Độc Cô Chiến Thần

Chương 188 : Chia quân cùng tấn công. (1+2+3)

Phủ Tổng đốc hành tỉnh Hải Tân. Thiếu Tổng đốc vội vàng nói: - Phụ thân đại nhân, Khang Tư này không ngờ được đảm nhiệm làm đốc quân hai tỉnh Hải Tân Hải Tuyền. Như vậy hắn còn muốn chức vị Tổng đốc của ngài không? Tổng đốc đại nhân thong thả như trước, ung dung lắc đầu nói: - Đương nhiên sẽ không, thực sự mà nói, chức Tổng đốc của ta còn không lớn bằng đốc quân ấy chứ. - Ha ha! Không nghĩ tới đế đô lại đưa ra ban thưởng như vậy. Chỉ là vạn nhất Khang Tư được trời cao chiếu cố, thực sự chiếm cứ hai hành tỉnh này, cũng đổi khách thành chủ. Không biết đế đô nghĩ tới quyết định này sẽ hối hận hay không? "Ài! Phụ thân đại nhân cũng quá coi trọng Khang Tư rồi? Đổi khách thành chủ với đế đô? Chuyện này căn bản là không có khả năng." Thiếu Tổng đốc bất đắc dĩ nghĩ. Trong lòng tuy rằng có ý nghĩ khác, nhưng Thiếu Tổng đốc ngoài miệng cũng rất lo lắng hỏi: - Phụ thân đại nhân, hiện tại đội tầu đã cập bến neo ở bến cảng. Chúng ta rời đi theo kế hoạch hay là làm thế nào? - Hủy bỏ kế hoạch tiếp xúc với Khang Tư, chuyện còn lại cứ y theo kế hoạch mà làm. Tổng đốc vỗ vào tay vịn ghế nói. - Ách! Vậy chức vị Tổng đốc của ngài… Thiếu Tổng đốc chần chờ nói. - A! Chức vị này là ta tự lĩnh, cho nên để nó biến mất đi. Tổng đốc cười cười. Thiếu Tổng đốc thở dài cúi đầu tỏ vẻ đã hiểu. Mấy ngày sau, Tổng đốc đại nhân dưới sự hộ tống của thân vệ, mang theo gia quyến đi vùng ngoại ô giải sầu. Làm cho người ta bội phục chính là, trước khi Tổng đốc đi giải sầu còn đi thị sát kim khố một đoạn thời gian, sau đó mới thong thả ung dung ra khỏi thành. Tuy nhiên lần đi ra giải sầu này đến lúc bầu trời tối đen vẫn không thấy một người trở về, quan viên tỉnh thành phái người ra điều tra lại không có kết quả. Đến khi tìm đến phủ tổng đốc mới hoảng sợ phát hiện, cả phủ tổng đốc không ngờ chỉ còn có người hầu. Không nói một nhà Tổng đốc, chỉ là những quản sự hơi chút quan hệ chặt chẽ với Tổng đốc đều biến mất. Mà khi mọi người không để ý lễ nghi lật cả phủ Tổng đốc để tìm, lại phi thường thất vọng phát hiện, cả phủ Tổng đốc trừ những vật dụng gia đình quần áo ra, chỉ tìm thấy mấy đồng tiền bị quên ở trong góc, những đồ vật đáng tiền khác đều không có. Một ít quan viên thông minh lập tức chạy đến kim khố, sau khi mở ra nhìn tất cả đều không kìm được nghiến răng nghiến lợi, chỉ trời mắng đất. Bởi vì toàn bộ kim khố dĩ nhiên bị dọn sạch hoàn toàn không nhiễm một hạt bụi. Không chỉ nói tiền, không gian to như vậy ngay cả sợi tóc đều không có. Tổng đốc chạy rồi! Đây là ý niệm đầu tiên toát ra trong đầu mọi người sau khi không thu hoạch được gì. Mà ngay sau đó ý tiếp theo toát ra đó là: Ai kế vị Tổng đốc? Ý niệm thứ hai vừa ra, quan viên có chút thân phận địa vị bát đầu điên cuồng chuyển động đầu óc. Tuy nhiên kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa. Chính khi bọn họ chuẩn bị lôi kéo người, tìm kiếm đối thủ thì bến cảng đột nhiên truyền đến công văn của Tổng đốc ra khắp thiên hạ. Nội dung này rất đơn giản, chính là Tổng đốc cho rằng chức vị của hắn là tự lĩnh, vì pháp luật đế quốc, chỉ vì trách nhiệm giữ gìn đất đai, đành phải miễn cưỡng chống đỡ. Hiện tại nếu đế đô đảm nhiệm đốc quân, như vậy chính mình cuối cùng có thể bỏ trách nhiệm giữ gìn đất đai, quay về quê nhà dưỡng lão. Sau một phen dát vàng lên mặt mình, Tổng đốc đại nhân tiếp theo tỏ vẻ, chính mình thân là thần tử đế quốc, nếu buông trách nhiệm về hưu như vậy nên đem quân đội dưới trướng cùng địa bàn không điều kiện giao cho đốc quân quản lý. Dù sao ý tứ phía sau chính là, vấn đề trị an trên địa bàn của mình trước kia, quân đội binh lính dưới trướng, còn có các loại chuyện linh tinh gì đó, về sau cũng không nên tìm hắn, bởi vì hắn đã không có liên quan, đã về quê dưỡng lão. Nếu muốn tìm, xin mời đi tìm lão Đại trên danh nghĩa của hành tỉnh Hải Tân: đốc quân Khang Tư. Phỏng chừng Tổng đốc đã sớm sắp xếp, công văn này trong nháy mắt truyền khắp bến cảng, sau đó nhanh chóng truyền khắp toàn bộ hành tỉnh Hải Tân khiến cho quan viên tỉnh thành muốn phong tỏa tin tức đều bất lực. Sau khi nhận được tin tức này, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị này thật sự là bỏ được, không ngờ nói đi là đi. Tuy nhiên hắn đều đưa quân đội cùng địa bàn cho Khang Tư làm gì? Quân phản động quanh tỉnh thành lại giậm chân không thôi. Chết tiệt! Bản thân mình ở ngay gần tỉnh thành, làm sao không tặng cho ta? Hiện tại muốn đi cướp địa bàn lại sợ những người khác nhân cơ hội đánh trộm sau lưng, sớm biết thế thì chuẩn bị sẵn sàng! Mười vạn binh mã Tổng đốc, sau khi nhận được tin tức đầu tiên là im lặng đến tột cùng, tiếp theo há mồm chửi to, cho rằng Tổng đốc không đáng được trung thành nữa, không ngờ vô duyên vô cớ vứt bỏ bộ hạ trung thành của mình. Nếu không trung thành với Tổng đốc, như vậy mệnh lệnh cuối cùng của Tổng đốc tự nhiên không cần nghe theo, như vậy để cho mình tự nghe theo mình, chính mình chờ đợi cơ hội này đã lâu! Bởi vì mất đi áp chế lớn nhất là Tổng đốc, các sĩ quan lớn nhỏ dã tâm lập tức bộc phát ra. Hầu như là trong nháy mắt thời gian, mười vạn quân binh Tổng đốc tại chỗ phân chia thành mấy trăm thế lực quân phản loạn lớn nhỏ không giống nhau. Mà những thế lực nhỏ siêu cấp lại lập tức bắt đầu cuộc chiến thâu tóm. Cứ như vậy, tỉnh thành vẫn yên ổn phồn vinh lập tức bị ngọn lửa chiến tranh bao phủ chặt chẽ. Mà những thế lực quân phản loạn quanh đó thấy cảnh tượng như vậy đều áp chế tâm tình rục rịch, vui sướng khi người gặp họa đứng ở một bên xem náo nhiệt, cũng bắt đầu mơ mộng cảnh tượng hạnh phúc của người đánh cá. Sau khi tin tức Tổng đốc tuyên bố truyền vào địa bàn Khang Tư, dân chúng cùng cấp thấp quan viên tất cả đều vui mừng khác thường, tuy nhiên cao tầng quân Khang Tư lại không có phản ứng gì. - Chủ thượng, thuộc hạ cuối cùng cảm thấy được có chút đáng tiếc, rõ ràng biết Tổng đốc cố ý bỏ địa bàn cùng quân đội đi làm phú ông, chỉ cần chúng ta đi phái người tiếp thu, địa bàn binh lính đều có thể trong nháy mắt mở rộng mấy lần. Tương Văn nhíu mày nói. Khang Tư cười khuyên bảo: - Ngươi ấy, làm sao không nghĩ tới chúng ta một tỉnh đông, một tỉnh trung, ở giữa cách nhau mấy nhóm quân phản loạn, làm thế nào đi tiếp thu? - Hơn nữa cho dù chúng ta tiếp thu thành công, những sĩ quan trong quân Tổng đốc ai sẽ nguyện ý phục tùng người ngoài tự dưng mà đến như chúng ta sao? - Đến lúc đó, nếu giữ lại bọn họ, chỉ sợ sẽ mang đến tai họa ngầm, đổi bọn họ đi, cũng tuyệt đối đưa tới phản loạn trước tiên. Cứ thế, tinh lực chúng ta đều đặt ở tỉnh thành, khiến bên này hư không, đến lúc đó thực sự có thể bị quân địch tiêu diệt từng bộ phận, hai đầu đều mất a. - Cho nên cùng với chờ mong một bước lên trời, không bằng từ từ làm đến nơi đến chốn, chờ khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định, một bước lên trời cũng không phải không có khả năng. Tương Văn nháy mắt mấy cái, gật gật đầu nói: - Dạ! Thuộc hạ đã hiểu. Tuy nhiên trong đầu Tương Văn vẫn có chút lơ đễnh. Hừ! Những quan quân này dám can đảm phản loạn? Mật vệ đầu tiên sẽ xử tử bọn họ! Tuy nhiên khi Tương Văn suy nghĩ lại, nếu số lượng lớn sĩ quan chết đi sẽ khiến cho chấn động như thế nào cũng liền chân chính tin phục. Xem ra không có thể chuyện gì cũng có thể dùng ám sát để giải quyết. - Chủ thượng, mục tiêu lần này của chúng ta là ai? Tương Văn có điểm tò mò hỏi. Nàng cũng không biết kế hoạch tác chiến của Khang Tư, khiến cho nàng tò mò cực kỳ. Một đoạn thời gian trước không dám hỏi, hiện tại các phương diện đều chuẩn bị tốt, cho nên cũng dám mở miệng hỏi. - Lần này có thể cho tỉnh đông mua chuộc quân phản loạn nương nhờ chúng ta, bởi vì mục tiêu lần này là toàn bộ tỉnh đông. Khang Tư nói. Tương Văn sửng sốt, vừa rồi còn nói không cần một bước lên trời, như thế nào lập tức sẽ thâu tóm toàn bộ ranh giới tỉnh đông? Nhưng nàng rất nhanh liền hiểu được: - À! Chúng ta đúng thật cần chỉnh hợp tỉnh đông trong thời gian ngắn. Khải Nhĩ Đặc của tỉnh Hải Tuyền sau khi biết được chủ thượng đảm nhiệm đốc quân hai tỉnh cũng đã bắt đầu điều binh khiển tướng, phỏng chừng người này lại tiếp tục một lần đánh lén. - Ha ha! Lần này chúng ta cũng không sợ hắn đánh lén nữa. Khang Tư cười cười. Chuyện lần trước bị Khải Nhĩ Đặc đuổi xuống biển, Khang Tư tuy rằng cũng không để ý, dù sao chiến tranh là có thua có thắng, nhưng trong lòng đều có một cái kết. Hiện tại Khải Nhĩ Đặc lại muốn đánh đòn phủ đầu, lại là có thể nhân cơ hội thu chút lãi đây. Tương Văn cũng lộ ra nụ cười âm hiểm: - Hừ hừ! Lần trước chúng ta binh ít tướng thiếu, hơn nữa hệ thống mật vệ cũng không có rải đi ra ngoài, không thể không lui. - Hiện tại chúng ta binh nhiều tướng mạnh, hơn nữa mọi cử động của Khải Nhĩ Đặc đều nằm trong tay mật vệ, nếu không phải là giết hắn cũng không hả giận thì lão này cũng đã chết đến mức có thể mang xương cốt để đánh trống! Lần này thật muốn nhìn Khải Nhĩ Đặc còn có thể sử dụng cái thủ đoạn gì nữa! - Không nên lơ là, nếu Khải Nhĩ Đặc triệu tập tất cả binh mã toàn quân, chúng ta sẽ trở nên rất nguy hiểm. Khang Tư nói. - Dạ! Xin chủ thượng yên tâm, mật vệ một khi phát hiện hắn bắt đầu tập kết tất cả quân đội, sẽ lập tức ám sát sĩ quan cao cấp, khiến cho chỉ huy hỗn loạn. Tương Văn nghiêm túc cam đoan. Khang Tư gật gật đầu, tuy nhiên trong lòng hắn lại cảm thấy có điểm quái dị, chính mình có được mật vệ mạnh mẽ thật giống như có được công cụ làm bừa. Một khi phát hiện quân đội của mình có thể gặp được nguy cơ không thể chịu đựng được, mật vệ sẽ phát động ám sát, từ căn bản giải trừ nguy cơ. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, chiến tranh vốn là dùng mọi thủ đoạn để giành thắng lợi, quân địch sẽ bởi vì quan chỉ huy gặp chuyện mà hỏng mất, vậy cũng chỉ có thể trách phòng ngự và hệ thống phòng ngự của bọn họ không có năng lực, cũng không thể trách người phái ra thích khách a. Nghĩ tới đây, Khang Tư không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi trở thành thủ lĩnh, tâm tính ý tưởng của mình cùng trước kia dường như thay đổi thành người khác. Cuối cùng loại nào mới là chính mình chờ mong? Không thể biết rõ. Hôm nay quân phản loạn tỉnh đông sau khi nhận được một tin tức lập tức điên cuồng gọi nhập ngũ cùng điều động quân đội, sứ giả cũng liều mạng giục ngựa chạy như điên tiến hành công việc liên minh. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì quân Khang Tư bỗng nhiên tập kết năm lữ đoàn bộ binh, hai liên đội kỵ binh, cũng bắt đầu ban phát phiên hiệu quân kỳ. Đang yên lành tập kết tất cả bộ đội chỉ vì ban phát phiên hiệu quân kỳ? Quân phản loạn xung quanh không có ai tin tưởng chỉ đơn giản như vậy, hơn nữa lòng phòng người không thể không có, vạn nhất không có phòng bị, bị quân Khang Tư nhân cơ hội mang đại quân tấn công, vậy chết rất oan. Ngay khi quân phản loạn tỉnh đông lo lắng đề phòng, quân Khang Tư rốt cuộc lộ ra răng nanh, tuy nhiên làm cho người ta không hề lo lắng đồng thời lại vạn phần kinh ngạc thở ra một hơi. Khang Tư này uống nhầm thuốc hay là sao, không ngờ chia năm lữ đoàn chia làm năm hướng bắt đầu tấn công, nói cách khác, Khang Tư căn bản đồng thời tấn công quân phản loạn xung quanh. Năm thế lực quân phản loạn bị tấn công thật sự là giận dữ mà cười, lần trước bị ngươi tiêu diệt từng bộ phận nếm được lợi lộc, hiện tại không ngờ lại ra chiêu này? Tuy nhiên ngươi choáng váng hay là làm sao? Lần trước là ngươi tập trung binh lực đánh tan chúng ta, hiện tại lại phân tán đánh binh lực tập trung của chúng ta, vậy cũng quá khinh thường chúng ta rồi! Hừ! Một lữ đoàn cho dù mạnh mẽ thì cũng làm được gì? Chẳng lẽ còn có thể đánh bại binh lực một sư đoàn trong tay mình? Hắc! Để cho Đốc quân đại nhân tự cao tự đại kia thử một chút cảm giác cái gì là hai bàn tay trắng, chó nhà tang đi! Ngay khi năm thế lực phản loạn cao hứng bừng bừng điều binh khiển tướng chuẩn bị đi tiêu diệt lữ đoàn quân Khang Tư, quân phản loạn sau lưng bọn họ đột nhiên phát dị biến. Đầu tiên là mấy quân phản loạn học Tổng đốc đại nhân toàn tộc mất tích, không có Thống soái bộ đội cũng chia năm xẻ bảy giống quân Tổng đốc. Thấy một màn như vậy, quân phản loạn tỉnh đông đều sửng sốt, tiếp theo đều vui vẻ. Lúc trước tỉnh thành cách nơi này quá xa, lúc quân Tổng đốc tách rời chính mình ngay cả canh cũng không được uống một ngụm, nhưng lần này ngay tại cửa nhà, chính mình chẳng những mồm to ăn thịt ngay cả canh cũng không thể bỏ một giọt! Những quân phản loạn không tiếp nối địa giới Khang Tư vui vẻ hớn hở bắt đầu hưởng thụ thức ăn ngon, mà năm thế lực quân phản loạn kia lại cực kỳ khó xử nhìn hai đầu, không biết nên lựa chọn thế nào. Cuối cùng, năm quân phản loạn này cảm thấy được, Khang Tư bên này dù sao chỉ có một lữ đoàn đến tấn công, không cần phải hết sức ứng phó, mà bên kia khối thịt béo lớn không ra tay thì tiện nghi cho người khác. Như vậy suy tính, năm thế lực quân phản loạn lập tức chảy nước miếng, điều động một nửa binh lực vào chiến đấu cướp thịt béo, dù sao binh lực còn lại cũng đủ giải quyết lữ đoàn của Khang Tư, thật sự an toàn. Không biết đất bên tỉnh đông tà khí hay làm sao, mấy thế lực quân phản loạn đang biến mất lại xuất hiện vài cái, ngay sau đó lại xuất hiện vài thế lực phản loạn điên cuồng, gặp người là đánh. Nhưng bọn họ nếu dựa vào tự thân mà đánh người thì cũng chỉ là trò cười mà thôi, nhưng là những quân phản loạn này lại đều mang theo binh lính tìm thế lực phản loạn khác mà đánh! Nếu chỉ riêng quân phản loạn chinh chiến thì cũng không nói là bọn họ bị điên, chỉ là ai khiến bọn họ khắp nơi đều đánh, không ngờ ngay cả có quan hệ chặt chẽ anh em kết nghĩa hoặc người thân đều không tha. Có thể nói là hoàn toàn điên rồi! Hơn nữa làm cho người ta phát điên nhất chính là, bọn họ không có mục tiêu cố định, lại hoàn toàn không có quy luật. Không ngờ là ngày nay đánh bên đông, ngày mai đánh bên tây, tới ngày kia lại là hai quân phản loạn bị điên cùng liên hợp, tuyệt đối làm theo ý mình khắp nơi đều đánh! Chỉ vài thế lực quân phản loạn làm loạn, địa giới tỉnh đông hoàn toàn biến thành biển lửa, dân chúng nơi đây sinh hoạt dùng từ nước sôi lửa bỏng để hình dung đều xem như là tình huống nhẹ nhàng. Chiến tranh bùng nổ không bao lâu, dân chúng ở nông thôn nếu không trốn vào thành thì là chạy lên núi tránh lửa chiến tranh, khiến cho nơi hoang dã hoàn toàn không có người ở. Tuy rằng địa giới tỉnh đông trở nên phi thường tưng bừng, nhưng quân phản loạn cũng không phải toàn bộ là ngu ngốc, thực sự mà ngu cũng không làm được tới địa vị hiện tại. Trong bọn họ vẫn có người thông minh, Bỉ Khắc, một trong các thế lực phản loạn gặp lữ đoàn Khang Tư tấn công, hắn tự nhận mình thực sự thông minh, mà từ biểu hiện của hắn cũng quả thật có vài phần khôn vặt. Khi hắn suy nghĩ kỹ càng những chuyện gần đây xảy ra ở tỉnh đông, đầu óc chuyển hai vòng liền phát hiện sự tình có điểm không bình thường. Bỉ Khắc mặc quần áo hồng quân Liên Xo, xoa xao cằm đi qua đi lại ở đại sảnh, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: - Trong thiên hạ không có chuyện khéo như vậy. Khang Tư vừa khởi binh, các thế lực phản loạn trước hết mất tích vài cái, tiếp theo vài cái điên, nào có đúng dịp như vậy! Này khẳng định là Khang Tư làm ra, các ngươi nói đúng không? Câu sau là hắn hỏi các sĩ quan. Những tên này vừa nhìn chỉ biết là đầu to óc nho, rất mê mang nhìn xung quanh, sau đó lập tức biểu hiện ra một loại dáng vẻ nhận thức sâu sắc, gật mạnh đầu nói: - Dạ! Đại nhân nói đúng, đây nhất định là Khang Tư giở trò quỷ! Bỉ Khắc nhìn bộ hạ có thể xem là mãnh tướng, không khỏi đau đầu ấn thái dương, trong lòng một trận cảm khái. Chính mình vì sao anh minh thần võ như vậy, vì sao cha mẹ sinh ra ta thông minh như vậy, lại làm cho ta muốn tìm một người tham mưu thông minh hơn ta để chia sẻ công việc đều không có! Một người có thể là người thông minh thứ hai trong số những người ở đây bỗng nhiên nhảy dựng lên hô: - Đại soái, nếu Khang Tư làm ra chuyện này, vậy chẳng phải nói rõ hắn sợ chúng ta? Vậy gọi những người đi cướp địa bàn quay về, chúng ta tập kết tất cả bộ đội lập tức tiêu diệt Khang Tư?! Bỉ Khắc chớp mắt mấy cái, mấy thủ hạ của hắn không phải có thói quen chậm chạp sao? Như thế nào lần này có thể lập tức đưa ra đề nghị có tính kiến thiết? Chẳng lẽ ứng với câu nói cổ cái gì người ngu nghĩ ngàn lần có một lần được? Nghe xong đề nghị Bỉ Đắc bắt đầu tự hỏi rốt cuộc làm thế nào mới có lợi, chờ khi hắn thật vất vả hạ quyết tâm muốn nói ra đáp án, một thân binh xông mạnh vào hô: - Đại soái, không tốt, quân địch đánh đến đây! Bỉ Khắc còn chưa kịp phản ứng, đám thủ hạ lập tức nhảy dựng lên, vỗ bàn thét to: - Cái gì? Tên chết tiệt nào dám cả gan xúc phạm chúng ta? Thật sự là ăn gan hùm mật gấu, để xem lão tử chặt đầu của hắn làm bóng đá! Sĩ quan ở đây lập tức biểu hiện căm phẫn trong lòng mình, nhưng không có một ai chạy ra triệu tập bộ đội đánh lại. Nhưng cũng không thể trách bọn họ, ai kêu hang ổ bọn họ có mấy vạn bộ đội tinh nhuệ, mà lại không có mệnh lệnh đại soái ai dám lộn xộn? Dưới sự áp chế của đại soái, cho dù thông minh tuyệt đỉnh cũng phải giả bộ thành một thằng ngốc. Bỉ Khắc trợn trắng mắt, quân địch trước mắt chỉ có Khang Tư, vậy còn có thể là ai khác. Tuy nhiên quân đội Khang Tư có thể nhanh như vậy đánh tới cửa, hẳn là bị bộ đội của mình ngăn ở trên biên giới mới đúng chứ? Nghĩ vậy, Bỉ Khắc trực giác quay đầu, hỏi thân binh kia: - Cờ hiệu quân địch là gì? Là lữ đoàn thứ năm của Khang Tư hả? Thân binh vừa lắc đầu lại gật đầu, giọng điệu rất kích động cộng thêm nói lắp: - Không phải! Phải! Ài! Tiểu nhân cũng không biết nói thế nào nữa! - Mẹ nó, nói thẳng quân địch là ai là được! Lúc này, Bỉ Khắc lòng như lửa đốt hận không thể một đá đá chết tên thân binh năng lực biểu đạt kém này đi. Bị Bỉ Khắc mắng, thân binh nói chuyện lập tức lưu loát hẳn lên: - Đại soái, quân địch là quân đoàn Tuấn Nhiên! - Cái gì? Lần này tất cả mọi người kể cả Bỉ Khắc đều nhảy dựng lên. Quân đoàn Tuấn Nhiên tuy được xưng là quân đoàn, tuy nhiên binh lính cũng giống như mình, mới mở rộng đến năm sáu vạn người mà thôi, cũng không có gì phải sợ. Chỉ là quân đoàn Tuấn Nhiên này rõ ràng cũng là quân phản loạn bị lữ đoàn của Khang Tư tấn công! Như thế nào bọn họ không đi tấn công lữ đoàn Khang Tư mà lại đến tấn công người cùng cảnh ngộ như mình? Chẳng lẽ quân Tuấn Nhiên cũng điên giống mấy quân phản loạn đang khắp nơi đốt lửa kia? - Mẹ kiếp! Quân đoàn Tuấn Nhiên! Lý Tuấn Nhiên muốn làm cái quái gì thế? Quân địch trước mặt không ngờ lại muốn tự giết lẫn nhau? Thật không biết nghĩ thế nào! Đến đây bao nhiêu người? Bỉ Khắc hỏi. Thân binh vội nói: - Đông lắm, khoảng chừng bốn năm vạn người! Vừa nghe con số này, Bỉ Khắc lại chửi to lên: - Mẹ nó, đều mang chín thành binh lực tới, hắn không có mang binh đi kiếm tiện nghi hay sao? Hơn nữa hắn mang nhiều binh như vậy không sợ bị lữ đoàn Khang Tư cướp sào huyệt hay sao! Lý Tuấn Nhiên này thật sự là dám đánh cuộc a! Nói đến đây, Bỉ Khắc nhìn bộ dáng thân binh muốn nói lại thôi, không khỏi bực bội quát: - Vẻ mặt như bị táo bón, còn có chuyện gì? Nói mau! Thân binh nuốt nước miếng, hít mạnh một hơi, sau đó hô lên: - Báo cáo đại soái, quân đoàn Tuấn Nhiên treo cờ đế quốc quân đoàn thứ hai mươi! Các sĩ quan vốn đang kêu gào không thôi, đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả Bỉ Khắc tất cả đều ngơ ngác há miệng đứng sững sờ. Tuy nhiên Bỉ Khắc quả thật lợi hại, không bao lâu liền tỉnh táo lại: - Điều này sao có thể? Lý Tuấn Nhiên êm đẹp làm thổ hoàng đế không làm, ngược lại chạy tới bán mạng làm thủ hạ ngươi ta? Thế là thế quái nào nhỉ? Đúng lúc này, lại một thân binh chạy vào hô: - Đại soái! Quân địch cách nơi đây khoảng mười km! Xin đại soái quyết định! - Mẹ nó, còn quyết định cái rắm, mau triệu tập binh mã thủ thành cho ta! Bỉ Khắc quát to. Một thuộc hạ không biết là trời sinh năng lực kém hay là giả ngu, tiến lên giọng điệu thực thẳng thắn hỏi: - Đại soái, làm sao không ra khỏi thành tác chiến? Đám binh lính yếu ớt Lý Tuấn Nhiên này, chúng ta một đánh mười đều dễ dàng, giao cho bọn thuộc hạ đi! Nói xong còn chuẩn bị vỗ ngực cam đoan, tuy nhiên lại bị Bỉ Khắc tát cho một phát. - Ngươi ngu ngốc à! Không biết Lý Tuấn Nhiên đã đầu nhập vào Khang Tư sao? Lữ đoàn thứ năm kia còn không biết trốn chỗ nào, ra khỏi thành tác chiến không sợ bị người ta giáp công à! Không nên nói lời vô nghĩa, tất cả lên trên thành cho ta! Bỉ Khắc nói xong liền nổi giận đùng đùng rời đi, hắn hoàn toàn không chú ý tới, bộ hạ nhìn như ngốc vừa rồi bí mật dùng ánh mắt âm độc liếc theo bóng lưng hắn. Binh lính quân phản loạn cũng không nhất định là thân binh tinh nhuệ, binh lính tàn phế. Bỉ Khắc giữ lại phòng thủ hơn ba vạn binh lính cũng là rất tốt, cũng được xem là toàn quân tinh nhuệ. Mệnh lệnh vừa hạ xuống không bao lâu, các sĩ quan cũng mang theo binh lính vào cương vị, các thiết bị phòng ngự trên tường thành đã được các binh linh điều khiển, rất nhanh liền chuẩn bị ổn thỏa. Dưới sự thúc giục của binh lính, những khuân vác khẩn cấp chiêu mộ bắt đầu vận chuyển các loại vật tư giống như kiến chuyển nhà lên tường thành. Đương nhiên, chuyện thứ nhất phu khuân vác làm là chất đầy bổn cửa thành. Những dân cư ở cạnh tường thành đã bị binh lính đuổi vào trong thành, binh lính liền chỉ huy phu khuân vác dỡ bỏ những nhà tranh dễ bắt lửa, hơn nữa còn đào ra mấy rãnh chống lửa. Từ chuyện này xem ra, bộ hạ của Bỉ Khắc đối với dân chúng coi như không tồi. - Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, mọi người bắt đầu lẳng lặng chờ đợi. Chỉ chốc lát sau, ngoài thành rất nhanh chạy tới một kỵ binh, lính trên tường thành rất nhanh nhìn ra là người mình, không nói hai lời ném một cái giỏ lớn xuống, kéo cả người lẫn ngựa lên tường thành. Kỵ binh này vừa lên thành liền lập tức bẩm báo với Bỉ Khắc: - Báo, quân địch ở ba km ngoài thành, tất cả đều là bộ binh, khí giới công thành đầy đủ hết! Bỉ Khắc không nói gì, khoát tay khiến kỵ binh lui ra sau. Hắn còn có thể nói gì, ba km, ở trong này đều có thể nhìn thấy từ xa, thám báo trong quân mình năng lực không mạnh a. Theo các sĩ quan khiển trách, bọn binh lính lập tức chiến vào trạng thái chiến đấu, không khí khẩn trương của trận chiến bắt đầu ngưng kết trên toàn bộ tường thành. Không biết qua bao lâu, một hồi tiếng động ầm ầm từ xa đến gần, một đường đen thẫm từ từ mở rộng, cuối cùng biến thành một tấm màn đen cuồn cuộn mãnh liệt. Thấy một màn như vậy, Bỉ Khắc không khỏi mắng một tiếng: - Đáng chết! Tất cả đều đổi thành quần áo đế đô, thì ra Lý Tuấn Nhiên này đã sớm thông đồng với Khang Tư! Theo tiếng động ầm ầm càng ngày càng vang lên, tất cả mọi người trên tường thành đều cảm nhận được một cỗ chấn động nặng nề, mắt không chớp nhìn ra ngoài tường thành. Giờ phút này đã có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quân địch, Bỉ Khắc ánh mắt sắc bén bĩu môi nói thầm: - Thật sự là khoe khoang, không ngờ huấn luyện binh lính thành đi đều một hàng, nhàn rỗi không có chuyện làm à! Lại một lát sau, khi binh lính đế quốc rậm rạp đi vào cách thành tường khoảng một tầm tên, đại quân dừng lại, tiếng bước chân đột nhiên biến mất khiến cho người ta cảm giác trong nháy mắt trời đất một mảnh yên tĩnh. Tuy nhiên theo thanh âm quân đoàn Tuấn Nhiên bắt đầu thành lập vũ khí công thành vang lên, trong thành ngoài thành lại khôi phục sự ồn ào náo động của chiến tranh. - Đại soái, có muốn bắn vài nỏ thị uy hay không? Một sĩ quan hỏi Bỉ Khắc. - Nhìn rồi tính. Bỉ Khắc thuận miệng nói, sau đó bắt đầu cẩn thận đánh giá tình hình bên dưới. Tuy rằng quân đoàn Tuấn Nhiên bày tỏ rõ là tới tấn công mình, nhưng Bỉ Khắc lại cảm thấy được có chút không hiểu, không kìm nổi muốn quan sát một chút, dù sao chính mình thủ thành chiếm địa lợi, cũng không để ý chút thời gian nhỏ. Khi hơn mười máy bắn đá, hơn mười lầu quan sát, cùng với một ít số lượng xe công thành vô số thang mây bày ra, một kỵ sĩ dưới sự bao quanh của một đám kỵ binh mặc giáp giơ lá chắn bảo vệ đi khỏi đội quân, đi tới nơi cách thành khoảng mấy chục mét. Kỵ sĩ này là một thanh niên tuổi trẻ rất tuấn tú, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười không kềm chế được. Nhìn thấy rõ bộ mặt kỵ sĩ này, một sĩ quan bên Bỉ Khắc lập tức kinh hãi thét to một tiếng: - Má ơi! Là Lý Tuấn Nhiên, không ngờ dám đến gần như vậy, hắn không muốn sống nữa sao? Một ít sĩ quan có vẻ kích động đã định tự tay đè thấp nỏ thành nhắm vào Lý Tuấn Nhiên, mà lính cung tiễn cũng kéo cung nhắm, tất cả mọi người ngừng thở, cùng đợi mệnh lệnh của Bỉ Khắc. Bỉ Khắc tuy rằng đã nâng tay lên, nhưng chậm chạp không hạ xuống, trên mặt lại mâu thuẫn từng hồi. Giết hắn? Cảm giác có chút như tuồng, mà hắn cũng rất ngạc nhiên vì sao đối phương lại đầu nhập vào Khang Tư. Bỏ qua cho hắn? Này có chút không cam lòng, bởi vì chỉ cần tiêu diệt hắn, quân đoàn Tuấn Nhiên sẽ tan vỡ. Ngay khi Bỉ Khắc chưa quyết định, Lý Tuấn Nhiên hô lớn: - Bỉ Khắc, chúng ta trước tiên nói chuyện, thế nào? Bỉ Khắc thở dài, trước tiên khoát tay cho bộ hạ không cần hành động thiếu suy nghĩ, sau đó mới hô: - Lý Tuấn Nhiên, hay chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi đột nhiên làm ra chuyện như thế này là sao hả? - Lúc trước chúng ta không phải đã thương lượng tốt chung sức đối phó Khang Tư sao? Vì sao ngươi lại đầu nhập vào hắn? Ngươi đây là phản bội hiệp ước đồng minh! Lý Tuấn Nhiên nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, sau đó tự nhiên phất tay nói: - Không có gì gọi là phản bội, nếu ta còn là một người đế quốc, như vậy đương nhiên phải phục tùng mệnh lệnh của Đốc quân đại nhân, đây chính là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn. - Bình thường cái rắm! Khang Tư kia chỉ là khoác da hổ mà thôi, binh lực hắn nhiều nhất chỉ là một sư đoàn, năm nhà chúng ta liên hợp lại liền có một quân đoàn rồi. - Ta cũng không rõ, ở dưới trạng thái như vậy ngươi không ngờ lại đầu nhập vào Khang Tư? Nhưng lại nghe lệnh chạy tới tấn công bạn đồng minh trước kia của ngươi! Đầu ngươi không có bị hỏng chứ? Bỉ Khắc nói đến đây, rất tức giận khoát tay quát: - Không nên nói lý do linh tinh, nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc vì sao ngươi đầu nhập vào Khang Tư? Ta cũng không tin ngươi thực sự vì khối da hổ đốc quân mà nhập vào! Lý Tuấn Nhiên lắc đầu cười nói: - Thật sự là bại với ngươi. Được rồi, ta nói thật, ta phát hiện đánh không lại Đốc quân đại nhân hơn nữa Đốc quân đại nhân tương lai tươi sáng, sớm hay muộn sẽ thu phục toàn bộ hành tỉnh Hải Tân. Nếu như vậy cùng với làm kẻ bại trở thành nô lệ, vậy không bằng trước tiên đầu nhập qua hưởng thụ quan cao hiển hách. Bỉ Khắc nháy mắt mấy cái, ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó tràn đầy kinh ngạc nói: - Đánh không thắng Khang Tư? Ta xin ngươi! Hắn mới phái ra một lữ đoàn đến tấn công ngươi, ngươi đã có binh lực một sư đoàn, điều này sao có thể đánh không thắng? Lý Tuấn Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: - Ta mới là ngươi xin ngươi, ngươi thực sự nghĩ người nhiều có thể thắng à? Chúng ta hiện tại binh lính thì khoảng bảy phần mới nhập ngũ không được một năm, nhưng người ta chín phần đều là cựu binh nhiều năm, tinh nhuệ đi ra từ núi đao biển máu, một lữ đoàn như vậy đủ tiêu diệt một sư đoàn chúng ta! Nghe vậy, Bỉ Khắc không khỏi rùng mình một cái. Lần trước nghĩ tới làm ngư ông lại bị quân Khang Tư đuổi ra khỏi chiến sự, hắn chính là tự thân mang đội đương nhiên hiểu được lính của mình chênh lệch với lính Khang Tư như thế nào. Chính là cái loại ý tưởng nhiều người lực lượng lớn đã ăn vào thâm căn cố đế, khiến cho hắn bây giờ còn không nghĩ tới sẽ thất bại. Tuy nhiên nhìn xem trong khoảng thời gian này hắn chưa bao giờ chủ động tấn công địa bàn Khang Tư, thậm chí quân Khang Tư đánh ra cũng chỉ là bị động phòng ngự, từ đây có thể thấy được trong tiềm thức Bỉ Khắc cũng cho rằng đánh không thắng Khang Tư. Hiện tại được Lý Tuấn Nhiên đánh thức như vậy, trong lòng Bỉ Khắc tại chỗ liền rối loạn, từng đợt buồn bực không yên nổi lên. Bỉ Khắc cố gắng giả cứng rắn hô lên: - Đánh thắng hay không còn phải đánh mới biết được, chuyện này mặc kệ, nhưng ngươi lại nói tương lai Khang Tư một mảnh sáng ngời? Sớm một chút đầu nhập vào hắn để hưởng thụ quan cao hiển hách! Ngươi dựa vào cái gì kết luận như vậy? Đầu óc ngươi không phải bị hỏng chứ? Lý Tuấn Nhiên nhún nhún vai: - Người anh em, ngươi không có mắt nhìn sao? Vào lúc khói lửa chiến tranh lan khắp tỉnh đông, dân chúng trên đất chúng ta chạy đi đâu? Nói cho ngươi biết, tất cả đều chạy tới dưới trướng Đốc quân đại nhân! - Cho dù vứt đi gia tài, chỉ có thể làm thứ dân, những dân chúng này cũng đều muốn chạy đến địa bàn Đốc quân đại nhân. Nươi nói chuyện này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho tấm da hổ Đốc quân của Khang Tư đại nghĩa danh phân không người có thể so sánh? Đừng ngốc, thời đại này có đại nghĩa danh phận cái rắm, còn không phải mọi người cảm thấy được bên Khang Tư thật sự an toàn không có chiến loạn, hơn nữa điều kiện tốt như vậy mới có thể liều mạng chạy tới. Bằng không ai lại ngu ngốc rời đi căn cơ để bắt đầu lại từ đầu? - Chuyện này là thật hả? Những dân chúng tránh né lửa khói chiến tranh không phải chạy đến trên núi sao? Ta nhớ rõ bộ hạ nói như vậy cho ta mà. Tuy nhiên nghĩ lại năng lực bộ hạ của mình, Bỉ Khắc chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Lý Tuấn Nhiên yên lặng nhìn Bỉ Khắc đang trầm lặng tự hỏi, mặt ngoài xem ra Lý Tuấn Nhiên một bộ dáng thoải mái tự tại, nhưng trong lòng lại đang chửi bậy: "Mẹ kiếp, nếu không phải là được công lớn một khối địa bàn cùng với mấy vạn binh lính mà không được thương người nào, lão tử lười lãng phí nước miếng nói nhiều với ngươi như vậy! Người này nếu dám để cho ước muốn không thương vong của ta bị mất, xem ta không chỉnh cho ngươi muốn sống không được, chết không xong! Sự tình phát triển đến đây kỳ thật đã phi thường rõ ràng. Những quân phản loạn mất tích này, hiển nhiên là Tam đệ kết bái An Tái Kháng của Khang Tư trước kia mua chuộc, bởi vì lúc trước chỉ là muốn mua quyền kinh doanh cho nên độ mua chuộc không đủ, những quân phản loạn này chỉ là đối xử tốt với thương đội của Khang Tư mà thôi. Tuy nhiên, thường xuyên qua lại cũng làm cho bọn họ có hiểu biết nhất định thực lực của Khang Tư, cho nên khi phát hiện Khang Tư chuẩn bị nổi dậy hùng tâm, lập tức mang theo người nhà cùng tiền của chạy ra nước ngoài làm phú ông. Mà những quân phản loạn bị điên kỳ thật là bị hệ thống mật vệ mua chuộc, nói mua chuộc cũng không đúng phải nói là cưỡng bức lợi dụ, lên thuyền muốn xuống cũng khó khăn, cho nên bọn họ chỉ có thể nghe theo lệnh khắp nơi cắn lung tung tạo nên hỗn loạn. Đương nhiên ban thưởng hậu hĩnh sau khi thành sự cũng là nguyên nhân làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục đi chấp hành mệnh lệnh. Tuy nhiên trong đó tự nhiên không thiếu sự khủng bố của mật vệ chấn nhiếp ảnh hưởng. Trong những quân phản loạn có liên quan mật thiết tới chuyện này, Lý Tuấn Nhiên cũng là một người được đối đãi tốt nhất. Vào thời điểm mật vệ dò xét hắn, không biết người này sớm có tính toán hay là thế nào, không ngờ đưa ra ý kiến muốn khảo sát địa bàn Khang Tư rồi mới quyết định. Yêu cầu không giống người thường này khiến Tương Văn cảm thấy hứng thú tự tiện đồng ý. Trong suy nghĩ của Tương Văn, nếu biết chi tiết quân Khang Tư mà còn không đầu nhập vào vậy thì ngay cả đi cũng không cần, trực tiếp giết chết tại chỗ cho xong. Nếu có thể tùy thời thanh lý, lại không có mối lo về sau, như vậy chờ ra kết quả rồi lại bẩm báo cho chủ thượng cũng không sao cả. Lý Tuấn Nhiên có thể cũng rõ ràng điểm ấy, hắn thảnh thơi đi dạo ở địa bàn Khang Tư vài ngày, sau khi đi thăm một chút quân đội huấn luyện cùng hiểu biết cấp bậc chế độ, không đợi mật vệ đi hỏi liền giành trước tỏ vẻ về dưới trướng Đốc quân đại nhân. Khang Tư nhận được báo cáo rất nhanh tiếp kiến đầu lĩnh quân phản loạn có tuổi xấp xỉ mình, sau một phen nói chuyện, Lý Tuấn Nhiên lĩnh mệnh lệnh bình yên về địa bàn của mình. Lý Tuấn Nhiên nhớ tới chuyện này không khỏi liếc mắt nhìn quân hàm Trung tá trên vai, sờ huy chương hãn võ sĩ thượng giai trên ngực, trong lòng không khỏi tự giễu một hồi. Lúc trước không biết trời cao đất rộng, còn tưởng rằng chính mình đầu nhập vào thế nào cũng là Sư đoàn trưởng, cấp bậc thế nào cũng phải là mãnh võ sĩ thượng giai. Nhưng không nghĩ tới, chức vị quân đội của hắn chỉ là Lữ đoàn trưởng lữ đoàn một su đoàn thứ hai quân đoàn thứ mười hai. Mà chỉ trong hệ thống cấp bậc quân Khang Tư, hắn cũng chỉ được đến đãi ngộ hãn võ sĩ thượng giai. Trong cấp bậc võ sĩ quân Khang Tư: Cường, hãn, dũng, mãnh, uy, kiệt sáu cấp, chính mình mới là cấp thứ hai từ dưới lên. Tuy rằng lúc đó mình rất bất mãn, nhưng nhìn thấy biểu tình đố kỵ của mọi người lập tức hiểu được đãi ngộ như vậy đã là rất cao, một khi như vậy thì cũng nên an tâm tiếp nhận, chỉ là… Lý Tuấn Nhiên lại nhìn xuống quân hàm Trung tá trên vai, trong lòng một trận chua xót với căm tức. Trời ạ! Lữ đoàn trưởng quân chính quy mới là Trung ta? Như thế nào cũng phải là một Thiếu tướng chứ! Quân đoàn thứ mười hai sở dĩ có quân hàm xấu hổ như vậy, đều bởi vì quân đoàn trưởng chỉ là Thiếu tướng, cho nên Sư đoàn trưởng cao nhất chỉ có thể được đến Thượng tá, mà Lữ đoàn trưởng cũng chỉ có quân hàm Trung tá. Ta, ta ân cần thăm hỏi mười tám đời nữ tính tổ tông bọn khốn nạn ở đế đô! Chuyện xấu hổ khó chịu như vậy cũng chỉ bọn họ làm ra được! Lửa giận trong lòng bốc lên Lý Tuấn Nhiên nhìn thấy Bỉ Khắc còn đang trầm tư, không khỏi vạn phần tức giận quát: - Được rồi! Sảng khoái một chút đi, ngươi đầu hàng hay chống cự lập tức quyết định. Bằng không chờ Lữ đoàn thứ năm Sư đoàn thứ nhất quân đoàn mười hai vây lại đây, bọn họ không dễ nói chuyện như ta đâu! - Cái gì! Lời này của Lý Tuấn Nhiên khiến tất cả quan binh trên tường thành đều thất thanh kinh hãi hô lên. - Lý Tuấn Nhiên, ngươi nói cái gì? Năm Lữ đoàn Sư đoàn thứ nhất bao vây lại đây? Bọn họ không phải đã chia ra tấn công quân phản loạn quanh đây sao? Bỉ khắc kinh ngạc hô. Tuy nhiên, hắn vừa hô xong liền phát hiện mình phản ứng quá độ, rõ ràng có chút thất thố, không thấy sĩ quan cùng binh lính đều có vẻ hoang mang sao? Trong lòng hắn cả kinh, đầu óc vừa chuyển động, lập tức bày ra một bộ đắc ý nhìn rõ mưu kế của đối phương, la lớn: - Hắc! Ta nói Lý Tuấn Nhiên ngươi cũng đừng dọa người, cái gì năm Lữ đoàn? Tính ra cùng lắm là Lữ đoàn thứ năm đánh chúng ta, còn có Lữ đoàn thứ ba đánh bên ngươi quay về đây. - Hừ! Hai Lữ đoàn thêm các ngươi nữa thì có chuyện gì, lão tử thành cao lương nhiều, binh nhiều tướng mạnh tuyệt đối có thể cho các ngươi có đi không về! - Phi! Ai rảnh rỗi mà dọa ngươi. Nói cho ngươi, cái thế cục loạn ở tỉnh đông từ trước đến nay, toàn bộ là Đốc quân đại nhân trù tính! Ngươi chờ chết đi! Lòng kiên nhẫn của Lý Tuấn Nhiên cuối cùng cũng tan biến, mà nguyện vọng không thương vong tan biến khiến cho hắn tức giận ngất trời. Lý Tuấn Nhiên lôi kéo cương ngựa xoay người bước đi, hộ vệ bên cạnh lập tức giơ cao tấm lá chắn che cho Lý Tuấn Nhiên kín mít. Mà quân đoàn Tuấn Nhiên ở xa xa cũng bắt đầu đi về phía trước, chuẩn bị đánh yểm hộ cho hắn rút lui. Bỉ Khắc bị lời này của Lý Tuấn Nhiên làm cho hoảng sợ, kìm lòng không nổi ghé vào tường thành kêu to lên: - Hả? Này! Chờ đã, đây là có chuyện gì?