Độc Cô Chiến Thần
Chương 350 : Đại cục đã định (P1)
Ở thời điểm người trong thiên hạ đều ồn ào huyên náo vì công báo của Khang Tư: Khang Tư đã tự lên ngôi vị minh chủ Liên minh thống nhất, đang triệu tập văn võ trọng thần trực thuộc dưới trướng.
Văn võ đại thần được triệu tập đến dự hội nghị, trên đường liền quan sát người cùng đi bên cạnh mình, nhìn thấy đều là nhân tài văn võ kiệt xuất trong hệ thống của Khang Tư, không khỏi tim đập thình thịch.
Chẳng lẽ điện hạ chuẩn bị đề bạt đám người mình? Tuy nhiên số người này cũng quá nhiều đi? Cho dù muốn đề bạt cũng không có khả năng trong một lúc đề bạt nhiều người như vậy, phỏng chừng là có nhiệm vụ trọng đại gì cần phải phân phối đây.
Nghĩ vậy, các đại thần văn võ cũng có phần giảm nhiệt huyết trong lòng xuống.
Tuy nhiên trên đường đi những đại thần văn võ lại thấy mấy người đại biểu thành viên thế lực liên minh, không khỏi đều nhíu mày: Hội nghị của hệ thống nhà mình, mấy tên ngoài hệ thống này như thế nào lại chạy tới góp náo nhiệt vậy?
Mấy người đại biểu liên minh cũng là đầy bụng buồn bực, Khang Tư sao lại gom cả bọn họ triệu tập cùng chung với người trong hệ thống Khang Tư làm gì? Bên người đều là người ngoài, quả thật không làm sao thoải mái được.
Tiến vào phòng hội nghị, đập vào mắt chính là: Ngay chính giữa phòng treo một tấm bản đồ thật lớn tới mấy trăm thước vuông, được may ghép từ mấy chục miếng da trâu trắng, do chế đồ sư cao cấp vẽ ra.
Chỉ thấy núi non sông nước trên bản đồ đều được vẽ giống y như thật, hơn nữa mặt trên dầy đặc vô số đường xá thành trì thôn trang. Một vài người biết nhìn phương hướng lập tức nhận ra đây là địa hình bản đồ đế quốc cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ!
Các đại thần kiến thức rộng rãi đều líu lưỡi không nói nên lời! Đương nhiên bọn họ cũng nghe nói qua ở đế đô đế quốc cất giữ bản đồ toàn quốc, tuy rằng không có thấy qua, nhưng cũng biết trên bản đồ đó ghi chép tất cả quận thành, thành trì đế quốc, cùng với địa hình đường giao thông nối liền các thành trì này. Có thể nói là bản đồ tinh xảo chi tiết nhất hiện nay.
Thế nhưng khi nhìn đến bức địa đồ này ngay cả dãy núi con sông thôn trấn trọng yếu, tất cả thành trì giao thông yếu đạo đều được ghi chép rõ ràng, mọi người mới biết tấm bản đồ trân quý của đế đô so ra kém xa tấm bản đồ này.
Thực không biết điện hạ cho làm tấm bản đồ này hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực và thời gian đây!
Tuy nhiên tâm tình các đại thần lại nóng hừng hực lên lần nữa, bởi vì có tấm bản đồ kỹ càng tỉ mỉ đáng sợ này, như vậy tung hoành ngang dọc khắp đế quốc cũng chỉ là trong lòng bàn tay mà thôi. Còn mấy đại biểu kia đều hai mắt sáng rực, suy nghĩ xem mình có nên thay thế lực nhà mình thỉnh cầu Khang Tư cho phép sao lại một tấm bản đồ như vậy hay không.
Sắc mặt Khang Tư đương nhiệm Minh chủ Liên minh thống nhất cũng không tươi tắn hồng hào như trong tưởng tượng của mọi người, ngược lại trên nét mặt hằn lên vẻ âu lo, thỉnh thoảng lại nhíu mày đủ để cho thấy sự tình khẩn cấp rồi!
Trong đầu các đại thần có ý nghĩ như vậy, lập tức tự kiềm chế chậm lại động tác, cũng không dám bàn bạc trao đổi gì với nhau. Toàn bộ bầu không khí trong phòng hội nghị lập tức khẩn trương lên; các đại biểu lại run sợ trong lòng, hết sức lo sợ Khang Tư đột nhiên cho biết muốn lên ngôi Hoàng đế, vậy thì đám người mình đây quá xui xẻo rồi.
Khang Tư quét mắt nhìn mọi người một vòng, thấy các quan lại dưới trướng mình đều đến đông đủ, hắn lạnh giọng nói:
- Chư vị! Tiếp theo đây bố trí nhiệm vụ! Mọi người chỉ cần để ý nghe cho kỹ, chú ý ghi nhớ, dụng tâm đi làm là được rồi, nhớ kỹ lần này các ngươi không được có ý kiến.
Các đại biểu đang định lên tiếng, nhìn đến Tương Văn đang trợn trừng ánh mắt hung tợn nhìn lại đây, lập tức đều ngâm miệng im thin thít không dám hé răng.
Khang Tư nói một cách nghiêm túc, hơn nữa ngay từ đầu ra lệnh hạn chế, khiến đám quan viên lập tức thần kinh căng thẳng. -
Lúc này kẻ ngu ngốc cũng biết chuyện rất khẩn cấp, nếu không như thế, từ trước đến nay Khang Tư vẫn luôn có thái độ hòa nhã với cấp dưới sẽ không nói ra những lời như vậy.
Khang Tư không đợi đám quan viên tỏ thái độ, trực tiếp tuôn ra một cái tin tức khiến tất cả đám quan viên mém té xỉu:
- Tên Áo Kha Nhĩ này điên rồi, sử dụng nước thuốc cổ quái làm mê muội tất cả mọi người trên địa giới Đông Nam. Toàn bộ Đông Nam từ một lão nhân còn chút hơi thở cho tới trẻ con mới sinh, bất luận nam nữ đều bị Áo Kha Nhĩ cho uống mê dược, làm cho những người này biến thành như con rối rồi phát động tấn công Liên minh hoàng tộc. Theo tin tình báo nhận được, số lượng đạo binh con rối này ước chừng tới ba bốn ngàn vạn!
Mọi người tại đây đều hít một hơi lạnh rùng mình: Ba bốn ngàn vạn người?
Trải qua tai nạn do chiến loạn nhiều năm và trời phạt vừa qua, cộng chung tổng dân cư Liên minh thống nhất và Liên minh hoàng tộc còn không đến một trăm triệu người, không ngờ Đông Nam này lại xuất động ba bốn ngàn vạn người. Ái chà! Số lượng đạo binh con rối kia khổng lồ như vậy, trận chiến này làm sao đánh đây?
Chẳng những sắc mặt quan văn trầm trọng, chính là đám võ quan cũng nhíu mày nhăn mặt.
Nếu tới ba bốn trăm vạn quân, các võ quan đều dám vỗ ngực đoan chắc sẽ tiêu diệt đối phương, nhưng hiện tại lại là ba bốn ngàn vạn quân, cho dù địch quân không phản kháng cho ngươi mang theo đại quân chém chết từng người từng người, không có thời gian mấy năm cũng đừng nghĩ hoàn thành được nhiệm vụ này.
Tuy rằng trong số ba bốn ngàn vạn quân này khẳng định có hơn phân nửa là người già, phụ nữ và trẻ em, nhưng đó đều là con rối. Tên đúng như ý nghĩa, nếu là con rối đương nhiên không có tri giác, một khi không có hạn chế đau đớn và thể lực, người già trẻ em cũng chẳng khác gì thanh niên trai tráng!
Các đại biểu sắp điên rồi, sớm biết như vậy, lúc trước hẳn nên kết hợp cùng Đông Nam, thì đâu đến nỗi phải bị nguy hiểm như bây giờ!
Lúc này thật đúng là bọn họ oán hận Khang Tư ngút trời, tuy nhiên khi Tương Văn còn đứng bên cạnh, bọn họ bị áp bức đến ớn lạnh toàn thân nên mới tỉnh táo lại. Tên Áo Kha Nhĩ kia ngay cả dân chúng của lãnh địa mình cũng đều cho uống thuốc biến thành con rối phái ra chiến trường, sao hắn có thể có ý tốt đón nhận Liên minh thống nhất chứ?
Không chừng sau khi người ta tiêu diệt Liên minh hoàng tộc xong sẽ thừa cơ thôn tính luôn Liên minh thống nhất. Nghiệp lớn thống nhất thiên hạ thật có thể nằm trong tay hắn rồi.
Cơ hội như vậy kẻ ngu ngốc cũng sẽ không bỏ qua, càng không nói tới tên điên kia căm hận Khang Tư đến phát cuồng!
Đám đại biểu nghĩ đến đây, tuy rằng không còn kích động phẫn nộ nữa, nhưng lại bắt đầu đăm chiêu ủ dột. Trời ạ! Ba bốn ngàn vạn quân con rối, dựa vào cái gì mà đánh chứ?
Đừng nói Liên minh hoàng tộc, dù là Liên minh thống nhất cũng không chống lại được! Khắp thiên hạ này có ai có đủ năng lực ngăn cản đạo quân tiên phong khổng lồ như vậy chứ! Kẻ điên kia nhất định sẽ chỉ huy mấy ngàn vạn con rối đi gây chiến khắp thiên hạ, cho dù là chạy trốn tới hải ngoại cũng không an toàn được bao lâu, thật sự khiến người ta đau đầu mà!
Nhìn đến thần sắc mọi người, Khang Tư biết trong đầu bọn họ đang nghĩ cái gì, cho nên liền mở miệng nói thẳng:
- Bởi vì quân số đối phương thật sự quá nhiều, ngay mặt tác chiến khẳng định là không có cơ hội thắng lợi! Cho nên nhiệm vụ trước mắt của chúng ta không phải làm thế nào tiêu diệt bọn con rối, mà trước tiên phải bảo vệ hạ tầng cơ sở chúng ta không bị đám con rối không có ý thức đó tiêu diệt sạch!
Chỉ cần cơ sở chúng ta an toàn, chúng ta có được hậu phương lớn căn bản không cần e sợ đám con rối mất đi người chỉ huy chỉ là ruồi bọ không đầu mà thôi. Đến lúc đó chúng ta có thể hôm nay giết một vạn ngày mai diệt một vạn, đến khi nào tiêu diệt sạch bọn chúng mới thôi!
Câu nói của Khang Tư lập tức làm ổn định tâm tình mọi người. Đúng vậy! Chỉ cần giữ vững an toàn cho hậu phương, vậy đúng thật không sợ mấy ngàn vạn quân con rối đó có thể làm gì được.
Nếu quân con rối phân tán ra thì tốt nhất, ta tiêu diệt từng bộ phận, nếu chúng tụ tập cùng một chỗ cũng không thành vấn đề, ta ở xung quanh dùng lương thực bánh kẹo dụ ra phía đông một đám phía tây một đám, chỉ cần phía sau có chi viện cuồn cuộn không dứt, khẳng định tiêu diệt đội binh con rối này chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đám đại biểu thì càng an tâm, chỉ cần hậu phương an toàn, chính mình cũng sẽ an toàn không sao. Còn như tiền tuyến đánh nhau thế nào thì đó là chuyện của minh chủ Khang Tư, không có quan hệ gì với mình.
Hiện tại chính là cứ nhìn xem minh chủ Khang Tư làm thế nào giữ vững được an toàn cho hậu phương. Minh chủ hắn nếu đã dám cam đoan như vậy, tự nhiên còn có biện pháp hoàn thành mục tiêu đặt ra này.
Khang Tư đương nhiên biết đám người đó mắt trừng trừng nhìn mình đợi chờ điều gì, vì thế lấy ra một cây gậy trúc đầu có cột một cây bút, hắn khoanh trên bản đồ một vòng tròn. Mọi người tập trung nhìn vào, phát hiện trong vòng tròn lại có ba cái hẽm núi: Một chỗ ở ngay trung tâm tỉnh Trung Xuyên thuộc Liên minh thống nhất, hai chỗ còn lại là địa giới Liên minh hoàng tộc.
Nếu tỉnh Trung Xuyên toàn vẹn lãnh thổ, hẽm núi kia chỉ có thể làm chậm tốc độ giao thông trong tỉnh, nhưng nếu địch quân chiếm một nửa tỉnh Trung Xuyên, hẽm núi kia chỉ cần phương tiện thi công tu sửa một chút, ngay lập tức sẽ biến thành cửa khẩu hiểm yếu nhất, không chết một số đông người tuyệt đối không thể thông qua ải được. Hai hẽm núi thuộc địa giới Liên minh hoàng tộc bên kia cũng nằm ở tình trạng này.
Ba cái hẽm núi, tuy rằng tất cả mọi người đều biết rõ tác dụng của nó, nhưng đế quốc tồn tại đến nay, chỗ này đều bởi vì xuất phát từ trung tâm hành tỉnh, ở thời kỳ quân phiệt căn bản là không có dẫn đến chút tác dụng gì; tới thời kì liên minh hiện nay thì càng không có tác dụng; chỉ là không nghĩ tới ở thời điểm gặp phải nguy cơ mấy ngàn vạn con rối, ba cửa khẩu này liền tỏ rõ ưu thế của nó.
Ở đây nhiều người như vậy tất cả đều hai mắt tỏa sáng, chỉ có đại biểu tỉnh Trung Xuyên thoáng có điểm chua xót, bởi vì hắn biết điều này chứng tỏ phải buông bỏ một nửa tỉnh Trung Xuyên. Tổn thất này dù lớn, tuy nhiên nghĩ đến có thể ngăn chặn được đạo binh mấy ngàn vạn con rối, chút tổn thất đó cũng có thể chấp nhận.
Tuy nhiên cũng có đại thần ngập ngừng hỏi:
- Điện hạ! Vậy hai hẽm núi thuộc địa giới Liên minh hoàng tộc thì sao? Hiện tại bọn họ còn liều chết chống đỡ, không muốn gia nhập Liên minh chúng ta, bọn họ sẽ nguyện ý giao ra hai hẽm núi kia để thành lập công sự sao? Phải biết rằng xây công sự ở đó, chẳng khác nào cắt bỏ hết chín phần lãnh địa của Liên minh hoàng tộc đấy.
- Hơn nữa địa phương đó thuộc về Tam hoàng tử, các hoàng tử khác hẳn là càng không muốn? Ít nhất Thái tử nhất định sẽ không tin đế đô có thể bị địch nhân công phá!
Lời này vừa nói ra, đa số quan văn đều trở nên có chút chần chừ, bọn họ biết đám hoàng tộc nhất định sẽ không chấp nhận loại chuyện này. Nhưng nếu hai hẽm núi kia không được ngăn chặn, khẳng định không có khả năng ngăn chặn đạo binh con rối!
- Ta nói bọn họ đều là hạng người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, để ý tới bọn họ nhiều như vậy làm gì? Bọn họ không thích thì chúng ta tự mình làm! Trực tiếp điều tới một trăm vạn binh sĩ chiếm lấy hai hẽm núi, sau đó lập tức thi công, chờ đến lúc hoàn thành, ngay cả đạo binh con rối cũng có thể ngăn chặn, thì sợ gì Liên minh hoàng tộc còn đang bận giao chiến với quân con rối đó?
Một viên sĩ quan rất bộc trực nói như quát.
Sĩ quan nói ra lời này lập tức được mọi người phụ họa theo. Đúng vậy, hiện tại đã là thời điểm nguy cơ có thể bị vong tộc diệt chủng, còn quản tới đám hoàng tộc cao ngạo đó làm gì, trực tiếp tự mình làm là được rồi.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
1157 chương
9 chương
41 chương
27 chương
47 chương
2792 chương
24 chương