"Đều ngồi đi." Hạ Lan Tuyết nhìn về phía đám người Hạ Lan Chi ý bảo các nàng ngồi xuống. Mọi người mới vừa ngồi xuống, nhị phu nhân không đợi được đã giành hỏi trước, "Tuyết nhi, hôm qua ngươi bị người của ti lễ giám mời đi, là vì dược của hoàng thượng à? Như thế nào rồi? Thuốc đã luyện được chưa?" "A, không có dược sao ta có thể trở về được." Hạ Lan Tuyết khẽ cười, ngược lại nói, "Tổ mẫu, nghe Cẩm Tú nói, sáng sớm ngài đặc biệt sai người chuẩn bị cháo cho ta, ta đến để uống cháo đấy." Lão phu nhân nghe vậy, vội cười nói, "Phải rồi, sớm đã chuẩn bị xong rồi, Cẩm Tú, ngươi tự mình đi phòng bếp bê lên đi." "Vâng ạ" Đại nha hoàn Cẩm Tú gấp rút đi. Hạ Lan Chi liền nhân cơ hội truy vấn, "Đại tỷ tỷ, thuốc này luyện hơn phân nửa năm cũng không thành, như thế nào đột nhiên lại có vậy?" "A, " Hạ Lan Tuyết trêu chọc mắt nhìn nàng, nhếch môi cười, nửa thật nửa giả nói, "Nghe giọng nói của nhị muội muội, giống như ước gì thuốc này không luyện chế thành được?" Hạ Lan Chi vẻ mặt cứng lại, cười khan một tiếng, "Làm sao thế được? Trước nghe nói đại tỷ tỷ cố gắng mãi cũng không luyện ra thuốc, ta cũng lo lắng không thôi, nhưng lại không hiểu về việc điều chế dược liệu, có lòng giúp đỡ, cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể ngày ngày chắp tay cầu trời để tỷ tỷ mau chóng luyện thành dược." Nói xong, nàng chắp tay trước ngực, thành kính nói, "Quả nhiên, trên trời nghe được lời ta cầu khẩn, đại tỷ tỷ đã luyện chế thành công dược này rồi." "Phốc." Hạ Lan Tuyết kìm không được bật cười, chỉ Hạ Lan Chi nói, "Nhị muội muội, ngươi thật là tài giỏi, ngày mai trong phủ ta có chuyện không giải quyết được, đều đưa cho ngươi cầu nguyện với trời là được rồi. Đúng rồi, tổ mẫu, chân ngài bị phong thấp đau nhức, đều nhiều năm rồi? Tìm đại phu cũng không có tác dụng, hay để nhị muội muội cầu khẩn ông trời đi?" Mọi người sắc mặt cứng đờ, đặc biệt là Hạ Lan Chi, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn thành kính, bi nghẹn giống như là ăn phải con ruồi chết bị táo bón , làm cho sắc mặt cũng xanh tím. Hạ Lan Tuyết lại hồn nhiên chưa phát giác ra, vẫn nhìn nàng ta lại nói, "Theo lý thuyết, việc này cũng không cần phải để tổ mẫu nhắc nhở, Nhị muội muội là người hiếu thuận như vậy, phải làm sớm rồi chứ." Tầm mắt của mọi người không khỏi đều hướng về phía Hạ Lan Chi, Nhị di nương biết rõ nữ nhi khó xử, vội vàng giải vây nói, "Tuyết nhi ngươi nói đúng lắm, Chi Nhi nha đầu này, chuyện khác không dám nói, nói đến hiếu thuận, ngay cả người làm nương như ta cũng không bằng nàng đâu. Vì bệnh phong thấp đau nhức của lão phu nhân, ngày ngày Chi Nhi đều cầu nguyện không dưới một canh giờ đâu." "Thế sao không thấy hiệu quả? Ta nghe nói tối hôm qua tổ mẫu phong thấp đau nhức không ngủ được đấy." Hạ Lan Tuyết hừ nhẹ một tiếng, ngắt lời nàng, "Chẳng lẽ tâm ý không đủ?" Nhị di nương ngượng ngùng đỏ mặt, vô tội cúi đầu, đáy mắt thoáng qua tia oán hận. Những người khác cũng là kinh ngạc, phải nói Hạ Lan Tuyết, cho tới nay đều là người tốt tính, không cay độc xảo trá giống nương nàng, thậm chí, trước kia khi Phượng Khinh La còn sống, nha đầu kia còn nhiều lần vì người ngoài mà trở mặt với mẹ ruột mình. Nhưng giờ khắc này, mọi người bừng tỉnh phát hiện, Hạ Lan Tuyết này càng lúc càng giống Phượng Khinh La rồi, nói chuyện chanh chua không nể mặt. Ngược lại lão phu nhân, ước chừng sợ không khí náo loạn, cười nói, "Cái chân này của ta, bị bao nhiêu năm rồi, tật xấu rồi, làm sao có thể khỏi nhanh được? Chi Nhi à, có tâm ý này là đủ rồi." "Theo ta thấy, không có tâm ý vẫn không được, chân này của tổ mẫu nhiều năm bị bệnh, phải có nhiều tâm ý mới tốt được." Hạ Lan Tuyết nói. Đây là nói nàng tâm ý còn chưa đủ sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Chi đã trắng bệch rồi, "Đại tỷ tỷ này là ý gì?" "Ý tứ sao, rất đơn giản, Nhị muội muội là người hiếu thuận như vậy, phải biết Thiên Lộc Tự đi?" Hạ Lan Tuyết sóng mắt nhẹ chuyển, sâu kín liếc về phía Hạ Lan Chi.