ca, rất giống với anh." Sắc mặt Quan Hải Sơn tối sầm, lập tức khôi phục bình thường, cười tủm tỉm nói: "Phải không?" Ở trong chăn Thiệu Tình bắt chéo kiều chân, ôm Yến Kì Nguyệt, biểu tình trở về như cũ nói: "Tiểu soái ca kia, bộ dạng rất tuấn tú, anh ta có một khẩu súng bạc và cái đầu giống như sáp, cho nên khắc sâu trong trí nhớ rất sâu." Biểu tình Quan Hải Sơn hoàn toàn đen, sau một lúc lâu mới ha ha cười, sau đó nói: "Cứ như vậy nói chuyện phiếm cũng không thích hợp, tôi ra bên ngoài chờ, chờ hai vị rửa mặt xong, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó ra ngoài đi dạo." Sau đó hắn giống như một trận gió xoáy nhỏ đi ra ngoài. Yến Kì Nguyệt nghẹn cười, nghẹn nửa ngày, tựa đầu vào vai Thiệu Tình, cười dài, anh nói với Thiệu Tình : "Hai câu này của em cũng quá ác, hết giận." "Được rồi, đứng lên đi, không nhìn thấy người ta ở bên ngoài chờ sao." Thiệu Tình liếc Yến Kì Nguyệt một cái, sau đó từ trong chăn đi ra, thay đổi một thân quần áo đơn giản nhanh và thuận tiện. Nói không chừng ngày hôm nay còn có cơ hội động thủ đây. Yến Kì Nguyệt cũng lười biếng đứng lên, hai người cũng không vội vàng, một chút nói nói cười cười, chậm rãi đánh răng rửa mặt, mới đi ra ngoài. Quan Hải Sơn rất kiên nhẫn, không thấy hắn vội vàng xao động, rất có phong độ thân sĩ dẫn Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt đi ăn. Bữa sáng là một loại quả lương thực bên này sản xuất, gọi là cây bánh mì, khi quả ở trên cây là màu xanh, cho đến lúc quả thành thục vẫn là màu này, trái cây chỉ to bằng nắm tay, bóc ra sẽ phát hiện bên trong đều là tinh bột, bỏ hết lớp vỏ cứng bên ngoài, thả vào trong nồi chưng là có thể ăn. Hương vị bánh mì không kém là bao nhiêu. Quan Hải Sơn cười tủm tỉm giới thiệu cho hai người Thiệu Tình loại đặc sản này, còn cố ý cầm một trái cây bánh mì bẻ ra, quả nhiên rất giống bánh mì. Hắn cảm thán nói: "Trong mạt thế này tuy rằng điều kiện gian khổ chút, đã có rất nhiều đồ trước đây không ăn được, động vật quốc gia bảo về cấp mấy cấp mấy, còn không phải đều trở thành thức ăn của mọi người." "Nghe ra căn cứ trưởng Quan đối với phương diện ăn uống rất tâm đắc?" Thiệu Tình bẻ một cây bánh mì, bản thân cắn một ngụm, còn lại một nửa đưa cho Yến Kì Nguyệt. Không trách cô cẩn thận, hiện tại tất cả bên cạnh đều là kẻ địch, không cẩn thận chút, cô không có vấn đề gì, cùng lắm thì xé rách không gian nhấc chân rời đi, nhưng Yến Kì Nguyệt? Nói chung cô phải vì Yến Kì Nguyệt suy nghĩ một chút. "Đây là tự nhiên, tôi cái khác không tốt, một miếng ăn lại tốt." Quan Hải Sơn cười nói: "Tôi cho rằng thế gian vị ngon nhất, không gì bằng trái tim trẻ con vừa đầy trăm ngày, cắt thành từng mảnh từng mảnh, năm phần mười chỉnh tề, sau đó nhắm rượu, bất kì món ăn trân quý và lạ gì đều so sánh không bằng." Giữa lông mày hắn đều là ý cười, thoạt nhìn ôn nhu mà văn nhã, lại làm cho người ta cảm thấy cả người rét run, Thiệu Tình cảm thấy, cô sắp không khống chế được sát khí của mình, chỉ cần Quan Hải Sơn dám nhiều lời thêm một câu, cô dám trước công chúng đào tim hắn ra, nhìn một cái là đen hay là đỏ, sau đó cắt thành từng mảnh từng mảnh, nhét vào trong bụng hắn. Quan Hải Sơn tựa hồ đã nhận ra sát khí mãnh liệt của Thiệu Tình, thở dài một tiếng nói: "Tôi chỉ đùa một chút, các hạ cần gì phải coi là thật chứ? Nếu nói mỹ thực thật sự, nơi này của tôi còn nuôi mấy con hạc trắng biến dị, ngày khác để đầu bếp làm thịt, hai vị cũng nếm thử." "Tôi đây sẽ chờ." Thiệu Tình thản nhiên nói, nếu không phải Yến Kì Nguyệt nắm lấy cổ tay cô, cô thật sự áp chế không được. Nhìn tên Quan Hải Sơn kia cười như không cười, Thiệu Tình hoàn toàn có thể xác định, hắn cũng không phải hay nói giỡn, Thiệu Tình cơ hồ có thể nghĩ đến, hắn đem một đám trẻ con vô tội, mổ lấy tim ra như thế nào, chỉ vì du͙ƈ vọиɠ ăn uống của hắn. Một người như vậy, cho dù không phải tang thi, so với tang thi càng đáng sợ hơn! Bởi vì hắn sớm điên rồi, tâm can hỏng rồi, lương tri hỏng rồi, so với tang thi còn không bằng. Nhưng hiện tại cô cũng không thể ra tay, bởi vì tội ác lớn hơn nữa còn giấu ở phía sau, cô phải tra được căn cứ thực nghiệm của dong binh đoàn Cuồng Ma, sau đó rút khối u ác tính này ra. Giống như Quan Hải Sơn, hắn bất quá chỉ là một thành viên của dong binh đoàn Cuồng Ma, ở trong dong binh đoàn Cuồng Ma phát rồ như Quan Hải Sơn không biết còn bao nhiêu. Nhìn Thiệu Tình mặt mày bình tĩnh, Quan Hải Sơn có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không nói thêm gì, mỉm cười bồi hai người Thiệu Tình ăn sáng, sau đó liền nhiệt tình muốn dẫn bọn họ đi ra ngoài đi một chút. Người cùng đi ra ngoài không nhiều lắm, một người là Quan Hải Sơn, cùng vài dị năng giả cấp bậc không thấp, chắc trong căn cứ thân phận địa vị tương đối cao. Cái gọi là đi ra ngoài đi một chút, kỳ thật chính là ở chung quanh đi dạo, dù sao cái chỗ chết tiệt này không có phong cảnh gì hay có thể xem. Địa phương đi dạo khẳng định bao gồm rừng cây nhỏ kia, chính là chỗ Thiệu Tình khi đến đã bị phục kích, thời điểm đi trong rừng, Quan Hải Sơn còn cố ý vô tình hỏi Thiệu Tình: "Khi đến đây cô có từng gặp được chuyện gì đặc biệt không?" "Căn cứ trưởng Quan cảm thấy, tôi có thể gặp được chuyện gì đặc biệt sao?" Thiệu Tình cong khóe môi, thấp giọng nói. Quan Hải Sơn ha ha cười, sau đó nói: "Ý của tôi là có gặp được động vật biến dị gì đặc thù, hoặc chuyện mới lạ hay không, nói với tôi một chút, tôi rất tò mò!" Thiệu Tình nga một tiếng, sau đó nói: "Nếu nói như vậy, tôi đúng từng gặp qua, ngay dưới lòng bàn chân anh quản lý này, tôi cư nhiên gặp một đám kiến nhỏ, ý đồ đem voi cắn chết, kết quả voi có hơi ngứa, dậm dậm chân, đem đám kiến giẫm chết, ngươi nói có hay không?" Quan Hải Sơn đáy mắt có chút lạnh như băng, hắn cười nhạo một tiếng, kéo dài giọng: "Thật là thú vị". "Con kiến cũng nghĩ lay động voi, không khỏi quá mức không biết tự lượng sức mình, kết cục của không biết tự lượng sức mình, cũng chỉ có bị nghiền thành tro." Thiệu Tình cũng cười: "Cái này tôi có thể cười một năm." Yến Kì Nguyệt ở một bên, nhìn Thiệu Tình cùng Quan Hải Sơn hai người ngươi tới ta đi, trong nháy mắt, anh tựa hồ cảm giác được trên người Quan Hải Sơn, có một loại năng lượng đặc thù dao động, chợt lóe qua. Anh liếc mắt nhìn Thiệu Tình, quả nhiên Thiệu Tình cũng cảm giác được, Quan Hải Sơn này tuyệt đối có vấn đề. Chủ đề này nhanh chóng bị bỏ qua, Quan Hải Sơn đưa Thiệu Tình đi xem ao trong rừng, trong đó có cá sống, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con cá lên khỏi mặt nước, phun bọt. Quan Hải Sơn nói: "Ban đầu, tôi muốn chuyển ao và cá này tất cả đều chuyển đến trong căn cứ, nuôi chúng ở trước nhà tôi. Tôi lấy một số thứ tốt nuôi chúng mỗi ngày. Một ngày, khi tôi có tâm trí, tôi có thể bắt một con lên ăn. Sau này tôi mới biết cá này dữ hơn tôi." Anh nâng cằm lên, lập tức có một dị năng giả từ phía sau bước ra, sau đó lấy từ trong túi ra một con thỏ còn sống, dùng dây buộc lại rồi treo lên trên mặt ao. Mặt nước yên lặng khoảng hai phút thì bất ngờ một vài con cá to bằng lòng bàn tay nhảy lên khỏi mặt nước, vừa nhảy lên khỏi mặt nước, con cá này bất ngờ há miệng, lộ ra hàm răng lởm chởm, rồi bất ngờ cắn xé con thỏ. Cú cắn này thực sự rất dữ tợn, bụng con thỏ bị xé toạc, giãy dụa kêu thảm thiết, nhưng nhanh chóng bị đám cá ăn thịt nhảy dựng lên rỉa sạch. Cuối cùng, ngoài màu máu nhạt nhòa trên mặt nước và những gợn sóng dần ổn định, không còn dấu vết nào cho thấy sự tồn tại của con thỏ. "Có phải thực hung dữ hay không?" Quan Hải Sơn sờ sờ cằm, cười hỏi Thiệu Tình, Thiệu Tình mặt không chút biểu cảm nói: “Ừ.” "Lúc đầu tôi nghĩ người giống như tôi, không nuôi nổi. Dù sao một núi không thể có hai hổ, sau này mới biết chúng vẫn còn hữu dụng, ví dụ như mấy người mình ghét, không thích đều bị nó giải quyết hết.” Quan Hải Sơn ánh mắt lóe lên, cười đến cực kì ôn nhu: "Điều duy nhất khiến tôi tức giận hơn là chúng luôn không nghe lời tôi, chúng rất tham ăn, tôi cho chúng ăn, chúng ăn xong thì thôi, chúng thậm chí còn học cách nhử mồi những người qua lại, thật nghịch ngợm.” Thiệu Tình tức giận lại bốc lên, càng nói chuyện phiếm với Quan Hải Sơn, lại càng không áp được lửa giận trong lòng, cô muốn dỡ Quan Hải Sơn thành tám khối, đập thành thịt nát. Trên đời này làm sao có người điên cuồng như vậy? Không, Chư Mặc Thần nói, Quan Hải Sơn đã chết, như vậy Quan Hải Sơn trước mắt này, là người hay quỷ, còn chưa định đâu. Tâm trạng Quan Hải Sơn có vẻ tốt, lười biếng nói: "Sở dĩ nói với cô chuyện này chỉ là muốn nói cho cô biết. Cũng may cô không tới đây bắt hai con cá để ăn. Không phải lo lắng cho cô đâu. Tôi chỉ lo bảo bối của tôi bị gϊếŧ sạch " Hiện tại cô muốn nhét Quan Hải Sơn xuống nước để hắn cảm thụ những bảo bối của hắn "Yêu" hắn đến nhường nào. Thiệu Tình gần như không kìm chế được tức giận, nhẹ giọng nói: "Nghe nói phong cảnh ở gần căn cứ rất đẹp, nhưng không thấy gì cả. Có còn những nơi khác đẹp không?" "Hai người muốn xem gì?" Không ngại nói cho tôi biết. "Quan Hạ Sơn vẻ mặt vô tội nói:" Nếu cô không nói cho tôi biết, làm sao tôi biết cô muốn xem gì? " Thiệu Tình muốn nói, ta muốn nhìn ngươi chết. Nhưng sau cùng cô vẫn không nói ra, việc phải làm bây giờ là kiên nhẫn, đợi đến khi Nhị Ngốc tìm được bằng chứng hay gì đó, rồi nói sau. Cô nhìn quanh một lượt rồi đổi chủ đề: "Sao chúng ta không đi dạo trong khu rừng phía sau căn cứ, ở đó rộng hơn một chút, chắc có nhiều chuyện thú vị lắm, trưa nay có thể bắt được con mồi nào đó." Quan Hạ Sơn từ trước đến nay đều là âm dương quái lạ, lần này lại không phải, nghiêm mặt nói: "Người tới là khách. Tôi nên cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng yêu cầu này. Tôi không thể đáp ứng. ” "Vì sao?" Thiệu Tình thản nhiên hỏi. Quan Hải Sơn nói: "Ban đầu khu rừng là hàng rào đối với căn cứ của chúng tôi. Chúng tôi có thể vào đó để hái nấm và rau rừng, bắt động vật đột biến ăn no bụng. Tôi không biết hành động của chúng tôi có chọc giận một số động vật biến dị cao cấp không. Vì vậy, một ngày nọ, trong rừng phát động thú triều gϊếŧ chết tất cả thợ săn của chúng tôi. Kể từ đó, tôi đã cử người canh giữ khu rừng và không cho người khác vào tìm chết. " "Thì ra là thế." Thiệu Tình gật gật đầu: "Chúng ta đi nơi khác đi." Cô nói một cách đơn giản nhẹ nhàng, như thể cô thực sự không có hứng thú với khu rừng đó, nhưng thật ra trong lòng cô đã đánh dấu khu rừng đó. Tuy rằng Quan Hải Sơn biểu hiện rất bình thường, lý do cũng rất đầy đủ, chính đáng, nhưng bản năng mách bảo cô có những điều không đơn giản trong rừng. Quan Hải Sơn càng bình thường thì khi so sánh với màn trình diễn trước đây của hắn ta lại càng trở nên bất thường. Nhưng Thiệu Tình cũng không ngốc đến mức nhất quyết vào rừng, sau đó khơi dậy cảnh giác của Quan Hải Sơn, càng nghi ngờ điều gì đó, cô càng bỏ lơ, điều tra trong bí mật. Sau khi âm thầm nhớ kỹ điểm này, Thiệu Tình đi theo Quan Hải Sơn đi dạo một lần nữa, trong lúc Quan Hải Sơn nói đi nói lại với cô về sở thích của hắn. Chẳng hạn, hắn ta thích dùng dây sắt kẹp chân đối thủ lại với nhau, sau đó đẩy họ vào trong rừng, sau đó ném ra một số dã thú đã bị đói trong vài ngày, nhìn những đối thủ đó chạy trốn, đến cuối cùng vì chảy máu quá nhiều và thể lực không còn, họ đã bị dã thú bắt ăn sống. Những điều đó là trò giải trí tuyệt vời đối với hắn, khi Quan Hải Sơn nói ra, khuôn mặt hắn tràn đầy sự phấn khích và vui sướng từ tận đáy lòng. Thiệu Tình mấy lần suýt nữa không kiềm chế được tức giận cùng sát khí, cũng may có Yến Kì Nguyệt ở bên cạnh cô, bất cứ khi nào cô sắp mất kiểm soát, Yến Kì Nguyệt đều kiên nhẫn xoa xoa lòng bàn tay cô, an ủi nhẹ nhàng thông qua nhiệt độ của lòng bàn tay. Bằng không Thiệu Tình đã sớm bạo phát. Cho dù là như vậy, buổi trưa Thiệu Tình về phòng, cô vẫn tức giận đến mức muốn xốc cả nhà lên, Yến Kì Nguyệt vừa an ủi cô vừa dấy lên nghi ngờ của chính mình: "Tôi cảm thấy, Quan Hải Sơn hình như là cố ý kích khởi sự tức giận của em.".