“Trên đường nhộn nhịp quá a!” Quý Thần Quang áp mặt lên cửa kính xe nhìn những dòng người chật chội trên ngã tư đường, trong lòng cũng có chút ngứa. Hình như cậu còn chưa có vội vàng đi trên phố như vậy đâu…… “Bởi vì chỉ còn một tháng nữa là đến lễ mừng năm mới!” Nam Cung Kỳ liếc mắt nhìn bên ngoài náo nhiệt một cái liền thiếu hứng thú thu hồi ánh mắt. Quang mang mất mát chợt lóe qua đáy mắt. Mười tám ngày, Tiểu Cửu rời anh đã mười tám ngày. Chỉ có duy nhất ngày thứ ba là vội vội vàng vàng gọi điện thoại về nói cho anh biết là cậu ấy sẽ đổi số điện thoại! Về sau có thời gian cậu ấy sẽ chủ động liên lạc với anh để cho anh khỏi lo lắng! Chính là, Tiểu Cửu…… Loại tình huống không minh bạch (rõ ràng) này bảo anh như thế nào không lo lắng…… “Nga!” Quý Thần Quang áp mặt lên cửa kính xe nhìn phía trước hưng trí bừng bừng. “Đúng rồi, lễ mừng năm mới là phải mua rất nhiều thứ này nọ đúng không ạ?” cậu nhớ rõ ở trên ti vi hình như có nói là phải mua câu đối gì đó, hoa quả, còn có pháo, còn có một số thứ linh tinh gì đó…… “Ân. Phải mua rất nhiều thứ! Sao vậy? Thần Thần có hứng thú?” Ánh mắt Quý Tiêu Dương vẫn nhìn thẳng phía trước, mỉm cười hỏi Quý Thần Quang bên cạnh. “Vâng ạ. Anh ơi, năm nay chúng ta ở lại nơi này đón năm mới đi!” Cậu nhớ rõ anh hai đã từng nói như vậy! Trong lễ mừng năm mới năm nay, vốn có bốn người, hiện tại chỉ còn ba người. Cho nên phải đem mọi thứ chuẩn bị đầy đủ náo nhiệt một chút! Không biết Tiểu Cửu khi nào mới có thể trở về…… “Ân!” Quý Tiêu Dương lái xe chuyển vào bãi đỗ xe bên cạnh, không chú ý trả lời một tiếng. Nơi này dòng xe cộ thực đông đúc, không biết là có chuyện gì! “Thần Thần, Kỳ, xuống xe đi!” Đỗ xe xong xuôi, Quý Tiêu Dương tháo dây an toàn ra, mở cửa xe đi ra ngoài. “Anh ơi, ăn cơm ở nơi này sao?” Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn nhìn, cư nhiên là ‘Tinh Thiên’! ‘Tinh Thiên’ là một nhà hàng năm sau của Quý Tiêu Dương, bên cạnh là một nhà hàng đồ Tây! Không có thời gian nấu cơm, bốn người bọn họ thường đến đây ăn cơm. Đồ ăn bên trong bọn họ đều ăn qua hết rồi…… Quý Tiêu Dương cười gật gật đầu, vươn tay nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang “Không phải em kêu ca là đói bụng sao? Đi siêu thị mua đồ ăn trở về còn phải chờ hơn một giờ mới có cơm ăn. Cho nên bữa tối hôm nay trước hết ăn ở ‘Tinh Thiên’ cái đã.” Quý Thần Quang mặc dù có chút thất vọng, nhưng là không còn cách nào khác. Ai bảo bụng mình đã đói đến có chút đau rồi. “Được ạ. Anh ơi, đợi lát nữa chúng ta vẫn đi siêu thị chứ, ân, sau đó lại đi dạo phố! Coi như là tản bộ sau khi ăn có được không?” “Em đều cười đến sáng lạn như vậy, anh như thế nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt. Đi, đêm nay em muốn đi đâu thì chúng ta đi đó!” Quý Tiêu Dương cười khẽ kéo tay Quý Thần Quang đi vào ‘Tinh Thiên’. “A, Kỳ, sao anh lại rầu rĩ không vui như thế?” Quý Thần Quang nhìn về phía Nam Cung Kỳ bên cạnh lại bắt đầu lâm vào trạng thái thất thần. “A, Thần Quang, em nói cái gì?” Nam Cung Kỳ bị Quý Thần Quang gọi liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, có chút che dấu đẩy kính mắt gọng bạc của mình, sau đó hoang mang rối loạn hỏi một câu. “Không, không có gì. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, sau đó liền đi dạo phố!” Nghĩ cũng biết, Kỳ khẳng định là đang nhớ Cửu. Ngô, cậu vẫn là không cần vạch trần thì tốt hơn! Nói ra sẽ chỉ làm Kỳ càng thêm nhớ Cửu! Hy vọng lát nữa khi xuống phố náo nhiệt có thể xua tan đi tâm tình như ngày mưa dầm của Kỳ! “Được!” Đi dạo phố?…… Ba đại nam nhân, dạo cái gì phố? Nam Cung Kỳ ở trong lòng thầm nói. Nhìn thoáng qua Quý Thần Quang ở bên cạnh đang cười đến hưng phấn. Xem ra Thần Quang đứa nhỏ này đang quan tâm đến mình…… “Hoan nghênh các vị. Xin mời vào!” Ba người vừa nói vừa cười đi vào ‘Tinh Thiên’, ngồi xuống một bàn. “Thần Thần muốn ăn cái gì?” Quý Tiêu Dương đưa thực đơn đến trước mặt Quý Thần Quang. Sau đó tầm mắt dời đến trên người Nam Cung Kỳ bên cạnh “Kỳ, muốn ăn cái gì thì gọi đi!” “Ân. Tôi biết rồi!” Nam Cung Kỳ cười khẽ gật gật đầu, ôn hòa nói, sau đó lấy thực đơn qua xem. “Dù sao cũng chỉ có những món đó. Không cần đưa em xem!” Quý Thần Quang thiếu hứng thú lật lật mấy trang sau đó liền thực đơn đưa tới trước mặt Quý Tiêu Dương. Quý Tiêu Dương cười cầm lấy thực đơn đặt sang một bên, nghiêng mặt nói với người phục vụ “Đồ ăn như cũ đi!” “Của tôi cũng vậy!” Nam Cung Kỳ nhìn nhìn, cũng hiểu được sẽ không có đồ ăn mới gì liền đặt thực đơn sang một bên, nói với người phục vụ. “Tôi đã biết thưa ông chủ! Xin hãy chờ một lát!” Người phục vụ gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi! Sau khi người phục vụ rời khỏi, Quý Tiêu Dương dí sát đầu vào mặt Quý Thần Quang, cười trêu chọc “Thần Thần ăn ngán rồi sao?” Xem biểu tình tiểu gia hỏa này là biết, vẻ mặt thiếu hưng trí rồi. “Cũng không phải!” Quý Thần Quang khẽ hạ ánh mắt, suy tư vài giây mới chầm chậm trả lời một câu. “Đồ ăn nơi này vẫn là ăn rất tốt!” Chính là, cậu thích ăn đồ ngọt, cũng không phải mấy thứ này…… “Anh thấy a, là Thần Quang cảm thấy đồ ngọt nơi này quá ít. Em không có không gian để lựa chọn!” Nam Cung kỳ ở một bên trêu đùa. “Thần Thần, anh hai đầu tư cho em đi mở một nhà hàng được không?” Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang cười cười. Kỳ thật, ý tưởng này hắn đã sớm có rồi. Chẳng qua là không có cơ hội nói ra thôi. Thường thường cứ như vậy mà bị trì hoãn! “Được ạ!” Quý Thần Quang cúi đầu trầm mặc vài giây, trong nháy mắt nâng lên đôi mắt trong suốt nhìn Quý Tiêu Dương. Trong thanh âm trả lời trung khí mười phần, vẻ mặt nóng lòng muốn thử! “Hai ngày này em tìm xem nhiều tư liệu một chút, xem mình muốn mở nhà hàng như thế nào. Sau đó quyết định rồi đưa cho anh xem. Anh không tham dự vào quá trình, hết thảy đều để Thần Thần em làm chủ! Thế nào?” Quý Tiêu Dương nhưng thật ra muốn thử xem Thần Thần của hắn đến tột cùng có bao nhiêu năng lực! “Ân……” Quý Thần Quang kéo dài giọng mũi, tựa hồ đang trầm tư. Một hồi qua đi mới gật gật đầu, thanh âm có điểm không tự tin “Em thử xem xem!” Vạn nhất thất bại thì làm sao bây giờ?…… Quý Thần Quang nghiêng đầu suy nghĩ! “Ông chủ, đồ ăn ngài gọi đã được đưa lên hết rồi ạ. Xin hỏi ngài còn phân phó gì không ạ?” Người phục vụ đặt một đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, cung kính hỏi Quý Tiêu Dương! “Không có gì nữa, cô đi làm việc khác đi!” Quý Tiêu Dương nhàn nhạt nói. Người phục vụ gật gật đầu, xoay người rời đi. Ăn bữa tối xong, ba người Quý Tiêu Dương liền ra khỏi ‘Tinh Thiên’. Đứng ở trước cửa nhà hàng, Quý Tiêu Dương nghiêng đầu nhìn Quý Thần Quang bên cạnh “Thần Thần, đi dạo phố hay là về nhà?” “Đi dạo phố, vừa rồi đã bàn hết rồi mà!” Ánh mắt Quý Thần Quang chuyển nhanh như chớp, hưng trí bừng bừng nói một câu. “Đi, chúng ta đi bên kia!” Nói xong liền kéo tay Quý Tiêu Dương chạy về phía bên trái. Nam Cung Kỳ sửng sốt một chút mới cất bước theo sát sau đó. “Đây là nơi gì vậy?” Quý Thần Quang chỉ chỉ phía trước, nơi đám đông đang chen chúc. Trên đó có thiệt nhiều quần áo này nọ, có trang sức, có đồ ăn, loạn thất bát tao các loại màu…… “Gian hàng!” Nam Cung Kỳ suy nghĩ một chút, mở miệng theo. Theo như anh nhớ thì hình như gọi là gian hàng! “Đi, đi xem một chút!” Quý Thần Quang náo nhiệt lôi kéo Quý Tiêu Dương chen vào. Nam Cung Kỳ có điểm chần chờ, nhìn đám người tới tới lui lui mà thấy mê man…… Bất quá, nhìn thấy Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương dần dần biến mất, chần chờ của Nam Cung Kỳ lập tức biế mất, chạy nhanh đuổi kịp hai anh em. “Quần áo ở nơi này thực quái!” Quý Thần Quang lôi kéo Quý Tiêu Dương đến một gian hàng bán quần áo. Nhìn trên đó treo đầy những quần áo hình thù kỳ quái, trong mắt là tò mò. Mặc kệ là quần áo cậu mặc, hay là quần áo anh hai mặc, đều là mua ở trong những shop hàng hiệu. Chưa bao giờ gặp qua những quần áo mà ở trên có những hình thù kỳ kỳ quái quái, kiểu dáng cũng rất kỳ quái, màu sắc thì rực rỡ, hơn nữa trên quần còn có những vết rách. Thực sự là rất lạ. “Đây là đồ cho nữ sao?” Quý Thần Quang nhìn quần bò màu vàng trong tay, hỏi cô gái tầm mười tám mười chín tuổi đang cắn hạt dưa cạnh gian hàng. “Không, cho nam!” Cô gái đầu cũng không nâng lên nói. Tiếp tục cắn hạt dưa trong tay. Quý Thần Quang mặt nhăn mày nhíu, màu sắc quá chói mắt…… “Thần Thần, em thích sao?” Quý Tiêu Dương đứng ở một bên nhìn Quý Thần Quang cầm quần bò vẫn không có buông tay liền hỏi một câu. Kỳ thật hắn thực không muốn Thần Thần mua những thứ kia! Quá rẻ, khẳng định mặc không thoải mái! “Trông rất lạ. Anh hai, mua nó đi!” Cậu nhìn nó rất thú vị, không biết quần bò này mặc vào sẽ có cảm giác như thế nào. “Em thích thì mua đi!” Quý Tiêu Dương chần chờ một chút mới nhàn nhạt mở miệng. “Được. Tôi mua nó. Bao nhiêu tiền?” Quý Thần Quang cầm quần, hỏi cô gái. “Cậu muốn mua?” Nữ sinh tựa hồ có chút kinh ngạc. Nhìn ba người này mặc một thân hàng hiệu, cô nghĩ là chỉ đi dạo phố chơi đùa thôi. Không nghĩ tới là sẽ mua hàng của cô. “Ba mươi chín đồng! “Thật rẻ!” Quý Thần Quang nghe xong, sợ hãi than một câu. “Có túi không?” “Có!” Cô gái nhận lấy tờ một trăm nhân dân tệ Quý Tiêu Dương đưa, sau đó nhanh chóng cầm một cái túi đưa cho Quý Thần Quang rồi trả lại tiền cho Quý Tiêu Dương. Lúc này cô gái mới phát hiện, ba người này, bộ dạng cũng quá tuấn tú đi…… “Đi thôi!” Quý Tiêu Dương kéo tay Quý Thần Quang rời khỏi đó. “Thần Thần, quần này nhìn nhìn qua mới mẻ là được rồi. Đừng mặc, có biết không?” Nhìn Thần Quang đùa nghịch túi trong tay, cười đến ngây ngô, Quý Tiêu Dương liền nói một câu. “Vì sao ạ?” Quý Thần Quang ngẩng đầu, có chút khó hiểu. Đã mua rồi, vì cái gì không mặc! Đó không phải là lãng phí sao? “Chất lượng quá kém! Mặc ở trên người sẽ không thoải mái!” Quý Tiêu Dương cau mày, nhẹ giọng nói một câu. Vừa rồi hắn sờ qua một chút, quần quá cứng, hơn nữa hình như còn có chút phai màu…… “Nga!” Quý Thần Quang không chú ý đáp lại một câu, rõ ràng tâm đã muốn bay xa. “Anh ơi, bên kia cư nhiên có thịt nướng! Đi, chúng ta qua nếm thử đi!” Nói xong, cũng không chờ Quý Tiêu Dương trả lời liền lôi kéo tay hắn đi đến quán thịt nướng. “Ngô cũng có thể nướng sao? Cà này cũng có thể nướng. Ông chủ, cho tôi một bắp ngô cùng cà!” Hai mắt Quý Thần Quang sáng trong suốt gọi hai thứ. Cậu thật sự rất muốn nhìn một chút hai thứ này nướng như thế nào. Cũng không biết hương vị ra sao…… “Anh hai, Kỳ, hai anh ăn cái gì?” Hưng phấn một hồi, Quý Thần Quang lúc này mới phát hiện hai người bên cạnh không có mở miệng gọi món ăn. Quý Tiêu Dương nhìn sạp hàng thịt nướng, mày rậm nhíu chặt lại. Hảo bẩn…… Lưới sắt nướng thịt này đều đen hết rồi, trên đó dính thiệt nhiều những thứ này nọ…… Quá ô uế! “Thần Thần, ăn ít thôi!” “Em nếm thử hương vị một chút! Anh hai, Kỳ, hai anh cũng gọi cái gì đó đi a!” Quý Thần Quang hưng phấn nói, nhưng thật ra cũng không có chú ý nhiều như vậy. “Anh, anh không muốn ăn!” Nam Cung Kỳ khoát tay, đem ánh mắt chuyển đi chỗ khác. Dụng cụ nướng thịt kia, đều bẩn như thế…… Thật sự là không hiểu tại sao buôn bán lại tốt như vậy! “Đến, ngô cùng cà của cậu đây, tổng cộng mười đồng!” Ông chủ đem đĩa ngô cùng cà đưa tới trước mặt Quý Thần Quang. Quý Tiêu Dương không cam lòng thanh toán tiền. Nhìn Quý Thần Quang nhạc điên nhạc điên đã muốn cầm mấy thứ kia, ngồi xuống trước một cái bàn, chuẩn bị ăn! “A……” Hít một ngụm khí, Quý Tiêu Dương cùng Nam Cung Kỳ bất đắc dĩ liếc nhau một cái. Thật không biết nên làm gì với em ấy bây giờ…… “Ân. Cà này ăn khá ngon. Bất quá ngô này hương vị có điểm là lạ, không thích!” Quý Thần Quang đưa bắp ngô cho Quý Tiêu Dương. Tự mình cúi đầu ăn cà. Còn ăn đến bất diệc nhạc hồ…… (vui vẻ không ngừng) Quý Tiêu Dương nhìn đỉnh đầu bắp ngô có chút đen đen, trên đó không biết là có gia vị gì, đầy mỡ…… Lập tức ném bắp ngô vào trong thùng rác ở một bên. “Thần Thần, ăn ít thôi!” “Em biết rồi! Anh hai, anh cũng nếm thử đi, ăn ngon lắm.” Quý Thần Quang cầm đôi đũa gắp một miếng cà đưa tới bên miệng Quý Tiêu Dương, trên mặt mang theo nụ cười cao hứng. Quý Tiêu Dương chần chờ một chút, há mồm ngậm lấy miếng cà. Nhai mấy lần, mặt mày lập tức nhăn lại. Hương vị thật nặng, tất cả đều là gia vị…… “Thế nào anh? Cũng được đi!” Quý Thần Quang một bộ biểu tình tranh công. “Ngoan, Thần Thần, mấy thứ này về sau đừng ăn nữa!” Quý Tiêu Dương gian nan nuốt miếng cà xuống, vươn tay xoa xoa đầu Quý Thần Quang. “Nga” Quý Thần Quang lập tức héo rút…… Ăn đồ nướng xong, ba người liền đi siêu thị. Mua rất nhiều đồ ăn vặt. Sau đó liền dẹp đường hồi phủ (về nhà)! Về đến nhà, Quý Thần Quang thừa lúc Quý Tiêu Dương đi tắm rửa, nhanh chóng lấy quần bò mình mới mua ra. Lật đi lật lại xem một hồi, thử một chút cũng được a…… Trong lòng hảo tò mò. Nghĩ như vậy, Quý Thần Quang lập tức hành động, cởi quần mình ra, mặc chiếc quần bò kia vào. “Đây là có chuyện gì vậy?” Quý Thần Quang cau mày nhìn chiếc quần. Như thế nào phía dưới lại treo nhiều thứ như vậy? Đi lại một chút liền nhất xả nhất xả (?), hảo phiền toái…… “Thần Thần, em đang làm cái gì vậy?” Quý Tiêu Dương tắm rửa xong, mở cửa phòng tắm ra liền thấy Thần Thần đang mặc quần bò màu vàng, xì một tiếng, nhịn không được cười lớn…… Thật sự là rất khôi hài! Nhìn thế này, Thần Thần giống như là chú lùn vậy…… “Anh hai, không cho phép anh cười!” Quý Thần Quang lập tức biết được, anh hai đang cười cái gì. Trong lúc nhất thời quên chính đang mặc chiếc quần bò treo lạp xả (?), hơn nữa quần lót hôm nay lớn, Quý Thần Quang vội vội vàng vàng đi nhanh vài bước liền trượt chân, sau đó thân thể ngã về phía Quý Tiêu Dương. Quần bởi vì cú ngã này mà kịch liệt rách ra…… Rớt…… Quý Tiêu Dương giang hai tay, tiếp được Quý Thần Quang đang ngã tới, hai người đồng thời ngã lên giường. Quý Tiêu Dương ôm chặt Quý Thần Quang vào trong ngực, cười trêu tức, vươn tay sờ soạng PP mềm mại trơn bóng của Quý Thần Quang một phen. “Thần Thần, này xem như là yêu thương nhung nhớ a!” (): cái mà ai cũng biết là cái gì đấy=)) “Mới không phải……” Quý Thần Quang từ trước đến nay chưa bao giờ gặp chuyện mất mặt như vậy, khuôn mặt trắng nõn đã sớm hồng một mảnh. Có chút khó chịu phản bác lại…… Chết tiệt, đây là cái thể loại quần gì chứ!…… “Ha ha……” Quý Tiêu Dương nặng nề nở nụ cười, Quý Thần Quang rõ ràng nghe được chấn động ở trong ngực anh hai…… Mặt, càng thêm đỏ! “Thần Thần, giải thích chẳng khác nào che dấu!” Nói xong, Quý Tiêu Dương liền cúi đầu hôn lên môi Quý Thần Quang, đem tiếng phản bác của cậu nuốt hết vào bụng…… Bên trong, một mảnh cảnh đẹp xuân phong! (==’) PS: thật sự là cái quả quần của Thần Thần quá cao siêu. iêm không thể nào mà tả nổi nó. thỉnh chư vị nào biết thì comment cho iêm một cái. chứ với tình trạng quần như này chắc iêm chết:((