(): bản QT là ‘Bụi bậm lạc định’, cơ mà chưa nghe bao giờ nên mình đổi thành ‘Trần ai lạc định’ có nghĩa là mọi chuyện đã định Một ngày lại một ngày trôi qua, đến ngày thứ năm sau khi gặp mặt Hoàng Diệu Thiên, Quý Tiêu Dương để cho md hủy lệnh truy sát! Vì cái gì lại có quyết định này? Là vì hắn nhận được ám báo của Tinh Cửu. Hắn từng để cho Tinh Cửu nhận nhiệm vụ đi Thụy Sĩ. Sau khi công ty ‘Willy’ phải đóng cửa, nguyên bản Tinh Cửu muốn về nước ngay. Nhưng khi đó lại ở trong một góc tối của sân bay, phát hiện ra Nam Cung Cửu toàn thân là máu! Tinh Cửu quyết định thật nhanh đưa Nam Cung Cửu vào một khách sạn, làm cho cậu ta việc đơn giản nhất là rửa sạch miệng vết thương. Sau đó khi hắn muốn ra khỏi khách sạn tìm bác sĩ, theo trực giác của sát thủ, hắn cảm giác được, bọn họ đã bị theo dõi…… Dưới tình thế cấp bách, Tinh Cửu ngay cả thuốc đều không thể mua được cho Nam Cung Cửu, chỉ có thể nhanh chóng âm thầm né tránh tầm mắt của người khác, nhiều lần biến chuyển quay lại phòng trong khách sạn. Ngay sau đó, hắn động tác không ngừng cõng Nam Cung Cửu lên rời khỏi khách sạn. Chính hắn một người hiểu biết lẩn trốn còn khó khăn trong việc né tránh, huống chi hiện tại trên lưng còn có Nam Cung Cửu bị trọng thương đang bất tỉnh. Tinh Cửu mang theo Nam Cung Cửu ngày đêm chạy trốn ước chừng một tháng, thẳng đến có một ngày, bọn họ gặp được Khúc An. Dưới sự trợ giúp của anh mới có thể tránh khỏi truy kích của đám người kia! Trong thời gian lẩn trốn, bởi vì tình huống khẩn cấp, hắn không có bao nhiêu thời gian dư ra để trị liệu cho Nam Cung Cửu. Liền ngay cả trên người hắn cũng dính không ít vết thương, chính là không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng là Nam Cung Cửu thì khác, cậu ta nguyên bản đã bị trọng thương, hơn nữa trong lúc trốn chạy, bọn họ đêm khuya phải ở những nơi tối tăm, dầm sương dãi gió, có đôi khi thậm chí là một hai ngày còn không kịp ăn gì…… Chờ lúc bọn họ an toàn, miệng vết thương trên người Nam Cung Cửu đã có chút hư thối, liên tục sốt cao vài ngày, Nam Cung Cửu vẫn luôn hôn mê không tỉnh thế nhưng lại có thể mở miệng nói chuyện. Trong lúc cậu ta hôn mê, thanh âm sớm đã khàn khàn không thành tiếng. Nhưng là hắn cùng Khúc An lại vẫn nghe rõ. Chữ mà cậu ta luôn thì thầm: Kỳ…… Ngày hôm sau, khi đã xác định an toàn, hắn mới tìm được cơ hội, bí mật liên lạc với boss của mình. Hiện tại, sợ là chỉ có Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất mới có thể cứu Nam Cung Cửu…… Nếu như hai người bọn họ vẫn không có cách nào, thì cũng có thể để cho Nam Cung Cửu có quyền được gặp mặt Nam Cung Kỳ một lần cuối…… Dù hắn là một người cương nghị cứng rắn, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Nam Cung Cửu, khóe mắt hắn đều nhịn không được ươn ướt. Hắn nghĩ cả đời này hắn đều không thể quên được. Vào ngày trốn chạy thứ hai mươi ba, vết thương trên cánh tay trái của Nam Cung Cửu, bởi vì nhiễm trùng lại dính nước, kết quả…… Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nhặt một con dao trong đống rác, đốt qua lửa, trực tiếp giúp Nam Cung Cửu cắt phần thịt bị hư thối đi…… Hắn nghe được Nam Cung Cửu vẫn mơ mơ màng màng dùng thanh âm khàn khàn cúi đầu nói một câu: Kỳ, còn đang chờ tôi…… Nói xong một câu này, Nam Cung Cửu cắn chặt răng, đến cuối cùng khi hắn xuống tay cắn thịt, cũng không có kêu ra tiếng nào! Lúc nnc ngã vào lòng hắn, hắn rõ ràng nghe thấy, thanh âm của Nam Cung Cửu vô cùng suy yếu, giống như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể bay mất, cậu ta nói: Kỳ…… Em đã đến rồi, thật tốt! …… Sau khi nhận được điện thoại của Tinh Cửu, Quý Tiêu Dương lập tức bảo md thu lại lệnh truy sát. Sau đó phái Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất đi Thụy Sĩ, tiếp theo hắn lại gọi điện thoại cho Huyết Minh, phái mười thủ hạ mạnh mẽ qua Thụy Sĩ trước. md biết chuyện, cũng phái năm trong tám ám vệ lợi hại nhất của mình qua. Vốn còn muốn phái nhiều người hơn, chẳng qua sợ mục tiêu quá lớn sẽ khiến cho ‘X’ chú ý! Đến lúc đó, bọn họ lại trở thành tội nhân! md xử lý xong chuyện bang hội, lập tức mang theo lTiểu Nguyên đến biệt thự! Chuẩn bị theo mấy người Quý Tiêu Dương cùng nhau đi Thụy Sĩ! Lúc Nam Cung Kỳ nghe Quý Tiêu Dương nói, liền té xỉu trên sô pha. Sau khi tỉnh lại, ngay cả tinh thần đều hoảng hốt, luôn miệng nói muốn gặp Tiểu Cửu…… Quý Thần Quang cùng lTiểu Nguyên ở một bên, đều toàn tâm chăm sóc Nam Cung Kỳ, không dám có chút lơi lỏng, chỉ sợ có gì vạn nhất…… Quý Tiêu Dương bận đến cả thời gian nghỉ ngơi đều không có! Việc này phát sinh quá đột nhiên, hắn phải đem chuyện công ty giao lại cho Mộ Thanh Vân và Vương Tử Dật. Chuyến đi này, có khả năng là trong thời gian ngắn không có cách nào trở về. ‘X’ này cường đại như vậy, về sau cho dù có trở lại, chỉ sợ hắn cũng không có thời gian đến quản lý công ty. Cho nên trước khi đi, hắn phải mau chóng đem mọi chuyện giao cho hai cường tướng trung thành nhất của mình! Ngoài chuyện của hắn, còn có của Nam Cung Kỳ, cũng phải toàn bộ giao lại cho hai người! Cho nên, lại nói tiếp, Quý Tiêu Dương là người bận rộn nhất! Từ sau khi nhận được điện thoại đến bây giờ, đã qua một ngày, Quý Tiêu Dương vẫn luôn ở trong thư phòng sửa sang lại giấy tờ, đói thì Quý Thần Quang đưa chút cơm lên, khát thì Quý Thần Quang pha chén trà đặt ở một bên! Thời gian làm việc gấp gáp kéo dài như vậy, Quý Tiêu Dương ngay cả râu cũng dài hơn ra, cả người thoạt nhìn tiều tụy lại dị thường có tinh thần! May mắn, còn có md bên cạnh giúp đỡ chút việc! “Anh hai ơi, nghỉ ngơi một chút đi, đã qua hơn hai mươi lăm tiếng rồi!” Quý Thần Quang bưng một chén cháo đên trước mặt Quý Tiêu Dương, trong mắt là nồng đậm đau lòng. Nam Cung Kỳ không thể làm cơm, Quý Tiêu Dương cũng không thể nấu cơm, cháo này là cậu nấu…… Đều nói là người bị bức ép, dưới tình huống như vậy, thiên phú nấu nướng của cậu quả nhiên là bị bức ra đây! Tuy rằng không thể làm ra mỹ vị, cũng là có thể ăn được! “Thần Thần, anh hai không sao cả, còn một chút nữa thôi. Hơn phân nửa mọi chuyện anh đều giao cho Thanh Vân cùng Tử Dật rồi.” Quý Tiêu Dương một bên nói, một bên bận rộn nói cho Mộ Thanh Vân biết, hồ sợ này cùng văn kiện này, cùng ai có liên quan, lại như thế nào như thế nào…… Quý Tiêu Dương ngơ ngác nhìn thoáng qua, chỉ có thể bất đắc dĩ đặt cháo sang một bên “Được rồi, anh hai, anh nhớ phải ăn cháo đó. Đây là…… Đây là em nấu!” Quý Thần Quang nhỏ giọng nói một câu, nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng! Có điểm ngượng ngùng, bởi vì anh hai từng nói qua, cậu không được quay lại phòng bếp…… Quý Tiêu Dương đang nói chuyện, tạm dừng một chút, ánh mắt dừng trên bát cháo ở phía trước. Trong lòng rất là kinh ngạc, ngửi ngửi mùi cháo bay lên, là Thần Thần tiểu gia hỏa kia làm sao?…… Tinh thần vừa rồi vẫn còn rất là mệt mởi nháy mắt tràn ngập kích tình…… Tốc độ giảng giải của Quý Tiêu Dương nhanh hơn, càng ngắn gọn, miệng nói, tay còn không quên cầm tư liệu đưa cho Mộ Thanh Vân, ánh mắt vẫn không dời máy tính, tay viết trên giấy cũng không ngừng lại. Trải qua hơn hai mươi lăm tiếng dày vò trong thư phòng, đôi mắt đều tràn ngập tơ máu, cà phê đậm đặc một ly tiếp một ly, cường ngạnh kiên trì…… Rốt cục, trải qua hơn hai mươi sáu tiếng, Quý Tiêu Dương đem mọi tư liệu cùng văn kiện, mặc kệ là bí mật, bí ẩn hay là tuyệt bí gì gì đó đều nói cho hai thủ hạ của mình. Có thể nói, nếu bọn họ phản bội, Quý Tiêu Dương liền thật sự sẽ trở thành hai bàn tay trắng…… Đem chuyện công ty xử lý xong, bốn người ra khỏi phòng, miễn cưỡng ăn một chén cháo, liền ngay cả tắm cũng không buồn tắm, ngã lên giường liền ngủ. Sau khi nghỉ ngơi mười mấy giờ, Quý Tiêu Dương cùng md tỉnh táo lại. Nhanh chóng sửa sang lại bản thân một chút, sau đó tất cả mọi người đều lên chuyên cơ bay tới Thụy Sĩ! Vừa lên máy bay, Quý Tiêu Dương liền nhận được điện thoại của Tinh Thập. Hắn nói, tính mạng của Nam Cung Cửu đã được bảo vệ, chính là…… Câu nói kế tiếp, mặc kệ Quý Tiêu Dương hỏi như thế nào, Tinh Thập đều không biết trả lời ra sao. Chờ bọn họ đến đây, nhìn thấy sẽ biết…… Sau khi Quý Tiêu Dương ngắt điện thoại, di động của hắn nhận được một tin nhắn. Là một số điện thoại lạ, Quý Tiêu Dương tùy tay nhấn một cái: Là địch, nhưng người hiểu tôi nhất chắc chỉ có Quý Tiêu Dương…… Nhìn tin nhắn ngắn gọn này, Quý Tiêu Dương lạnh nhạt cười. Bỏ điện thoại vào trong túi quần, nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ thủy tinh, nhìn những đám mây ở ngay nơi đó dường như có thể chạm vào được, nhưng ở giữa lại có cửa sổ ngăn cách…… Trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác bi thương. Nam nhân duy nhất có thể đoán được mưu lược của hắn, có thể ganh đua cao thấp với hắn, kiếp này sợ là không có cơ hội gặp mặt…… Kỳ thật, có đôi khi Quý Tiêu Dương thật đúng là muốn cùng Kỷ Nguyên thống thống khoái khoái đấu một hồi. Loại khoái cảm này, bất đồng với những cái khác, đây là hưởng thụ về mặt tinh thần! Chính là, Kỷ Nguyên ngàn sai vạn sai, cũng không nên thương tổn Thần Thần của hắn…… Thật đáng tiếc! “Anh ơi, anh làm sao vậy?” Quý Thần Quang ngồi bên người Quý Tiêu Dương, đột nhiên cảm giác được cảm xúc của anh hai dường như có điểm không thích hợp…… “Không có việc gì. Thần Thần, anh hai mệt mỏi, để anh ngủ một chút.” Quý Tiêu Dương vùi đầu vào trong lòng Quý Thần Quang, ôm vòng eo cậu, chỉ chốc lát liền tiến vào mộng đẹp…… …… Kỷ Nguyên nhìn thông báo gửi tin nhắn thành công trên màn hình, gương mặt tái nhợt xuất hiện nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt lúng ta lúng túng nhìn trần nhà trắng xóa, vẻ mặt cho chút mơ hồ…… “Tiểu Nguyên, em tỉnh rồi! Vừa vặn Lâm bá có nấu chút cháo, đến nếm thử đi, bên trong còn cố ý cho thực phẩm bổ máu đó!” Hoàng Diệu Thiên đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Kỷ Nguyên dựa vào đầu giường, ngẩn người nhìn trần nhà. Trong lòng đột nhiện sinh ra một cỗ cảm giác không rõ. Từ khi Tiểu Nguyên chuyển vào phòng bệnh thông thường, cả người liền trở nên là lạ. Cả ngày không nói lời nào cũng liền thôi, còn luôn si ngốc nhìn không khí ngẩn người. Làm cho hắn rất là sốt ruột, hỏi bác sĩ, lại nói không có việc gì. Sợ là tinh thần bệnh nhân còn chưa khôi phục lại được, qua vài ngày sẽ chậm rãi tốt! “Hoàng Diệu Thiên!” Kỷ Nguyên đem ánh mắt dừng trên người Hoàng Diệu Thiên. Đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, rất là suy yếu! Hoàng Diệu Thiên nghe Kỷ Nguyên gọi mình, trong khoảng thời gian ngắn còn có chút không phản ứng lại được. Trong lòng rất là kích động, Tiểu Nguyên, em ấy rốt cục cũng nguyện ý mở miệng nói chuyện! Ngây người vài giây, Hoàng Diệu Thiên nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, ngồi xuống đầu giường, đặt bát cháo lên chiếc tủ ở ben cạnh, ánh mắt còn có chút bối rối “Tiểu Nguyên, em muốn ăn chút gì không? Anh gọi người chuẩn bị, em cảm thấy thân thể thế nào? Còn đau hay không? Muốn anh gọi bác sĩ đến xem cho em không?” Hoàng Diệu Thiên ngay cả nói chuyện cũng đều hưng phấn đến có chút lộn xộn! Kỷ Nguyên không nói gì, chính là một đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng Hoàng Diệu Thiên. Ánh mắt thoạt nhìn phi thường chăm chú…… Hoàng Diệu Thiên bị Kỷ Nguyên nhìn như vậy, trong lòng vừa khẩn trương vừa cao hứng. Hắn vươn tay bắt lấy bàn tay tái nhợt của Kỷ Nguyên “Tiểu Nguyên, chờ em hết bệnh rồi, chúng ta sẽ trở về Canada. Tiểu Nguyên, về sau anh sẽ đối xử với em thật tốt! Tiểu Nguyên, tha thứ cho lỗi làm trước đây của anh có được không? Tiểu Nguyên, anh yêu em!” “Nhưng là……” Kỷ Nguyên nhìn vẻ mặt kích động của Hoàng Diệu Thiên, đột nhiên nở nụ cười, tươi cười tràn ra giống như một đóa hoa tuyết trắng, tái nhợt lại hoa lệ…… “Tôi hận anh!” Một chữ lại một chữ nói ra, thanh âm vẫn nhẹ nhàng ôn nhu thong thả như trước…… Thân thể Hoàng Diệu Thiên nhất thời cứng ngắc…… Ngay tại một giây đó, Kỷ Nguyên từ dưới gối của mình lấy ra một con dao nhỏ, trước ánh mắt dại ra của Hoàng Diệu Thiên, hung hăng cắt qua cổ tay mình…… Máu đỏ tươi, nháy mắt nhiễm hồng ga giường trắng nõn. Kỷ Nguyên nở nụ cười, khóe miệng cười giống như là bị máu chiếu sáng, đó là một nụ cười chân chính…… Chờ khi Hoàng Diệu Thiên phục hồi lại tinh thần, Kỷ Nguyên đã ngã xuống giường bệnh, máu nhiễm đỏ giường, ngay cả trên sàn nhà trắng nõn cũng toàn là máu…… …… “Thật xin lỗi, bệnh nhân không có ý chí muốn sống……” …… Có vài người ngay cả khi vận mệnh cùng một chỗ với nhau, đã là một chuyện xưa cũ! Trong lòng mỗi người đều có chấp niệm, chuyện xưa này mới có thể sinh động như vậy! Mặt sau truyện ký Linh có viết, đó là một tia chấp niệm tồn tại trong lòng mọi người! Bởi vì chấp niệm, cho nên cái cân trong lòng mới có thể nghiêng, cho nên con người thường có lúc không hề lý trí…… Đều nói, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đương cục u mê, cũng không ngoại hồ chính là đạo lý này…… PS: đến đây thì có thể coi như là chính văn đã hoàn. nhưng vẫn còn một số chương nữa bao gồm trong chính văn, cơ mà có vẻ như là nói riêng về một số nhân vật khác trong truyện. Kết thúc này vẫn còn có nhiều chuyện chưa rõ ràng nhưng chúng ta còn hàng loạt ngoại truyện nữa:(( Tình yêu của Hoàng Diệu Thiên cùng với Kỷ Nguyên có kết thúc như vậy là không thể trách ai được. Vẫn còn quá nhiều khúc mắc trong chuyện tình đó nhưng có thể sẽ có phiên ngoại kể về đoạn này. Mọi người tiếp tục ủng hộ nghen:3