- Tiểu Manh, đây là ai?- Tiểu Bạch vừa về, chưa kịp ăn uống đã nhìn thấy công mĩ nam đang ngồi chễm chệ trên ghế uống trà.
Tiểu Bạch hôm nay sao về sớm vậy? Còn chưa đến giờ cơm nữa. Ta nghe tiếng, sửng sốt để dao xuống chạy ra.
- Tiểu Bạch, sao hôm nay ngươi về sớm vậy?
- À, ờm... Ta nhớ Tiểu Manh nên về sớm một chút thôi!- Tiểu Bạch ợm ờ- Nhưng mà, Tiểu Manh- Tiểu Bạch chỉ vào công mĩ nam- Hắn là ai? Sao lại ở nhà chúng ta?
- À, đây là...- Ta đột nhiên nhớ ra, hình như chưa biết tên công mĩ nam, quay ra hỏi- Công... À, người kia, ngươi tên gì vậy?
- Hừ, gọi Tinh là được.- Công mĩ nam hừ lạnh
- Tiểu Bạch, đây là Tinh, ta đả thương hắn trên đường, với lại hắn cũng chưa có nơi tạm trú, vậy nên ta mang hắn về đây tạm trú mấy ngày.- Ta quay ra Tiểu Bạch
- Không phải là ta chưa có nơi, cũng không phải ngươi mang ta về.- Tinh khinh bỉ- Mà là ta tạm thời đại giá đến nhà ngươi mấy ngày. Đấy là vinh hạnh của ngươi.
- Nếu ngươi có chỗ ở, vậy mau cút đi, chúng ta không cần cái vinh hạnh này nọ đâu!- Tiểu Bạch khó chịu.
- Ngươi có quyền gì chứ?- Tinh khinh bỉ
- Vậy ngươi thì có sao?- Tiểu Bạch nhăn nhó
- Thôi thôi!- Ta ôm tay Tiểu Bạch- Ngươi vừa về, mau về phòng nghỉ ngơi chút đi, ta chuẩn bị xong sẽ gọi ngươi. Hôm nay ta làm canh cá ngươi thích đó- Vừa nói vừa kéo Tiểu Bạch đi
- Nhưng mà, Tiểu Manh, không thể đuổi hắn đi sao?- Tiểu Bạch khó chịu
- Cứ để hắn đó, một thời gian nữa ta kiếm cớ gì đó mời hắn đi. Mà Tiểu Bạch, sao ngươi lại ghét hắn thế?- Ta khó hiểu.
- Ta không biết, cảm thấy hắn là người thừa. Ta không muốn có thêm ai sống cùng chúng ta!- Tiểu Bạch chu mỏ.
- Thôi được rồi! Ngươi mau nghỉ ngơi đi, để ta làm nốt, xong sẽ gọi ngươi.
•••
Ta ngậm đũa nhìn hai đôi đũa đang giao đấu nhau kia. Chiến tranh kịch liệt như vậy mà sao thức ăn không hề bị vung vãi, đẳng cấp dành thức ăn của hai người này đúng là cao! Tương lai không lo bị chết đói! Ta có nên xin chữ kí không?
- Ta nói này!- Ta e hèm một tiếng- Các ngươi không đói sao? Định đấu như vậy đến bao giờ?
- Hừ!- Hai đôi đũa đồng loạt thu về.
- Tiểu Bạch ngươi thử xem, ta làm có vừa không?- Ta cười cười gắp một miếng cá cho Tiểu Bạch.
- Ta muốn ăn canh!- Tinh lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn gì tự túc đi! Không cần phải nói đâu!- Tiểu Bạch dẩu môi
- Ta đâu có nói với ngươi.
- Được rồi được rồi!- Ta múc chén canh cho Tinh- Của ngươi đây, mau ăn đi!
Thật vất vả qua bữa tối, ta lau mồ hôi nghĩ: Liệu bữa sau có cần phải chia khẩu phần ăn ra không?
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
58 chương
69 chương
19 chương