Độc Cô Chiến Thần
Chương 315 : Hiệp nghị xuất binh (P1)
- Tây Nam các ngươi cũng đừng quá đáng, được một tấc lại muốn tiến một thước, cho rằng mấy người chúng ta là những kẻ ngu si sao?
Một đại biểu kích động rống to với sứ giả kia.
- Đúng vậy, thu mua không hạn ngạch, chủng loại thu mua không hạn chế, vậy không phải thứ gì bên ta đều bị các ngươi mua hết, để chúng ta uống gió tây nam sao?
Một đại biểu cũng kích động nhảy dựng lên.
Thấy đám đại biểu xúc động sôi trào mãnh liệt, Khang Tư không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, tuy rằng hắn biết các đại biểu lo lắng điều gì, thế nhưng loại thu mua ở khu vực này không cách nào nâng cao giá cả ở đây, bởi vì thương nhân ở bên ngoài thấy giá hàng ở đây tăng lên, sẽ lập tức chuyển hàng hóa đến đây ngay, nên biết rằng thương nhân mẫn cảm với tiền tài, tuyệt đối vượt quá sự mẫn cảm với mật vệ nguy hiểm.
Cho nên trừ phi Tứ hoàng tử Tây Nam có được tài sản khắp thiên hạ, không thì căn bản đừng nghĩ tới chuyện mua hết vật tư tài liệu.
Chỉ là loại việc nhỏ này, Khang Tư cũng không để ý tới, tùy ý để bọn họ tranh luận là được rồi.
Sứ giả Tây Nam thấy các đại biểu kích động như vậy, cũng biết mình khiến cho nhiều người tức giận, cũng nhanh chóng rõ vì sao bọn họ lại kích động như vậy.
Hắn không khỏi vội vã xua tay nói:
- Các vị đại nhân, kỳ thật ý của ta cũng không phải mua hết tất cả vật tư, dù sao chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy, chỉ là hy vọng sẽ không bị hạn chế hạn ngạch thu mua mà thôi. Bởi vì Tây Nam chúng ta quả thật là quá thiếu thốn các loại vật tư.
Sau một phen khắc khẩu, đám đại biểu đồng ý chuyện mở cửa thông thương, tùy ý để thương nhân thu mua vật tư chuyển về Tây Nam mua bán, nhưng người tới từ Tây Nam lượng mua mỗi tháng không được vượt quá mười vạn kim tệ, đương nhiên chủng loại không giới hạn.
Về phần chuyện miễn trừ thuế quan, căn bản không cần nói, bởi vì mọi người đều cùng một hệ thống, còn cần phải nói thuế quan cái gì chứ?
Về phần thuế thương nghiệp càng thêm đơn giản, chỉ lấy thuế bán ra, cũng là thương nhân địa phương bán ra càng nhiều sản phẩm, thuế thương nghiệp địa phương càng nhiều.
Những cái này hiệp ước Liên minh đã có quy định, cứ ấn theo hành sự là được.
Chỉ là khi phần lớn chuyện nhỏ đều đã thương thảo ấn định xong, rốt cuộc không tránh né được vấn đề lớn nhất, vấn đề này nói là hai thật ra chỉ có một.
Vấn đề thứ nhất là về chuyện quân giới, hoàn toàn có thể thuộc vấn đề thương nghiệp, chỉ cần thương nhân chấp nhận bán, vậy Tây Nam ngươi có thể mua, đương nhiên, thương nhân kinh doanh quân hỏa cần phải có giấy phép chứng nhận đặc biệt mới được.
Một vấn đề khác, là Liên minh thống nhất cần phát binh trợ giúp Tây Nam đánh đuổi quân thảo nguyên, yêu cầu này là phù hợp quy định Liên minh, bởi vì thành viên lọt vào xâm lấn, Liên minh phải trợ giúp thành viên đánh đuổi địch nhân, về phần có phản công hay không, trong quy định không có hạn chế.
Vốn việc này cứ dựa theo quy định chấp hành là được, căn bản không cần thương thảo, dù sao người theo Khang Tư gia nhập Liên minh thống nhất mục đích là thu nhận thế lực trong nước, sau đó tiêu diệt kẻ thù ngoại xâm mà thôi.
Thế nhưng, đại biểu Thiểm Đông, Thiểm Nam, lại không vui thế nào được.
Bởi vì ai cũng biết người thảo nguyên binh hùng tướng mạnh, cường hãn không sợ chết, Tây Nam ngươi chống đỡ ở tiền tuyến vừa lúc thích hợp, bảo chúng ta duy trì vật tư quân giới chiến tranh cho ngươi thì không thành vấn đề, cần chúng ta phái quân đội con em đi chịu chết thay ngươi? Hừ hừ, vậy không có cửa đâu.
Mà các đại biểu này sở dĩ dám vi phạm ý của Khang Tư, là bởi vì khi chia cắt chiến lợi phẩm Khang Tư căn bản không ra mặt, các đại biểu này cứ thương thảo thế nào, hơn nữa chia cho nhà ngươi bao nhiêu thì được bấy nhiêu, những hành động này khiến các đại biểu Liên minh có cảm giác như mình chính là thần.
Hơn nữa hiện giờ cò kè mặc cả cùng sứ giả Tây Nam, vốn đại biểu Tây Nam mạnh miệng vỗ bàn chửi má nó cũng chỉ có thể thấp giọng cầu xin.
Cảm giác kia quả thật là quá sức khí phách, cảm giác tay nắm quyền to như vậy tự nhiên khiến đại biểu hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam ngạo khí bốc cao, thậm chí còn cho rằng, Khang Tư ngươi giỏi lắm là một cái đại biểu, bên chúng ta lại có mười đại biểu, hơn nữa đại biểu hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc rất nghe lời, tổng cộng mười hai người.
Mười hai đại biểu tuyệt đối có thể mạnh mẽ ngăn chặn đại biểu Khang Tư ngươi.
Do Khang Tư mạnh mẽ áp chế, những quyền quý này đã quen với việc tranh quyền đoạt lợi ở trong hệ thống Liên minh, cho nên vừa nghĩ đến mình có được số lượng đại biểu lớn như vậy, mà bắt đầu trợn mắt hổ nhìn chằm chằm Khang Tư muốn thử tranh đoạt quyền thống trị Liên minh.
Cho nên đại biểu Thiểm Đông Thiểm Nam đánh mắt ra hiệu lẫn nhau, do một người đại biểu đứng dậy cười nói:
- Các vị, vấn đề này chúng ta cần phải thảo luận tỉ mỉ một chút mới có thể cho ngài câu trả lời thuyết phục, dù sao đại sự quốc gia không thể không cẩn thận được. Người đâu, tiễn đại biểu Tây Nam về phủ.
Sứ giả Tây Nam đương nhiên biết, chuyện xuất binh trong chính quyền độc tài cũng không phải dễ dàng quyết định như vậy, càng không cần nói Liên minh thống nhất các thế lực đều lấy hội nghị làm chủ. Cho nên cũng không tranh luận đây là quy định Liên minh nữa, gật đầu đã hiểu theo vệ binh rời đi.
Sứ giả Tây Nam vừa đi, một đại biểu Thiểm Nam lền đứng dậy nói:
- Ta thấy, không xuất binh không được, dù sao đây là quy định Liên minh, nếu người ta gia nhập Liên minh, như vậy làm thế nào cũng phải để ý một chút.
- Đúng vậy, không để ý chẳng phải nói quy định Liên minh chúng ta chỉ bày ra cho đẹp thôi sao? Nhưng mà bảo quân đội con em chúng ta đi bán mạng cho Tứ hoàng tử, căn bản không phù hợp với lợi ích của chúng ta. Ta thấy không bằng để thiết kỵ binh của đại nhân Khang Tư đi trợ giúp chuyện này thế nào?
- Dù sao đại nhân Khang Tư là người lôi kéo Tứ hoàng tử cùng nhau tiến đánh thảo nguyên nhiệt tình nhất, ngài nói có đúng không, đại nhân Khang Tư?
Một đại biểu có chút đắc ý vênh váo bắt đầu khiêu khích Khang Tư.
Đại biểu hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc thấy đại biểu kia nhằm vào người thanh niên vẫn không lên tiếng, trong lòng nhảy ra một câu "Quả nhiên là hắn", lại càng ngoan ngoãn tránh ở một bên xem náo nhiệt.
Khang Tư buông quyển sách, đứng lên cười nói:
- Ta đồng ý phục tùng kết quả hội nghị thương thảo.
Vốn lúc Khang Tư đứng dậy, các đại biểu đều không nhịn được co rụt người lại. Dù sao mặc kệ nói như thế nào, Khang Tư mới là người sáng tạo Liên minh thống nhất này, đồng thời trước mắt hắn cũng là người có quân lực hùng mạnh nhất Liên minh thống nhất, hơn nữa trong thời gian cực ngắn chiếm lĩnh hai hành tỉnh, thật là quân công chói lóa, cho nên rất tự nhiên tạo thành uy vọng.
Cũng bởi được uy danh vang xa này, đừng thấy những đại biểu kia ngoài miệng thì nói đủ lời ba hoa, trong lòng lại hết sức kiêng kỵ Khang Tư.
Bất quá nghe được Khang Tư nói ra một câu như vậy, các đại biểu liền thẳng lưng, lòng tự tin tràn đầy. Bọn họ là người thông minh, đương nhiên biết sau lời Khang Tư nói che giấu cái gì, đó là chế độ Liên minh thống nhất do hắn định ra, đương nhiên hắn sẽ không làm trái chế độ do hắn sáng lập.
Nói cách khác chỉ cần mình có thể lợi dụng hội nghị ngang với hội đồng này, vậy là ý đồ của mình có thể mượn hội nghị để Liên minh thống nhất tuân thủ chấp hành.
Ha ha, cái này còn mạnh hơn cả hoàng đế, dù sao hoàng đế không có quyền sai khiến với các thế lực khác, nhưng hội nghị này có quyền sai khiến với tất cả các thế lực khác.
- Vậy đại nhân Khang Tư xem lúc nào chúng ta mở hội bàn bạc chuyện này đây?
Một đại biểu có chút gấp gáp nói, đương nhiên không có người nào muốn đề nghị mở họp ngay bây giờ, mọi người còn chưa lén bàn bạc trước, trực tiếp ra sân khấu sợ rằng sẽ tự giết lẫn nhau mất.
- Buổi sáng ngày mai đi, ngày hôm nay cho mọi người thời gian chuẩn bị.
Khang Tư vừa cười vừa nói, dùng ánh mắt chứa ý hàm xúc quét nhìn mọi người, sau đó trong động tác lùi về sau có tính phản xạ của bọn họ, mỉm cười rời đi. -
Khang Tư rời đi, các đại biểu cũng tụ năm tụ ba rời đi. Tuy rằng đối ngoại Thiểm Đông Thiểm Nam là một thể, nhưng đối nội, bọn họ vốn là cừu địch, hai bên nhiều lần đại chiến, thân thuộc quyền quý hai bên bị đối phương giết không ít, mặc dù có Khang Tư cường thế cùng lợi ích kết hợp một chỗ, nhưng lúc không có kẻ thù ngoài, bọn họ cũng tự suy nghĩ cho mình.
Hơn nữa suy diễn về sau, năm đại biểu trong tỉnh cũng không có khả năng đồng lòng, bọn họ đều theo đuổi cho lợi ích thế lực mình đại biểu.
Lại thêm Khang Tư đã tỏ ý chấp nhận phục tùng quyết nghị của hội nghị Liên minh, cái này khiến mọi người đều dâng lên khát vọng một lần nữa thu được quyền lực.
Dù là không thể tranh đoạt được vị trí thủ lĩnh của Khang Tư, nhưng vị trí thứ hai trong Liên minh khẳng định phải tranh giành.
Cho nên có thể rõ ràng, mười người đại biểu chia thành hai đoàn hai-tám rời đi, đi thêm vài bước, lại phân tán một lần nữa, biến thành năm đại biểu cùng rời đi.
Đại biểu hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc thấy như vậy, không khỏi nhìn nhau một chút, khóe miệng đều lộ ra vẻ tươi cười.
- Chủ thượng, Ngả Á đại nhân cầu kiến.
Tương Văn báo tin cho Khang Tư.
- Đây là người thứ mấy rồi?
Khang Tư cười hỏi.
- Ha ha, đã là người thứ chín rồi, không nghĩ tới ban ngày bọn họ làm bộ dáng hùng hổ muốn kéo chủ thượng xuống đài, không ngờ tới vừa tối xuống từng người từng người một tới bái kiến.
Tương Văn cũng cười trả lời.
Không có cách nào, lúc ban ngày, biết được tình huống ở phòng phòng hội nghị, Tương Văn hận không thể trực tiếp chém giết đám đại biểu này, nhưng tới buổi tối, những đại biểu này lại bày thần sắc hèn mọn hết sức tới đây bái kiến, hơn nữa vừa mở miệng là nói ban ngày cũng không phải là mình không tôn kính Khang Tư, mà là nghĩ việc nhỏ như vậy không cần đại nhân vật như Khang Tư phải đứng ra giải quyết mọi chuyện như thế, nói chung là bày tỏ tâm ý của mình...
Tương Văn theo Khang Tư đi ra ngoài không nhịn được hỏi:
- Chủ thượng, đối với sự vụ Liên minh thống nhất, ngài hoàn toàn có thể nói một lời định đoạt, cần gì phải cho đám đại biểu này nhảy lên nhảy xuống, khi không lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Khang Tư thở dài nói:
- Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, bởi vì muốn trong thời gian ngắn nhất khống chế được lãnh địa đã chiếm, vừa phải khiến các lãnh địa này chẳng những không còn lòng phản kháng, lại còn có thể tự nguyện cung cấp lực lượng, vậy cũng chỉ có thể hấp thu các thủ lĩnh các lãnh địa đã chiếm, cũng để bọn họ cảm nhận được mình còn có quyền lực khống chế.
- Tuy nhiên, cái này có một điều kiện kiên quyết, là quy định mọi người hoạt động trong hệ thống này tuyệt đối không thể có hành vi phá hoại hệ thống.
- Cho nên mật vệ cần phải quản lý các đại biểu này, miễn cho bọn người kia thẹn quá hóa giận phái thích khách ám sát người bất đồng ý kiến, nếu như ta cũng không phá hoại quy củ Liên minh thống nhất, vậy càng không thể để cho người khác phá hỏng nó.
- Rõ, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ vượt rào!
Tương Văn nói là nói thế, nhưng vạn phần kỳ quái vì sao Khang Tư gấp gáp thống nhất lực lượng chiếm lĩnh như vậy làm gì?
Người thảo nguyên kia thật sự lợi hại như vậy sao? Cần chủ thượng phải thu các quyền lực phân tán tập hợp tất cả lực lượng lại?
Chỉ là chủ thượng đúng là lợi hại, có thể tạo ra tổ chức như Liên minh thống nhất, so với các tổ chức khác, thành viên Liên minh càng có thêm năng lực tự chủ, ít nhất Liên minh sẽ không can thiệp nội chính các thành viên, cũng sẽ không thu nạp toàn bộ võ trang các thành viên.
Tuy rằng sẽ giảm đi một phần ba lượng binh, đồng thời còn phải tự mình gánh vác trang bị cùng hậu cần tinh binh này, đồng thời còn mất đi quyền lực ngoại giao, nhưng mà gia nhập vào Liên minh, thủ lĩnh có thể tác uy tác phúc ở trong lãnh địa của mình, chẳng những về sau không cần lo an toàn, lại còn không cần phí sức lao động, cũng có thể hưởng thụ tiền lãi chiến tranh.
Mấy thứ này lúc thế lực hai bên cân bằng không có uy lực gì, nhưng một khi Liên minh thống nhất mạnh lên, đối phương yếu đi là lúc sẽ phát huy uy lực.
Bởi vì không có đường lui, dù là thủ lĩnh có chết cũng phải làm đến cùng, thủ hạ hắn cũng sẽ lo lắng vì bản thân, nói không chừng sẽ trói thủ lĩnh lại giao cho Liên minh thống nhất đổi lấy sự chấp thuận.
Thành viên mới gia nhập, ở trong bộ khung Liên minh thống nhất, rất dễ dàng cống hiện lực lượng mình ra, tăng thực lực cho Liên minh thống nhất.
Cho nên như vậy kéo dài, thực lực Liên minh thống nhất khẳng định sẽ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cho đến mức khắp thiên hạ không ai có thể chống lại!
Chủ thượng thật là quá lợi hại, nghĩ đến đó Tương Văn hai mắt phát sáng sùng bái Khang Tư. Nếu như ai đó biết đây là vì Khang Tư lười biếng, để có thể trong thời gian ngắn nhất hợp nhất xong địa bàn mới mà tùy tiện làm ra một tổ chức như vậy, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
14 chương
18 chương