Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 170
Trong nháy mắt thanh âm của Quý Thần Quang vang lên, một viên đạn nhanh chóng bay về phía Quý Tiêu Dương. Ánh mắt Quý Thần Quang nhìn thấy viên đạn càng ngày càng gần, trong tích tắc, cũng không biết là lấy sức mạnh ở đâu ra, thân thể nhảy về phía Quý Tiêu Dương. Khoảng cách kia ít nhất cũng tầm hai mét, bình thường khẳng định không thể có tốc độ nhanh như vậy được. Nhưng là khi nhìn thấy viên đạn sắp bắn vào gáy của anh hai, tốc độ trong cơ thể của Quý Thần Quang hoàn toàn bùng nổ, cậu nhảy đến đẩy anh hai sang một bên. Viên đạn ở trong ánh mắt dại ra của mọi người, bắn thẳng vào vai phải của Quý Thần Quang……
“Thần Thần!” Sau một lúc ngắn ngủi im lặng, Quý Tiêu Dương rất nhanh lấy lại tinh thần, đem Quý Thần Quang ngã vào trên người hắn ôm vào trong ngực. Nhìn Thần Thần ở trong lòng, hai má tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, quần áo dính máu, Quý Tiêu Dương cường đại như vậy, ở trong nháy mắt kia, một hàng lệ theo khóe mắt hắn chảy xuống, rơi trên khuôn mặt tái nhợt như tuyết của Quý Thần Quang. “Thần Thần, Thần Thần, không cần nhắm mắt, Thần Thần, mau mở mắt ra nhìn anh hai đi. Thần Thần, Thần Thần……”
Mười Hai Tinh cùng Sát Hổ nhanh chóng liếc nhau, nhìn thoáng qua hai người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang! Sát Hổ cầm súng, đi về phía cửa sổ. Mấy người Mười Hai Tinh vây quanh Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương, hình thành một bức tường thịt, để cho hai người ở giữa có thể tuyệt đối an toàn. Mọi người đều tiến nhập vào trạng thái cảnh giới nghiêm ngặt!
“Boss, để cho tôi giúp nhị thiếu gia băng bó miệng vết thương trước đi!” Dại ra vài giây, Tôn Hàn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm lấy hòm thuốc của mình, chen chân bào bên trong tường người, ngồi xổm xuống trước bên vai bị thương của Quý Thần Quang, nói với Quý Tiêu Dương một câu. Một bên nói, một bên nhanh chóng bắt đầu động tác băng bó!
Trong tình huống đột biến như vậy, Nam Cung Kỳ là người phản ứng chậm nhất, ánh mắt anh trống rỗng nhìn vết máu. Đó là, Thần Quang……
Cảm giác được thân hình trong lòng mình đang dần dần trở nên lạnh như băng, suy nghĩ của Quý Tiêu Dương càng thêm bối rối, một ý nghĩ không may đột nhiên lóe lên trong đầu “Thần Thần, Thần Thần, em cái đứa ngốc này! Vì cái gì lại thay anh hai đỡ đạn? Chẳng lẽ em không biết rằng, em so với mạng sống của anh hai còn quan trọng hơn sao? Thần Thần…… Mở mắt ra nhìn anh hai có được không? Liếc mắt một cái thôi cũng được, để tâm anh hai có thể bình tĩnh một chút. Thần Thần, em vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời anh hai nói cơ mà. Như thế nào hôm nay liền không ngoan như vậy, Thần Thần, mở mắt ra a! Anh hai muốn nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của em, Thần Thần, anh hai muốn nghe thấy tiếng nói của em, Thần Thần…… Anh hai muốn đánh em! Rất muốn mắng em!……”
“Boss, ngài bình tĩnh một chút! Nhị thiếu gia là do mất máu quá nhiều nên mới ngất đi. Cậu ấy không có nguy hiểm gì đến tính mạng!” Tôn Hàn băng bó miệng vết thương cho Quý Thần Quang xong, ngẩng đầu nói một câu an ủi Quý Tiêu Dương! Khi nhìn thấy nước mắt trên mặt Quý Tiêu Dương, đáy mắt anh ta che kín vẻ khiếp sợ……
Thẳng đến khi thanh âm của Quý Tiêu Dương vang lên, Nam Cung Kỳ mới từ trong ngây dại phục hồi lại tinh thần. Sau khi hoàn hồn, anh lập tức chạy về phía bức tường người, chui đến bên người Quý Tiêu Dương. Nhìn Quý Thần Quang trong lòng hắn nhắm chặt hai mắt, đôi lông mi thật dài tạo thành một cái bóng nhợt nhạt trên gương mặt tái nhợt như tuyết, đôi môi trắng bệch trên gương mặt tinh xảo, lúc này thoạt nhìn phá lệ suy yếu. Thậm chí có một loại lỗi giác như là đang dần dần trở nên trong suốt……
Nam Cung Kỳ vươn tay, run rẩy đấy kính mắt gọng bạc của mình lên, ở trong lòng nói với bản thân là phải trấn tĩnh một chút, phải bình tĩnh một chút! Nhưng là càng nghĩ như vậy, trong lòng lại càng bất an! Khi không thể áp chế được sự bất an, Nam Cung Kỳ nhịn không được gắt gao nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của Quý Thần Quang! Giống như là làm như vậy, anh mới có thể cảm nhận được cảm giác chân thật! Thần Quang, sẽ không biến mất, tay của em ấy hiện tại đang bị anh gắt gao nắm lấy. Chính là, bàn tay này, vì sao lại lạnh như băng vậy?……
“Tiêu Dương, Thần Quang nhất định sẽ không gặp chuyện gì không may, có đúng hay không?” Nam Cung Kỳ ôm tay của Quý Thần Quang vào trong lòng mình, ngẩng đầu hỏi Quý Tiêu Dương!
“Trợ lý Kỳ, anh yên tâm. Nhị thiết gia không có bị nguy hiểm đến tính mạng!” Tôn Hàn nhẹ giọng nói một câu với Nam Cung Kỳ, trong lòng là một mảnh bất khả tư nghị…… Cường đại như Quý Tiêu Dương, cơ trí như Nam Cung Kỳ, cư nhiên cũng sẽ có ngày thất thố như thế này……
(): không thể tin được
Quý Tiêu Dương ở một bên im lặng ôm lấy Quý Thần Quang, sau khi Tôn Hàn nói xong liền đứng lên. Xem ra là chuẩn bị đi ra khỏi bức tường người. Lão đại của Mười Hai Tinh lập tức nghiêm túc xoay người nhìn Quý Tiêu Dương “Boss, ngài không thể rời khỏi đây!”
“Thần Thần rất lạnh, tôi giúp em ấy mặc thêm áo!” Trầm mặc nhìn thoáng qua lão đại của Mười Hai Tinh, Quý Tiêu Dương thản nhiên nói một câu. Thanh âm là sự bình tĩnh trước nay chưa từng có! Nhưng sự bình tĩnh này lại làm cho tất cả mọi người cảm giác được một loại khủng bố kinh hồn táng đảm…… Boss, sợ là đang rất tức giận……
(): kinh sợ hết hồn
“Tinh Tam, Tinh Nhị, Tinh Ngũ, theo boss đi!” Lão đại của Mười Hai Tinh nhếch miệng, lẳng lặng nhìn Quý Tiêu Dương một giây, sau đó đối với mấy người anh em ở bốn phía phân phó một tiếng! Tiếp theo mọi người tránh ra theo lời nói của lão đại, nhìn Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang, từng bước thong thả đi lên lầu hai……
Nam Cung Kỳ chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định đuổi theo. Không nhìn thấy Thần Quang, trong lòng anh rất lo lắng!
“Tăng mạnh cảnh giới! Dựa theo nhiệm vụ của boss vừa giao, đến khu vực của mình đi!” Thấy thân ảnh của Quý Tiêu Dương biến mất ở sau chỗ rẽ lầu hai, lão đại của Mười Hai Tinh nghiêm khắc nói với ba người còn lại một câu! Trong lòng ẩn ẩn lo lắng! Hôm nay nhị thiếu gia bị thương, lấy tính tình của boss, khả năng sẽ lại có một hồi tinh phong huyết vũ diễn ra……
(): gió tanh mưa máu
Mấy người khác nghe theo phân phó của lão đại, lóe một cái, lập tức biến mất ở tấm màn đen…… Ám dạ huyết vũ, bắt đầu diễn ra……
(): mưa máu trong đêm đen
Quý Tiêu Dương đi vào phòng xong, nhìn thoáng qua mấy người đi phía sau mình, thản nhiên nói một câu “Đừng tiến vào!” Sau đó đóng cửa lại! Tính cả Nam Cung Kỳ luôn theo sát cũng bị chặn ở bên ngoài! Tinh Tam, Tinh Nhị, Tinh Ngũ mấy người hai mặt nhìn nhau, không beiét nên làm cái gì bây giờ. Vẫn là Nam Cung Kỳ ổn định cảm xúc lại trước tiên. “Ba người theo nhiệm vụ vừa rồi Tiêu Dương phân phó mà đi làm đi!”
Ba người chần chờ một lát, gật gật đầu. Sau đó theo hai phía phải trái, chia nhau chạy đi! Nhìn ba người dần dần biến mất, Nam Cung Kỳ đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, cuối cùng đút tay vào túi quần, lấy ra một chùm chìa khóa, mở cửa phòng đang bị khóa chặt ra. Khi tiến vào, Quý Tiêu Dương đã giúp Quý Thần Quang thay quần áo dính máu ra rồi. Đặt cậu nằm trên giường, lúc này chính hắn đang ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Quý Thần Quang vẫn đang hôn mê, tay nhẹ nhàng mơn trớn hai má tái nhợt của cậu, bộ dáng cùng động tác cẩn cẩn dực dực kia phá lệ làm cho người ta đau lòng……
Nam Cung Kỳ đứng ở cửa lẳng lặng nhìn một hồi, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau đó động tác mềm nhẹ nhặt quần áo dính máu lên, bỏ vào trong phòng tắm! Tiếp theo liền đứng ở phía sau Quý Tiêu Dương, giống hắn, yên lặng nhìn chăm chú vào Quý Thần Quang đang yên tĩnh nằm trên giường.
“Thần Thần, từng hỏi tôi rất nhiều lần, vì cái gì lại phải học cưỡi ngựa! Tôi nói cho em ấy, đợi cho trăm hoa đua nở trên đồng cỏ rộng lớn, đợi đến khi tôi học cưỡi ngựa xong, tôi sẽ cho em ấy biết một bí mật! Kỳ thật, này cũng không có cái gì là bí mật cả, là Thần Thần tiểu gia hỏa này quên! Năm em ấy chín tuổi, có một lần xem ti vi, đột nhiên hướng về phía tôi la hét nói: Có một ngày, em cũng muốn cùng với anh hai giống như bọn họ, giục ngựa chạy khắp trời đất, tiêu diêu tự tại đi khắp nơi!” Quý Tiêu Dương nói xong, khóe miệng liền giương lên thành một nụ cười khẽ! Ánh mắt dừng trên mặt Quý Thần Quang, có chút xa xam…… Tựa hồ là đang lâm vào trong hồi ức!
Tạm dừng một chút, Quý Tiêu Dương mới lại một lần nữa mở miệng nói chuyện “Lúc ấy, nhìn ánh mắt trong suốt của em ấy, tôi cũng liền giống như hôn mê vậy! Thế nhưng liền vụng trộm đi học cưỡi ngựa! Mỗi một lần, vừa ngã xuống, chỉ cần nghĩ đến nụ cười trong sáng của Thần Thần, cùng lời nói ngây thơ kia, tôi liền tràn ngập ý chí! Thời gian ngắn ngủn không đến một tháng tôi đi học cưỡi ngựa, khi đó trên người cơ hồ là mỗi ngày đều mang theo những vết thương xanh tím về nhà. Thần Thần tiểu gia hỏa này vừa nhìn thấy liền một bên khóc một bên bôi thuốc cho tôi. Em ấy không biết, mỗi lần em ấy vừa khóc vừa bôi thuốc cho tôi, luôn không chú ý lực đạo trên tay, ngược lại làm cho vết thương của tôi càng thêm đau đớn!”
“Mỗi lần khi em ấy nhìn thấy tôi mang theo một thân thương tích trở về, luôn hỏi tôi: ‘Vì cái gì lại bị thương?’ Có một lần, bị Thần Thần hỏi nhiều, nóng nảy quá liền nói một câu: ‘Là đánh nhau nên bị thương!’ Thần Thần tiểu gia hỏa này, lúc ấy liền trầm mặc một lúc. Sau đó, Thần Thần dùng một ngữ khí rất là kiên định nói với tôi một câu: ‘Anh hai, để em đi học võ đi! Về sau em sẽ bảo vệ anh! Không để anh bị thương nữa!’ Thời điểm kia, tôi chỉ là cười khẽ gật gật đầu, việc này căn bản là không có khả năng! Bởi vì Thần Thần của tôi là phải để tôi bảo hộ! Em ấy không thể có khả năng làm chính mình bị thương!”
“Chính là, không nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy rồi, Thần Thần thật sự thực hiện được lời em ấy nói! Thần Thần, đứa ngốc này! Em ấy không biết, khi em ấy bị thương, tâm của tôi sẽ có bao nhiêu đau đâu! Tôi tình nguyện người bị thương là mình chứ không phải em ấy!” Nói xong, Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang thật lâu, đáy mắt kiên định cơ hồ bị sự đau lòng bao phủ! Thần Thần, đã trưởng thành……
“Tiêu Dương, Thần Thần là một đứa nhỏ dũng cảm! Em ấy đã trưởng thành rồi, biết mình muốn bảo vệ vái gì!” Trầm mặc một hồi, ánh mắt Nam Cung Kỳ kiên định nhìn người trước mặt! “Anh hai, anh bị thương, em cũng sẽ đau! So với chính mình bị thương còn muốn đau hơn!”
“Thần Thần, em tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Kỳ, gọi Tôn Hàn đến đây!” Nhìn Quý Thần Quang mở to mắt, Quý Tiêu Dương kích động nở nụ cười, động tác có chút thô lỗ gắt gao ôm Quý Thần Quang vào trong lòng, vội vàng nói một câu với Nam Cung Kỳ. Sau đó khẽ cắn lên vành tai Quý Thần Quang “Thần Thần, không được có lần sau!”
“Em không!” Cơ hồ là trong nháy mắt Quý Tiêu Dương vừa dứt lời, Quý Thần Quang liền nhanh chóng đáp lại một câu, trong thanh âm là sự cố chấp trước nay chưa từng có! “Cho dù có lần sau, Thần Thần vẫn sẽ làm như vừa rồi! Anh hai, suy nghĩ của em cùng với suy nghĩ của anh, là giống nhau!”
“Thần Thần, ngoan, không bướng bỉnh! Nghe anh hai nói! Thân thể anh hai so với em tốt hơn nhiều! Cho dù có bị thương cũng sẽ khôi phục rất nhanh!” Quý Tiêu Dương nhìn thẳng vào mắt Quý Thần Quang, bình tĩnh nói một câu, đáy mắt là sự kiên định cùng nghiêm túc!
“Anh hai……”
“Ngoan, Thần Thần của anh là ngoan nhất! Nghe lời anh nói!” Quý Tiêu Dương cúi đầu hôn một cái lên môi Quý Thần Quang, tiếp theo hôn lên nước mắt trên khóe mắt cậu!
Quý Thần Quang gục đầu xuống, không nói gì cả……
Quý Tiêu Dương nhìn, khóe miệng nở một nụ cười, một lần nữa nhẹ nhàng ôm Quý Thần Quang vào trong ngực “Thần Thần, không tức giận, anh hai mang em đi cưỡi ngựa! Có được không nào?” Trải qua chuyện vừa rồi, Quý Tiêu Dương đột nhiên hiểu được. Có chuyện gì hay là muốn làm gì thì phải lập tức hoàn thành. Không thể làm cho sinh mệnh lưu lại tiếc nuối!
“Không đi……” Giận dỗi đáp lại môt jcâu, khóe miệng đã có chút tươi cười nhợt nhạt. Hóa ra anh hai học cưỡi ngựa là vì nguyên nhân này…… Cậu cư nhiên lại không nhớ rõ chuyện này. Thật sự là……
Xin lỗi vì sự chậm trễ. Bận quá à:(( Chương mới của các tình yêu đây:3
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
18 chương
68 chương
32 chương
11 chương
17 chương
312 chương
56 chương