Độc Cô Chiến Thần
Chương 115 : Lão Đầu Thượng Tá. (1+2)
Đám người Khang Tư gia roi giục ngựa phi xuống núi nhanh hơn nữa, bởi vì trong thành đã phái ra một đại đội binh lính tiến đến đây để tra xét. Nhìn thấy đoàn người Khang Tư, đại đội kia không có vẻ công kích về phía trước, càng không có ý lui lại phía sau, mà dừng lại đứng tại chỗ, sau đó lập thành một trận hình phòng ngự chặn ở giữa đường.
Vì tránh để hiểu lầm, Khang Tư và Áo Kha Nhĩ đồng thời hạ lệnh giảm tốc độ. Sau đó, chậm rãi đi tới phía trước đại đội kia rồi dừng lại ngoài phạm vi tên bắn của cung binh.
Áo Kha Nhĩ thấy Khang Tư chú ý tới những binh lính này, không khỏi nói:
- Đừng thấy Liên đội trưởng là một lão già cổ hủ, nhưng lãnh binh quả thực rất có nghề, ở Lữ đoàn khác thì không rõ lắm, nhưng tại Lữ đoàn 5 chúng ta, lực chiến đấu của Liên đội 5 là cường hãn nhất toàn Lữ đoàn.
- Ừ, nhìn là thấy được. Nếu không tính trang bị, khí thế binh sĩ đã vượt qua quân đoàn chính quy rồi.
Khang Tư gật đầu nói.
Khang Tư xuất thân là quân chính quy, nhưng lại đến nhậm chức tại bộ đội địa phương, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự khác nhau giữa quân chính quy và bộ đội địa phương, đại đội binh lính trước mắt này mặc dù quân phục đã cũ, vũ khí cũng có chút cũ nát, nhưng khí thế lại dị thường khiếp người.
Chỉ cần nhìn bọn họ chỉ bất quá sáu trăm người, nhưng lại có thể đứng trầm ổn trước bốn năm trăm thớt chiến mã ầm ầm tiến tới, là có thể biết được.
Quan sát thấy bóng dáng Áo Kha Nhĩ, một trung niên Thiếu tá từ trong đội hình phòng ngự nhướng mày, tiến lên một bước hô:
- Áo Kha Nhĩ thiếu tá, người bên cạnh ngươi là ai?
- Duy Long thiếu tá, không cần khẩn trương như thế, vị này là Khang Tư thiếu tá, là tham mưu Liên đội chúng ta hôm nay mới tới nhậm chức.
Áo Kha Nhĩ sau khi cao giọng đáp lời, lập tức thấp giọng nói với Khang Tư :
- Duy Long thiếu tá này là thân tín của Liên đội trưởng chúng ta, nghe nói từ thời niên thiếu đã đi theo Liên đội trưởng rồi, bất quá cũng bị Liên đội trưởng liên lụy, hắn mang quân hàm thiếu tá cũng được mười mấy đến hai mươi năm rồi.
- Sĩ quan Liên đội đều là thân tín của Liên đội trưởng sao?
Khang Tư lơ đãng hỏi thăm. Giờ phút này bọn họ đều do Áo Kha Nhĩ dẫn đầu, xoay người xuống ngựa đứng một bên.
Trong mắt Áo Kha Nhĩ quang mang chợt léo, sau đó như bất đắc dĩ nói:
- Không có biện pháp, hắn nắm Liên đội 5 đã hơn mười năm, cả Liên đội sĩ quan nào có thể lưu lại, đều là thân tín của hắn, nếu không đã sớm bị điều chuyển ra ngoài đường rồi.
Cũng có thể nói, Liên đội 5 này bị hắn khống chế vững vàng trong tay, trừ khi tạo phản, mấy ngàn người này chỉ cần Liên đội trưởng ra lệnh một tiếng, làm gì cũng làm. Chính vì như vậy, cuộc sống kế tiếp của chúng ta quả thực không được tốt lắm đâu.
Khang tư nghe vậy cười cười không nói gì, lẳng lặng nhìn Duy Long thiếu tá thần sắc cương nghị kia.
Duy Long thiếu tá sau khi nghe Áo Kha Nhĩ giới thiệu, liếc mắt nhìn Khang Tư một cái, thấy bộ dáng Khang Tư vẫn còn trẻ tuổi, hơn nữa dẫn theo một đội thân vệ, đặc biệt chứng kiến một mỹ nhân như Tương Văn đứng bên cạnh Khang Tư, không khỏi nhướng mày, lập tức có ấn tượng xấu đầu tiên đối với Khang Tư.
- Xin mời trình ra chứng minh.
Duy Long thiếu tá lạnh lùng nói, nhìn binh lính phía sau hắn vẫn giữ trạng thái đề phòng như cũ, cũng đủ biết hắn nghĩ như thế nào.
Áo Kha Nhĩ nghe nói như thế, sắc mặt lập tức bị tức giận đến nỗi đỏ bừng, đây không phải biểu thị rõ ràng rằng lời nói của Áo Kha Nhĩ không đủ để chứng minh sao?
Khang Tư lại không có cảm giác được có gì không hài lòng, lấy ra tài liệu, sau khi kính một lễ liền đưa qua.
Thấy Khang Tư kính lễ, Duy Long thiếu tá theo tiềm thức đáp lễ, sau đó tiếp nhận văn kiện.
Sau khi xem hết văn kiện, Duy Long thiếu tá đáp một lễ nữa:
- Hoan nghênh ngài, Khang Tư thiếu tá.
Đưa trả lại tài liệu, không đợi Khang Tư đáp lễ, liền trực tiếp chỉ Tương Văn nói:
- Không biết vị này là gì của Khang Tư thiếu tá? Nên biết, trong quân không cho phép nữ quyến ở lại.
Lời này vừa ra, người bên phía Áo Kha Nhĩ đều cho rằng Duy Long thiếu ta là đang gây khó khăn cho người ta, mặc dù trong quân có quy định như vậy, nhưng những người quyền quý có người nào không bắt thị nữ giả trang thành bình sĩ dẫn theo bên người, loại chuyện này làm mãi thành quen, lại có thể tùy tiện nói ra, không phải cố ý làm khó dễ thì là cái gì.
Khang tư cười cười, không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu với Tương Văn.
Tương Văn bước lên trước một bước, hành lễ nói:
- Thân vệ Khang Tư thiếu tá, Tương Văn ra mắt trưởng quan.
Nói xong lấy ra chứng minh thư đưa tới.
Duy Long có chút giật mình tiếp nhận chứng minh, sau khi kiểm tra cẩn thận, vẻ mặt khinh bỉ liếc mắt nhìn Khang Tư một cái rồi nói:
- Thực lợi hại, ngay cả chứng minh quân tịch của thân vệ cũng đều do đế đô ban phát.
Nghe nói như thế, những người phía Khang Tư không có phản ứng gì, binh lính bên phía Duy Long thiếu tá thì vẻ mặt khinh miệt, mà người bên phía Áo Kha Nhĩ lại là trong mắt quang mang léo ra không ngừng.
Duy Long nói xong lời này, đem thẻ chứng minh ném trả lại cho Tương Văn, quay về phía sau phất tay hô:
- Giải trừ cảnh giới, toàn đội trở về thành.
Rồi không để ý tới thần sắc mọi người, dẫn quân rời đi.
Áo Kha Nhĩ cười nói:
- Thế nào, đã biết người ngoài như chúng ta tại Liên đội 5 có địa vị gì chưa? Duy Long này coi như còn có chút lễ phép, nhưng người khác khó chịu hơn nhiều, thiếu chút nữa bị bọn họ làm tức chết. Dù sao bây giờ chúng ta chỉ có thể vẫy đuôi theo người mà thôi.
Khang Tư không có phản ứng gì, chỉ gật đầu, sau đó xoay người lên ngựa, dẫn mọi người đi theo phía sau đội ngũ của Duy Long thiếu tá bắt đầu tiến vào thành.
Lúc tới gần cửa thành, có thể nhìn thấy một đám binh lính vây quanh mấy sĩ quan đứng ở cửa thành, chỉ thấy Duy Long thiếu tá dẫn theo mấy sĩ quan cấp Úy, tới trước một lão già quân hàm Thượng tá đứng ở giữa hành lễ, sau đó lại còn dựa sát vào bên tai lão già vừa nói nhỏ, vừa chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Khang Tư.
Áo Kha Nhĩ ghé sát nói:
- Lão già kia chính là anh cả của Liên đội 5, cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, Long Cơ thượng tá. Đừng nhìn bộ dáng mong manh yếu đuối của lão, nghe nói lão có thể vung đại đao nặng ba mươi cân vù vù, còn có khả năng ra trận giết địch nữa đó!
Bất quá đây cũng chỉ là nghe nói thôi, cũng không phải lời của ta, chuyện này vẫn mơ hồ, nâng đại đao còn có thể, chứ ra trận thì cũng quá khoa trương rồi, dù sao đã là lão già hơn sáu mươi tuổi đó, còn có thể ra trận giết địch sao? Về nhà bế cháu mới là việc chính.
Khang Tư liếc mắt nhìn Áo Kha Nhĩ một cái, thiếu tá này sao lại không có nhãn quang như vậy?
Trên người Liên đội trưởng nồng nặc mùi máu tươi, cách xa thế này mà vẫn có thể ngửi được, theo mùi này trên người hắn mà nói, không chỉ ra trận giết địch, xung phong anh dũng cũng có khả năng ấy chứ.
Bất quá cũng thật kỳ quái, tại sao ở đây nhiều người như vậy, lại chỉ có một mình Liên đội trưởng trên người có mùi máu? Những người khác cũng chỉ có khí thế cương liệt, loại khí chất giết chóc những người khác lại không có một chút nhỏ nào, chẳng nhẽ chưa từng tham gia chiến đấu thảm liệt sao?
Áo Kha Nhĩ không để ý Khang Tư không đáp lời, tiếp tục nói:
- Tiến vài bước nữa thì xuống ngựa hành lễ báo danh, với lão gia hỏa này cung kính cũng không được mạo phạm cũng chẳng xong, rất khó hầu hạ.
Nói xong liền giục ngựa chạy bước nhỏ tiến tới trước.
Lúc đi lên được mười bước, đám người Khang Tư đã thấy rõ bộ dáng anh cả của Liên đội 5, đó là một lão già lông mi bạc trắng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, lưng đã bắt đầu hơi còng, thân hình gầy yếu, nếu như không phải hai mắt lấp lánh có thần, sợ rằng mọi người sẽ cho rằng hắn là một lão già làm ruộng ở nông thôn rồi.
Khang Tư và Áo Kha Nhĩ đồng thời xuống ngựa, dẫn theo thân vệ hành lễ báo danh với lão đầu này.
Long Cơ thượng tá khoát khoát tay:
- Miễn lễ, hiện tại Liên đội không còn tham mưu trưởng, hai tham mưu các ngươi tạm thời cứ đi theo bên cạnh ta, xem bộ dáng các ngươi, hẳn là có thể ra trận giết địch chứ?
Nghe nói như thế, Khang Tư không cảm thấy gì chỉ gật đầu.
Mà Áo Kha Nhĩ lấy làm kinh hãi, trong lòng chửi thầm:"Đáng chết! Tại sao lần này lại nói chuyện tốt như vậy? Nếu như lúc đầu nói luôn thế này, lão tử còn phải đến bộ chỉ huy Lữ đoàn làm cháu người ta sao? Không phải lại là nể mặt mũi Khang Tư này đấy chứ?
Bất quá Áo Kha Nhĩ nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng trước tiên vẫn gật đầu đáp ứng. Bởi hắn cho rằng, công huân là do một đao một thương trên chiến trường mà ra, chỉ làm một tham mưu quả thực không đạt nổi. Đối với cái chức tham mưu này, thực ra hắn cùng với lão đầu suy nghĩ giống nhau.
Mà Tương Văn đi theo sau Khang Tư, thì phát hiện ánh mắt lão đầu này căn bản không có đặt trên người Khang Tư và Áo Kha Nhĩ, ngược lại không ngừng quét qua quét lại những thân vệ theo sau, đặc biệt khi nhìn thấy chiến mã, ánh mắt đó lại càng tỏa ra quang mang khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhìn ánh mắt đó cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống đám chiến mã không bằng.
Nhìn thấy Khang Tư và Áo Kha Nhĩ đồng ý, Long Cơ thượng tá cũng không khách sao nhiều, quay đầu tay chắp sau lưng chậm rãi đi.
Binh lính ở đây sau khi được các sĩ quan hô:
- Giải trừ cảnh giới!
Liền theo sĩ quan tản ra, chỉ lưu lại một sĩ quan trung niên quân hàm trung tá, vẻ mặt tươi cười, bắt chuyện với đám người Khang Tư rồi dẫn vào nơi cư trú.
Tòa thành này cũng không rộng lắm. Đường đi cùng phòng ở bốn phía mặc dù chưa đến mức mục nát, nhưng tàn cũ đến nỗi không chịu nổi, vừa nhìn cũng biết, vật tư cùng phương tiên xây dựng, nhiều năm qua chưa từng trải qua tu chỉnh, quả thực không thể khiến cho người khác tin rằng nơi này đúng là phủ quận trực thuộc đế quốc.
Hiện tại trên đường người thưa thớt, trừ mấy dân chúng nơm nớp lo sợ ngẫu nhiên gặp ra, còn lại không thấy nổi một người nào nữa, nhìn về phía dân chúng hai bên đường, còn phát hiện có vô số bóng người từ trong phòng ló đầu ra.
Xem ra mặc dù quân đội đã phát ra tín hiệu giải trừ cảnh giới, nhưng dân chúng vẫn còn chần chừ, từ phương diện này đủ biết, Liên đội 5 đóng quân có lẽ không được lòng dân nơi đây.
Điểm này Khang Tư cũng hiểu được, cũng không có nói ra với trung tá dẫn đường kia, dù sao hắn tính cách lạnh nhạt, mà không phải là người có tính cách thẳng như ruột ngựa, không phải cái gì cũng nói với người ta. Khang Tư dám khẳng định, chỉ cần mình thốt ra lời này, tuyệt đối sẽ bị cả Liên đội 5 cô lập ngay.
Trung tá kia dẫn đám người Khang Tư đi tới trung tâm trong thành, chỉ một tòa kiến trúc cũ nói:
- Nơi này không tệ, mặc dù cũ một chút, nhưng diện tích bên trong rất rộng, phòng ở cũng nhiều, lại còn có một võ đài nhỏ, cũng đủ để tất cả các ngươi thu xếp ổn định được rồi.
Vốn đang lơ đễnh Áo Kha Nhĩ nghe nói như thế, lại càng hoảng sợ:
- Võ đài! Đại quan, tòa kiến trúc này vốn dùng làm gì?
Trung tá nói:
- Là phủ đệ của quận trưởng. -
Áo Kha Nhĩ lấy làm kinh hãi:
- Cái gì! Đại quan, chuyện này không tốt lắm? Dù sao trong này là phủ đệ quận trưởng mà. Vạn nhất sau khi chúng ta tiến vào đóng quân, tân quận trưởng đến nhậm chức, như vậy không phải rất khó nhìn sao?
Trung tá cười nói:
- Không cần lo lắng, tân quận trưởng quận Văn Tân chúng ta đã bỏ trống hơn mười năm rồi, sơn tặc không dứt, quận trưởng này sẽ không có ai đến làm. Các ngươi cứ việc trú ngụ, bất quá cảm giác thấy cũ nát thì cần tu chỉnh một chút, nếu vậy chi phí phải tự mình bỏ ra đó, dù sao liên đội chúng ta tài chính thiếu thốn, các ngươi chịu khó bỏ ra một chút đi.
Đối diện chính là bộ chỉ huy Liên đội, những sĩ quan chúng ta đều ở ngay cạnh, trừ trong này ra, căn bản không còn nơi nào khác có thể thu xếp cho nhiều người như các ngươi vậy.
Nghe được Trung tá nói như thế, Áo Kha Nhĩ quay đầu nhìn Khang Tư một chút, thấy bộ dáng Khang Tư có vẻ lơ đễnh, không biết đang nghĩ cái gì, cũng không tiếp tục lên tiếng nữa, liền đồng ý.
Trung tá thấy không có ai phản đối, cười cười:
- Tốt lắm, các sĩ quan trực thuộc Liên đội chúng ta rất thanh nhàn, chỉ cần không có lệnh thì đều tự do hoạt động, bất quá không được phép tốt nhất không nên rời thành.
Còn nữa, sĩ quan trực thuộc Liên đội chúng ta đều là tự mình nấu ăn, các ngươi có thể ở trên đường mời mấy đầu bếp đến hỗ trợ, chúng ta ở nơi đây tiền lương khá thấp, bao ăn bao ở, không trả tiền công cũng có khối người tìm đến. Ừ, cứ như vậy đã.
Trung tá nói xong liền bỏ mặc đám người Khang Tư đang sững sờ ở lại, tiêu sái rời đi.
Uy Kiệt trừng hai mắt nhìn Tương Văn nói:
- Đại tỷ, Trung tá kia nói cái gì chứ? Lại có thể để chúng ta tự mình nấu nướng? Không phải chứ? Chúng ta là quân chính quy mà!
Tương Văn không có trả lời, ngược lại quay sang hỏi Áo Kha Nhĩ:
- Áo Kha Nhĩ đại nhân, lúc ngài tới Liên đội 5 cũng được đãi ngộ thế này sao?
Áo Kha Nhĩ cười khổ lắc đầu:
- Càng tệ hơn. Khi lần đầu tiên ta đến đây, vào thành tìm lão đầu kia báo danh, ở trên đường đã bị thân tín của lão đầu là Hiến binh trưởng răn dạy cho một trận, nói cái gì ta dẫn theo kỵ binh, kheo khoang quá mức, tổn hại đến uy tín quân đội.
Đến lúc ta xuống ngựa đi tới bộ chỉ huy Liên đội, lại bị lão đầu kia lạnh lùng báo cho biết Liên đội 5 không có tham mưu trưởng, không có chỗ để an bài cho ta, bảo ta tĩnh tâm chờ đợi tham mưu trưởng đến, hoặc là tự tìm đường mà ra, khiến cho ta chán nản mà chạy về lãnh địa của mình, nếu như lúc đầu hắn liền an bài cho ta thành sĩ quan trực thuộc, ta cũng đã không phải chạy đến bộ chỉ huy Lữ đoàn kêu khổ rồi.
Tương Văn cau mày nói:
- Như vậy xem ra, lão đầu kia quả thật tâm hoài bất quỹ (trong lòng có chủ ý xấu), bởi vì lúc chào ở cửa thành ta phát hiện, ánh mắt lão đầu đó đều tập trung trên chiến mã của chúng ta, ngược lại căn bản không có chú ý tới chúng ta, dường như hoàn toàn không thèm chú ý tới chúng ta nữa.
Nghe nói như thế, trong lòng Áo Kha Nhĩ một trận đau khổ, đó là sự khác nhau giữa hơn ba mươi thớt chiến mã kém và hơn bốn trăm thớt chiến mã tốt sao?
Bất quá hắn rất nhanh tỉnh táo lại, nghi hoặc nói:
- Điều này không có khả năng đâu, lão đầu kia coi trọng chiến mã của chúng ta? Chưa nói đến chiến mã thuộc về biên chế thân vệ của chúng ta, ngay cả Nguyên soái đại nhân cũng không có quyền điều động, ngay cả khi chúng ta tự nguyện đưa chiến mã cho lão đầu đó cũng vô dụng mà, chẳng lẽ lão đầu đó lại muốn thành lập đội kỵ binh trong rừng núi này?
Kỵ binh mà đi đối chiến với sơn tặc chính là đi chịu chết đó! Lão đầu kia không thể không biết rõ chuyện này được?
- Thận vệ vốn đều là do chủ nhân cung cấp hết thảy chi phí, tự mình nấu nướng là rất bình thường.
Khang Tư đột nhiên nói ra những lời này, khiến cho mọi người ở đây ngây ngẩn cả người.
Đám người Tương Văn lúc này mới nhớ tới mình bây giờ đang ở nơi đóng quân của quân đội đế quốc, mà theo quân quy đế quốc thì quả thật là như thế, chỉ là đoạn thời gian trên bán đảo Phi Ba, bọn họ đã xáo trộn thân vệ với quân chính quy. Nhớ được điểm này, Tương Văn lè lưỡi, Uy Kiệt thì vỗ vỗ đầu.
Mà bên phía Áo Kha Nhĩ không thể nói gì khác, mọi người sau khi hiểu rõ tình huống thì càng hâm mộ Khang Tư có tiền, bởi vì mặc dù quân quy quy định như thế, nhưng chủ quan có thể được phép sở hữu thân vệ, người nào mà chẳng đem chi phí cho thân vệ tính vào trên chi phí đội ngũ tiếp quản? Dù sao không có mấy ai ngu ngốc lại đi lấy lương bổng của mình để nuôi thân vệ, tiện nghi của quốc gia chưa chiếm hết thì chưa gọi là chiếm.
Khi tiến vào phủ đệ của nguyên quận trưởng này, mọi người giật mình phát hiện, nơi này thực sự quá rộng, tóm lại chia làm ngoại trung nội ba viện, ngoại viện là một sân tập có thể chứa được hơn một ngàn người, bên cạnh là một loạt chuồng ngựa sát nhau, còn có một giá đỡ binh khí lộ thiên, bất quá phần lờn đã hư nát không còn dùng được, mặt sân tập cũng đầy cỏ dại.
Mà trung viện lại bố trí hơn mười phòng, nhìn về kết cấu, chính là nơi hạ nhân ở, nhìn về diện tích, có thể thu xếp cho hai ngàn người cũng không vấn đề gì.
Còn nội viện thực sự khoa trương, một tòa lâu đài mặc dù cũ nát nhưng vẫn hiên ngang đứng vững ngay trung tâm, mặt sau còn có vài cây cổ thụ lơ thơ mấy cành lá còn tươi tốt, trên mặt đất cỏ dại mọc thành từng bụi lớn, bên cạnh đó có một hồ nước không nhỏ nhưng đã khô cạn.
Trừ tòa lâu đài này ra, tới gần giữa sân lâu đài còn thấy phía bên cạnh có một đình viện lẻ loi được tường bao quanh, phỏng chừng là cho khách sử dụng.
Từ kết cấu bố cục kiến trúc mà nói, nguyên bản phủ quận trượng này chính là một nơi phi phàm nha, sợ rằng chỉ riêng thân binh cũng có hơn một ngàn người rồi.
Cũng không biết chức vụ quận trưởng này có hoành tráng như phủ đệ hay không, tại sao lại hơn mười năm chưa có ai đảm nhiệm, chẳng lẽ sơn tặc nơi này thực sự lợi hại như thế? Lại có thể khiến cho người ta kinh sợ đến nỗi chưa ai dám đến đây làm quận trưởng?
Áo Kha Nhĩ quan sát tòa phủ trạch hùng vĩ, lại quay sang nhìn đám người Tương Văn đang rất muốn đi vào, vội vàng lên tiếng:
- Ta thấy chúng ta tìm nơi trú ngụ trong đình viện này đi, tuy nhiên không biết khi nào quận trước đến nhậm chức, nhưng dù thế nào đây cũng là phủ đệ của quận trưởng, nếu chúng ta không thay đổi phủ trạch, cho dù tân quận trưởng đến nhậm chức thấy chúng ta sống ở nơi này cũng không phản đối.
Tương Văn thấy Khang Tư gật đầy đồng ý, tròng mắt xoay chuyển nói:
- Không sai, như vậy là tốt nhất, ta đã quan sát đình viện này một chút, một viện ở năm mươi người hẳn là không có vấn đề. Trong này có sáu tòa viện, tòa phía đông kia phong cảnh đẹp nhất, vậy nhường cho Áo Kha Nhĩ đại nhân ở đi, năm đình viện còn lại thì để cho chúng ta.
Uy Kiệt lập tức vỗ tay nói:
- Đại tỷ an bài như vậy là thỏa đáng nhất, chúng ta bây giờ đi dọn dẹp địa bàn của mình thôi.
Nói xong nhìn về phía Khang Tư, thấy Khang Tư gật đầu, lập tức vung tay lên, dẫn theo thân vệ Khang Tư hô lớn "Woa" rồi lao vào năm tòa đình viện kia.
Thủ hạ của Áo Kha Nhĩ, chính là An Đạt kia vẻ mặt bất mãn muốn nói cái gì, nhưng bị Áo Kha Nhĩ ngăn lại, Áo Kha Nhĩ khách khí với Khang Tư vài câu, sau đó cũng dẫn người đi về tòa đình viện dành cho bọn hắn.
Thấy Áo Kha Nhĩ đã rời đi, Tương Văn nói với Khang Tư đứng bên cạnh đang đánh giá cảnh sắc bốn phía:
- Đại nhân, nếu lão đầu Liên đội trưởng kia thực sự có chủ ý đánh chiến mã của chúng ta, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Khang Tư lắc đầu nói:
- Liên đội trưởng sẽ không làm việc lỗ mãng như vậy, dù thế nào hắn cũng là lão quân nhân nhập ngũ hơn mười năm, tại sơn khu này, kỵ binh ngoài việc dùng để làm thám báo ra, không còn lực chiến đấu gì nữa.
Tương Văn cắn răng nói:
- Tuy đạo lý là như thế, nhưng thuộc hạ thấy thần thái hắn rất quái lạ, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn lão yếu không chịu nổi, nhưng thuộc hạ cho rằng thực lực hắn rất phi phàm, hơn nữa tuyệt đối là một phần tử hiếu chiến. Nói không chừng hắn thực sự muốn lấy chiến mã thành lập đội kỵ binh đi trêu chọc đám sơn tặc, làm mồi câu dẫn sơn tặc xuống núi cũng không phải là không thể.
Khang Tư sửng sốt một chút, tò mò hỏi:
- Ngươi tại sao có thể nghĩ như vậy?
Tương Văn có chút do dự nói:
- Thuộc hạ cũng không biết, chỉ là trực giác cảm thấy lão đầu kia sẽ làm như vậy, lão già kia khiến cho người ta cảm giác, vì thắng lợi có thể hy sinh bất cứ thứ gì. Thuộc hạ thấy ánh mắt hắn khi nhìn chiến mã của chúng ta, trong đầu tự nhiên toát ra ý niệm này.
- Trực giác?
Khang Tư biết loại cảm giác huyền diệu này, căn bản không thể nói thành đạo lý, hắn trầm tư một chút rồi nói:
- Đã như vậy, để cho Uy Kiệt phái mật vệ giám sát các sĩ quan Liên đội đi.
- Rõ!
Tương Văn đáp, quận Văn Tân này là nơi Khang Tư nhậm chức, mật vệ đã sớm ẩn núp trong khu vực này.
Bộ chỉ huy Liên đội 5, bộ chỉ huy này tuy không rộng lớn bằng nơi Khang Tư trú ngụ, nhưng cũng không kém hơn bất cứ chỗ nào, hơn nữa bởi vì hàng năm đều có người ở, không cũ nát như nơi ở của Khang Tư, ít nhất trên mặt đất với góc tường cũng không có cỏ dại.
Bất quá mặc dù so với nơi Khang Tư ở tốt hơn một chút, nhưng là địa phương không xinh đẹp bằng, chỉ phi thường sạch sẽ mà thôi, căn bản không thể xa hoa như tửu điếm Kim Bích Huy.
Giờ phút này, trong đại sảnh bộ chỉ huy Liên đội, lão đầu Long Cơ thượng tá đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị, bốn phía là mấy sĩ quan cấp Tá.
Trung tá tiếp chuyện với đám người Khang Tư lúc nãy, đứng ở giữa hành lễ nói:
- Trưởng quan, thuộc hạ đã thu xếp cho bọn họ ở tại phủ đệ của quận trưởng rồi.
- Sau khi bọn họ biết đó là phủ đệ của quận trưởng, có chối từ hay không?
Lão đầu thượng tá chớp mắt hỏi.
- Chỉ từ chối một lần, thuộc hạ vừa nói hơn mười năm không có quận trưởng tới nhậm chức, bọn họ không nói thêm gì nữa.
- Ồ, vậy bọn họ đối với việc tự mình phụ trách thực phẩm cho thân vệ, tự mình phụ trách tu chỉnh nơi ở, có oán giận hay không?
Lão đầu lại hỏi.
- Không có, bọn họ hình như căn bản không có để ý việc này.
Trung tá đáp.
Lão đầu thượng tá sờ sờ ria mép trầm ngâm một chút, rồi hỏi thủ hạ:
- Các ngươi thấy thế nào?
Trung tá tiếp đám người Khang Tư nói:
- Trưởng quan, Thiếu tá gọi là Khang Tư kia khí thế phi phàm, hơn nữa nghe Duy Long báo cáo, đây là một người phi thường trầm ổn, phải biết rằng đều là thiếu tá như nhau nhưng khi nhìn thấy trận thế như vậy căn bản không thể nào bình tĩnh như thế, phỏng chừng là người có thân phận hiển hách đó.
Một trung tá đối diện hắn đột nhiên cười nói:
- Hì hì, ta nói lão Nhị nha, cái này ai chẳng biết chứ, cùng là Thiếu tá nhưng mấy ai có được biên chế thân vệ tối đa, lại còn một người tam kỵ, khôi giáp binh khí đầy đủ nữa?
Một trung tá bên cạnh trung tá mở đầu cũng cười nói:
- Đúng vậy, Nhị ca, cho dù không nhắc tới chiến mã cùng trang bị, chỉ nhìn đơn thuần binh lính cũng đủ biết là tinh binh trăm chiến, thân vệ Áo Kha Nhĩ kia mà so sánh với thân vệ của Khang Tư, quả thực đối lập như dân binh với quân chính quy vậy, như thế, ai chẳng biết Khang Tư kia có thân phận hiển hách chứ.
Trung tá được kêu là lão Nhị bất đắc dĩ cười nói:
- Ta nói đại ca với lão Tam nè, ta đây không phải mới chỉ giới thiệu sơ bộ thôi sao? Sao lại bị hai người các ngươi nói nhiều như vậy? Trưởng quan sớm đã nhìn ra Khang Tư kia thân phận bất phàm, nếu không cũng không để hắn trở thành sĩ quan trực thuộc đâu.
Lão già Long Cơ nhếch miệng cười một chút, gật đầu nói:
- Đúng như vậy, Khang Tư này sợ rằng có nhiệm vụ trong người, hoặc đồng thời xuống cơ sở đánh bóng tên tuổi, người như vậy thì để hắn phát triển mới là cách thức xử lý tốt nhất.
- Phải, trưởng quan, ngài xem có thể là do tên vong ân phụ nghĩa kia hay không, cố ý nhét Khang Tư vào chỗ chúng ta, để chúng ta trêu chọc hắn? Trung tá lão Nhị hỏi.
Lời này vừa ra, các sĩ quan ở đây đồng loạt văng tục chửi bậy một trận, đều nguyền rủa kẻ vong ân phụ nghĩa kia.
Người được gọi lão Tam lại càng kích động đứng dạy chửi mắng:
- Tên vương bát đản kia! Nếu như không phải trưởng quan chiếu cố hắn, hắn có thể lên làm Sư đoàn trưởng sao? Sớm đã chết ngàn năm rồi!
Nếu như không phải có trưởng quan, đừng nói đầu hắn còn giữ được trên xương cổ, sợ rằng tro cốt cũng không còn! Nhưng vương bát đản này sợ hãi tiếng xấu trước kia của mình truyền ra ngoài, lại dám liều mạng chèn ép trưởng quan, cũng không biết cấp trên nghĩ thế nào, cũng đi nghe tên vương bát đản kia nói, khiến trưởng quan giữ chức thượng tá hơn mười năm!
- Không sai! Bất quá cái này còn chưa đáng tức, để cho người tức giận chính là, tên vương bát đản kia hết lần này đến lần khác giả bộ quân tử muốn báo đạp ân tình xưa, lại không kiêng nể gì đi khoe khoang đã ngăn cản không ít chuyện phiền toái cho trưởng quan! Khiến cho mọi người đều hiểu lầm nếu như không phải có hắn tồn tại, trưởng quan đã sớm bị khuyến khích về quê! Ta nhổ vào! Lời nói tên vương bát đản đó đầy một bụng rắm thối! Trung tá lão Đại kia cũng không nhịn được chửi tục lớn hơn.
Lão đầu thượng tá khoát khoát tay cười nói:
- Không nhắc lại chuyện quá khứ, chúng ta nhập ngũ chính là bảo vệ đất nước, lên chức hay không lên chức không cần so đo.
Nghe được lão đầu nói như thế, mọi người chỉ có thể thở dài đáp " Rõ!".
Cảm thấy không khí không tốt, trung tá lão Nhị lập tức nói sang chuyện khác:
- Trưởng quan, nếu Khang Tư kia có thân phận đặc thù, vậy chúng ta còn chủ ý muốn chiếm chiến mã của họ không?
- Chuyện đó là đương nhiên! Mặc kệ hắn là cái thân phận gì, nếu đã là sĩ quan Liên đội 5, vậy phải tuân theo lệnh, hơn nữa trưởng quan không có bắt thân vệ hắn chuyển thành bộ đội, không có trực tiếp phái hắn xuất trận, chính là cho hắn mặt mũi rồi!
Trung tá lão Đại tranh lời nói trước.
Đối với hành vi mạo phạm uy nghiêm của mình này, lão đầu thượng tá cũng không thèm để ý, ngược lại vẻ mặt ôn hòa mà nghe đám thủ hạ tranh luận.
- Không sai, nhất định phải chiếm số chiến mã đó tới tay, phải biết rằng, vật tư của chúng ta bây giờ, đã không thể hấp dẫn sơn tặc xuống núi nữa, mà đám chiến mã này đủ để dụ dỗ từng nhóm sơn tặc đến đánh cướp, kể ra đám sơn tặc này cũng đủ để quân lương binh lính chúng ta tăng lên một bậc đấy! Trung tá lão Tam reo lên.
Nghĩ tới binh lính thủ hạ của mình có thể đạt được nhiều quân lương hơn, tất cả sĩ quan có mặt đều đỏ mắt gật đầu đồng ý.
Lão đầu thấy tình huống đã định, liền mở miệng nói:
- Ừ, nếu đã vậy, qua vài ngày nữa đưa ra yêu cầu với Khang Tư thiếu tá và Áo Kha Nhĩ thiếu tá, tin rằng bọn hắn sẽ thông cảm cho sự khó xử của chúng ta.
Trung tá lão Tam vẻ mặt giữ tợn nói:
- Hắc hắc, xin trưởng quan yên tâm, bọn họ nhất định sẽ phi thường vui vẻ.
Nghe nói vậy, ngoại trừ lão đầu bất đắc dĩ lắc đầu, những người khác đều là vẻ mặt đồng ý.
Đoàn người Áo Kha Nhĩ tiến vào đình viện, cũng chẳng muốn quan sát cấu trúc đình viện, An Đạt lập tức nói với Áo Kha Nhĩ:
- Chủ nhân... Ách, lại quên mất.
An Đạt bị Liệt Văn đá một cước, xấu hổ sờ sờ đầu, đổi giọng nói:
- Đại nhân, Khang Tư cũng khinh người quá đáng! Dựa vào cái gì mà hắn chiếm năm tòa đình viện, mà đại nhân lại chỉ có một tòa? Mọi người đều là thiếu tá mà! Chẳng nhẽ chỉ vì bọn họ nhiều người? Thân vệ đại nhân cũng là tối đa đó!
Liệt Văn ở bên cạnh đã sớm phất tay, để cho đám thủ hạ đi ra ngoài canh phòng cùng sửa sang lại đình viện, mặc dù đều là người một nhà, nhưng trong ngoài cao thấp vẫn có sự phân biệt.
Áo Kha Nhĩ khoát khoát tay nói:
- Không cần quan tâm điểm ấy, dù sao người ta cũng không thèm quan tâm thiếu tá hay không thiếu tá, bọn họ không có đuổi chúng ta ra khỏi viện phủ này, đã coi như là nể mặt mũi rồi.
Thấy bộ dáng khó hiểu của An Đạt, Liệt Văn nhắc nhở:
- Đừng quên bối cảnh của người ta đó.
An Đạt hiểu được mặc dù không còn kích động nữa, nhưng vẫn tức giận bất bình nói:
- Bối cảnh gì chứ, ta thấy chỉ là một đống *** chó mà thôi.
Áo Kha Nhĩ vỗ tay nói:
- Được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa, bây giờ ta đã là sĩ quan trực thuộc Liên đội, sắp tới nếu Lữ đoàn bố trí cho ta đảm nhiệm đại đội trưởng, chúng ta cần xem xét một chút làm thế nào để lập công thăng chức mới là việc chính.
- Đại nhân, cần gì phiền toái như vậy, địa phận Liên đội 5 chính là lãnh địa của đại nhân, chúng ta giết chết một đại đội trưởng của Liên đội 5, vậy sau đó đại nhân nhậm chức không phải càng tốt hơn sao?
An Đạt nói.
Áo Kha Nhĩ thở dài nói:
- An Đạt, ngươi cần động não nhiều hơn một chút đi! Nếu đại đội trưởng dễ làm như thế, lão già kia đã không chọn thân tín của hắn đảm nhiệm, ngược lại tuyển một người mới như ta sao? Hắn sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu?
An Đạt không phục nói:
- Đại nhân, chúng ta có thể để Lữ đoàn trực tiếp bổ nhiệm, chẳng lẽ lão già kia còn dám kháng lệnh hay sao?
Liệt Văn vỗ vỗ bả vai An Đạt nói:
- Ngươi quả thực không chịu động não, đại đội trưởng của người ta tự nhiên chết một cách không rõ ràng, đại nhân lập tức được Lữ đoàn bổ nhiệm, lão đầu kia tuyệt đối sẽ hoài nghi đại nhân, hơn nữa các sĩ quan cấp úy thủ hạ đều là người của lão đầu đó, lão đầu không gật đầu, đại nhân lên làm đại đội trưởng, cũng không thể sai phái mấy người đó, như vậy lên làm đại đội trưởng thì có ích lợi gì?
- Mẹ kiếp! Đây chẳng phải là nói, Liên đội 5 đã trở thành quân riêng của lão đầu đó sao? Đế quốc quân khi nào đã biến thành như vậy?
An Đạt tức giận nói.
Liệt Văn liếc mắt nhìn An Đạt một cái:
- Điều này không tốt sao? Càng tiện cho chúng ta làm việc.
An Đạt trừng mắt nói:
- Ta chỉ là không cam lòng quân đội tiêu diệt chúng ta năm đó lại như thế này!
Liệt Văn lắc đầu nói:
- Đừng tưởng rằng đế quốc quân bây giờ còn là đế quốc quân trước kia, trước khi tên hoàng đế yếu nhược kia đăng cơ, đế quốc quân cũng đã bắt đầu chia rẽ, sau khi hắn nắm quyền, sự vụ quân sự đều giao cho cấp dưới, biểu hiện bên ngoài thì đế quốc vẫn còn phi thường gắn kết, nhưng bên trong đã sớm tan nát rồi.
Có thể nói ngoài quân đội chính quy ra, bộ đội địa phương đã sớm không còn hình dáng gì, hiện tại Liên đội 5 còn có lực chiến đấu mạnh mẽ như thế, một phần là nhờ lão đầu kia, thứ hai chính là bởi vì đây là nơi biên giới, thường xuyên xảy ra xung đột, cho nên mới giữ được lực chiến đâu của bộ đội như bây giờ.
Mà bên trong đế quốc vốn không bị uy hiếp gì, bộ đội địa phương không được trải qua đao thật thương, chưa từng chứng kiến máu chảy đầu rơi, thậm trí ngay cả thổ phỉ cũng không bằng.
An Đạt nghe nói như thế, hai mắt sáng lên nhìn Áo Kha Nhĩ nói:
- Đại nhân, bộ đội địa phương của đế quốc thực sự suy yếu đến mức này?
Áo Kha Nhĩ cười cười nói:
- Quả thực như thế. Hay là nói, hai mươi mốt quân đoàn chính quy của đế quốc, có thể xuất chiến với quân đội tinh nhuệ của địch quốc, hẳn là cũng không đến năm quân đoàn, mà lực chiến đấu của một số quân đoàn tại biên cương trải qua năm mêt tháng mỏi chiến đấu với địch quốc, đã sớm vượt qua cấm vệ quân được xưng là tối cường kia.
Liệt Văn trong lòng run lên, tin tình bào này tại sao mình không biết? Phải biết rằng tình báo của đại nhân là do mình phụ trách, chẳng lẽ đại nhân còn có tin tình báo từ nơi khác?
Áo Kha Nhĩ cũng là người mẫn cảm, thấy thần sắc Liệt Văn léo ra, lập tức biết chuyện gì xảy ra, cười nói với Liệt Văn:
- Đây là tin tình báo mua từ Liên minh mới có được.
Liệt Văn trong lòng thoáng bất an, nghe nói như thế, liền an tâm hơn, mặc dù không rõ lời này là thật hay giả, nhưng đại nhân đã giải thích với mình, chứng tỏ rất tín nhiệm mình, hơn nữa đại nhân có được mạng lưới tình báo bí mật, chuyện này đối với thượng vị giả mà nói là rất bình thường. Nghĩ như vậy, Liệt Văn khôi phục lại bình thường.
Thấy vậy, Áo Kha Nhĩ mỉm cười gật đầu.
An Đạt không biết biến hóa tâm lý của huynh đệ mình, mở to hai mắt nói:
- Không phải chứ? Bộ đội địa phương mà cũng cường hãn như thế? Đại nhân ngài biết đó là đơn vị bộ đội nào không?
- Bộ đội khác ta không rõ lắm, nhưng có thể xác định một chi bộ đội cường hãn chính là Sư đoàn Văn Tây.
Áo Kha Nhĩ nói.
An Đạt giật mình nói:
- Sư đoàn Văn Tây? Sư đoàn cảnh bị tỉnh Văn Tây giáp với thảo nguyên sao? Bọn họ có lợi hại như vậy không? Sư đoàn tỉnh Văn Bắc cũng gần đại thảo nguyên như thế, nhưng ngay cả lực phản kháng cũng không có, bị quân thảo nguyên Phi Mục Kỳ Minh diệt sạch sẽ đó thôi!
Áo Kha Nhĩ lắc đầu nói:
- Ngươi cũng không ngẫm lại xem, cùng là tỉnh gần thảo nguyên, tại sao quân thảo nguyên không tấn công tỉnh Văn Tây? Dựa vào binh lực của bọn chúng, chia hai mặt đồng thời tấn công cũng có thể được, tại sao bọn chúng không làm như vậy? Phải biết rằng tỉnh Văn Tây tài phú nhiều hơn so với tỉnh Văn Bắc đó.
An Đạt sửng sốt một chút, Liệt Văn gật đầu nói:
- Đại nhân nói như vậy, thuộc hạ mới nhớ tới, tỉnh Văn Tây cơ hồ không có bị quân thảo nguyên tẩy kiếp, hơn nữa trước nay đều là dân chúng tỉnh Văn Bắc di cư sang tỉnh Văn Tây, chư chưa từng nghe thấy dân chúng tỉnh Văn Tây di cư sang tỉnh Văn Bắc.
Nói như vậy, đúng là quân thảo nguyên biết rõ tỉnh Văn Tây không dễ trêu chọc, mới đem mục tiêu đặt ở tỉnh Văn Bắc, bất quá như vậy thấy được một vấn đề, tại sao quân bộ đế quốc không có phát hiện chứ?
Áo Kha Nhĩ cười nói:
- Bộ đội địa phương phần lớn thuộc quyền quản lý của hoàng tử, thân vương cùng quyền quý, có chỗ dựa cao quý như thế, báo láo chiến công cũng không có vấn đề gì, chứ đừng nói là giấu diếm chiến tích, ta phỏng chừng ngoại trừ hậu thuẫn của sư đoàn tỉnh Văn Tây ra, đám quyền quý nơi đế đô căn bản không nghĩ tới lực chiến đấu của sư đoàn địa phương này đã vượt qua cấm vệ quân rồi.
- Đại nhân, ngài biết hậu thuẫn sư đoàn tỉnh Văn Tây là ai không?
Liệt Văn dò hỏi.
Áo Kha Nhĩ lắc đầu nói:
- Không rõ lắm, đối phương ẩn núp quá sâu. Bất quá sư đoàn trưởng sư đoàn Văn Tây, thấy thế nào cũng không giống một người có khả năng lãnh binh, phỏng chừng sư đoàn trưởng này chỉ là một tên ra mặt đại diện mà thôi, chính thức khống chế sư đoàn Văn Tây hẳn là một người khác. Liệt Văn, điểm này cần ngươi điều tra cho rõ.
- Rõ! Thuộc hạ chắc chắn tăng mạnh năng lực nhân viên tình báo, nhanh chóng vì đại nhân lấy được tin tình báo chân thật nhất.
Liệt Văn vội vàng đáp.
Thủ đô Áo Đặc Mạn đế quốc, nơi ở người thần bí đã tính kế Khang Tư, tên giả trang liên minh thương đoàn Uy Tư đang cung kính hành lễ nói:
- Chủ nhân, vật tư bộ đội, đã phát xuống tương xứng như trước, cũng không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
Người thần bí đang xem bức ra dê trải rộng trên bàn, sau khi nghe xong, gật đầu cười nói:
- Ừ, ngươi làm việc ta rất yên tâm.
Uy Tư lập tức cảm kích rơi nước mắt, kích động vạn phần nói:
- Thuộc hạ đảm đương không nổi chủ nhân khích lệ như thế.
- Ha ha, ngươi làm được, nếu như không phải có những thuộc hạ tận tâm trung thành như ngươi, ta cũng đã không đạt được thành tựu như ngày nay. Người thần bí gõ gõ tấm da dê nói.
Giờ phút này có thể thấy rõ quyển da dê trên bàn là bản đồ một phần của đế quốc, bản đồ này vẽ chi tiết đế quốc, trên bản đồ lại có thể có hơn mười loại màu sắc, mà trong đó màu sắc mấy tỉnh tây nam là thống nhất.
Người thần bí thấy Uy Tư sau khi nghe nói như thế trán đổ mồ hôi lạnh, không khỏi cười nói:
- Yên tâm, tính cách ta như thế nào, các ngươi còn không biết sao?
Đối với người trung thành và tận tâm, thành thành khẩn khẩn, cho dù làm sai việc gì ta cũng không xử phạt, nhiều nhất chỉ răn dạy một chút. Ta tuyệt đối không phải một người ăn cháo đá bát, cho nên các ngươi cứ an tâm làm việc, sau khi sự nghiệp thành công, vinh hoa phú quý không thiếu phần các ngươi!
Uy Tư lập tức quỳ rạp trên mặt đất kích động nói:
- Thề thuần phục chủ nhân!
Hắn cúi đầu, căn bản không nhìn thấy trên mặt người thần bí ánh mắt chợt lóe một nụ cười lạnh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
14 chương
18 chương