Độc Cô Chiến Thần

Chương 72 : Xác nhận quân công.(3)

- Sau đây là danh sách tuyên bố thăng cấp. Tên Thiếu tá tính cách hào hứng vừa nói xong, toàn trường một trận yên tĩnh, mọi người dựng thẳng tai lên. Hắn quét mắt nhìn mọi người đầy vẻ đắc ý, sau đó mới chậm rãi đọc: - Đội trưởng đại đội 5 Thiếu úy Khang Tư - Lôi Luân Đặc, chém được hai gã Thiên phu trưởng Phi Mục Kỳ Minh quốc Tinh Tự kỳ, quân hàm thăng 1 cấp; chém được một thiếu chủ Tinh Tự kỳ Phi Mục Kỳ Minh quốc, quân hàm thăng 1 cấp; suất lĩnh quân đội bôn ba vạn dặm đi qua Phi Mục Kỳ Minh quốc, quân hàm thăng 1 cấp; chúc mừng ngài, Thiếu tá Khang Tư. Hiện tại chỉ là lúc thông báo mà thôi, phải chờ một thời gian dài. Đến khi quân công trải qua ghi chép, xuất hiện trong hồ sơ cá nhân ở Quân bộ, lúc này mới tính là thật sự thăng cấp hoàn tất, lúc đó mới được phát quân hàm xuống, tiền lương và quyền lực mới được đề cao tương ứng. Khang Tư đối với việc thăng chức Thiếu tá cũng không có vui vẻ gì, chỉ là khi tiếp nhận hư hàm thì nói vài câu mà thôi. Ngược lại 5 tên thân vệ vẻ vui mừng hiện rõ trên gương mặt, nhao nhao nhìn trên vai Khang Tư, quân hàm Thiếu tá hai sợi kim tuyến ngang qua một con ngân ưng. Duy làm họ bất mãn, chính là quân hàm này của Khang Tư chỉ là hư hàm, hơn nữa dù là không có gì bất ngờ, ít nhất cũng phải cuối năm tổng kết, Quân bộ mới phát ra quân hàm chính thức. Ngoại trừ Khang Tư nhảy 3 cấp liên tiếp thu được quân hàm Thiếu tá ra, đa phần những người khác đều được thăng liền 2 cấp, trong đó còn có không ít người chỉ thăng 1 cấp. Nhưng dù là vậy, những người còn sót lại của đại đội 5 tất cả đều đã thành sĩ quan, có mấy người tăng thành Thiếu úy, như Kiệt Lạp Đặc thì trở thành Trung úy. Chỉ có điều kỳ quái là hai tên Thiếu tá mang danh ban phát quân hàm cùng các quan tướng đương trường, tất cả đều coi việc quy phạm quân lệnh tự ý rời quân doanh như không tồn tại. Hành động này của bọn họ, càng khiến cho những người đại đội 5 như Âu Khắc đều cho rằng Kiệt Lạp Đặc bám chân những người có địa vị cao. Nhưng mà 5 thân vệ xuất thân nô bộc, dựa theo quân công tối thiểu cũng là một hạ sĩ, nhưng không biết là hai Thiếu tá kia cố ý hay sao, chỉ để cho 5 người bọn họ khôi phục tự do, cũng chỉ gán thêm cái quân hàm binh nhì. Vốn Khang Tư còn muốn đứng ra giải thích một chút, nhưng bị bọn Âu Khắc ngăn cản, đối với bọn họ mà nói, quân hàm mình cao thấp hoàn toàn không quan trọng. Các binh sĩ tuy rằng còn có chút không hài lòng, dù sao bọn họ cũng nghĩ quân công mình vẫn bị giảm trừ không ít, nhưng đây là xác nhận quân công chính thức, có ý kiến thì thế nào? Ngược lại chỉ thiệt bản thân, thôi thì quên đi. Thấy công bố quân hàm đã kết thúc, viên Trung tướng dẫn đầu mấy Thiếu tướng, lập tức nhiệt tình bắt chuyện với ba vị sĩ quan cấp tá tới từ kinh thành, mời đến bản doanh sư đoàn nghỉ chân vài ngày. Những chiến sự anh dũng của đại đội 5 Khang Tư, sớm bị bọn họ ném qua một bên không lý tới nữa. Lai Ôn Tư Khắc thịnh tình khó từ gật đầu đồng ý, mà lúc hai tên Thiếu tá đồng ý, cũng nói với Khang Tư: - Thiếu tá Khang Tư, bởi ngươi hiện tại không có nhiệm vụ tác chiến, cho nên mời lập tức đi tới Đế đô, đợi nhận đất phong thưởng. Vốn dựa theo quy củ xưa, chỉ có thu được thực hàm mới được nhận đất phong, chỉ là người sau khi được phong hư hàm, đa phần đều tác chiến trên chiến trường. Hơn nữa hiệu suất công tác của quân bộ cực kỳ chậm chạp, chờ xác nhận quân hàm chính thức xong, Hội nghị ngự tiền khai mạc thảo luận ban thưởng khối đất phong nào, người được phong thưởng thường đã sớm chết trận sa trường rồi. Cho nên vì không để xảy ra trường hợp người được phong thưởng đến chết cũng không nhìn thấy được mảnh đất có thể truyền lại cho con cháu: nên từ lâu đã cải tổ lại thành ra hư hàm cũng có thể được sắc phong đất thưởng. Các sĩ quan cấp tá ở đây, bao gồm cả Lai Ôn Tư Khắc đều lộ vẻ nhớ lại chuyện cũ mà sợ. Bởi bọn họ đều biết đợi đến khi được sắc phong lãnh địa, là một chuyện phi thường thống khổ. Tuy rằng Hội nghị ngự tiền hiệu suất công tác cao hơn so với Quân bộ, nhưng cũng không cao bao nhiêu, hơn nữa Hội nghị ngự tiền hoàn toàn không có cửa sau cho ngươi lo lót, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi. Nếu như có thể nhận được đất phong tốt, vậy thì không sao cả, chỉ là ngẫm lại bè đảng đám thành viên Hội nghị ngự tiền kia, sẽ không có khả năng phong thưởng chỗ địa phương tốt cho sĩ quan, cho nên tự hiểu đất phong sắp được thụ hưởng không có bao nhiêu mong đợi. Có thể nói sĩ quan lãnh đất phong, tuyệt đối là một sự dày vò thống khổ không thể nào tránh né được. Tuy rằng không rõ lắm vì sao trên mặt các sĩ quan bỗng nhiên xuất hiện thần sắc cổ quái như thế, nhưng Khang Tư không lưu ý, chỉ là nhìn hai Thiếu tá hỏi: - Ta tự mình một người đi Đế đô? Hai thiếu tá mỉm cười: - Đương nhiên không, ngươi có thể mang theo tài vật tư nhân, thân vệ của ngươi, lính hầu của ngươi cùng đi. Nhưng phải nhớ kỹ, hộ vệ của ngươi cũng chỉ có 130 người mới được phép mang theo vũ khí, những người hầu khác tuyệt đối không thể mang theo vũ khí đi vào Đế đô. Hãy nhớ kỹ điểm này, không thì đừng trách chúng ta không nhắc nhở ngươi. Nghe nói như thế, đám sĩ quan cấp tá đều cười hà hà nhìn Khang Tư, lại nhìn hơn 600 lính hầu. Trên mặt hiện rõ vẻ mừng trên tai họa của người khác. - Uy Kiệt, tại sao sắc mặt mấy sĩ quan kia là lạ vậy? Tương Văn hỏi Uy Kiệt bên cạnh. Uy Kiệt tràn đầy nghi hoặc nói: - Ta cũng không biết, lẽ nào bọn họ cho rằng các lính hầu này trái với quy định, khiến đại nhân rước lấy phiền phức? Chuyện này không có khả năng mà, nói thế nào kỷ luật bọn họ đều nghiêm minh, chỉ cần đại nhân lên tiếng, bọn họ căn bản sẽ không làm ngược lại. Lai Ôn Tư Khắc không thể nhắc nhở thẳng thắn, hắn quanh co lòng vòng nói: - Khang Tư, ngươi chuẩn bị dẫn bao nhiêu người đi Đế đô? Ngài Trung tướng có thể đưa cho ngươi giấy thông hành, nên nhớ trong lúc chờ đợi sắc phong lãnh địa, ngươi phải tự mình phụ trách phí dụng sinh hoạt hằng ngày của các tùy tùng mình. Không biết Khang Tư có nghe rõ ý tứ trong lời này không, hay là vẫn không để ý, lại trực tiếp nói: - Các thân vệ và lính hầu. Lai Ôn Tư Khắc ngẩn người, Khang Tư này lúc nào biến thành ngốc như thế? Không phải đã nói cho hắn phải tự mình phụ trách phí sinh hoạt cho thủ hạ, sao còn mang theo một đám người nhiều như vậy? "Không nói hiện giờ ngươi còn là Thiếu tá hư hàm, dù là quân hàm chính thức thì thế nào? Một Thiếu tá quân lương mỗi tháng chỉ có 65 kim tệ, có thể nuôi được bao nhiêu người? Hơn nữa, phiên hiệu đội quân ngươi ở xa ngoài ngàn dặm, muốn quân lương đi đâu lấy! Lẽ nào ngươi ở trên thảo nguyên vơ vét được một khoản?" Tương Văn thông minh đương nhiên hiểu rõ lời Lai Ôn Tư Khắc nói, hắn len lén kéo ống tay áo Khang Tư, chỉ là sau khi thấy Khang Tư khẽ lắc đầu, hắn cũng không lưu ý tiếp mặt này nữa. Mà Âu Khắc vẫn một bộ dáng như trước, đứng yên một bên không hé môi. Về phần Lôi Đặc, Lôi Khải, Uy Kiệt ba người này, lại chỉ biết ngây ngốc ở yên tại chỗ, huyễn tưởng cuộc sống trở lại Đế đô, tuy rằng bản thân chỉ là một binh nhì, nhưng thế nào cũng là quân chính quy, không còn là nô bộc nữa. Khang Tư sao lại không biết ý của Lai Ôn Tư Khắc chứ? Chỉ là hắn biết nếu hắn chỉ chọn riêng ra danh sách 130 hộ vệ, các lính hầu còn lại, khẳng định sẽ bị sư đoàn tỉnh Văn Tây này tiếp thu, sư đoàn địa phương tiếp thu họ xong sẽ làm gì, nghĩ là biết ngay. Nếu như họ đã đầu nhập vào mình, như vậy bản thân phải có trách nhiệm dẫn bọn họ đi tiếp. Đừng xem bình thường Khang Tư cái gì cũng không quan tâm, nhưng với tính cách của hắn: chỉ cần dựa vào hắn, hắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nếu như không cần hắn, hắn sẽ lẳng lặng ra đi. Giống như hắn thi hành luật thời chiến, trở thành chủ quan đại đội 5, đã vắt hết óc dẫn đại đội 5 an toàn trở về, mà đại đội 5 đồng loạt tỏ vẻ không tiếp nhận hắn chỉ huy, vậy hắn lập tức buông bỏ bọn họ, để bọn họ tùy ý tự sinh tự diệt. Tính cách như vậy, đã khiến hắn có thể bình tĩnh đối đãi với người đã vứt bỏ mình. Chuyện phản bội mình như vậy, đổi lại là người khác, nếu không phải hận bản thân hận trời trách đất, chỉ sợ chính là mắng cha chửi mẹ kẻ khác, lại còn cả ngày nghĩ đến chuyện báo thù rửa hận. Thấy Lai Ôn Tư Khắc còn muốn nói, Lữ đoàn trưởng số 1 nói với Sư đoàn trưởng vài câu, Sư đoàn trưởng nhận nhiệm vụ đứng ra nói: - Nếu Thiếu tá Khang Tư quyết định như thế. Vậy không thành vấn đề, bản quan sẽ cấp cho ngươi chứng minh, đồng thời cũng trả lại vũ khí cho ngươi. Nói xong, liền viết một tờ công văn, đồng thời nhanh chóng lấy con dấu sư đoàn ấn xuống. Nhìn thấy thế, Lai Ôn Tư Khắc cũng không nói gì nữa, dù sao nếu như Khang Tư khốn cùng thất vọng, tin rằng ngài nguyên soái sẽ không ngồi yên không lý tới. Cứ như vậy, ba vị quý khách kinh thành Lai Ôn Tư Khắc, ở lại tỉnh Văn Tây hưởng thụ mấy ngày phong lưu nơi tái ngoại. Khang Tư thì nộp lên trên vật tư và tư kim còn dư lại của đại đội. Xong hắn mang theo 5 tên thân vệ, 600 lính hầu, 5 tên thú y, 100 mã phu, một con hắc lang, một tên Lưu Bân mặt mày cáu bẩn, 7000 con chiến mã, 20 con thiên lý mã, 150 chiếc xe ngựa to lớn bên trong chứa đầy vật tư, lên đường đi tới Đế đô. Lúc Khang Tư đi, ngoại trừ 25 binh hậu cần lưu luyến không rời ra, các binh sĩ khác đều bị sĩ quan áp chế không tới đưa tiễn. 25 người đưa tiễn 700 người cùng một số lớn xe ngựa chiến mã, cảm giác rất là quái dị. Về phần ba người Lai Ôn Tư Khắc, cũng không lo lắng Khang Tư người được xác nhận quân công, lại tới Đế đô trước cả người đi xác nhận quân công, bởi vì Khang Tư đi đường mang theo tới hơn 150 chiếc xe ngựa cùng 7000 chiến mã, hỗn loạn như vậy có thể đi nhanh cỡ nào? Cho nên vẫn cứ an tâm hưởng thụ chiêu đãi của sư đoàn địa phương. Đến khi ba người Lai Ôn Tư Khắc phải trở về Đế Đô, gã Thiếu tá đọc lệnh thăng cấp kia dưới sự chứng kiến của Sư đoàn trưởng, lần thứ hai tuyên đọc một phần điều lệnh, các binh sĩ đại đội 5 còn sót lại dựa theo biên chế tiểu đội, bị phân tán vào trong quân đồn trú ở quanh tỉnh Văn Bắc, mà 25 binh hậu cần càng thảm hại hơn, trực tiếp án theo biên chế đội ngũ điều đến các đơn vị đồn trú. Các binh sĩ đại đội 5 tùy rằng không tình nguyện, nhưng đây là quân lệnh chính quy, tuyệt đối không phải đồ giả, hơn nữa quân đoàn 20 đã sớm bị chia cắt loạn xạ, căn bản không có người thu lưu bọn họ, bọn họ đành chịu chỉ còn cách tuân lệnh đi theo con đường chinh chiến của mình. Tin rằng không tới bao lâu, bọn họ sẽ hoàn toàn tiêu thanh biệt tích.