Độc Cô Chiến Thần
Chương 348 : Chế độ tuyển cử (P1)
Khang Tư thở dài:
- Kỳ thật rất đơn giản, ta chuẩn bị dần dần biểu diễn thực lực của chúng ta ra, để bọn họ kinh sợ, tiến thêm một bước mở rộng quyền lực chúng ta ở Liên minh thống nhất.
Tương Văn chớp mắt mấy cái, chủ thượng trước giờ đều ủy quyền mặc kệ mọi chuyện, sao lại muốn mở rộng quyền lực.
Vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý vậy? Nếu muốn nói độc tài, cũng sẽ không xây dựng cái Liên minh thống nhất này, trực tiếp nuốt trôi các thành viên Liên minh thống nhất hiện tại thì tốt rồi, cần gì phải đưa bọn họ thành minh hữu, tự tạo phiền toái cho chính mình chứ!
Khang Tư như nhìn thấu Tương Văn thắc mắc:
- Tuy rằng ban đầu chúng ta thôn tính những minh hữu này, khẳng định căn cơ sẽ vững chắc hơn hiện tại rất nhiều, thế nhưng căn cơ chiếm đoạt sẽ gặp phải phản ứng mạnh hơn là lôi kéo người khác thành lập liên minh, hơn nữa đa số đều là không chết không thôi, như vậy tuyệt đối có thể tiêu hao rất nhiều thực lực của chúng ta. Nếu như đi con đường đó, sợ rằng hiện giờ địa bàn của chúng ta tối đa chỉ dừng ở hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam, bởi vì các địa phương khác đều sẽ phải hao tổn tâm cơ, thậm chí trực tiếp đầu nhập vào Liên minh hoàng tộc đối kháng lại chúng ta.
Thấy bộ dạng Tương Văn không phục, Khang Tư không khỏi cười nói:
- Tuy rằng vận dụng mật vệ có thể sớm giải quyết hết các thủ lĩnh thế lực này, thế nhưng ngươi ngẫm lại một địch nhân thông qua ám sát mới có thể thu được thắng lợi, sẽ gây cho người đời một ấn tượng chỉ toàn kinh khủng sợ hãi, mà không phải cam tâm tình nguyện thần phục, đến lúc đó mọi người đầu nhập vào cũng là những phần tử hai lòng ba ý, kẻ có tài hoa thật sự sẽ không thuần phục cho dạng chính quyền thích khách này.
- Ngẫm lại thủ hạ của mình toàn là tham quan ô lại, ngẫm lại ngoại trừ bọn họ sẽ không có người nào chịu phục vụ cho chúng ta, ngươi có thể suy đoán được, dù là chính quyền thích khách như vậy thống nhất toàn bộ Đế quốc thì làm sao? Một chính quyền như vậy có thể tồn tại được bao lâu đây?
Nghe nói như thế, Tương Văn thật không rét mà run.
Chính mình luôn dựa vào năng lực của mật vệ, luôn nghĩ nếu như đối phương không phục vậy cứ ám sát đối phương cho xong, giết sạch rồi những người phản đối rồi thì xem ai dám phản đối nữa, cho tới bây giờ thật không nghĩ tới một chính quyền dựa vào thích khách thu lấy thắng lợi trên các phương diện sẽ có bao nhiêu uy vọng chứ, cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới một thế lực dựa vào năng lực đó xây dựng nên, nhân viên thủ hạ rốt cuộc là bởi trung thành hay là sợ hãi mới đến phục vụ.
Dùng người tâm tính như vậy đi quản lý địa phương, khẳng định bọn họ sẽ hai lòng ba ý, sẽ mò vớt một món, sẽ không làm miễn cho gặp tai ương, mà chỗ quan trọng nhất, là người như vậy sẽ không có năng lực tốt chỗ nào được.
Khi kẻ sĩ tài ba thiên hạ đều từ chối phục vụ chính quyền ngươi, tính tồn tại của chính quyền này thật làm cho người ta hoài nghi, một chính quyền lòng dân bất định như vậy, nói không chừng một trận chiến ngoại tộc xâm lấn sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, để cục diện hoàn toàn tan vỡ.
Tương Văn có chút chần chờ nói:
- Chủ thượng tiếp nhận những thế lực bản thổ trở thành minh hữu, chính là vì hạn chế tác dụng mật vệ?
Hiện tại mặc dù có điểm lý giải được vì sao tuyệt đại đa số mật vệ sau này đều dùng như nhân viên tình báo, nhưng có chút không thể tiếp thu mật vệ cường đại cứ bị hạn chế trên phương diện này, Tương Văn thân là Tổng trưởng mật vệ, theo lẽ thường sẽ phải ra sức mở rộng lực ảnh hưởng của mật vệ.
- Cũng không phải toàn bộ là thế, ta cứ luôn nghĩ một chính quyền độc tài dựa vào thích khách giữ gìn sự thống trị tuyệt đối không thể tồn tại lâu dài, cho nên tạo ra một cái khung thống nhất bồi dưỡng một ít minh hữu độc lập tự chủ, địa vị bình đẳng, lại có thể để chính quyền này truyền lưu lâu dài về sau.
- Dù sao khi đại biểu chấp chính xâm phạm đến lợi ích toàn bộ thành viên, sẽ gặp phải toàn thể thành viên phản đối, tuy rằng chính quyền như vậy không có khả năng phát triển nhanh chóng, nhưng căn cơ sẽ vững chắc, hơn nữa khi thế lực tất cả thành viên đều đạt đến bình cảnh, như vậy mở rộng bên ngoài sẽ tự nhiên thành mục đích theo đuổi của tất cả thành viên, như vậy cũng tốt hơn là đại biểu chấp chính vì dã tâm của mình tùy ý phát động chiến tranh.
Khang Tư nói.
- Thế nhưng dù là như vậy, ngài cũng uỷ quyền quá nhiều mà.
Tương Văn không nhịn được khuyên nhủ, bởi vì hắn phát hiện tuy rằng Khang Tư cho thấy muốn mở rộng quyền lực, nhưng không có mùi vị thu chiếm quyền lực.
- Chỉ cần khống chế được quân đội, để quân đội đảm bảo bộ khung chính quyền này không thay đổi, các quyền lực nội chính khác cứ thả xuống dưới, chẳng những giảm bớt gánh nặng cho mình, hơn nữa cũng để người bên dưới có động lực, càng có thể để nội chính phát triển phồn vinh, chuyện tốt đẹp như vậy vì sao không làm? Dù sao quyền nội chính lãnh địa dưới trướng vẫn nằm trong tay ta như cũ mà.
Khang Tư nói đến đây, thấy bộ dạng Tương Văn còn có chút nghĩ không thông, không khỏi nói tỉ mỉ hơn.
- Ngươi cũng đừng xem thường loại tổ chức lôi kéo minh hữu này, chúng ta xây dựng lên Liên minh thống nhất, tuy rằng mới mở rộng được tám hành tỉnh, có năm thành viên gia nhập, thế nhưng nhìn xem tổn thất chúng ta đánh Tuyết quốc cùng tổn thất hiện tại, nhìn xây dựng lại chính quyền các nơi Tuyết quốc cùng chính quyền lãnh địa hiện tại thì biết được tổn thất này càng ít ỏi, khu vực nào khôi phục sự thống trị nhanh hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y
- Còn có một chỗ trọng yếu nhất, giống như lúc chúng ta bắt đầu mở rộng địa bàn ở Tuyết quốc, hầu như mọi người trên toàn Tuyết quốc đều coi chúng ta trở thành địch nhân, mà lúc mở rộng Liên minh thống nhất bên này, tuy rằng các thế lực khác cũng coi chúng ta như địch nhân, nhưng không có ý nghĩ nhất định phải tiêu diệt chúng ta, hơn nữa khi chúng ta thả phong phanh cảm thấy hứng thú với Tây Nam, Tứ hoàng tử Tây Nam càng tự động tìm tới cửa yêu cầu gia nhập vào Liên minh...
- Ngươi thấy đó, đồng dạng là mở rộng thế lực, nhưng vì sao gặp phải tình trạng bất đồng tuyệt đối như vậy? Còn không phải bởi vì một loại là muốn nuốt trọn đối phương, một loại là Liên minh với đối phương, cái trước nhất định là người chết ta sống, cái sau lại có thể cùng chung tồn vong, chỉ cần không phải ngu ngốc ai sẽ bằng lòng đi lựa chọn ngươi chết ta sống chứ?
Tương Văn hết chỗ nói rồi, tình huống đúng thật như Khang Tư nói, bên Tuyết quốc không nói tổn thất chiến đấu, chỉ nói sau khi thắng lợi khôi phục thống trị địa phương nhất định phải tốn hao một lượng lớn nhân lực vật lực cùng thời gian tiền tài, lại còn thường thường nhảy ra phần tử phản loạn, mà bên Liên minh thống nhất này, một khi tới thời điểm chiến đấu phát hiện không chiếm thượng phong, đối phương sẽ dứt khoát nhanh nhẹn đầu hàng.
Về phần khôi phục thống trị địa phương, bởi vì chủ nhân căn bản không có biến hóa, hầu như kết thúc chiến tranh liền lập tức khôi phục lại, địa phương cũng có thể an ổn xuống trong thời gian cực ngắn, hơn nữa không có kẻ nổi loạn do không vừa lòng chính quyền mới, kẻ nhân cơ hội ra gây sự kiếm hời càng không xuất hiện.
Quan trọng nhất, địa bàn mới có thể trong thời gian ngắn nhất đóng góp lực lượng, để cho quân Liên minh chẳng những không cần phải chia quân xử lý sự vụ địa phương, chuyên tâm một lòng phát động tác chiến, đồng thời càng đánh càng mạnh.
Như vậy so sánh một chút, thật đúng là chế độ Liên minh càng mở rộng địa bàn càng phát triển nhanh, đạt được mục tiêu tăng trưởng thế lực, đáng tiếc duy nhất là người nắm quyền không phải là chính quyền độc tài nói một không hai nữa, bởi vì ngươi đã có minh hữu, việc làm lời nói đều phải lo lắng tới suy nghĩ của minh hữu nữa chứ.
Nghĩ đến đó Tương Văn không nhịn được hỏi tiếp:
- Chủ thượng, ngài yêu cầu minh hữu chia xẻ quyền lực của ngài, vậy làm sao ngài lại biểu lộ sự tình núi bạc Đế quốc ra ngoài, đồng thời cũng lấy thương đoàn danh nghĩa phu nhân ra trình diễn? Như vậy chẳng phải là để cho bọn họ càng thêm kiêng kỵ thực lực cường hãn của chủ thượng ngài sao? Nói không chừng bọn họ sẽ có hai lòng!
- Tuy nói các thành viên bộ khung Liên minh đều có được quyền phát biểu nhất định, thế nhưng nếu như mọi người đều có quyền lực tương đương, vậy thật là không biết nghe ai mới tốt nhất, phải có một thành viên đại biểu, hay là một nhân vật Minh chủ xuất hiện, dù sao một bầy sói không có sói đầu đàn, bầy sói này sẽ chia năm xẻ bảy, mà một khi có sói đầu đàn, toàn bộ bầy sói sẽ anh dũng tiến về phía trước, đồng thời tự động sẽ xuất hiện quy củ thay đổi sói đầu đàn.
Khang Tư nói.
Tương Văn lại có chút không cam lòng nói:
- Chủ thượng, trong bầy sói thay đổi sói đầu đàn, theo quy củ kẻ thất bại phải rời khỏi bầy sói mà.
Khang Tư đầu tiên là sững sờ, tiếp đó cười:
- Chúng ta không phải là sói hoang, có thể định ra quy củ, thành viên Liên minh cạnh tranh vị trí Minh chủ thất bại, không cần rời đi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
- Chỉ sợ Minh chủ mới sẽ đả kích Minh chủ cũ cùng người cạnh tranh với hắn.
Tương Văn không nhịn được thì thầm.
Tuy rằng hắn dám cam đoan vị trí Minh chủ của Khang Tư không ai cướp được, nhưng hắn không dám cam đoan vị trí Minh chủ này một mực nằm trong tay đời sau Khang Tư, bởi vì nhìn bộ dáng Khang Tư thì biết hắn bắt đầu chuẩn bị định ra quy củ cạnh tranh Minh chủ rồi.
Quy củ này vừa đặt ra, nói theo cách thời gian không buông tha người nào, đời sau các thành viên Liên minh hiện tại khẳng định sẽ xuất hiện anh tài, đến lúc đó chức vị Minh chủ phải đổi người khác, sợ rằng hệ Khang Tư hiển hách đã lâu sẽ lọt vào chèn ép.
Hiển nhiên Khang Tư biết hàm ý Tương Văn nói, lơ đễnh nói:
- Chỉ cần định ra quy củ, Minh chủ mới sẽ không thể trắng trợn trả thù đả kích, nếu như hắn dám có gan làm như vậy, tự nhiên sẽ không có tư cách đảm nhiệm Minh chủ nữa.
- Điểm quan trọng nhất, chỉ cần thành viên Liên minh không thoát ly Liên minh, đảm bảo cung cấp phân phối tiếp viện cho quân Liên minh, Minh chủ căn bản không có thủ đoạn trả thù chèn ép nào, bởi vì tất cả thành viên đều có lãnh địa tư nhân của mình, trốn ở lãnh địa thì là thổ hoàng đế, hắn không đi ra thì không làm gì được.
- A, như vậy mọi người đều có đường lui, như vậy cạnh tranh Minh chủ có kịch liệt thế nào đi nữa cũng sẽ không vượt quá giới hạn.
Lúc này mới nhớ tới thành viên Liên minh đều không chịu Liên minh quản lý lãnh địa tư nhân, Tương Văn không khỏi thở ra một hơi.
Tối thiểu lãnh địa tư nhân của chủ thượng hết sức khổng lồ, như vậy, dù là con cháu đời sau chủ thượng cạnh tranh không lại mấy nhân vật thiên tài này, cạnh tranh không được chức vị Minh chủ, vậy cũng có thể ở trong lãnh địa hưởng phúc, cũng không sợ bị người ta khi dễ nữa.
Khang Tư cười cười:
- Một đời ta có nhiệm vụ xây dựng bộ khung Liên minh thống nhất định ra quy củ, chỉ cần người hậu thế không hủy đi bộ khung kia, khẳng định Liên minh thống nhất sẽ có thể truyền lưu về sau.
- Nếu như người đời sau nỗ lực, nói không chừng thế lực trên toàn thiên hạ đều có thể trở thành một phần tử của Liên minh, đương nhiên, đời sau chân chính biến thành dạng gì, đó không phải chúng ta có thể lý giải.
Đối với việc Khang Tư đột nhiên có chút lười nhác như vậy, trong lòng Tương Văn căng thẳng.
Làm sao... Có cảm giác như hiện giờ chủ thượng như đang an bài hậu sự vậy? Bậy bậy... Chủ thượng đang tuổi thanh xuân, nào có khả năng này!
Không phải là chủ thượng muốn phủi tay mặc kệ chứ? Chủ thượng đã từng làm thế, trước kia lúc ở Lôi gia trên bán đảo Phi Ba, chủ thượng đã từng hơn nửa năm không xử lý qua bất kỳ một chuyện chính vụ nào!
Thấy ánh mắt Tương Văn lóe lên, Khang Tư cười cười, không có lên tiếng.
Trong hoàng cung Tứ hoàng tử Tây Nam, Tứ hoàng tử cùng các đại thần đang thương thảo tin tức đại biểu Liên minh truyền tới, Tứ hoàng tử liếc mắt quét nhìn mọi người.
Thấy những đại thần này vốn cũng tiều tụy như mình, bởi vì đại thảo nguyên rơi vào trong tay Liên minh, chân chính không lo không nghĩ nữa, bắt đầu khôi phục thần sắc hồng hào như trước kia, Tứ hoàng tử không khỏi hơi thở dài nói:
- Các vị thấy thế nào?
Tuy rằng Tứ hoàng tử lên tiếng, nhưng tâm thần hắn đã không đặt trên câu trả lời của các đại thần.
Hắn bây giờ, sau khi trải qua người thảo nguyên đả kích, lại trải qua Khang Tư giải cứu như một loại đả kích khác, đã không còn hùng tâm tráng chí như trước đây nữa. Dù sao Tứ hoàng tử không phải người cuồng vọng đến mức không nhìn vào hiện thực, hắn so sánh các phương diện của mình đối lập với thực lực của Khang Tư, kết quả lại làm cho hắn uể oải.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
14 chương
18 chương