Độc Cô Chiến Thần
Chương 122 : Phụ binh chiến binh. (1)
Thấy Khang Tư đến hiện trường, bọn thân vệ lập tức hô:
- Hôm nay chiêu mộ tạm thời chấm dứt, ngày mai mời đến sớm.
Nói xong không để ý tới dân chúng huyên náo, bèn đóng cổng lại.
Nhìn thấy cổng chính đóng lại, đám tráng đinh trên thao trường có phần xôn xao lên, thân vệ quất mạnh cây roi trong tay mấy cái hét lớn:
- Yên lặng! Trưởng quan đến!
Đám tráng đinh vừa nghe tới từ Trưởng quan, lập tức ngậm miệng im thin thít, mọi ánh mắt đều chiếu vào trên người Khang Tư.
Mà lúc này gã thân vệ khác đã sửa sang lại danh sách hoàn chỉnh tiến lên bẩm báo:
- Đại nhân! Lần này tráng đinh tới báo danh đã đạt ba nghìn năm trăm mười hai người. Trong đó nông phu hai ngàn một trăm ba mươi bốn người, thợ săn bắn bảy trăm tám mươi hai người, nhóm văn phòng năm trăm chín mươi sáu người, đều vượt qua mười tám tuổi, chỉ là trong đó có một nửa số người hơn hai mươi lăm tuổi. Xem tình hình bên ngoài cổng chỉ sợ còn có thể chiêu mộ hơn ba nghìn người nữa.
Khang Tư nghe vậy thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Tương Văn và Uy Kiệt.
Khang Tư cũng biết rõ, nếu không có chủ ý của hai vị này, bọn thân vệ sẽ không tự tiện chủ trương sửa đổi mệnh lệnh của mình.
Nhìn thấy Khang Tư xoay đầu nhìn, Tương Văn tranh công nói:
- Đại nhân! Tôi biết tráng đinh Tân Thành không có nhiều lắm, nếu không cố ý giao phó cho bọn họ chú ý một chút, cho dù kéo hết trai tráng toàn thành tới, cũng không thể thu đủ nhân số một cái liên đội đấy.
Uy Kiệt vốn cũng đang không có việc gì, nghe nói như thế lập tức hoảng sợ, định kéo ống tay áo nhắc nhở Tương Văn, nhưng nhìn thấy ánh mắt Khang Tư ở bên cạnh, lại không dám lộn xộn, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Khang Tư phát hiện Tương Văn căn bản còn không có ý thức được sai lầm của mình, hắn thở dài, quay lại nói với bọn thân vệ:
- Kiểm tra kỹ càng đối chiếu tuổi thật của tráng đinh, không đủ mười tám tuổi và vượt qua hai mươi lăm tuổi, cho bọn họ lui sang một bên.
Vừa nghe lời này, Tương Văn lập tức định phản đối, nhưng bị Uy Kiệt bịt miệng lại.
Tương Văn vốn định phát hỏa, nhìn đến thần sắc cảnh cáo nghiêm khắc trong mắt Uy Kiệt, trong lòng hắn không khỏi run lên. Tuy rằng không rõ lắm vì sao lại như thế, nhưng Tương Văn biết sự tình có điểm không đúng rồi.
Khi Khang Tư tiến lên mấy bước quan sát đám thân vệ chọn lựa tráng đinh, Uy Kiệt ép giọng thật nhỏ nói:
- Đại tỷ! Ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
Tương Văn nhướng nhướng mày:
- Ngươi có ý tứ gì?
- Ta xin ngươi! Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu sao? Đại tỷ! Đại nhân tuyên bố mệnh lệnh là chiêu mộ tráng đinh mười tám tới hai mươi lăm tuổi, ngươi như thế nào tự tiện bảo thân vệ mở rộng niên hạn? Ngươi xem tên kia rõ ràng hơn bốn mươi tuổi, ngươi cũng cho phép thân vệ tuyển vào?
- Việc này có sao đâu? Không phải ta chỉ sợ đại nhân chiêu mộ không đủ nhân số thôi mà, có cái gì quan trọng đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y
Tương Văn lơ đểnh nói.
Uy Kiệt vội vàng nói:
- Không quan trọng? Lão Đại a! Đây chính là thiện tiện sửa đổi quân lệnh! Hành vi phạm tội chém đầu đấy! Tuy rằng ngươi là muốn tốt cho đại nhân, nhưng ngươi không xin chỉ thị cứ như vậy tự mình chủ trương, vứt đại nhân đi đâu? Nếu vậy, không phải khiến người ngoài nghĩ rằng đại nhân nói trước sau không như một, lời nói của đại nhân căn bản là không đáng tin tưởng sao?
- A! Vậy làm sao bây giờ?
Hiểu được hậu quả việc làm của mình sau này, Tương Văn hối hận tới cực điểm, hắn thật không phải sợ hãi bản thân mình mất đi tín nhiệm của Khang Tư, mà là sợ danh dự của Khang Tư bị chính mình phá hủy.
- Còn có thể làm gì nữa, hướng đại nhân thỉnh tội đi.
Uy Kiệt thở dài.
Tương Văn không chút nghĩ ngợi, lập tức đi đến trước mặt Khang Tư quỳ xuống thỉnh tội.
Khang Tư nhìn gã thân tín quỳ gối dưới chân mình, thở dài.
Chính mình quả thật không thích hợp làm Thống soái, vốn loại tội danh này đủ để mất đầu, nhưng bản thân mình lại không có chút ý tưởng nào phải xử phạt Tương Văn, nguyên do vì hắn là thân tín của mình mới như thế? Có điều dường như từ khi mình chỉ huy quân đội tới nay chưa bao giờ xử tử bất kỳ tên bộ hạ nào, nhiều lắm chỉ là phạt roi mà thôi.
Nghĩ vậy, Khang Tư lại thở dài:
- Đứng lên đi!
Tương Văn ngẩng đầu vẻ mặt hối hận nói:
- Đại nhân! Xin ngài xử phạt thuộc hạ đi! Thuộc hạ tự tiện sửa đổi mệnh lệnh, làm ảnh hưởng thật lớn tới danh dự của đại nhân, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!
- Được rồi! Ta biết ngươi là muốn tốt cho ta, có điều nếu trước đó có thể nói với ta một tiếng thì tốt rồi. Đứng lên đi! Không thấy đám tráng đinh đều đang nhìn sao? Không khéo lại còn tưởng là ta ngược đãi ngươi đấy.
Khang Tư cười cười nói.
Tương Văn quét mắt nhìn, quả nhiên, đám tráng đinh đều chú mục về bên này, Tương Văn không muốn danh vọng của Khang Tư có điều tổn hại, lập tức đứng dậy, làm như không có việc gì đứng ở phía sau Khang Tư. Chỉ là ánh mắt của hắn đỏ hồng, lại khiến cho người ta luôn bị thu hút lén liếc mắt ngắm một cái thôi.
Xa xa nhìn thấy cảnh này Liệt Văn đột nhiên vui mừng nói:
- Đại nhân! Thuộc hạ tìm được nhược điểm của Khang Tư rồi!
- Ồ? Nhược điểm gì?
Áo Kha Nhĩ nghi hoặc hỏi.
- Nhược điểm của Khang Tư chính là nhân từ nương tay, đối với người một nhà không hạ thủ được, bao che sai lầm của thủ hạ!
Liệt Văn hưng phấn nói.
- Ngươi căn cứ vào đâu nói như vậy? Ngươi làm sao thấy được?
Áo Kha Nhĩ hai mắt sáng lên, nếu Khang Tư có nhược điểm này, vậy thì toàn bộ đầu nhập vào hắn chẳng những không là chuyện xấu, mà ngược lại là chuyện rất tốt đây.
Liệt Văn nói:
- Đại nhân! Khang Tư bố cáo nói là tuyển mộ trai tráng mười tám tới hai mươi lăm tuổi. Nhưng hiện tại người xem, ít nhất một nửa số người là vượt qua hai mươi lăm tuổi. Vốn thuộc hạ còn tưởng rằng là Khang Tư ngầm ra ý bảo thủ hạ làm, nhưng thấy Khang Tư vừa đến lập tức cho tách những người trên hai mươi lăm tuổi qua một bên, hơn nữa ả Tương Văn kia đột nhiên quỳ xuống đất, cái này đủ để người ta hiểu: chủ ý sửa đổi mệnh lệnh tuyển mộ của Khang Tư để thu nhiều tráng đinh, là do ả Tương Văn kia tự tiện vi phạm.
- Ờ! Nói như vậy Tương Văn kia đột nhiên quỳ xuống là thỉnh tội?
An Đạt chợt hiểu ra nói. Thấy Liệt Văn gật gật đầu, không khỏi cười nói:
- Hừ! Xem ả Tương Văn kia làm như không có việc gì, hành vi phạm tội lớn như vậy chỉ khiển trách một vài câu là xong việc? Khó trách Liệt Văn nói Khang Tư nhân từ nương tay cho thuộc hạ.
- Ồ! Lúc này ta mới hiểu vì sao suốt chặng đường tới đây, Tương Văn và Uy Kiệt kia lại thường xuyên lớn mật như thế tự tiện chen vào trong lúc ta nói chuyện với Khang Tư. Ngay từ đầu ta còn tưởng là Khang Tư ngầm ra ý bảo chúng, không nghĩ tới nguyên do là hai vị này được Khang Tư nuông chiều quen thói.
Áo Kha Nhĩ híp mắt gật gật đầu nói.
- Hắc hắc! Đại nhân! Gặp được một cấp trên như vậy, người phía dưới càng phóng túng thoải mái.
Liệt Văn nhắc nhở.
- Ồ! Hiện tại không vội, tạm thời cứ quan sát xem sao.
Áo Kha Nhĩ nói lời này khiến Liệt Văn sửng sốt: "Không phải mới vừa rồi còn muốn đầu nhập vào Khang Tư sao? Khiến chính mình phải khuyên can, mà mới trong chốc lát, như thế nào bây giờ lại khẳng định như thế? Chẳng lẽ vừa rồi mình khuyên can như vậy thật có hiệu quả ư?"
Có điều lần này Liệt Văn không dám nhiều lời, chỉ cung kính gật đầu dạ dạ vâng vâng, hắn hiểu rõ rằng một tay thủ hạ thường xuyên làm trái lại ý cấp trên sẽ mang đến hậu quả gì.
Tất cả tráng đinh tại đây đều là láng giềng với nhau, phần lớn đều biết nhau, cho nên vừa thấy người từ mười tám tuổi tới hai mươi lăm tuổi được giữ lại ở giữa thao trường, mà những người mình vượt qua hai mươi lăm tuổi thì bị đuổi tới góc, đám tráng đinh lập tức huyên náo cả lên, bọn họ cũng không muốn vứt bỏ một công việc được bao ăn bao ở còn được lĩnh tiền lương thế này.
- Đại nhân! Ta bắn cung độc nhất vô nhị, nói bắn mắt chim thì tuyệt đối sẽ không bắn thân chim, Khẳng định là một thần tiễn thủ chọn ta đi!
Một thanh âm đột nhiên kêu lên.
Lời này vừa thốt ra, đám đông tráng đinh vượt qua hai mươi lăm tuổi, lập tức bắt đầu nhao nhao thổi phồng tài nghệ chính mình:
- Đại nhân! Ta khí lực mạnh lắm! Một đao có thể chém rơi đầu lợn rừng, tuyển ta đi!
- Chọn ta! Ta ăn cơm ít, sức lực mạnh! Tuyệt đối là giao bất kỳ nhiệm vụ gì cũng không hề oán trách!
............. ..
Nếu không phải những người này không dám tấn công thân vệ, chỉ sợ đã bu quanh Khang Tư cầu xin rồi.
Nhìn thấy tinh thần quần chúng mãnh liệt, Tương Văn biến sắc, trường hỗn loạn trước mắt này đúng là do hành động của hắn mà gây ra phiền toái.
- Chư vị an tâm một chút đừng nóng vội.
Sĩ quan Khang Tư này vừa lên tiếng, không cần thân vệ khiển trách, đám tráng đinh đang hỗn loạn kêu gào lập tức liền im lặng trở lại.
Khang Tư nói:
- Tuy rằng bố cáo đã xác định rõ ràng chỉ tuyển mộ tráng đinh từ mười tám tới hai mươi lăm tuổi, nhưng chư vị hăng hái đầu quân như thế, chúng ta cũng không có thể bỏ mặc. Như vậy đi, tráng đinh lớn hơn hai mươi lăm tuổi toàn bộ bố trí là đội phụ binh, ngoại trừ lương bổng so với đội phòng vệ ít hơn một nửa, còn các đãi ngộ khác như nhau. Nếu phụ binh có biểu hiện tốt, có thể đề bạt tiến vào đội phòng vệ. Nếu chư vị không muốn thì có thể rời đi.
An Đạt sờ sờ đầu nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân! Phụ binh này là cái binh chủng gì vậy? Ta chỉ biết là binh đao, binh thương, binh cung tiễn, binh kỵ binh, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có phụ binh.
Áo Kha Nhĩ chần chờ một chút:
- Ta nghĩ ý của Khang Tư là, vì điều kiện bố cáo đó không phù hợp để bố trí đám tráng đinh này, nên hắn tùy tiện đặt ra cái tên, dù sao những người này đều đã tuyển mộ vào đây, chẳng lẽ còn đuổi bọn họ ra ngoài sao? Hơn nữa nếu trực tiếp bố trí bọn họ vào đội phòng vệ thì lại không phù hợp yêu cầu của bố cáo, cho nên Khang Tư chỉ có thể làm như vậy.
Phụ binh? Mọi người tại đây đều chưa từng nghe qua loại binh chủng này, một số người có đầu óc linh hoạt, đặc biệt tráng đinh xuất thân văn nhân, nhìn thấy người quanh mình nghi hoặc khó hiểu, không khỏi khoe ra bản lĩnh reo lên:
- Cái này còn không biết sao? Phụ binh lương bổng chỉ bằng một nửa của đội phòng vệ, cũng như nói phụ binh chính là làm công nhật, đội phòng vệ chính là lĩnh lương tháng!
Đám tráng đinh vừa nghe xong lập tức minh bạch, tuy rằng chỉ là làm công nhật, nhưng là lĩnh lương bổng của quân đội, như thế cũng coi như đã gia nhập quân đội rồi.
Nghĩ đến chính mình cũng là quân nhân, lập tức không thèm để ý mình là phụ binh hay là gì. Dù sao đại nhân kia có nói: chỉ cần biểu hiện tốt, phụ binh cũng có thể trở thành đội phòng vệ.
Chỉ bằng đám tiểu tử mười tám tuổi kia, sao có thể là đối thủ của những tráng niên đầy kinh nghiệm như mình chứ? Chỉ cần sớm biểu hiên một chút là có thể giành lấy vị trí của bọn chúng, để cho bọn chúng làm phụ binh đi. Trong lòng đám tráng đinh có quyết định, hoàn toàn không có một người nào tỏ vẻ muốn rời đi.
Khang Tư ngẩn người, bổn ý mình chỉ muốn cho bọn họ đảm nhiệm công tác lao dịch hậu cần, dù sao mặc kệ nói như thế nào cũng đã tuyển mộ bọn họ vào, thu vào đội phòng vệ không được, đuổi bọn họ về cũng không xong.
Mà cái danh từ phụ binh này, cũng là nghĩ đến dùng bọn họ để trợ giúp cho bộ đội chủ lực mà tạm thời quyết định, dù sao bộ đội chính quy ngoại trừ huấn luyện, còn phải phối hợp với lính hậu cần làm một số công việc nào là xây dựng doanh trại, quét dọn doanh trại, đời sống linh tinh đủ loại. Các công tác này chia cho phụ binh, hoặc giả để bộ đội chính quy có thể chuyên tâm tác chiến.
Còn như vì sao không gọi bọn họ là lính hậu cần, đó là vì lính hậu cần nằm trong biên chế chính quy. Chỉ là Khang Tư không nghĩ tới, đám tráng đinh này lại dùng người làm công nhật và người lĩnh lương tháng để giải thích.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
32 chương
11 chương
390 chương
88 chương
21 chương