Độc Cô Chiến Thần
Chương 140 : Quân Phiệt Cát Cứ. (1+2+3)
Khang Tư tiến vào trong phòng, đập vào mắt chính là sĩ quan đầy phòng, Khang Tư quét mắt nhìn một vòng, những người ở đây quân hàm thấp nhất là Thượng tá có mười bốn người, Đại tá có mười người, Thiếu tướng năm người. Nhìn ra điểm này, Khang Tư lấy làm kinh hãi, ba mươi người ở đây gần như toàn bộ là trưởng đơn vị quân đội, mấy người Tham mưu trưởng hay Trưởng hiến binh gì gì đó một người cũng không có ở chỗ này.
Hơn nữa Khang Tư phi thường mẫn cảm phát hiện, giữa nhiều người như vậy, thần sắc cao ngạo nhất không phải mấy Thiếu tướng kia, ngược lại là những sĩ quan cấp tá, giữa một đám sĩ quan cấp tá, năm người Thiếu tướng kia chẳng những không có thần thái của thủ trưởng, ngược lại còn có vẻ như những người vợ bé bị câu thúc và khinh bỉ vậy.
Thấy Khang Tư xuất hiện, mọi sĩ quan có mặt rõ ràng sửng sốt, ánh mắt hầu hết đều tập trung lên quân hàm Thiếu tá trên vai Khang Tư.
Một Thượng tá đứng gần cửa cau mày đang định mở miệng chửi mắng, Thiếu tướng Lữ đoàn năm tiến đến cười ngăn lại nói:
- Không cần kinh ngạc, hắn chính là Khang Tư, là người một nhà của chúng ta.
- Chào trưởng quan!
Khang Tư kính lễ.
Thượng tá này tuổi cũng đã ngoài trung niên, nghe vậy nở một nụ cười giả dối, có chút ngoài cười nhưng trong không cười khoát khoát tay nói:
- Thì ra ngươi chính là Khang Tư, không cần khách khí, tất cả mọi người là người một nhà, ta là Liên đội trưởng Liên đội bốn Lữ đoàn năm. Nói xong cũng không báo tên ra, hơn nữa chỉ gật đầu với Lữ đoàn trưởng, rồi tự nhiên rời đi.
Khang Tư thấy đối phương biểu hiện như vậy sửng sốt một chút, Liên đội trưởng Liên đội bốn không lễ phép với mình thì rất bình thường, nhưng tại sao lại dám đối với thủ trưởng cấp trên như vậy? Chỉ một hành động chưa được phép tự tiện cáo lui đã vi phạm quân quy rồi.
Trông thấy thần sắc Khang Tư, Lữ đoàn trưởng có chút đau khổ cười cười, thấp giọng nói:
- Không cần kỳ quái, sau khi phát sinh sự kiện đế đô, các Liên đội trưởng nắm binh quyền trong tay lập tức kiêu ngạo hơn rất nhiều.
- Sự kiện đế đô?
Khang Tư lại một lần nữa sửng sốt, hắn vừa mới trở về, Uy Kiệt còn chưa kịp báo cáo tình hình đã bị triệu tập đến đây, căn bản còn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra.
- Ngươi chưa biết sao? Chính là sự kiện tài liệu hộ tịch của quân binh bị thiêu hủy. Sau khi những tài liệu đó bị thiêu hủy, chẳng khác gì mất đi tính uy hiếp vào nhược điểm của binh lính, bởi vì đế quốc lớn như vậy, binh lính nhiều như vậy, một khi mất đi tài liệu hộ tịch của họ, cho dù tạo phản cũng sẽ không mang đến phiền toái cho người nhà nữa.
Lữ đoàn trưởng nói.
- Ách! Cho dù tài liệu bị hủy, biên soạn lại lần nữa không phải là được sao? Như vậy có... khoa trương quá không?
Khang Tư còn đang ngẩn người, hắn vẫn chưa hiểu, tài liệu hộ tịch quân binh không còn nữa, binh lính liền có dũng khí quang minh chính đại tạo phản? Nếu chuyện như vậy cũng có khả năng phát sinh, vậy đế quốc thống trị mấy trăm năm chẳng phải là giả dối sao?
- Đạo lý này người nào cũng biết, nhưng đại bộ phận Đại tướng thống lĩnh quân đội không nguyện ý biên soạn lại tư liệu nữa.
Lữ đoàn trưởng hạ thấp thanh âm nói.
- Kỳ thật Sư đoàn trưởng, Quân đoàn trưởng nguyện ý cũng vô dụng, vừa rồi biểu hiện của Liên đội trưởng Liên đội bốn ngươi cũng đã thấy, bọn họ là những sĩ quan chính thức nắm giữ quân đội sẽ không muốn biên soạn tài liệu một lần nữa đâu. Phải biết rằng sau khi mất đi hộ tịch kìm hãm, bây giờ binh lính dưới quyền bọn họ trở thành tư binh của họ, là tiền vốn để bọn họ tranh đoạt quyền thế, có ai lại chịu lấy đá đập vỡ chân mình đâu!
Khang Tư nghe vậy không nói gì, đường đường đại đế quốc đứng đầu thế giới mà chỉ vì tài liệu hộ tịch quân binh bị thiêu hủy, sĩ quan cấp dưới nắm binh quyền liền sinh dị tâm? Lực uy hiếp của đế quốc cũng có chút quá kém đi?
Lữ đoàn trưởng không biết có chuyện gì xảy ra, một mực giữ bộ dáng chân thành tiếp tục nói với Khang Tư:
- Ngươi cũng không cần ngạc nhiên, những người cao quý sống ở đế đô như ngươi không hiểu rõ lắm chuyện phía dưới. Nếu như không nhờ có hộ tịch quân binh cùng những quy chế phòng ngự khác, đảm bảo binh đinh sợ liên lụy người nhà không dám tạo phản, sợ rằng mười năm trước cả đế quốc đã thành một mảnh chiến loạn chia năm xẻ bảy rồi.
Nghe nói như thế, Khang Tư rất kinh ngạc nhìn Lữ đoàn trưởng. Hắn tại sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ đế quốc không phải là một khối thống nhất mà có tai họa ngầm? Tại sao hệ thống tình báo của mình một chút đầu mối cũng không có?
Bất quá nghĩ đến bất luận là mình hay là mật vệ cũng đều xem như ngoại nhân, không phải nhân vật quyền thế sinh sống lâu dài trên thổ địa đế quốc, không biết đến những bí mật của đế quốc là rất bình thường, hắn đành chuyên tâm nghe Lữ đoàn trưởng nói. Chỉ là Khang Tư có chút kỳ quái, Lữ đoàn trưởng cũng không giống một người nói nhiều, tại sao lại nhiệt tình giải thích cho mình như vậy?
Lữ đoàn trưởng thấy ánh mắt chăm chú của Khang Tư, có chút đắc ý khoe khoang:
- Đừng nói là ngươi không biết rõ lắm, mỗi một đời hoàng đế của đế quốc cũng đều từ trong biển máu mà sinh ra, mà nếu những hoàng thân cạnh tranh ngôi vị hoàng đế này thất bại thì chỉ có bị giết hại, cũng có những người ẩn trốn. Ngẫm lại mấy trăm năm qua đế quốc xuất hiện hơn một ngàn vị hoàng đế, đủ biết trong đế quốc ẩn núp nhiều ít bao nhiêu địch nhân căm hận những hoàng đế này. Mà ngoại trừ những người cạnh tranh ngôi vị hoàng đế thất bại ra, còn có đại quý tộc đang hy vọng thời khắc thành lập công quốc, đương nhiên càng không ít dân tộc thiểu số theo đuổi thời đại độc lập tự chủ. Ba cỗ thế lực này cơ hồ trải rộng tại tất cả các ngành các nghề trên đế quốc, hơn nữa người xuất thân thuộc về ba thế lực này, ngoại trừ bọn họ biết lẫn nhau ra, căn bản không ai có khả năng phân biệt được. Bọn họ trước kia là bởi vì chỉ huy quân đội cố định, cho nên không dám gây rối, hiện tại tài liệu hộ tịch hạn chế binh lính biến mất, cơ hội hy vọng từ lâu bọn họ có thể không lập tức hành động sao? Oán hận mấy trăm năm đó, một khi bộc phát ra... Ôi!
Lữ đoàn trưởng đau khổ lắc đầu, bây giờ đế quốc sắp bộc phát chiến loạn, chủ tử của mình tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sẽ khó khăn hơn, bất quá cát cứ một phương hẳn là có thể làm được? Hy vọng những sĩ quan chủ tử khống chế sẽ không có dị tâm.
Khang Tư há hốc miệng, hắn căn bản không có nghĩ tới đế quốc thành lập mấy trăm năm lại ẩn núp bên trong nhiều địch nhân như vậy, hơn nữa mấy quốc gia xung quanh đều là đối địch, sợ rằng đế quốc sẽ không tốt như vậy nữa rồi.
Lữ đoàn trưởng thấy bộ dáng của Khang Tư, vỗ vỗ bả vai Khang Tư cười nói:
- Không cần lo lắng, kỳ thật cũng phải nói, thời loạn quân nhân chúng ta càng có khả năng biểu hiện phong thái, bởi vì định luật của thời loạn chính là nắm tay người nào lớn người đó làm vua, chỉ cần nắm vững thủ hạ binh đinh trong tay, làm ra một phen đại nghiệp cũng không phải việc khó.
Nói xong lại vỗ bả vai Khang Tư lần nữa, rồi đi tới hòa vào cùng bốn Lữ đoàn trưởng kia tán gẫu.
Khang Tư khẽ nhíu mày suy nghĩ, Lữ đoàn trưởng nói nhiều với mình như vậy, cũng không có nói cho hắn biết vì sao hắn có thể tham gia hội nghị này.
Định luật thời loạn? Nắm tay lớn làm vua? Nắm vững thủ hạ binh đinh trong tay?
Chẳng lẽ Lữ đoàn trưởng nhìn trúng binh lính mình dẫn từ Tân Thành tới sao?
- Sư đoàn trưởng đến!
Một tiếng hô to, Sư đoàn trưởng mang quân hàm trung tướng, một mình tiến vào đại sảnh. Ngoại trừ Khang Tư ra, những người khác đều rất tùy ý kính lễ cho xong chuyện.
Sư đoàn trưởng trong mắt quang mang chợt lóe, nhưng vẻ mặt vẫn cười phất phất tay nói:
- Không cần khách khí, đều ngồi xuống đi.
Sư đoàn trưởng vừa nói xong, ngoại trừ Khang Tư ra, những người khác lập tức ngồi xuống, căn bản không có bất cứ chút khách khí nào.
Thấy Khang Tư vẫn như cũ đứng chờ mình ngồi xuống, Sư đoàn trưởng cười vẫy vẫy Khang Tư nói:
- Thiếu tá Khang Tư, mời lên đây.
- Rõ! Khang Tư vội vàng đi tới bên người Sư đoàn trưởng kính lễ.
- Ha ha! Không cần đa lễ, lại đây, để ta giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Thiếu tá Khang Tư tới từ đế đô, nhậm chức tham mưu Liên đội năm Lữ đoàn năm, tin rằng tất cả mọi người đã nghe qua tên của hắn, nhưng chưa có gặp qua, mọi người làm quen với nhau một chút.
Năm Thiếu tướng cùng mấy sĩ quan cấp tá đều mỉm cười gật đầu với Khang Tư, những người khác thì vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí một hai người trong đó ánh mắt còn chứa địch ý liếc nhìn Khang Tư một cái.
Tiếp theo, một sĩ quan cấp tá trong số người chứa địch ý lập tức đứng lên nói:
- Sư đoàn trưởng! Hội nghị lần này không phải chỉ những chủ quan từ Liên đội trưởng trở lên mới đủ tư cách tham gia sao? Hắn là một tham mưu Thiếu tá nho nhỏ sao có thể tiến vào?
Hắn nói xong lập tức khiến cho hầu hết mọi người ở đây hưởng ứng:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Mau đuổi hắn ra đi!
- Không sai! Một tham mưu Thiếu tá cũng dám tiến vào phòng hội nghị này sao? Thật sự không hiểu chuyện!
Khang Tư mặt không chút thay đổi đứng ở đó, từ biểu hiện của những sĩ quan đó mà nói, Khang Tư đã rõ, đám chủ quan Liên đội đó đã không còn để lãnh đạo trực tiếp vào trong mắt nữa.
Sư đoàn trưởng sau khi liếc mắt nhìn Khang Tư một cái, lại nhìn năm Lữ đoàn trưởng đang mỉm cười không lên tiếng, cười cười, gia tăng thanh âm nói:
- Liên đội trưởng Liên đội năm Lữ đoàn năm thống lính bộ đội tử chiến với quân Sơn Việt Tộc, toàn Liên đội đã chết trận đền nợ nước. Bởi vậy dựa theo quân quy của đế quốc, Thiếu tá Khang Tư tự động trở thành trưởng quan của Liên đội năm. Nghe nói như thế, mấy sĩ quan cấp tá lập tức cười thành tiếng nói:
- Trò cười! Một tham mưu Thiếu tá đảm nhiệm trưởng quan một Liên đội toàn quân bị diệt? Người cũng không có còn làm trưởng quan cái gì? Sư đoàn trưởng, ta đề nghị để Thiếu tá Khang Tư quay lại bộ chỉ huy Sư đoàn đảm nhiệm tham mưu là được rồi, Liên đội năm Lữ đoàn năm sẽ không còn nữa, miễn cho một cái biên chế trống lừa gạt lấy quân lương.
- Phải đó, nói không chứng thiếu tá này lâm trận bỏ chạy, nếu không tại sao toàn Liên đội chết trận, hắn vẫn sống tốt chứ? Ta đề nghị giao hắn cho đội Hiến binh nghiêm khắc thẩm tra, nhất định phải tìm ra hành vi phạm tội đào ngũ!
- Ha ha! Đồng ý! Ta tán thành!
- Không sai! Nhất định phải xử phạt hắn theo quân luật!
Nghe mấy người đang kêu gào rối loạn phía dưới, Sư đoàn trưởng không có nổi giận, ngược lại nháy mắt mấy cái với Khang Tư cười nói:
- Thiếu tá Khang Tư! Các trưởng quan ở đây có nghi ngờ với ngươi, không biết ngươi có giải thích một chút hay không?
Khang Tư lập tức nói:
- Rõ! Hạ quan nhận được mệnh lệnh của Liên đội trưởng là bảo vệ dân chúng Tân Thành, cho nên hạ quan cũng không đi theo Liên đội ra ngoài thành tác chiến.
Khang Tư cũng không phải đồ đần, tự động sửa mệnh lệnh thành bảo vệ dân chúng Tân Thành, mà không phải đóng quân trong thành, bằng không dựa theo quân luật, vứt bỏ thành là một trọng tội. Về mệnh lệnh thư sao? Cả bộ chỉ huy Liên đội đều nằm trong tay Khang Tư rồi, muốn tạo ra một cái căn bản không phải việc gì khó.
Trước kia Khang Tư chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng của mình mà thôi, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là một người quá cứng nhắc. Hơn nữa, Khang Tư cũng không cho rằng mình vứt bỏ thành để bảo vệ dân chúng có điều gì không đúng, chỉ cần người còn, thành không có cũng có thể xây dựng lại. Tâm lý hắn rất bình tĩnh, căn bản không có cảm giác phạm tội lừa dối dấu diếm cấp trên.
- Ồ! Nếu như vậy tại sao vứt bỏ Tân Thành xuất hiện nơi đây? Nói ra thì ngươi vẫn như cũ chính là lâm trận bỏ chạy!
Một sĩ quan cấp tá đứng lên chỉ Khang Tư nói.
Thật bất ngờ sĩ quan này chính là Liên đội trưởng Liên đội bốn Lữ đoàn năm vừa nãy.
Khang Tư không biết mấy sĩ quan này tại sao có địch ý với mình như vậy? Mình đâu có đắc tội với bọn họ chứ. Hắn vẫn giải thích nói:
- Mấy vạn dân chúng Tân Thành đều được bố trí ở ngoại ô Tỉnh thành, hạ quan đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lời này của Khang Tư làm cho mọi người sửng sốt, có thể nói lý do để đả kích Khang Tư đã không còn nữa. Liên đội trưởng liên đội bốn kia sau khi suy nghĩ cẩn thận sự khác nhau giữa Tân Thành và dân chúng Tân Thành, sắc mặt khó coi ngồi xuống.
Sư đoàn trưởng cười dài nói:
- Nếu đã như vậy, nay Bổn quan theo luật bổ nhiệm Thiếu tá Khang Tư làm Liên đội trưởng Liên đội năm Lữ đoàn năm, mà bởi vì Thiếu tá Khang Tư giải cứu thành công mấy vạn dân chúng Tân Thành từ trong tay quân Sơn Việt Tộc an toàn trở về, dựa theo tính toán quân công của đế quốc, tạm thời thăng chức Thiếu tá Khang Tư lên hàm Thượng tá, chờ sau khi báo cáo đế đô trở lại mới đổi lại quân hàm chính thức, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Đối với sự bổ nhiệm này, không có người nào phản đối, một Liên đội trưởng không có quân thì có ích lợi gì? Hơn nữa còn phải chờ đế đô bổ nhiệm quân hàm thật? Hắc hắc, đế đô nay loạn thành từng đoàn, chờ đến lúc nhận được lệnh bổ nhiệm tới cũng không biết quang cảnh lúc đó đã trở thành dạng gì, như vậy cứ ôm quân lương hàm Thiếu tá mà ăn cả đời đi.
Còn Khang Tư thì lại đang sững sờ, chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy mà mình liền được thăng lên hàm Thượng tá sao? Theo lý không phải sau khi kiểm tra xác minh quân công mới có thể thăng chức sao? Tại sao mới nói mấy câu liền đề bạt mình?
Hơn nữa Khang Tư vốn rất bội phục cách tính công huân cùng sự nghiêm khắc của quân đội đế quốc, hắn lại không nghĩ tới cách tính công huân này lại có lúc không được người tuân theo.
Thấy không ai lên tiếng, Sư đoàn trưởng lập tức nói:
- Nếu như vậy, lệnh bổ nhiệm chính thức hiệu lực.
Vừa nói xong móc từ trong một túi da dê nhỏ một quân hàm Thượng tá, đưa cho Khang Tư. Thấy điều này, các sĩ quan kể cả năm Thiếu tướng kia đều nhíu mày, cảm giác tất cả chuyện này Sư đoàn trưởng đã sớm chuẩn bị ổn thỏa rồi, chẳng lẽ hội nghị lần này chính là thăng chức cho tiểu tử Khang Tư đến từ đế đô này? Vậy những người ở đây chỉ đến làm nền thôi sao?
Nghĩ vậy, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.
Quan sát Khang Tư nhận lệnh bổ nhiệm, sau đó thay quân hàm, Sư đoàn trưởng mới cười nói:
- Thượng tá Khang Tư! Không biết Đội phòng vệ của ngươi hiện tại có bao nhiêu người rồi?
Nghe nói như thế, tất cả mọi người sửng sốt, các sĩ quan cấp tá có chút hoài nghi đầu óc Sư đoàn trưởng bị hủy rồi sao, quân chính quy của Liên đội năm toàn quân bị diệt, còn lại chỉ có mấy đội thành vệ thì làm gì? Chẳng lẽ chuyển đội thành vệ thành tân binh của Liên đội? Dựa vào đám tàn binh già yếu này vực dậy Liên đội năm sao? Vậy mà hắn cũng dám nghĩ ra.
- Tám... À! Một vạn một ngàn người. (11000 người) Khang Tư tính cả ba nghìn binh đinh mà Uy Kiệt thống lĩnh bảo vệ dân chúng Tân Thành, mặc dù bọn họ không thể so sánh với tám ngàn người thủ thành nhiều ngày kia, nhưng dù sao bọn họ cũng là thành viên đội thành vệ.
- Cái gì?! Một vạn một ngàn người! Ta khinh! Đội thành vệ cùng cấp với một Liên đội sao! Vậy Tân Thành có trên trăm vạn dân chúng à?
Các sĩ quan lập tức kêu to gọi nhỏ loạn lên.
Sư đoàn trưởng hiển nhiên cũng không nghĩ tới đội thành vệ của Khang Tư lại có tới trên vạn người! Trên mặt đầu tiên là giật mình, sau đó biến thành vui mừng lẫn sợ hãi, hắn rất cao hứng ghé sát lại thấp giọng nói:
- Thượng tá Khang Tư! Nhân số đội cảnh vệ bộ chỉ huy Sư đoàn rất là thiếu, không biết có thể trợ giúp một chút người hay không? Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi, dù sao chúng ta còn là đồng bạn buôn bán tốt mà.
Khang Tư sửng sốt, sau đó thấy Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn năm đi tới bên cạnh không lên tiếng nhìn mình cười hì hì, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hai vị cấp trên trực tiếp đối với mình tốt như vậy là nhìn trúng đội thành vệ trong tay mình. Bất quá bọn họ có thể trực tiếp ra lệnh điều chuyển bộ đội của mình mà, tại sao lại...
Thấy vẻ mặt cùng thần thái kích động của những sĩ quan này, Khang Tư nhất thời hiểu rõ, hiện tại là thời đại nào, binh lính trong tay chính là tư binh của chủ quan, những người khác căn bản không thể điều động.
Nghĩ đến dân chúng Tân Thành đều tập trung ở ngoại ô Tỉnh, binh đinh thủ hạ của mình hẳn sẽ rất vui mừng ở lại tỉnh thành.
Khang Tư vừa định đáp ứng đột nhiên nghĩ tới chuyện tình mà bọn họ đã kể rõ, đế quốc sắp nội loạn đến nơi, mà không nói đến địa phương khác, chỉ riêng chuyện Sơn Việt quốc đã xâm lược quy mô lớn, đế quốc có thể nói đang ở vào tình cảnh phong ba bão táp (bếp bênh không ổn định). Như Lữ đoàn trưởng nói, trong thời loạn nắm tay ai to người đó làm vua, mình cũng cần phải chú ý lợi ích của mình một chút mới được.
- Ồ! Xin trưởng quan yên tâm, hạ quan sẽ không để trưởng quan thất vọng. Thấy hai thủ trưởng chăm chú nhìn mình không nháy mắt, Khang Tư không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
Không có được câu trả lời tại chỗ, Lữ đoàn trưởng cùng Sư đoàn trưởng trên mặt đều lộ ra thần sắc thất vọng, bất quá nghĩ tới chuyện như vậy, Khang Tư dù sao cũng phải trở về thương lượng một chút, nên cũng tạm thời bỏ qua.
Sư đoàn trưởng sau khi ho khan một tiếng rồi nói với mọi người:
- Lần này triệu tập mọi người đến đây, ngoại trừ việc thông báo tin tức Sơn Việt quốc đã xâm lấn sang nước ta, còn quyết định vấn đế địa phương trú đóng của các vị.
Các sĩ quan vốn đang ầm ầm ĩ ĩ tranh luận lập tức một mảnh yên tĩnh, ánh mắt tập trung lên bản đồ tỉnh Hải Tân trên tường phía sau Sư đoàn trưởng.
Sư đoàn trưởng nhìn trên bản đồ một chút rồi nói:
- Ta thấy dựa theo địa giới mà các vị hiện có, cả quận phủ giao cho các ngươi phụ trách, đồng thời, bởi vì Sơn Việt quốc xâm lược quy mô lớn, chúng ta cần một lượng lớn quân đội mới có thể đuổi được Sơn Việt quốc đi, cho nên bộ chỉ huy Sư đoàn đặc biệt cho phép các ngươi chiêu mộ binh đinh tại nơi đóng quân, cũng bởi vì vật tư kinh phí của bộ chỉ huy Sư đoàn thiếu thốn, chấp thuận cho các ngươi tại địa phận của mình trưng thu các khoản thuế để giải quyết vấn đề quân phí.
Các sĩ quan ở đây vẻ mặt đều hài lòng gật đầu, chỉ có mấy Lữ đoàn trưởng sắc mặt trở nên khó coi.
Khang Tư thất kinh, chiêu mộ đinh binh là do Quân bộ đế quốc phụ trách, mà trưng thu thuế vụ lại do tỉnh phủ tại địa phương phụ trách, hai quyền lực lớn này lại có thể bị Sư đoàn trưởng thâu tóm rồi trao quyền? Chẳng lẽ Sư đoàn trưởng không biết hắn căn bản không có quyền lực này sao? Chứ đừng nói đến quyền trao quyền.
Lữ đoàn trưởng kéo Khang Tư ngồi xuống rồi nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Khang Tư, nhỏ giọng nói:
- Không có gì kinh ngạc, việc này mấy ngày trước đã sớm thương nghị ổn thỏa rồi.
- Thương nghị ổn thỏa?
Khang Tư không thể tin được bọn lại có dũng khí thương nghị loại chuyện sẽ bị diệt tộc này.
- Có cái gì ghê gớm đâu, những Lữ đoàn trưởng Sư đoàn trưởng chúng ta ngoại trừ một bộ chỉ huy Lữ đoàn và bộ chỉ huy Sư đoàn cảnh vệ ra, cũng không có quân đội trực thuộc khác, mà những Liên đội trưởng này mặc dù nắm giữ thực quyền, nhưng không có danh phận, không dám trực tiếp phạm thượng. Nếu đôi bên đều có điều cố kỵ, vậy thẳng thắn học theo phương thức đám quý tộc phân đất phong hầu, sau đó chờ xem người nào bản lĩnh cao cường thôi.
Lữ đoàn trưởng cười nói.
- Ách! Lúc này tất cả Liên đội trưởng đều ở đây, chỉ cần giam giữ bọn họ chẳng phải là..
Khang Tư nói đến đây, đột nhiên ngậm miệng, bởi vì nếu làm như vậy, chỉ có một mình Sư đoàn trưởng được lợi, mấy Lữ đoàn trưởng khẳng định sẽ bị Sư đoàn trưởng ném sang một bên.
Lữ đoàn trưởng sau khi liếc mắt nhìn Sư đoàn trưởng trên đài một cái rồi cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng Sư đoàn trưởng không muốn sao? Đáng tiếc các Liên đội trưởng cũng không phải đồ đần, tất cả đều dẫn theo quân đội đến, giam giữ bọn họ sao? Hừ hừ! Tỉnh thành lập tức biến thành đống đổ nát ngay. Nói không chừng những tướng quân như chúng ta kể cả đám Liên đội trưởng đều sẽ bị những sĩ quan cấp tá thủ hạ nắm binh, có dã tâm nhân cơ hội mà mưu hại.
Khang Tư lúc này mới hiểu được, tại sao tất cả các Liên đội đều tập trung tại tỉnh thành, thật đúng là không có ai là kẻ đần cả. Bất quá Khang Tư lập tức kỳ quái hỏi:
- Chẳng lẽ tài liệu hộ tịch quân binh ở đế đô bị hủy, binh lính lập tức không kiêng nể gì? Theo lý mà nói loại tài liệu quan trọng này làm sao không được sao chép ra chứ?
- Hắc hắc! Khi tin tức Tàng binh các bị hủy truyền ra, mọi người còn không dám dị động, bởi vì tất cả mọi người đều biết đế quốc khẳng định có tồn tại tài liệu phân chia. Bất quá tin tức mới nhất truyền khắp đế quốc: Tẩm cung hoàng đế bị thiêu đốt thành tro tàn, nếu như không phải hoàng đế đang ở địa phương khác dưỡng bệnh, sợ rằng cũng đã bị chết cháy rồi.
Lữ đoàn trưởng cười nói.
Tẩm cung hoàng đế bị thiêu đốt thành tro tàn?
Khang Tư cả người ngốc trệ, địa phương an toàn nhất đế quốc là đế đô, địa phương an toàn nhất đế đô là hoàng cung, mà địa phương an toàn nhất hoàng cung chính là tẩm cung, ngay cả tẩm cung cũng có thể bị thiêu hủy? Cấm vệ quân đều là ăn phân mà lớn lên sao?
- Ha ha! Khi ta nghe được tin tức này cũng khiếp sợ giống như ngươi, bất quá ngẫm lại nhiều địch nhân ẩn núp trong các ngành nghề như vậy, làm ra một sự kiện lớn thế này cũng không phải không có khả năng.
Lữ đoàn trưởng bất đắc dĩ cười một chút rồi tiếp tục nói:
- Ngươi cũng biết tẩm cung hoàng đế là nơi cất giấu những điều cơ mật nhất, bây giờ tẩm cung bị thiêu hủy, cũng chứng tỏ những cơ mật đó đã biến mất, tin rằng hộ tịch quân binh được sao chép cũng ở trong đó.
- Ách! Các tỉnh phủ không phải cũng có tài liệu hộ tịch quân nhân trong tỉnh sao? Chỉ cần thu hồi những tài liệu đó là được mà.
Khang Tư vẫn không thể tin được cả quân đội đế quốc lại có thể bởi vì chuyện hộ tịch mà đi theo các sĩ quan phản loạn.
- Hắc hắc! Tỉnh phủ lưu trữ tài liệu này sao? Ngươi ngẫm lại xem những sĩ quan đóng quân ở đó đã nuôi khát vọng trở thành quân phiệt từ lâu sẽ chịu để cho tài liệu đó tồn tại sao?
Lữ đoàn trưởng cười lạnh nói.
Khang Tư không nói gì, các sĩ quan đã quyết tâm trở thành quân phiệt, đương nhiên sẽ không để cho loại tài liệu đó tồn tại. Xem ra mất đi sự quản chế, quân đội đế quốc rất nhanh sẽ chuyển thành tư quân của chủ quan.
Chứng kiến thần sắc Khang Tư, Lữ đoàn trưởng thở dài nói:
- Ngươi cũng đừng trách chúng ta chia cắt tỉnh Hải Tân, một là thủ trưởng như chúng ta không trực tiếp khống chế quân đội trong tay, không thể kìm hãm hay khống chế bọn họ, thứ hai cũng là vì có thể ngăn cản quân địch xâm lược càng thêm hữu hiệu.
Khang Tư nháy mắt mấy cái, không hiểu chia cắt tỉnh Hải Tân thì làm sao có thể ngăn cản quân địch xâm lược.
Lữ đoàn trưởng cười nói:
- Lấy nơi bọn họ đóng quân cấp cho bọn họ, trở thành lãnh địa của bọn họ muốn làm gì thì làm, khẳng định bọn họ sẽ liều chết chống cự địch nhân, phải biết rằng chó bảo vệ nhà là chó hung ác nhất. Nếu không sợ rằng địch nhân còn chưa đến, không phải bỏ chạy thì cũng đầu hàng. Đây coi như là vì đế quốc mà phục vụ đi.
Khang Tư mở to hai mắt nhìn, đây chính là quân phiệt cát cứ sao. Lữ đoàn trưởng hiển nhiên cũng biết Khang Tư muốn nói gì, cười gật đầu nói:
- Không sai, hành động như vậy là quân phiệt cát cứ, nếu mà là trước đây, đội hiến binh đã sớm bắt chúng ta lại rồi, nhưng hiện tại căn bản là không ai đi quản.
Lữ đoàn trưởng ngẫm nghĩ một chút nói tiếp:
- Ta dám khẳng định, hiện tại cả đế quốc ba mươi hai tỉnh, ngoại trừ đế đô và các tỉnh gần trung ương ra, những tỉnh khác cũng lâm vào tình trạng quân phiệt cát cứ. May là tỉnh chúng ta không có quân chính quy tồn tại, nếu không cũng không tới lượt chúng ta chia cắt.
Khang Tư không nói gì, đế quốc mất đi khả năng kìm hãm quân đội hiển nhiên sẽ biến thành tư quân của chủ quan, sự thật như thế, không ai có thể thay đổi. Nguồn:
Đế quốc rơi vào thời kỳ chiến loạn, cừu nhân của mình kẻ giả mạo Song đao Đường Lang kia không biết thân ở nơi nào, đã như vậy hắn còn có thể chờ đợi ở một đế quốc đang chiến loạn này sao? Có lẽ mình dẫn theo thân tín trở lại bán đảo Phi Ba mới là lựa chọn tốt nhất?
Thấy Khang Tư trầm tư, Lữ đoàn trưởng trầm ngâm một chút thấp giọng nói:
- Năm nghìn bộ trang bị tiêu chuẩn quân đế quốc, đổi cho ta ba nghìn binh lính đã trải qua kinh nghiệm chiến đấu.
Khang Tư nghe vậy sửng sốt, chứng kiến ánh mắt Khang Tư, Lữ đoàn trưởng cười nói:
- Chê ít? Có thể thương lượng, bất quá nhất định phải là ba nghìn lão binh đã trải qua chiến đấu, ta biết đội thành vệ kia của ngươi đều là lão binh đã trải qua huyết chiến, hai ngàn cũng được, hay một ngàn cũng không thành vấn đề. Có những lão binh này tồn tại, ta có thể dựa vào bọn họ để bảo vệ địa bàn cùng đào tạo ra một nhóm tân binh nữa. Giá cả tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần ngươi nói một tiếng.
Khang Tư phát ngốc tại chỗ, nghe ngữ khí Lữ đoàn trưởng, đội thành vệ của mình giống như hàng hóa vậy, chỉ cần hắn nguyện ý, muốn bán thế nào liền bán như thế.
Khang Tư không thể lập tức trả lời không thể làm gì khác hơn đành nói:
- Xin cho hạ quan trở lại thương lượng với thủ hạ một chút đã.
Lữ đoàn trưởng gật đầu, tiếp theo rất lơ đãng nói:
- Ngươi bây giờ cũng nên thay đổi một chút, không cần để ý tới cái đám Tham mưu trưởng hay Trưởng hiến binh gì gì đó, ở thời loạn này, chỉ cần ngươi có thể nắm binh lính trong tay, bọn họ chỉ là thuộc hạ của ngươi mà thôi. Ngươi nhìn xem hội nghị lần này có người nào là Phó quan xuất hiện không?
Nói đến đây, Lữ đoàn trưởng vẻ mặt kiêu ngạo, mặc dù trước kia mình mượn sức đám Tham mưu trưởng kia lôi kéo thành huynh đệ, hơn nữa thuần phục cùng một chủ tử, bình thường có việc đều cùng bọn họ thương lượng, nhưng bây giờ bắt đầu thời loạn, chỉ cần khống chế vững vàng quân đội trong tay, mình chính là anh cả duy ngã độc tôn, mấy tên giúp việc kia chỉ có thể làm thuộc hạ nghe lệnh mà làm.
Cứ như vậy, mình trong lòng chủ tử cũng càng trở nên có trọng lượng hơn đây?
Hội nghị rất nhanh chấm dứt, Sư đoàn trưởng chia cắt tỉnh Hải Tân thành ba mươi mốt phần, mỗi Liên đội trưởng cùng Lữ đoàn trưởng, kể cả Sư đoàn trưởng cũng đều có được một phần. Liên đội trưởng chiếm được quận phủ làm nơi đóng quân, Sư đoàn trưởng chiếm cả tỉnh thành, những Lữ đoàn trưởng lâu la thì đạt được mấy huyện phủ xung quanh tỉnh thành.
Lần chia cắt này có thể nói năm địa bàn của năm Lữ đoàn trưởng là ít nhất trong mọi người, bất quá bởi vì gần tỉnh thành, kinh tế rất phát đạt, cho nên mấy Lữ đoàn trưởng không có ý kiến gì.
Liên đội trưởng cũng không có ý kiến, trước kia không thể hạ thủ với huyện phủ giờ đều rơi vào trong tay bọn họ, hơn nữa bọn họ được quyền chiêu mộ binh lính và trưng thu thuế, ở trên địa bàn của mình bọn họ hoàn toàn chính là một hoàng đế muốn làm gì thì làm, đối với đãi ngộ này, tuyệt đối không có bất cứ ý kiến gì.
Hơn nữa vừa nghĩ đến có thể tự do chiêu mộ binh lính, sự đố kỵ nảy sinh do Khang Tư có trên vạn binh lính đội thành vệ đã hoàn toàn biến mất, một vạn người rất giỏi sao? Lão tử tùy thời có thể chiêu mộ cả một sư đoàn!
Lần chia cắt này, béo bở nhất chính là Sư đoàn trưởng, cả tỉnh thành rơi vào trong tay Sư đoàn trưởng, nhiều người nhiều thuế, hơn nữa Sư đoàn trưởng lại còn vì mọi người không coi trọng đế quốc, cho rằng sau này đế quốc sẽ không tiếp tục phụ trách vật tư cho bộ đội cấp dưới nữa, đến lúc đó dễ dàng nắm giữ toàn quyền phân phối vật tư. Nhìn bộ dáng cười gian của hắn, chỉ sợ hắn có môn lộ nào đó kiếm ra vật tư đây.
Trong ba mươi mốt quân phiệt thì địa bàn lớn nhất chính là Thượng tá mới thăng chức Khang Tư rồi, bất quá tuyệt đối không có bất luận kẻ nào đố kỵ với hắn, bởi vì địa bàn của Khang Tư là quận Văn Tân, cùng với ba quận chỉ tồn tại trên bản đồ, thực tế đã sớm trở thành lãnh địa của Sơn Việt Tộc.
Khang Tư nắm giữ bốn quận trong tay liền được mọi người nhiệt liệt chúc mừng, bất quá nhìn bộ dáng bọn họ không ngừng cười trộm cũng biết, bọn họ hiện tại đang có chút hả hê, bởi vì quận Văn Tân bị Sơn Việt chiếm, nói cách khác Khang Tư căn bản không có địa bàn, là một người không có căn cứ, trong đầu mọi người đều bắt đầu tự hỏi làm cách nào có thể thâu tóm trên vạn người trong đội thành vệ của Khang Tư.
Chứng kiến Lữ đoàn trưởng nguyên vốn định dùng năm nghìn bộ trang bị đổi lấy một ngàn người nay đột nhiên đổi giọng, trực tiếp yêu cầu Khang Tư điều năm nghìn người đến bộ chỉ huy Lữ đoàn chờ lệnh, hơn nữa mấy Lữ đoàn trưởng khác cũng tiến đến bên cạnh nói nếu như Khang Tư không thể nuôi sống nhiều thủ hạ như vậy, bọn họ nguyện ý làm giúp, không đợi Khang Tư bày tỏ thái độ, cũng đã thống nhất bằng miệng chia cắt hơn một vạn người của Khang Tư đến nỗi không còn một ai.
Thấy điều này, Khang Tư không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, những người này cũng quá thực dụng đi?
Mà Sư đoàn trưởng ở một bên trong lòng cười nhạo một trận thầm nói: "Các ngươi mấy tên gia hỏa này sao ngu ngốc quá vậy? Ta quan hệ tốt với Khang Tư, thật sự là bởi vì thân phận đế đô của hắn?"
"Không biết tường tận về Khang Tư mà còn ở nơi này đục nước béo cò. Không thể nuôi sống binh lính? Trò cười! Chỉ bằng việc ta cùng hắn buôn bán là ta có thể kiếm đủ tiền nuôi sống mấy vạn người, hắn tài đại khí thô (tiền nhiều giả nghèo) còn để ý mấy chuyện đó sao? Ta chính vì biết hắn không thèm để ý, mới trực tiếp cấp bốn quận kia cho hắn đó."
Hội nghị chấm dứt, mọi người đều triệu tập nhân mã chạy về nơi đóng quân tác oai tác quái. Thấy Khang Tư đi ra, Tương Văn, Áo Kha Nhĩ đã sớm chờ từ lâu, trước tiên ánh mắt đặt trên quân hàm Thượng tá của Khang Tư, chứng kiến quân hàm Thượng tá, cũng lộ ra ý tứ khác nhau, nhưng biểu hiện tươi cười giống nhau.
Trở lại nơi tạm thời, mọi người lập tức vây quanh chúc mừng, sau khi một phen náo nhiệt, Tương Văn lo lắng hỏi:
- Đại nhân! Ngoại trừ quân hàm Thượng tá cùng chủ quan Liên đội năm ra, ngài còn chiếm được phong thưởng gì không?
Đám người Áo Kha Nhĩ vẻ mặt cũng khát vọng nhìn Khang Tư.
Khang Tư cười khổ nói:
- Quận Văn Tân cùng ba quạn đã bị Sơn Việt Tộc chiếm đều trở thành nơi trú đóng của ta.
Người khác nghe nói như thế còn không có phản ứng, Áo Kha Nhĩ đã mẫn cảm nhận thấy Khang Tư nói không phải của Liên đội năm mà là "nơi trú đóng của ta", trong mắt thần sắc chợt lóe, đương nhiên, hết thảy những chuyện này đều rơi vào trong mắt Uy Kiệt đang len lén quan sát thần sắc mọi người.
- Cái gì?! Chẳng lẽ bộ chỉ huy Sư đoàn muốn cho đại nhân thu phục mấy quận đó sao? Chúng ta có chút người như vậy mà!
Tương Văn vẻ mặt tức giận kêu lên.
- Không phải! Ôi! Mới rồi Sư đoàn trưởng phân chia tỉnh Hải Tân cho ta, tất cả Liên đội trưởng cùng Lữ đoàn trưởng, Sư đoàn trưởng đều chiếm giữ một khối địa bàn.
Khang Tư liền kể lại tình hình trong hội nghị cho mọi người.
- Cái gì? Quyền chiêu binh trưng thuế? Đây không phải quân phiệt cát cứ sao?
Áo Kha Nhĩ lập tức vui mừng lẫn sợ hãi nhảy dựng lên, hắn thật sự rất vui mừng, ngày trông đêm mong đến bao giờ mới tới thời cơ của mình, đến khi nào đế quốc nội loạn! Trời không phụ tộc của ta a! Bất quá hắn rất nhanh phát hiện vẻ mặt nghi hoặc của mọi người đang nhìn mình, Áo Kha Nhĩ vội vàng giải thích:
- Ta thực sự rất cao hứng, như vậy đại ca có thể tạo nên sự nghiệp hùng vĩ đây!
Nghe nói như thế, thân tín của Khang Tư cũng vui mừng hơn, thành thật mà nói bọn họ đối với đế quốc căn bản không có tâm trung thành, thấy thời loạn xuất hiện, đại nhân nhà mình có thể thừa thế mà lên, dù sao đều là chuyện vui mừng. Về phần thân tín của Áo Kha Nhĩ, bọn họ đương nhiên có cùng lý do vui mừng giống như Áo Kha Nhĩ.
Dĩ nhiên, mọi người chưa từng vì đạt được bốn quận làm nơi trú địa mà vui mừng, kẻ ngốc cũng biết chỉ với chút người này căn bản không phải đối thủ của quân Sơn Việt Tộc đang ùn ùn kéo tới không ngớt, lãnh địa bốn quận kia quả thật nói cho dễ nghe chính là lâu đài trên không mà thôi.
Khang Tư chứng kiến bộ dáng thủ hạ, trong lòng thầm thở dài, xưng hùng nghiệp bá? Mình cũng không có hứng thú.
Nghĩ vậy, Khang Tư sửng sốt, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, mình hình như không cảm thấy hứng thú với chuyện tình gì, rèn luyện thân thể chỉ là vì thói quen theo đuổi thời khắc sinh tồn đã ăn vào xương tủy, mà huấn luyện binh lính cũng là một loại thói quen sau khi trở thành trưởng quan sinh ra. Tất cả chuyện đó cũng giống như thói quen há miệng ăn cơm, mà không phải hứng thú của mình.
Trước kia mình cố gắng, là vì sinh tồn, bây giờ có được con đường buôn lậu, tay nắm sinh tử của hơn mười vạn người, mình căn bản không còn nguy cơ sinh tồn, vậy cái mình cảm thấy hứng thú là gì?
Khang Tư rất nhanh ném lối suy nghĩ mê hoặc này sang một bên, bắt đầu chú ý Uy Kiệt đang báo cáo tin tình báo thu thập được. Tin tình báo của Uy Kiệt cũng không kể lại rõ ràng chi tiết, cùng với tin tức Khang Tư nghe từ Lữ đoàn trưởng không sai biệt lắm. Khang Tư biết đây cũng là chuyện không có biện pháp, bởi vì tuyệt đại bộ phận mật vệ đều bố trí ở Sơn Việt Tộc, ngược lại quên mất tin tình báo ở đế quốc mình.
Bất quá đám người Áo Kha Nhĩ, Tương Văn lại nghe được mùi vị tươi mới, Áo Kha Nhĩ lại càng tự hỏi chính mình phải làm như thế nào để ngay lúc bắt đầu thời loạn kiếm được lợi ích.
Nghe tới tẩm cung hoàng đế bị thiêu hủy, tất cả mọi người bĩu môi, ngay cả An Đạt cũng rất khinh thường nói:
- Chuyện này mà cũng còn muốn điều tra? Hơn nữa căn bản không có bất cứ kết quả gì? Khẳng định là đám thê thiếp, cung nữ cùng thái giám bị người mua chuộc làm chuyện tốt, thật cứ nghĩ rằng không ai có thể có khả năng ẩn núp trong tẩm cung sao? Nếu như vậy, hoàng đế đế quốc đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi!
Bất quá lời này vừa ra đã bị Tương Văn vội vàng đá cho một cước.
Áo Kha Nhĩ lưng toát mồ hôi lạnh chuẩn bị nói gì đó thay đổi đề tài, nhưng lập tức phát hiện mọi người căn bản không có để ý, ngược lại đề tài vừa chuyển, cái gì hoàng đế bị bệnh không thể qua khỏi hay những lời đại nghịch bất đạo cũng được cái đám không biết sống chết này nói ra.
Áo Kha Nhĩ sau khi sửng sốt một chút không nhịn được cười tự giễu, mình có phải quá cẩn thận hay không? Nơi này căn bản không ai lại dám đem chuyện mạo phạm hoàng đế làm chuyện kể a.
Tình báo rất nhanh báo cáo xong, Uy Kiệt tổng kết nói:
- Đại nhân! Từ những điểm này có thể nói âm mưu đã được chuẩn bị từ lâu, hơn nữa có thể kết luận có giới cao tầng quyền quý của đế quốc tham dự, cuối cùng mới dẫn đến sự kiện tài liệu hộ tịch của quân binh toàn bộ bị thiêu hủy. Xem ra đế quốc sắp bị chia năm xẻ bảy rồi, hy vọng đại nhân sớm đưa ra quyết định.
Khang Tư gật đầu:
- Ừ! Trước tiên bố trí đại bộ phận lực lượng tình báo ở bốn phía xung quanh chúng ta, sau đó mở rộng ra khắp cả nước, cuối cùng...
Khang Tư còn chưa nói hết, một thân vệ chạy vào bẩm báo:
- Đại nhân! Sứ giả của Sư đoàn trưởng tới bái kiến.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
14 chương
18 chương