Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 139
“Hai đứa, đây là đang làm cái gì?” Quý Tiêu Dương đẩy mạnh của phòng, liền nhìn thấy hình ảnh Quý Thần Quang cùng Nam Cung Cửu gắt gao ôm nhau.
“Anh hai, Kỳ, các anh đã trở lại!” Nghe được thanh âm Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang buông Nam Cung Cửu ra, nhìn về phía Quý Tiêu Dương đang đứng ở cửa.
“Ân!” Quý Tiêu Dương đi tới bên người Quý Thần Quang, nhìn hồn đồn trên mặt bàn, đáy mắt có ý cười thản nhiên “Thần Thần đói bụng sao?”
“Có chút!” Quý Thần Quang ngồi vào trong lòng Quý Tiêu Dương, sờ sờ bụng mình! “Anh ơi, chúng ta đi ăn hồn đồn đi. Hương vị tuyệt lắm!” Ánh mắt sáng trong suốt nhìn Quý Tiêu Dương. Vừa mới ăn mười cái, bất quá nghiện rồi, cảm giác càng ăn càng muốn ăn thêm……
“Được, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi. Bất quá hồn đồn này nhưng thật ra là lần đầu tiên nghe nói, Thần Thần, sao lại nghĩ muốn ăn nó?” Quý Tiêu Dương nghịch nghịch tóc Quý Thần Quang, không chút để ý hỏi. Nhìn thế này hình như là ở trong một quán nhỏ…… Kỳ thật ở trong lòng Quý Tiêu Dương, đối với những quán nhỏ này nọ có điểm phản cảm! Cũng không biết vệ sinh như thế nào, vạn nhất Thần Thần ăn vào rồi đau bụng……
“Em vừa rồi ở trong văn phòng kêu đói. Cửu mua cho em. Không nghĩ tới thứ này ăn ngon lắm. Em càng ngày càng muốn ăn!” Quý Thần Quang chép chép miệng, vẻ mặt tham ăn! Miệng cười hì hì, hai lúm đồng tiền nho nhỏ cũng xuất hiện.
Nghe Quý Thần Quan gnói, ánh mắt Quý Tiêu Dương không dấu vết nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu ở bên cạnh, giống như không chút để ý hỏi một câu “Cửu, có phải gặp được chuyện gì hay không?”
Quý Thần Quang hơi hơi trầm mặc một giây. “Không có a, anh hai như thế nào lại hỏi như vậy?” Cửu giống như không muốn cho những người khác biết chuyện kia…… Vậy cậu trước hết không nói. Chờ có thời gian hỏi lại suy nghĩ của Cửu xem! Bởi vì chuyện này Cửu giống như rất không vui, không biết vì cái gì……
“Không có gì. Thần Thần không phải đói bụng sao? Đi, anh hai mang em đi ăn!” Vừa rồi Quý Thần Quang hơi hơi chần chờ, toàn bộ đều được Quý Tiêu Dương xem ở trong mắt, trong lòng có điểm không biết tư vị. Cửu cùng Thần Thần gạt hắn cái gì? Vì cái gì hai đứa nó lại gắt gao ôm nhau như thế?……
“Được, em vừa ăn đã nghiện. Hiện tại miệng vẫn còn nhớ đến nó!” Quý Thần Quang cười đến vui tươi hớn hở nhảy ra khỏi ôm ấp của Quý Tiêu Dương. Chạy đến trước cửa, đối với Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ vẫn ngồi trên ghế hô một câu “Cửu, Kỳ, đi, đi ăn hồn đồn đi!” Một bên nói, một bên còn vẫy hai tay của mình, bộ dáng thực hưng phấn!
Quý Tiêu Dương đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, khóe miệng cười càng thêm ôn nhu! Thần Thần tiểu gia hỏa này, vừa nói đến ăn liền tinh lực dư thừa!
“Đi thôi, tôi cũng muốn nếm thử một chút xem tại sao Thần Thần cứ khen ngon như vậy!” Nam Cung Kỳ đứng lên, vừa đi vừa nói, Nam Cung Cửu vẫn như trước lẳng lặng đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, trầm mặc không nói gì!
“Ân. Anh hai cùng Kỳ lẻn đi đi!” Quý Thần Quang ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt giảo hoạt!
“Em đúng là, mưu ma chước quỷ là nhiều!” Quý Tiêu Dương vươn tay nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang. Thần Thần, thật sự rất là đáng yêu!
“Quý tổng, ngài đây là đi ăn cơm sao?” Một thanh âm truyền đến từ xa xa.
Quý Tiêu Dương dừng bước, liếc mắt một cái nhìn lại. Là tổng tài của tập đoàn Thiên Dương, Dương Thiên Dương cùng thư kí và trợ lý của anh ta!
“Ân. Dương tổng cũng vậy sao?” Quý Tiêu Dương thản nhiên cười nói.
“Đúng, làm việc đến trưa, đã sớm đói bụng. Quý tổng, chúng ta đi ăn cùng nhau thế nào?” Dương Thiên Dương rất hào sảng (thoải mái) đi tới phía trước Quý Tiêu Dương, vươn tay vỗ vỗ bờ vai hắn!
Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút, cười xin lỗi “Không được, buổi tối tôi lại mời Dương tổng ăn cơm được không?”
“Này không thành vấn đề! Nếu Quý tổng giữa trưa có hẹn, vậy thì buổi tối cũng được!” Dương Thiên Dương cười to nói, ánh mắt dừng trên người Quý Thần Quang ở bên cạnh, hơi có chút ngây người. “Vị này là……”
“Em trai của tôi! Quý Thần Quang!” Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút mới trả lời vấn đề của Dương Thiên Dương!
“Nga, hóa ra là nhị thiếu gia. Nếu nhị thiếu gia buổi tối không có việc gì, vậy thì nể mặt đến cùng nhau ăn bữa cơm đi?” Ánh mắt Dương Thiên Dương sáng quắc nhìn Quý Thần Quang. Sách…… Không nghĩ tới, em trai Quý Tiêu Dương, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy! Thật đúng là ứng với câu nói: Phong hoa tuyệt đại! (miêu tả vẻ đẹp: vô cùng đẹp)
Quý Thần Quang kéo kéo tay áo Quý Tiêu Dương. Không biết nên làm cái gì bây giờ. Cậu không thích người đàn ông này, ánh mắt của anh ta nhìn mình hảo bá đạo……
Từng động tác nhỏ nhất của Quý Thần Quang đều bị Dương Thiên Dương xem ở trong lòng, ý cười nơi khóe miệng càng sâu. Tầm mắt chuyển dời đến Quý Tiêu Dương “Nhị thiếu gia, giống như rất hướng nội!”
“Ân. Em ấy quả thật là không quá thích nói chuyện cùng với người xa lạ!” Quý Tiêu Dương không dấu vết ngăn trở ánh mắt của Dương Thiên Dương.
“Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm liền quen thuộc. Quý tổng ngài nói có đúng không?” Dương Thiên Dương tựa hồ cũng chú ý tới mình nhìn người ta chằm chằm như vậy có ảnh hưởng không tốt liền thu hồi tầm mắt.
“Anh ơi, em đói bụng!” Quý Thần Quang kéo kéo tay áo Quý Tiêu Dương, nhàn nhạt nói một câu. Cứ theo cái đà này, không biết còn phải nói bao lâu……
Quý Tiêu Dương cười xin lỗi với Dương Thiên Dương. “Dương tổng, chúng tôi đi trước!” Nói xong liền nắm lấy tay Quý Thần Quang, cùng Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu đi vào thang máy.
Dương Thiên Dương cười cười cũng theo vào. “Cùng nhau đi! Vừa vặn chúng tôi cũng đang đói!”
Quý Thần Quang không chút dấu vết nhíu mi. Người đàn ông này, đứng ở bên người cậu, càng ngày càng dán sát vào…… Đáng giận! Tay Quý Thần Quang nắm chặt lại!
“Tuổi của Thần Quang nhìn giống như không lớn lắm!” Im lặng một hồi, Dương Thiên Dương đột nhiên mở miệng nói một câu. Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Quý Thần Quang vừa vặn chỉ tới ngực mình.
“Không cần anh quan tâm!” Quý Thần Quang phát hỏa! Người đàn ông này, được một tấc lại muốn tiến một thước, càng ngày càng dán sát vào mình…… Trực tiếp chui vào trong lòng anh hai bên cạnh. Học câu nói của Linh Thiên Nhiễm, lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Thiên Dương.
(): thật sự là Linh Thiên Nhiễm làm hỏng Thần Thần rồi. toàn những câu nói mà không thể dịch nổi. đành chém bừa:(( bản gốc là ‘关你鸟事!’ – ‘quan ngươi điểu sự’. có nàng nào biết thì cmt chỉ giúp ta với:3
Dương Thiên Dương sửng sốt một chút…… Rõ ràng là không hiểu được Quý Thần Quang nói vậy là có ý tứ gì.
Quý Tiêu Dương cảm giác được Thần Thần tức giận, thản nhiên nhìn thoáng qua Dương Thiên Dương bên cạnh! “Dương tổng, tính tình Thần Thần có chút thiếu kiên nhẫn, tốt nhất đừng chọc em ấy!”
“A……” Dương Thiên Dương sửng sốt nửa giây mới lấy lại tinh thần, có chút mất tự nhiên nói “Trẻ con luôn sẽ có điểm phản nghịch! Không có việc gì, tôi sẽ không để trong lòng!” Quý Thần Quang này tính khí thật mãnh liệt……
Quý Thần Quang bĩu môi. Mẹ kiếp……
“Đi thôi, Thần Thần. Đến rồi!” Cửa thang máy tự động mở ra, Quý Tiêu Dương buông Quý Thần Quang trong lòng ra, ôn nhu nói một câu.
“Cửu, đi đường nào?” Quý Thần Quang xoay người hỏi Nam Cung Cửu phía sau. Quán bán hồn đồn này, cậu cũng không biết đường đi như thế nào……
“Quý tổng, mọi người đây là chuẩn bị đi nơi nào dùng cơm thế?” Dương Thiên Dương lại tiếp tục mặt dày mày dạn đi lên, cười mị mị hỏi!
“Không phải việc của anh!” Quý Thần Quang chính là xem không vừa mắt Dương Thiên Dương. Không đợi anh hai trả lời cậu đã tuôn ra một câu thô tục! Còn cho anh ta ta thêm một cái liếc mắt lạnh lùng!
(): thô tục là vì bản gốc của nó là 关你屁事 – quan ngươi đánh rắm. GG dịch là ‘không phải việc của anh’=))
“Nhị thiếu gia giống như không muốn nhìn thấy tôi!” Dương Thiên Dương sờ sờ mũi nhìn Quý Tiêu Dương, nói một câu.
Quý Tiêu Dương thản nhiên nhìn thoáng qua Dương Thiên Dương, cư nhiên còn nghiêm túc gật gật đầu “Đúng vậy!” Nói xong liền đuổi theo Quý Thần Quang, lưu lại một mình Dương Thiên Dương đang ngây người……
“Anh hai, anh sẽ không trách em chứ?” Cảm giác phía sau đã không còn cái tên mặt dày kia nữa, Quý Thần Quang mới yếu ớt nhìn Quý Tiêu Dương, yếu ớt hỏi một câu.
Quý Tiêu Dương vươn tay xoa xoa đầu Quý Thần Quang “Không có việc gì. Thần Thần cao hứng là tốt rồi!” Kỳ thật trong lòng hắn đang cười rất vui. Thần Thần thật đáng yêu……
“Chờ, chờ một chút!” Quý Tiêu Dương vừa mới buông tay vuốt tóc Quý Thần Quang ra, ở đằng sau Dương Thiên Dương vừa lấy lại tinh thần đang vội vội vàng vàng đuổi theo.
“Anh tới làm gì?” Giọng điệu của Quý Thần Quang rất không tốt, ánh mắt rất lạnh!
“Tôi đột nhiên phát hiện, không biết nên đi nơi nào ăn cơm trưa!” Dương Thiên Dương vẻ mặt vô lại nói. Trong lòng lại nghĩ, Thần Quang này càng nhìn càng thấy thú vị……
“Ngu ngốc!” Quý Thần Quang lạnh lùng ném lại hai chữ. Trực tiếp nắm lấy tay Quý Tiêu Dương, đi theo phía sau Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ. Không thèm quản đến người phía sau kia.
Thư kí cùng trợ lý của Dương Thiên Dương ở phía sau, mặt đầy hắc tuyến (cái mặt này nè: ==”)…… Tổng tài hôm nay bị cái gì kích thích vậy?…… Không phát hiện ra Quý nhị thiếu gia người ta rất rõ ràng chán ghét anh ta sao?
“Thú vị. Tôi thích!” Dương Thiên Dương nhạc điên nhạc điên (vui vẻ), chậm rì rì đi theo phía sau Quý Thần Quang.
“Chính là nơi này!” Nam Cung Cửu đứng trước cửa một quán ăn nhỏ, thản nhiên nói với Quý Thần Quang.
Ánh mắt Quý Tiêu Dương đảo quanh bốn phía một vòng. Trong lòng không thể nói là vừa lòng nhưng cảm thấy cũng được. Tối thiểu là cửa quán này quét tước rất sạch sẽ. “Vào đi thôi!” Nắm tay Quý Thần Quang liền đi vào quán ăn nhỏ, tìm một bàn bốn người sạch sẽ ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống liền có người phục vụ cầm thực đơn đi tới “Xin hỏi bốn vị muốn ăn món gì ạ?”
“Một bát hồn đồn, một cái bánh bao thịt lợn nấm hương! Anh hai, anh muốn ăn cái gì?” Quý Thần Quang gọi xong, đưa thực đơn vào tay Quý Tiêu Dương ở bên cạnh.
Quý Tiêu Dương cầm thực đơn trực tiếp đưa cho Nam Cung Cửu “Những gì Thần Thần vừa gọi, hai phần!”
“Chúng tôi bên này cũng thế!” Nam Cung Cửu dùng ánh mắt hỏi ý kiến Nam Cung Kỳ, thấy anh không nói gì liền gọi giống như Quý Thần Quang!
“Được, lập tức sẽ đưa lên, xin hãy chờ một lát!” Người phục vụ cầm thực đơn đi vào phòng bếp.
Dương Thiên Dương đứng ngoài quán, biểu tình rối rắm…… Đường đường Quý đại tổng tài, như thế nào lại đến loại địa phương này ăn cơm…… Anh ta có bệnh khiết phích (bệnh sạch sẽ) rất nghiêm trọng a……
“Anh ơi, đã lâu rồi em chưa ăn sủi cảo anh làm!” Đôi mắt to tròn sáng trong suốt của Quý Thần Quang nhìn Quý Tiêu Dương. Lễ mừng năm mới năm ngoái anh hai đã từng làm cho cậu ăn, bây giờ lại sắp đến năm mới rồi, thời gian qua thực mau……
“Chờ mọi việc đợt này xong xuôi, em muốn ăn cái gì thì anh hai làm cái đó!” Quý Tiêu Dương vươn tay, sủng nịch nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang!
“Dạ!” Quý Thần Quang cười tươi như hoa! “Cửu, Kỳ, lễ mừng năm mới năm nay chúng ta cũng không trở về nữa. Ở thành phố C luôn có được không?”
“Anh không thành vấn đề!” Nam Cung Kỳ cười ôn hòa, thanh âm cũng ôn hòa. Dùng bốn chữ để nói thì chính là: Ôn nhuận như ngọc! Hiện tại đã ở bên Tiểu Cửu rồi, anh có trở về cũng không có ý nghĩa gì nữa……
(): ấm áp ôn nhu như ngọc
“Cửu khẳng định cũng không thành vấn đề.” Quý Thần quang cười đến giống như trộm vậy!
“Quý tổng, cẩn thận!” Dương Thiên Dương đang đứng do dự ở ngoài của đột nhiên bị một đạo ánh sáng kích thích mắt. Sau đó anh ta liền nhìn thấy ở trên mái nhà đối diện, cư nhiên có một người đang cầm một khẩu súng ngắm thẳng về phía Quý Tiêu Dương…… Dưới tình thế cấp bách, Dương Thiên Dương cũng bất chấp cái gì khiết phích hay không khiết phích, trực tiếp vọt vào trong quán ăn, đối với Quý Tiêu Dương điên cuồng gào thét. Còn chưa có nói xong, chỉ thấy một viên đạn xé ngang không khí mà đến……
Khi nghe thấy thanh âm của Dương Thiên Dương, Quý Tiêu Dương cũng cảm nhận không khí xung quanh một chút, khi ý thức được nguy hiểm nhàn nhạt, liền ôm lấy Quý Thần Quang vọt sang một bên…… Nam Cung Cửu cũng ôm lấy Nam Cung Kỳ. Cơ hồ là trong nháy mắt bọn họ tránh ra, cái bàn mà bọn họ vừa ngồi lập tức sập xuống……
PS: thực sự là chưa có cái chương nào tốn sức như cái chương này:(( còn phải lặn lội đi tìm bản raw cùng với sử dụng mọi phương tiện để dịch:(( và cũng xin lỗi các nàng về sự chậm trễ
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
18 chương
68 chương
32 chương
11 chương
17 chương
312 chương
56 chương