Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 141
“Ân, em biết rồi!” Quý Thần Quang gật gật đầu, yên lặng đi theo phía sau Nam Cung Kỳ. Ba người lên xe, trở về công ty.
Mới từ bãi đỗ xe đi ra, khi chuẩn bị đi vào công ty, liền thấy được Dương Mạc Dương đang đứng trước cổng công ty, trên mặt hàm chứa ý cười tao nhã đứng xa xa nhìn Quý Thần Quang.
Lông mày Quý Thần Quang lập tức nhăn lại, người này, như thế nào lại tới nữa…… Thân thể không dấu vết tránh phía sau anh hai. Cậu hoàn toàn không muốn nhìn thấy người này!
“Quý tổng, Thần Quang, hai người không có việc gì đi!” Dương Thiên Dương tươi cười rạng rỡ đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương. Ánh mắt lại nhìn về phía Quý Thần Quang ở đằng sau hắn, trong mắt có quan tâm nhàn nhạt!
“Không có việc gì. Đã để Dương tổng lo lắng rồi!” Quý Tiêu Dương thản nhiên nói, nắm tay Quý Thần Quang, bước chân không ngừng tiếp tục đi về phía trước. Này rõ ràng là không nghĩ để ý tới Dương Thiên Dương……
Nhưng Dương Thiên Dương này cũng đúng là một người kỳ lạ, người khác càng không để ý tới anh ta, anh ta lại còn càng nghiện. Thí điên thí điên chạy theo phía sau Quý Tiêu Dương. “Tối qua Quý tổng đột nhiên gọi điện thoại nói không thể đi ăn tối như đã hẹn. Tôi còn nghĩ có phải hay không chuyện ban ngày đã làm cho Thần Quang bị dọa sợ, tôi đều đã lo lắng cả đêm. Sáng sớm hôm nay liền chờ trước cổng công ty, nhìn thấy Quý tổng cùng Thần Quang không có gì trở ngại, tôi cũng an tâm. Quý tổng, giữa trưa hôm nay, tôi đã đặt phòng ở ‘Cửu Châu’, coi như là để an ủi một chút, có được không?”
“Anh dựa vào cái gì?” Quý Thần Quang dừng bước, trong đôi mắt to tròn lóe lên quang mang lạnh lùng, lẳng lặng nhìn Dương Thiên Dương. Hơi thở trên người nháy mắt thay đổi, trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cao ngạo!
“Cái gì?” Dương Thiên Dương rõ ràng chú ý tới sự thay đổi của Quý Thần Quang. Đáy mắt hiện lên một tia u quang. Thực sự là thú vị……
“Thần Quang không phải để cho anh gọi!” Quý Thần Quang lạnh lùng nói một câu, rồi sau đó lôi kéo tay Quý Tiêu Dương, xoay người đi đến thang máy.
Dương Thiên Dương đứng tại chỗ, vuốt vuốt cằm mình, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi dưới. Ai nha, Thần Quang này, thực sự là thú vị……
“Tôi nói này Dương tổng, có chút tâm tư, không nên có, cũng không nên để cho nó sinh ra!” Một người thanh niên nho nhã mặc âu phục khi đi qua bên người Dương Thiên Dương thản nhiên nói một câu.
“Di, Mộ tổng giám đốc, thực trùng hợp a! Duyên phận của hai ta thật đúng là sâu a, mới sáng sớm mà đi đâu cũng gặp mặt!” Dương Thiên Dương nhìn thoáng qua người thanh niên đi qua bên cạnh anh ta, cười đến vui sướng hài lòng mà đi nhanh đến bên người thanh niên, xấu xa nói.
Khóe mặt Mộ Thanh Vân có chút run rẩy. Da mặt người này, thật đúng là không phải dày bình thường!……
“Mộ tổng giám đốc, mắt của cậu làm sao vậy? Như thế nào lại giật giật như thế!” Dương Thiên Dương đột nhiên chặn đường Mộ Thanh Vân, biểu tình còn thực sự nghiêm túc, cúi đầu quan tâm nhìn khóe mắt Mộ Thanh Vân. Bộ dáng thâm tình kia, không biết còn tưởng rằng hai người này là người yêu của nhau……
Khóe mắt Mộ Thanh Vân lại một lần nữa run rẩy, môi hơi hơi giật giật. Rồi sau đó nhếch lên, đi qua Dương Thiên Dương. Người này, không chỉ có da mặt dày, mà lại còn bị bệnh thần kinh! Mộ Thanh Vân xem như đã biết, ngoại hiệu ‘Vô thường điên’ trong thương giới là như thế nào mà có!
“A, tôi nói này Mộ tổng giám đốc, cậu đi gì mà nhanh vậy! Mắt của cậu của tật xấu, phải đi chưa ngay đi!” Dương Thiên Dương lại một lần nữa chắn trước mặt Mộ Thanh Vân, biểu tình trên mặt còn vô cùng nghiêm túc!
“Anh mới có tật xấu ý!” Rốt cục, Mộ Thanh Vân nhịn không được mắng một câu. Vội vội vàng vàng chạy vào thang máy, bỏ lại Dương Thiên Dương ở bên ngoài.
Dương Thiên Dương đứng tại chỗ, cười trêu tức…… Thanh Vân tức giận sao? Hay là ghen? Đó không phải là có nghĩa quan hệ của bọn họ trong lúc đó rốt cục có một chút tiến bộ?……
Mộ Thanh Vân vào thang máy xong, đi thẳng lên văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất.
“Khấu, khấu, khấu!” Nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng, Mộ Thanh Vân cầm tư liệu yên lặng đứng chờ!
“Vào đi!” Vài giây sau, từ bên trong truyền đến thanh âm lãnh đạm của Quý Tiêu Dương.
Mộ Thanh Vân cầm tư liệu đẩy cửa đi vào, ở khoảng cách cách bàn làm việc năm bước chân thì ngừng lại, khẽ gật đầu “Sếp!”
“Thanh Vân, có chuyện gì?” Quý Tiêu Dương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Mộ Thanh Vân, thản nhiên hỏi.
“Sếp, đã tra ra người rồi. Hai người này, chính là người của Thất Giác xếp vào!” Mộ Thanh Vân đặt tư liệu trong tay lên bàn làm việc của Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương không xem tư liệu, ngửa người dựa vào lưng ghế phía sau, nhìn Mộ Thanh Vân. “Thanh Vân, cậu cảm thấy việc này thế nào?”
Mộ Thanh Vân nhếch môi, khẽ hạ mi mắt, trên mặt lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, qua ước chừng một phút đồng hồ sau, anh ta chần chờ một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tiêu Dương, nói ra ba chữ “Vòng trong vòng!” (không hiểu lắm:(()
“Vì cái gì lại cho rằng như vậy?” Trên mặt Quý Tiêu Dương vẫn như trước là một bộ biểu tình vân đạm phong khinh. Không nói đồng ý, cũng không nói phản đối!
“Rất rõ ràng!” Mộ Thanh Vân lập tức trả lời! “Sếp, tư liệu này, tôi không cần tốn sức quá nhiều liền tra ra được! Mặc kệ là phương pháp bọn họ được xếp vào, hay là biểu hiện khi được xếp vào, đều quá mức rõ ràng! Hơn nữa……” Mộ Thanh Vân tạm dừng một chút, rồi lại nói tiếp “Sếp, hai người này, căn bản là không có cơ hội chạm vào hợp đồng, lại đừng nói đến chuyện lén sửa chữa nội dung hợp đồng! Cho nên tôi cho rằng, Thất Giác là vòng trong vòng!”
“Kỳ, cậu nói xem?” Quý Tiêu Dương trầm mặc gần một phút đồng hồ, sau đó tầm mắt dừng ở trên người Nam Cung Kỳ bên cạnh.
Nam Cung Kỳ đang cúi đầu xử lý chồng tài liệu ngập đầu, nghe được câu hỏi của Quý Tiêu Dương mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Mộ Thanh Vân, vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình, ngây người hơn mười giây mới mở miệng nói: “Tôi cho rằng tám chín phần mười!”
Quý Tiêu Dương nghe Nam Cung Kỳ nói, thân thể đang dựa vào ghế ngồi thẳng lên, tay nhẹ nhàng gõ lên bàn làm việc, trong phòng im lặng nhất thời vang lên tiếng gõ vào gỗ thanh thúy. “Thanh Vân, cậu chú ý hai người này!” Cách vài giây, Quý Tiêu Dương mới nhàn nhạt nói với Mộ Thanh Vân một câu.
“Ý tứ của sếp là?” Mộ Thanh Vân nghi hoặc nhìn Quý Tiêu Dương. Trong lòng kỳ thật đã đoán được ý của ông chủ mình……
“Chính là suy nghĩ của cậu.” Quý Tiêu Dương cười lạnh nói một câu. Hắn muốn nhìn xem, Kỷ Nguyên này rốt cuộc còn bao nhiêu chiêu nữa…… “Sau khi ra khỏi đây, gọi Vương Tử Mộc vào!” Suy nghĩ sâu xa vài giây, Quý Tiêu Dương nhàn nhạt nói với Mộ Thanh Vân một câu.
“Dạ, tôi biết nên làm thế nào!” Mộ Thanh Vân tinh thần chấn hưng ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa phòng lại. Ở thời điểm đóng cửa, Mộ Thanh Vân thấy được trong góc khuất ở một bên sô pha, có một thiếu niên xinh đẹp tinh xảo đang toàn tâm toàn thân vui vẻ hài lòng ăn bữa sáng, trên mặt toát ra sự thỏa mãn cùng hạnh phúc. Mộ Thanh Vân ngơ ngác nhìn thoáng qua, khóe miệng bất giác cũng giơ lên thành một nụ cười.
Thời điểm đóng cửa lại, anh ta mới lấy lại tinh thần, ý cười nơi khóe miệng rộng thêm vài phần. Em trai của sếp, thật đúng là một đứa nhỏ kỳ lạ.
Dễ dàng liền cuốn hút cảm xúc của người khác!
Không đến hai phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Vào đi!” Quý Tiêu Dương cũng không ngẩng đầu lên, vẫn như trước tập trung xem tài liệu.
“Sếp!” Một thanh niên hỗn huyết (con lai) tóc màu vàng kim, đứng ở cách bàn làm việc khoảng năm bước, khẽ gật đầu với Quý Tiêu Dương.
“Vương Tử Mộc, Tinh Tam bọn họ bên kia tiến triển thế nào rồi?” Cách một phút đồng hồ sau, Quý Tiêu Dương xem tài liệu trong tay xong mới ngẩng đầu, nhìn thanh niên trước mặt.
“Hết thảy đều hoàn mỹ!” Khóe miệng Vương Tử Mộc dương lên thành một nụ cười khẽ nhàn nhạt, môi hé mở, vô cùng tao nhã nói!
“Bên Huyết Minh điều tra thế nào?” Qua vài giây, Quý Tiêu Dương lại mở miệng hỏi.
“Tiến độ tương đối chậm. Luôn ở lúc có được manh mối thì đột nhiên xuất hiện trở ngại!” Vương Tử Mộc nói rất chậm, chứng minh việc này hắn cũng đang rối rắm……
“Cậu là nói, có người cố ý nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta?” Quý Tiêu Dương đứng lên, đi tới một bên lấy ra cái chén, rót một ly nước ấm đặt trước mặt Quý Thần Quang, vỗ nhẹ lưng cậu “Ăn từ từ!” Thanh âm thực ôn nhu, có điểm nhẹ nhàng trách cứ!
“Ân. Sếp, người của Thất Giác, giống như mời sát thủ đến!” Vương Tử Mộc đối với sự ôn nhu khác thường của sếp mình đã muốn trở thành thói quen, cho nên lúc này vẫn là có thể nhìn không chớp mắt trả lời vấn đề của sếp!
“Chuyện khi nào?” Quý Tiêu Dương đứng phía trước Vương Tử Mộc, trong thanh âm mang theo lãnh liệt!
“Đêm qua, tôi nghe tổ trưởng ảnh đường báo cáo!” Khuôn mặt đẹp của Vương Tử Mộc khẽ nhăn lại. Việc này, quá là ngoài ý muốn của hắn……
Quý Tiêu Dương lại một lần nữa trở lại ghế ngồi, tựa đầu dựa vào lưng ghế. Trầm mặc vài giây mới mở miệng nói. “Việc này cứ lưu lại để tôi xử lý. Hết thảy hành động cứ tiếp tục, đừng để lộ ra dấu vết gì!”
“Ân. Tôi đã biết!” Vương Tử Mộc gật đầu thật mạnh. “Sếp, nếu không có việc gì, vậy tôi ra ngoài trước!”
“Ừ.” Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Vương Tử Mộc rời khỏi văn phòng.
Quý Tiêu Dương tựa lưng vào ghế ngồi, trầm mặc một phút đồng hồ rồi mới mở to mắt. “Kỳ, cậu nói xem, Thất Giác sẽ tìm sát thủ ở đâu?”
“‘Đoạt hồn’?” Nam Cung Kỳ suy tư một chút, có chút chần chờ không chắc nói.
“Trụ sở của gã dường như là ở thành phố C đi. Kỳ, đi thăm dò tư liệu của ‘Đoạt hồn’! Khi cần thiết chúng ta cũng có thể phản thủ!” Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng gõ mặt bàn, thanh âm lộ ra một cỗ nhẹ nhàng.
(): ý là đánh lại. hoặc là ra tay trước
“Ân. Tôi lập tức đi!” Nam Cung Kỳ đứng lên ra khỏi văn phòng!
Quý Tiêu Dương ngơ ngác nhìn thoáng qua phong cảnh ngoài cửa sổ, lấy di động ra. “Mạc Dương, bên anh có tin tức gì không?”
“Tiêu Dương, tôi vừa mới định gọi điện thoại cho cậu. Thủ hạ của tôi đều đã điều tra rồi. Từng có một đoạn thời gian, Kỷ Nguyên ở thành phố X ngây người thật lâu! Hơn nữa hành động cũng rất lớn!” Mạc Dương không nhanh không chậm nói.
Suy nghĩ trong đầu Quý Tiêu Dương chuyển thật nhanh “Mạc Dương, anh là nói, tổng bộ mới của Kỷ Nguyên có thể ở thành phố X?”
“Không xác định. Chỉ là đoán mà thôi!” Mạc Dương trầm mặc một chút mới mở miệng nói.
“Ân. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chú ý! Đúng rồi, Mạc Dương, Tiểu Cửu đi Pháp. Hình như cậu ấy có phiền toái gì đó, có thể tra được không?” Khi Quý Tiêu Dương sắp ngắt điện thoại thì đột nhiên nghĩ tới chuyện của Tiểu Cửu.
“Pháp? Này…… Khả năng có chút phiền phức. Tôi đi xem xem!” Mạc Dương chần chờ vài giây mới trả lời.
“Được.” Quý Tiêu Dương nói một tiếng, liền ngắt điện thoại. Nhìn di động, đáy mắt xuất hiện lãnh ý thâm trầm nhè nhẹ…… Thất Giác này thật đúng là ứng với câu nói kia: Thỏ có ba chỗ trú…… Ngươi đã có nhiều chiêu như vậy, ta liền lấy tĩnh chế động! Để nhìn xem, Kỷ Nguyên ngươi đến tột cùng có thể làm ra bao nhiêu chuyện!
PS: háo hức với quả music bank in Hanoi nên mãi k edit xong=)) ta phải báo luôn là có thể ngày mai sẽ k có chương mới sớm để cho các nàng đọc vì đi xem music bank nên có thể sẽ về muộn k có thời gian edit. xin lỗi các nàng trước cúi đầu
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
18 chương
68 chương
32 chương
11 chương
17 chương
312 chương
56 chương