Độc Cô Chiến Thần

Chương 120 : Đội hộ vệ Tân Thành. (1)

Áo Kha Nhĩ đương nhiên thấy thân vệ Khang Tư đưa một cái rương vào Liên đội, tuy rằng không biết trong rương chứa cái gì, nhưng thấy Trung tá kia ngày hôm sau vẻ mặt hớn hở chạy tới tìm Khang Tư, đã biết ngay tình hình không đúng. Áo Kha Nhĩ cũng không lo lắng nhiều, trực tiếp tính toán xong kim tệ, sau đó dẫn chiến mã chạy vào Liên đội. Đối với đám người đã hoàn toàn coi tiền như rác này, các sĩ quan Liên đội đều mang vẻ mặt khách khí chiêu đãi. Chỉ là Áo Kha Nhĩ cho rằng người ta cho mình mặt mũi, trong lòng thầm cảm giác quyết định của mình quả là chính xác. Lấy được thư ủy nhiệm xong, hắn liền lập tức kích động dẫn thủ hạ ra ngoài chiêu mộ binh lính. Nếu như để Áo Kha Nhĩ biết mình đổ nhiều máu như thế, lại chỉ nhận được không bằng số lẻ của Khang Tư, khẳng định sẽ ngửa mặt lên trời hộc máu điên cuồng gào thét. Bên Khang Tư lại đang kinh ngạc nhìn thư ủy nhiệm lão nhị Trung tá mang đến. Khang Tư nghi hoặc chỉ vào thư ủy nhiệm hỏi lão nhị Trung tá: - Trưởng quan! Liên đội giao cho hạ quan thành vệ đội, trật tự đội, trị an đội, thu thuế đội, hạ quan chỉ là một Thiếu tá tham mưu? Đây không phải chỉ có quan văn đảm nhiệm sao? Mà ngoại trừ thành vệ đội, những cái khác hẳn là do Quận Trưởng bổ nhiệm mà? Lão nhị Trung tá cười nói: - Ha ha! Những chức vụ này phụ thuộc vào võ lực địa phương, ở địa phương này trưởng quan văn không có nhậm chức, đều do trưởng quan võ bổ nhiệm. Đây đã có điều lệ, cho nên bổ nhiệm ngài cũng không phải phi pháp. Nhưng mà, tiểu đội thành vệ đội thành Tây đã bổ nhiệm thiếu tá Áo Kha Nhĩ đảm nhiệm, hơn nữa thành vệ đội cùng thu thuế đội cũng không có quyền thu thuế, nhưng tin tưởng ngài cũng không thèm để ý chút quyền lực này. Bốn đội ngũ này hoàn toàn do ngài chiêu mộ huấn luyện và chỉ huy, Liên đội chúng ta tuyệt không can thiệp. Đương nhiên, lương bổng, trang phục, trang bị vũ khí, cũng là các người tự phụ trách. Khang Tư còn chưa biểu hiện gì, Uy Kiệt đã hưng phấn nói: - Vị trưởng quan này! Có phải ý ngài nói, quyền chỉ huy, quyền thống trị 4 chi bộ đội này, hoàn toàn do đại nhân nhà ta quản lý bổ nhiệm? Liên đội hoàn toàn không hỏi tới? - Đúng vậy, nhưng là nếu có quân địch công thành, các ngươi phải có nghĩa vụ thủ thành và dẫn đội công kích địch nhân, chỉ là mệnh lệnh cụ thể do các ngươi tự mình nắm lấy. Lão nhị Trung tá gật đầu nói. Tương Văn cẩn thận hỏi: - Bốn chi bộ đội này danh ngạch là bao nhiêu? Trung tá cười nói: - Vốn chủng loại bộ đội này là do tự thân bỏ tiền nuôi, sẽ không hạn chế danh ngạch, nhưng để tránh phiền phức, tổng nhân số không được vượt quá một Liên đội là được. Chỉ là nhân viên chỉ có thể chiêu mộ từ Tân Thành, coi như là hỗ trợ những người không nghề nghiệp trong thành đi. Nghe nói như thế, bọn người Khang Tư hơi bị sửng sốt. Liên đội 5 này cũng hào phóng quá mức đi chứ? Lại cho phép bên ngoài tồn tại quân số vũ trang cùng cấp? Lẽ nào bọn họ không sợ những người kia đảo khách thành chủ? Hay là bọn hắn có chỗ dựa vào? Thấy thần sắc đám người Khang Tư nghi hoặc, Trung tá cười nói: - Không cần đa nghi, chúng ta chỉ là tin tưởng Thiếu tá Khang Tư sẽ không làm bậy, hơn nữa có những nhân thủ này, tin rằng Thiếu tá Khang Tư càng dễ lập quân công, dù sao những bộ đội tư nhân dạng này, quân công lập được đều quy cho chủ quan. Khang Tư suy nghĩ một chút, nghĩ đến mình chỉ mong sao có nhiều vũ trang để báo thù, hơn nữa đối phương đã yên tâm như vậy, mình có gì phải lo lắng nữa chứ? Còn như tự thân xuất tiền ra nuôi bộ đội? Mấy vạn bộ đội thành Thanh Nguyệt lúc đó chẳng phải do tự mình nuôi sao? Chút người ấy hoàn toàn là chuyện nhỏ nhặt, nghĩ đến đó, Khang Tư liền gật đầu đồng ý. Sau khi lão nhị Trung tá rời đi, Uy Kiệt không đợi Tương Văn mở miệng, lập tức nói: - Đại nhân! Thuộc hạ vừa tra được, Áo Kha Nhĩ đã dùng hơn 10 con chiến mã và 4000 kim tệ, đổi được đội thành vệ thành Tây danh ngạch 300 người. - Ừm? Liên đội muốn chiến mã làm gì? Khang Tư hỏi, lúc vừa tới đây, đã nhìn toàn doanh trại Liên đội, bề ngoài vốn không thấy một kỵ binh nào, hơn nữa hoàn cảnh địa lý nơi này cũng đúng là không thích hợp cho kỵ binh chiến đấu, cho nên Khang Tư mới hỏi vậy. - Theo tình báo biểu hiện, sơn tặc thấy chiến mã sẽ đột nhiên như phát cuồng đi cướp giật, phỏng đoán Liên đội muốn dùng chiến mã thu hút sơn tặc vào ổ phục kích. Uy Kiệt trả lời. Khang Tư hơi chút suy nghĩ gật gật đầu. Lúc này Tương Văn lại nói: - Thật kỳ quái! Không phải nói lão đầu Liên đội trưởng kia rất cổ hủ chính trực sao? Sao loại chuyện buôn bán biên chế võ trang này cũng làm ra được? Xem bộ dáng bọn hắn hoàn toàn là ai đưa tiền nhiều, kẻ đó được biên chế nhiều, có thể ẩn âm mưu gì không? Uy Kiệt than thở: - Đại tỷ! Lão già kia tuy rằng cổ hủ cương trực, nhưng cũng không phải ngu xuẩn. Chớ quên nơi này là biên cương chiến tuyến, sơn tặc đã tràn đến dưới thành rồi, binh lực chỉ một Liên đội, muốn phòng ngự phạm vi lớn như thế tuyệt đối hết sức cật lực. Đáng tiếc hắn không thể lộ liễu trắng trợn mở rộng bộ đội, nếu như vậy, gặp phải hai người đại nhân chúng ta cùng Áo Kha Nhĩ có tiền có thuộc hạ, khẳng định sẽ nhân cơ hội nghĩ cách kiếm chút béo bở, cho nên hắn cho chúng ta biên chế vũ trang cũng là rất bình thường. Nên biết rằng đối với loại chuyện chẳng những bản thân không cần bỏ tiền, nhưng ngược lại có tiền thu, lại không cần mình phụ trách quản lý nuôi dưỡng liền tăng lực lượng phòng thủ, ai cũng sẽ muốn càng nhiều càng tốt. Không thấy Trung tá kia cố ý nhắc nhở chúng ta phải có nghĩa vụ thủ thành sao? Nếu như sĩ quan Liên đội nghe được bản thân vì muốn cải thiện sinh hoạt thủ hạ, mới tiến hành hành vi ủy nhiệm này, lại bị Uy Kiệt ngộ giải như vậy, chẳng biết trên mặt sẽ có biểu tình gì nữa? Tương Văn vỗ ngực miệng nói: - Hì hì! Nguyên lai là nguyên nhân này, ta còn sợ bọn họ muốn hãm hại đại nhân nữa, nhưng mà bọn họ không sợ những lực lượng võ trang này không chịu khống chế sao? Uy Kiệt lắc đầu cười nói: - Nếu như là những người khác có được những lực lượng võ trang này, Liên đội khẳng định sẽ lo lắng, nhưng đại nhân cùng Áo Kha Nhĩ đều là sĩ quan Liên đội, lực lượng võ trang này cũng là của Đế quốc, trừ phi đại nhân cùng Áo Kha Nhĩ là bên Sơn Việt quốc phái tới nằm vùng, không thì hắn lo lắng cái gì? Lẽ nào đại nhân cùng Áo Kha Nhĩ dùng chút binh lực ấy tạo phản? Tương Văn cười nói: - Hì hì! Ta thấy đại nhân có thể có được nhiều binh lực như vậy, còn Áo Kha Nhĩ lại chỉ có một chút như thế, có thể kết luận bọn họ khẳng định đã suy nghĩ phương diện này, đại nhân cùng Áo Kha Nhĩ hai người đặt ra so sánh, khẳng định là đại nhân tương đối đáng tín nhiệm hơn, cho nên đại nhân nhiều binh hơn Áo Kha Nhĩ. Đúng rồi! Nếu bọn họ có thể mượn phương thức này tăng lực lượng, vì sao trước đây không sử dụng cách này? Phải chờ đại nhân cùng Áo Kha Nhĩ tới mới thực hiện như vậy? Uy Kiệt lật mắt trợn trắng, dùng ngữ khí chỉ tiếc sắt không thành thép nói: - Ta xin ngươi mà, đại tỷ! Không thấy rõ ràng là chuyện tăng bộ đội phòng ngự có lợi đối với Liên đội, nhưng bọn họ còn muốn lấy tiền nữa sao? Cái này nói rõ cái gì? Nói rõ Liên đội 5 không đủ kinh phí, nếu không đủ kinh phí, sĩ quan Liên đội sao có thể mở rộng bộ đội? Nếu như không phải thấy đại nhân chúng ta có tiền, sợ rằng chỗ tốt như vậy cũng sẽ không rơi xuống người đại nhân. Tương Văn lập tức coi như không nghe Uy Kiệt nói, ngược lại nói với Khang Tư: - Đại nhân! Chúng ta chiêu mộ bao nhiêu nhân thủ? Không cho chúng ta vượt quá Liên đội, vậy ngang cấp với Liên đội, chiêu hẳn 5 đại đội thế nào? Uy Kiệt cũng nói: - Đại nhân! Áo Kha Nhĩ kia cũng chiêu mộ bộ đội ở bên ngoài, chúng ta phải giành ra tay trước, chiếm thao trường ngoài viện kia sớm! Tương Văn gật đầu nói: - Không sai! Nhưng mà Áo Kha Nhĩ khẳng định sẽ dùng danh hiệu thành vệ đội thu hút nhân thủ, chúng ta có 4 cái tên bộ đội làm sao mà dùng? Cảm giác danh hiệu nhiều, chỉ huy sẽ có chút hỗn loạn. Đại nhân nghĩ một cái tên đặc biệt uy phong đi? Khang Tư nào biết đặt tên cái gì, thuận miệng nói: - Cứ gọi là đội hộ vệ Tân Thành đi, dù sao binh lính trong bộ đội này đều là người Tân Thành, tin rằng bọn hắn cũng sẽ thích. Hai người Uy Kiệt cùng Tương Văn đang huyễn tưởng đặt tên này tên nọ, vừa nghe lời này liền choáng váng, cái này cũng quá tùy tiện đi chứ? Nhưng nghe tới cuối câu, lập tức vẻ mặt thoáng cái biến thành tín phục kính nể, tên này vừa ra, mọi người Tân Thành sẽ coi bộ đội này là người một nhà, dân tâm thoáng cái đi tới, đại nhân không hổ là đại nhân. Khang Tư không lưu ý hai người thủ hạ mình nghĩ gì, đứng dậy nói: - Mỗi người lưu lại một con chiến mã, còn lại đều đưa đi Liên đội. - Cái gì! Đại nhân! Hơn 260 con tuấn mã đưa cho Liên đội? Những chiến mã của chúng ta đều là ưu tú nhất mà! Tương Văn lập tức phản đối. Uy Kiệt so ra biết chuyện hơn, lại uyển chuyển khuyên nhủ: - Đúng vậy, đại nhân! Dù sao cũng nghĩ tới Áo Kha Nhĩ đưa ra chiến mã như thế, chúng ta cũng không cần đưa nhiều như vậy, đưa mấy chục đến trăm con cũng đủ rồi, phẩm chất chiến mã chúng ta so với cấm quân đế đô đều tốt hơn nhiều. - Không có gì, dù sao khu núi này vốn không thích hợp với kỵ binh, chỉ có bộ binh mới có thể tác chiến. Chúng ta lưu lại nhiều chiến mã như vậy, ngược lại sẽ khiến chúng ta ỷ lại vào kỵ binh, ý nghĩ sẽ có cản trở, nếu như không phải vì tiện cho việc truyền tin, dù là đưa hết chiến mã ra cũng không thành vấn đề gì. Sự tình cứ định như vậy đi, thuận tiện cho thêm một phần tiền ăn nữa. Đi chiêu mộ binh lính đi! Càng sớm chiêu mộ càng sớm huấn luyện. Khang Tư lơ đểnh cười nói. - Rõ. Tương Văn cùng Uy Kiệt nhìn thoáng lẫn nhau, bất đắc dĩ thở dài gật đầu lĩnh mệnh. Áo Kha Nhĩ phái thủ hạ tới ngã tư đường hô lớn: - Thành vệ đội cổng Tây chiêu mộ binh lính! Bao ăn bao ở, mỗi người mỗi tháng 1 kim tệ, danh sách có hạn, người nào muốn nhanh tới đi. Không biết có phải là đưa ra đãi ngộ kinh người hay là thế nào, thân vệ vừa hô một lần, lập tức tràn tới một đám ông già bà già. Vốn Áo Kha Nhĩ đang vẻ mặt đắc ý, huyễn tưởng mình từ trong đám tráng hán trung niên đông đúc tinh tế tuyển chọn ra 300 tên lính, liền bị những lão già đầu tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo, khom người còng lưng, gió thổi là ngã vây xung quanh, lập tức bị giựt mình tỉnh lại. Hắn vội vã vừa hô: - Tuổi hạn chế, chúng ta chỉ chiêu mộ nam tử từ 15 đến 45 tuổi, tay chân đầy đủ khỏe mạnh! Vừa ra ý bảo thủ hạ đem điều kiện phụ gia này truyền cho các điểm chiêu mộ khác. Đám ông già bà già này như không nghe thấy, càng vây càng đông, hơn nữa mỗi người hai mắt đều tỏa sáng, khiến Áo Kha Nhĩ cùng đám thân vệ cả người phát run. - Khụ! Không biết các vị đại gia đại nương, các ngươi có chuyện gì không? Chỉ cần Áo Kha Nhĩ ta có thể làm được mời cứ nói. Áo Kha Nhĩ ho khan một tiếng, vẻ mặt biểu tình nhu hòa nói. Lúc này thần sắc hắn hoàn toàn chính là bộ dáng tiểu đệ hàng xóm. Có thể là thần tình Áo Kha Nhĩ làm yên tâm, đoàn người yên tĩnh một hồi, một lão già đứng hàng đầu lộ vẻ tươi cười, miệng lộ ra hàm răng đen vàng không trọn vẹn, ngữ khí hớn hở nói: - Đại nhân! Không biết ngài chiêu mộ lúc nào dừng? Tôn tử nhà ta thân thể cường tráng tuyệt đối là binh lính tốt, nhưng chỉ là đang làm ruộng bên ngoài thành, không biết đại nhân có thể đợi một đoạn thời gian hay không? Tiểu lão nhi lập tức bảo người nhà gọi thằng cháu trở về. Mấy lão già bà già bên cạnh lập tức gật đầu hùa theo. Áo Kha Nhĩ vểnh tai nghe một hồi mới rõ có chuyện gì, trong lòng vừa định, cười nói: - Đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng mà cụ ông à, ngài phải nhanh bảo cháu ngài trở về một chút, thành vệ đội chúng ta có hạn chế danh ngạch, nếu như cháu ngài trở về, thành vệ đội chúng ta lại chiêu đủ danh sách, ta đây cũng không có biện pháp nào. - A! Vậy phải nhanh gọi tên tiểu nhãi con kia về mới được! Đám ông bà già vừa nghe, lập tức lộn xộn kêu la, nhưng bọn họ cũng bắt đầu xoay người chuẩn bị rời đi. Áo Kha Nhĩ vừa ứng phó những lão già bà già vừa đi vừa quay đầu dặn, nhất định phải lưu lại một chỗ cho con các vị, vừa âm thầm đắc ý mình thoáng cái liền kéo gần quan hệ với dân chúng. Đúng lúc này, 2 đầu chiến mã ầm ầm từ xa chạy tới, nguyên bản mấy lão già bà già động tác trì độn, bỗng nhiên tay chân nhanh nhẹn tránh sang một bên, đồng thời thống nhất cúi đầu không nói. Thấy 2 kỵ binh này đúng là thân vệ của Khang Tư, trong đầu Áo Kha Nhĩ xuất hiện dự cảm không hay. Đúng như hắn suy đoán, hai gã thân vệ Khang Tư đầu tiên xuống ngựa, ở góc tường dán vào một bố cáo có đóng dấu Liên đội, sau đó lên lưng ngựa hô to: - Các vị Tân Thành: bởi vì sơn tặc hoành hành ngang ngược, Tân Thành cần gấp nhu cầu tăng cường lực lượng hộ vệ, hiện đặc biệt lệnh Thiếu tá Khang Tư - Lôi Luân Đặc thành lập đội hộ vệ Tân Thành. Đội hộ vệ trưng mộ thanh niên nam tử khỏe mạnh từ 18 đến 25 tuổi, đầu nhập vào đội hộ vệ Tân Thành, hưởng thụ quyền lợi cùng nghĩa vụ ngang với quân đồn trú địa phương, người phù hợp điều kiện lập tức tới cửa lớn chỗ Phủ Quận trưởng trước kia báo danh! Hoàn thành biên chế liền ngưng chiêu mộ! Ký lệnh, Liên đội 5. Thân vệ Khang Tư lớn tiếng đọc một lần, lập tức để đám lão già bà già ngẩng đầu nhìn lại, thấy bố cáo trên tường, lập tức vòng lại xem, còn một ít người già cả mắt chưa mờ, đồng thời còn biết được vài chữ bắt đầu thấp giọng đọc lại chữ trên bố cáo.