Độc linh
Chương 2 : Lòng thù ghét
Vào ngày 12 tháng 10 mười sáu năm trước, có một pháp sư đã được triệu vào cung điện. Ông ta khoác lên mình bộ áo màu xanh xám đính đầy những viên ngọc trai lòe loẹt, bày ra vẻ mặt lo lắng ngước lên nhìn Đức vua và Hoàng hậu.
Đây là vị pháp sư nổi tiếng trong thủ đô, đã từng làm phép cầu cho không ít quần thần quý tộc, kẻ nào kẻ nầy đều được hưởng số phúc. Hoàng hậu nghe tin mừng lắm, liền hối Đức vua triệu tới để xem cho cái thai của mình.
Nhưng Hoàng hậu vừa hỏi cái thai là trai hay gái thì ông ta lại câm nín chẳng nói gì, chỉ ngước lên nhìn hai bậc vua chúa bẳng ánh mặt e dè sợ hãi như vậy.
Đến khi Hoàng hậu mất kiên nhẫn quát lên, ông ta mời quỳ thụp xuống thưa rằng:
- Thứ cho tội thần đáng chết, thần không dám chắc lời nói của mình chính xác hoàn toàn nhưng Hoàng hậu tốt nhất đừng nên sinh cái thai này ra!
Lời vừa nói ra như sét đánh ngang tai, Hoàng hậu ngỡ ngàng mở to hai mắt, nhìn tên dân hèn quỳ mọp trước mặt như chẳng thể tin được. Đức vua thì tức giận đùng đùng đứng dậy, vừa định sai lính dẫn tên pháp sư ngu xuẩn này đi thì ông ta lại tiếp tục lên tiếng:
- Thần nói lời này cũng chỉ vì muốn tốt cho Đức vua cùng Hoàng hậu. Thực ra cái thai này đã bị dính lời nguyền rủa tàn độc của kẻ thủ ác. Nếu sinh ra là con trai thì còn may ra thoát được nhưng nếu là con gái thì…
Ông ta hơi ngừng lại, đưa tay lên trước mặt lẩm bẩm điều gì đó rồi hít một hơi thật dài, sợ hãi nói tiếp:
- Nếu là con gái thì chắc chắn sẽ bị ếm lời nguyền!
Đức vua đã tức đến đỏ cả mắt. Hoàng hậu lại dường như nghe rất chăm chú, bà còn lên tiếng hỏi:
- Vậy thì phải làm cách nào để giải lời nguyền ấy?
Quả không hổ là Hoàng hậu, người phụ nữ mê tín hạng nhất vương quốc. Sau khi nghe pháp sư nói thế, bà có vẻ tin tưởng lắm. Dù gương mặt xinh đẹp vẫn đượm vẻ sợ hãi nhưng bà đều không bỏ sót lời nào của pháp sư. Ông ta nói:
- Chỉ có một cách duy nhất là tách biệt công chúa với mọi người. Khi không được tiếp xúc nhiều với con người thì may ra lời nguyền sẽ không được kích hoạt. Cứ như vậy đến năm 16 tuổi, khi công chúa đã đến tuổi trưởng thành thì lời nguyền mới hoàn toàn được giải.
Và sau khi con gái được sinh ra, Đức vua và Hoàng hậu đã làm đúng y như vậy. Biệt giam công chúa Hellyne với mọi người, đến tận năm công chúa 16 tuổi mới tổ chức yến tiệc chào đón con gái. Chỉ là sau một thời gian dài ít tiếp xúc với con gái, Đức vua đã chẳng còn mấy tình cảm với đứa bé yếu đuối bị ếm lời nguyền này. Còn Hoàng hậu thì ghê gớm hơn nữa.
Kể từ khi biết đứa bé là con gái, bà không những thất vọng mà còn đâm ra chán ghét lắm. Vì bà vốn khó sinh, phải vất vả lắm mới được mới mụn con vậy mà ...!
Bây giờ nhìn con bé mỉm cười xinh đẹp đứng trước mặt mình, bà lại càng nảy sinh lòng ganh ghét. Con bé khiến bà cảm thấy mình đã già cả xấu xí đến nhường nào, nhất là đôi mắt của nó, lần nào nhìn bà cũng khiến bà cảm thấy lạnh cả người!
Vậy mà hôm nay nó lại còn mang một miếng bịt mắt, che đi con mắt bên trái để khiến nó trông ma mị hơn. Vẻ thánh thiện đi cùng với sự ma mị bí ẩn, Hoàng hậu càng nhìn càng thấy tức đỏ mắt!
- Mau lùi ra sau đứng đi!
Đức vui gằn từng tiếng qua kẽ răng. Thật lòng ông cũng chẳng thích đứa con gái vô dụng này mấy. Ông cả đời chỉ mong có một đứa con trai tài giỏi để kế nghiệp mình. Một công chúa thì chẳng làm nên ăn ra được gì cả. Tốt nhất là gả quách nó đi cho rồi!
Nghĩ vậy ông lại ngoảnh mặt nhìn về phía bên phải mình.
Harpe đang đứng đấy. Đứa con nuôi mà ông tự hào.
Hellyne lặng lẽ lùi về sau, khóe môi vẫn không quên treo lên nụ cười nhàn nhạt. Những thứ cảm xúc chán ghét ấy của phụ hoàng và mẫu hậu, cô ngày một thấy rõ. Đôi mắt này dường như nhìn thấu mọi chuyện, đặc biệt là những cảm xúc đen tối ấy.
Cô khẽ chạm nhẹ vào miếng băng trắng trước mắt. Tốt nhất cứ nên che con mắt này đi, cô chẳng muốn rước phiền phức vào người chỉ vì bị người ta trông thấy màu mắt quái dị này.
Nhưng mà băng che mắt cũng có sự thu hút riêng đấy nhỉ? Hellyne vừa nghĩ, vừa nhìn quanh căn phòng một lượt. Mọi con mắt vẫn không ngừng đổ dồn về phía này. Dường như mọi người vẫn chưa hết tò mò về cô công chúa đột ngột xuất hiện này. Mà cô thấy rõ, phần đông trong đó chính là vì vẻ ngoài của cô.
Ha, Hellyne khẽ cười thầm một tiếng.
Harpe nhìn về phía này, ánh mắt cậu từ đầu tới cuối đều không dời khỏi Hellyne. Đây là cô công chúa bị ghẻ lạnh trong truyền thuyết sao? Cậu vẫn hay nghe mọi người đồn thổi rằng cô ta trông xấu xí như một con quỷ cho nên phụ hoàng cùng mẫu hậu mới xa lánh cô ta.
Vậy mà nhìn cô gái trước mặt này đi. Đời này cậu đã thấy ai đẹp hơn cô ta đâu? Harpe càng nhìn lại càng thấy thích mắt.
Nhưng cậu tò mò không biết vì sao một người xinh đẹp ngần ấy lại đeo cái bịt mắt xấu xí kia để làm gì?
Nghĩ là làm, Harpe liền mạnh dạn đến trước mặt Hellyne dò hỏi :
- Chị Hellyne, sao chị lại đeo cái bịt mắt ấy vậy?
Hellyne nhìn cậu trai đứng trước mặt mình. Hình như cô đã từng nghe Felur nói qua, nó là đứa trẻ mà phụ hoàng đã nhận nuôi trong một lần đi chinh chiến trở về. Nó nhỏ hơn cô một tuổi nhưng lại được phụ hoàng cưng chiều hết mực vì tài năng của nó. Mà trông kìa, gương mặt của thằng nhóc trông cũng không đến nỗi nào đấy chứ.
- Harpe không cần bận tâm đâu, đây chỉ là sở thích của chị thôi.
Cô cười nhẹ nhàng đáp lại. Harpe cảm thấy mặt mình nóng cả lên, cậu hơi ngoảnh đi, bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt rùng rợn của kẻ nào đó đang dán chặt vào mình. Harpe ngẩng ra, nhìn chằm chằm kẻ đó nhưng cậu chẳng thể nào nhìn rõ mặt hắn.
Hắn lẩn sau một đám người, đội chiếc mũ phớt che nửa đôi mắt nhưng vẫn không giấu được vẻ khinh khỉnh khi nhìn về phía cậu. Harpe vô thức tiến lại gần, cậu lờ mờ thấy khóe miệng hắn mấp máy:
- Ngươi tận số rồi.
Hellyne bỗng cảm thấy một cơn đau nhức nổi lên ở mắt trái. Không biết là vô tình hay ngẫu nhiên, cô ngẩng lên và ngay lập tức nhìn thấy kẻ mà cô đã trông thấy hồi chiều. Dù hắn đã đứng lẩn trong đám người nhưng cô vẫn xác định được hắn nhờ vào con mắt trái này.
Quả là kẻ thủ ác thì không thể che giấu bản tính xấu xa của mình mà.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
112 chương
16 chương
65 chương
91 chương
22 chương
10 chương
51 chương
13 chương
56 chương