Độc chiếm tiểu thư

Chương 72 : Đau Lòng

Buổi sáng Hạ Thường Hi cố ý thức sớm hơn mọi lần, làm xong chuyện vệ sinh cá nhân trong im lặng, cố gắng hết sức không đánh động đến người đàn ông trên giường vẫn còn say giấc.Cô tươm tất mặc xong trang phục văn phòng, khẽ khàng mở cửa rồi đóng cửa lại, vừa bước đến cầu thang thì Sở Tử Văn liền gọi đến, cô bắt máy, cười nhẹ: “Em đã đoán đúng chị sẽ gọi đến mà.”“Hôm nay tới ngày em tái khám hàng tháng, gọi cho thằng nhóc kia thì máy luôn bận, nên gọi cho em vẫn tốt hơn không phải sao?”Hạ Thường Hi vô thức mỉm cười ngọt ngào, chậm rãi bước xuống cầu thang.“Chị lúc nào cũng quan tâm em, thật cảm động quá đi.”“Bởi vì thằng em trai duy nhất của chị không thèm để ý đến chị nên chị rất cô đơn, chỉ có thể tìm em làm bạn.” Sở Tử Văn ở bên kia cười lớn. “Em nhớ ăn trước khi đến đây đấy, chiều nay bệnh viện khá đông bệnh nhân, thời gian kiểm tra rất lâu, sẽ mau đói.”“Em biết rồi, em sẽ ăn uống cẩn thận mà.”“Ừm, bây giờ chị phải làm việc tiếp rồi, buổi chiều gặp nhé.”“Vâng, buổi chiều gặp.” Hạ Thường Hi nói xong liền cúp máy.Cô vừa cất điện thoại vào túi xách vừa bước vào nhà bếp, nhìn thấy Mộc Tiểu Liên đang dọn bữa sáng, liền đứng lại nhìn cô ta.Từ ngày hôm qua đến giờ Hạ Thường Hi và Mộc Tiểu Liên chưa hề đề cập đến những chuyện đã xảy ra trong căn phòng kia, mối quan hệ của bọn họ bây giờ nôm na mà nói có thể ví như chính thất và tiểu tam. Hạ Thường Hi ngẫm nghĩ, bình thường thì chính thất sẽ nói gì khi đối diện với người tình bé nhỏ của đàn ông nhỉ?Tại sao cô dám đến gần anh ấy?Cô không có liêm sĩ sao?Cô nghĩ mình là ai mà có thể phá hoại tình cảm của chúng tôi?Hình như trong truyện và phim bọn họ sẽ nói như vậy, cô có nên bắt chước không? Hay thậm chí là tiến đến cho cô ta một cái tát?“Hạ tiểu thư, hôm nay cô dậy sớm thế?”Hạ Thường Hi giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu liền thấy Mộc Tiểu Liên đang nhìn mình chăm chú.“Hôm nay tôi phải đến bệnh viện tái khám.” Hạ Thường Hi bước đến bàn ăn ngồi xuống, chờ Mộc Tiểu Liên dọn thức ăn cho mình.“Nếu cô đi tái khám vậy để tôi đi cùng cô. Đến bệnh viện thì nên có người đi cùng, cô không nên đi một mình.”“Không cần, buổi chiều tôi mới tới giờ hẹn.” Hạ Thường Hi nhìn cô ta thoải mái nói chuyện, cảm thấy có chút kì lạ: “Cô ổn hơn tôi đoán nhỉ?”“Nếu như tôi phải bàng hoàng và sợ hãi, thì tôi đã không thể ở đây lâu như vậy.” Mộc Tiểu Liên vừa múc cháo vừa nói. “Thật ra đúng là hôm qua tôi đã rất sợ, bởi vì dù sao cô mới chính là bạn gái của Trịnh thiếu, tôi làm vậy là rất sai, nhưng thân là người giúp việc của anh ta, tôi cần phải làm những gì mà chủ nhân của mình sai bảo.”“Ngồi xuống ăn cùng tôi đi.” Hạ Thường Hi đột nhiên nói.“Không được đâu, tôi sẽ ăn sau khi hai người đi làm.”“Tôi sắp trở thành Trịnh thiếu phu nhân đấy, cô nể mặt ăn một bữa sáng với tôi đi.”Mộc Tiểu Liên nhìn thấy ánh mắt cương quyết của Hạ Thường Hi, liền ngồi xuống bên cạnh.“Nói tôi nghe đi, lúc anh ta đánh cô, cô thật sự cảm thấy thích sao?” Hạ Thường Hi vừa múc cháo ăn vừa nói.“Hạ tiểu thư, cô thật sự muốn vừa ăn sáng vừa nói vấn đề này sao?”Chuyện giường chiếu mà nói trong lúc ăn, có hơi kì lạ?Hạ Thường Hi mỉm cười gật đầu.Mộc Tiểu Liên thấy vậy liền thở dài: “Đúng vậy, rất thích. Tôi không cố ý muốn nói chuyện này, nhưng Hạ tiểu thư, cô không nằm trong thế giới tình dục đó, sẽ không hiểu được sở thích của chúng tôi đâu.” Cô ta lấy đũa gắp cho Hạ Thường Hi một miếng thịt, sau đó nói tiếp: “Thật ra  Trịnh thiếu ngoại trừ đụng chạm bên ngoài thân thể tôi cũng không làm gì cả, người anh ta thích chỉ có cô.”“Tôi không nghĩ đến cô có thể thoải mái nói chuyện về mối quan hệ giữa hai người với tôi như vậy.”“Bởi vì tôi nhìn ra được cô không thích Trịnh thiếu.” Mộc Tiểu Liên mỉm cười, bình tĩnh nhìn ánh mắt ngạc nhiên phía bên cạnh. “Chúng ta đều là phụ nữ, nên tôi có thể đoán được cô đối với Trịnh thiếu không phải tình yêu, nếu có thì bất quá cũng chỉ là tình dục thôi. Vậy nên tôi nghĩ nếu nói ra những lời này, người ngay thẳng như Hạ tiểu thư sẽ không để bụng, đúng chứ?”Hạ Thường Hi bất ngờ trước thái độ và lời nói của Mộc Tiểu Liên, sau đó giống như á khẩu không thể nói được.“Cô đừng lo.” Mộc Tiểu Liên phì cười. “Tôi sẽ không nói với anh ta về tình cảm của cô đâu.”Hạ Thường Hi thật sự không hiểu, chẳng lẽ cảm xúc của cô đối với Trịnh Minh Thành thể hiện rõ vậy sao?Nhưng nếu như ai cũng nhìn ra được, vậy tại sao Trịnh Minh Thành lại chưa nhận ra?“Nhưng mà, tôi nói thật với cô, Trịnh thiếu thật sự rất thích cô đó, trong suốt thời gian ở bên cạnh anh ta, tôi chưa bao giờ thấy anh ta đưa phụ nữ về nhà, cũng chưa từng thấy anh ta nghiêm túc với bất cứ ai cả.”Những lời như thế này, cô đã tự mình nghe Trịnh Minh Thành nói rất nhiều rồi.“Tiểu Liên, có lẽ vì cô lớn hơn tôi, nên cô cảm thấy chuyện giữa cô và Trịnh Minh Thành rất bình thường, hoặc cũng có thể do giống như cô nói, tôi không cùng thế giới với hai người nên tôi không hiểu được.” Hạ Thường Hi loáng một cái đã ăn hết chén cháo. “Tôi sẽ nói sự thật, tôi không để bụng chuyện hai người qua lại với nhau, bởi vì chuyện hẹn hò này suy cho cùng chỉ là một trò chơi của chúng tôi, cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, huống hồ tôi còn không có tình cảm với anh ta.”Hạ Thường Hi điềm đạm đứng dậy lấy giấy lau miệng, sau đó rửa tay, khi bước qua bàn ăn lấy túi xách còn đứng lại ghé gần tai của Mộc Tiểu Liên, nói: “Tôi sẽ không kết hôn với Trịnh Minh Thành, cô đừng lo.”Nói xong, cô thẳng người rời đi, khi vừa định mở cửa ra ngoài, Mộc Tiểu Liên đột nhiên từ phía sau chạy đến, gọi cô:“Hạ tiểu thư, tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm rồi.”“Sao cơ?” Hạ Thường Hi xoay đầu nhìn cô ta.Mộc Tiểu Liên cười nhẹ, vẫn là nụ cười như con thỏ nhỏ xinh xắn: “Cô đã hiểu lầm tôi rồi. Tôi cũng giống cô, tôi không có tình cảm với Trịnh thiếu.” Cô ta cúi gập người. “Cô đi làm cẩn thận.”Hạ Thường Hi có thoáng sững người vài giây, sau đó cũng gật đầu, quay người mở cửa.Giờ thì cô đã hiểu, Trịnh Minh Thành giữ một tiểu bạch thỏ bên người không phải chỉ để trưng dụng, mà bởi vì bên trong dáng vẻ đó, cô gái này thật sự cũng là người rất có bản lĩnh…Mộc Tiểu Liên đứng ở phía sau nhìn Hạ Thường Hi rời đi, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên, đột nhiên mang theo một tia ngưỡng mộ.Giá như cô cũng có thể có phong thái ngất trời như Hạ Thường Hi…***7 giờ tối, cuối cùng cũng đến lượt Hạ Thường Hi làm kiểm tra. Cứ mỗi tháng lại tái khám một lần, lại là người quen của bác sĩ, nên y tá cũng dần quen mặt cô, đặc biệt chăm sóc cô hơn những người khác. Bọn họ gắn rất nhiều thiết bị kì quái lên người cô rồi bấm máy, làm đủ loại thao tác kiểm tra thể trạng rồi nhập vào máy tính, chuyển đến cho bác sĩ.Kiểm tra rồi chờ đợi, sau đó lại đến phòng khác kiểm tra kiểu khác, loay hoay một hồi, phải đến hơn 8 giờ tối Hạ Thường Hi mới được gọi vào phòng khám của bác sĩ.Sở Tử Văn cầm báo cáo trong tay, kĩ lưỡng đọc từng dòng, đôi lông mày ban đầu đang nhíu chặt từ từ giãn ra, sau đó ngẩng đầu, tươi cười: “Chuyển biến rất tốt, xem ra Tết vừa rồi em đã nghỉ ngơi rất thoải mái.”“Thoải mái gì chứ? Chỉ là nghỉ dưỡng vài ngày thôi mà.” Hạ Thường Hi khẽ thở phào, mỉm cười.“Vậy có lẽ là trong kì nghỉ dưỡng vừa rồi, thuốc chị kê cho em và mấy bài vật lí trị liệu tại nhà đã  phát huy tác dụng. Dạo gần đây không có vận động mạnh chứ?”“Không có.” Hạ Thường Hi vẻ mặt rất thật thà, lắc đầu.Sở Tử Văn chăm chú nhìn cô, buồn cười: “Ý chị là vận động trên giường, có kịch liệt với ai không?”Hai má Hạ Thường Hi ửng đỏ, gượng gạo nói: “Chuyện đó thì có… Nhưng mà không có kịch liệt…”“Vậy thì tốt.” Sở Tử Văn cười thành tiếng. “Hiện tại dựa theo phim chụp, nội tạng của em cũng đã bình phục gần mười phần rồi, chỉ cần chăm chỉ uống thuốc đều đặn, ăn uống điều độ như chị đã hướng dẫn, tháng sau đến kiểm tra thêm một lần nữa là có thể ngừng thuốc được rồi.”Sở Tử Văn cầm bút kí xác nhận báo cáo và đơn thuốc, kèm theo một số ghi chú thực đơn cho Hạ Thường Hi.“Chị, vậy còn… khả năng mang thai của em thì sao?”“Để chị xem…” Sở Tử Văn xem lại kết quả kiểm tra. “Lúc nãy chị có nói y tá làm kiểm tra tổng quát cho em, kết quả cũng khá khả quan, nhưng tỉ lệ vẫn còn thấp lắm, vẫn cần thêm thời gian.”Nghe xong câu trả lời, ánh mắt Hạ Thường Hi trầm xuống thấy rõ. Sở Tử Văn nhìn thái độ của cô, khẽ xoa đầu thương yêu: “Đừng lo, vẫn chưa đến mức vô sinh, hơn nữa đây cũng không phải chuyên môn của chị, chỉ là phán đoán nhất thời thôi, nếu lát nữa em không bận chị có thể đưa em đến khoa sản làm kiểm tra.”“Không cần đâu, chị vẫn còn nhiều việc mà.” Hạ Thường Hi gượng cười.“Nếu vậy thì chị gọi cho Lập Thành đến đi cùng em. Mà cái thằng này cũng thiệt là, lúc nào em đến khám cũng chỉ có một mình không thấy bóng dáng nó đâu.”“Không sao mà, anh ấy bận rộn qua lại Thượng Hải với Thiên Tân, chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi, em đi một mình vẫn ổn.”“Em đấy, chỉ mới nhận lời cầu hôn thôi, đừng có bênh nó quá.”Hạ Thường Hi thoáng ngây người, lắp bắp: “Chị… Biết rồi sao…?”“Biết cái gì? Chuyện hai đứa dự định kết hôn sao? Đương nhiên chị phải biết rồi.” Sở Tử Văn buồn cười nhìn cô.“Vậy… Bác Sở cũng biết rồi sao?” Hạ Thường Hi hỏi khẽ, ánh mắt dò xét.“Vẫn chưa, hai người bọn họ vẫn còn tránh mặt nhau.”Chuyện riêng của gia đình Sở Lập Thành Hạ Thường Hi chưa bao giờ hỏi đến, bởi vì cô cảm thấy anh không muốn nói đến chuyện này, thế nên cô chỉ biết rằng Sở Lập Thành và Sở Mạc Tự có chút xích mích giữa người thân trong nhà, muốn bày tỏ điều gì đều thông qua người đưa tin trung gian là Sở Tử Văn.“Tiểu Hi, chị nói này.” Sở Tử Văn nắm lấy bàn tay cô. “Chị rất tự hào vì là một trong số ít những người thân của em, em nghĩ gì chị cũng lờ mờ đoán được. Mặc dù chuyện tình cảm của hai đứa chị vẫn chưa rõ là vì tình cảm hay tình nghĩa, nhưng em đồng ý gả cho thằng em trai của chị, chị rất vui. Gia đình chị nhìn qua có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra ai cũng yêu thương em, cả chị, cả Lập Thành, cả ba chị, mọi người luôn luôn ở bên cạnh em. Thế nên… chị đã nói nhiều rồi, cái gì gỡ bỏ được thì hãy bỏ nó đi, đừng canh cánh trong lòng mãi, yên ổn trở về làm một cô gái nhỏ vui vẻ với chị, em hiểu chứ?”Hạ Thường Hi sâu xa nhìn Sở Tử Văn, ánh mắt thấp thoáng hiện lên một tầng hơi nước, trực chờ hóa thành nước mắt muốn rơi xuống. Cô hít một hơi thật sâu nén cảm xúc lại, dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay Sở Tử Văn.“Có chị ở bên cạnh là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời của em.”Cô không trả lời Sở Tử Văn, chỉ lẳng lặng nói một câu như vậy, hoàn toàn muốn né tránh vấn đề Sở Tử Văn nói tới.“Được rồi.” Sở Tử Văn đương nhiên nhận ra được ý đồ của Hạ Thường Hi, mỉm cười dịu dàng, xếp hồ sơ và giấy ghi chú lại đưa cho cô. “Của em đây, chị phải làm việc tiếp rồi, đi cẩn thận, nhớ lời chị dặn đấy.”Hạ Thường Hi cầm lấy hồ sơ bệnh án, xoay người lấy túi xách. “Em biết rồi, chị làm việc đừng quá sức, nhớ phải nghỉ ngơi nữa.” Cô vừa cười vừa nói.Sở Tử Văn gật đầu, đứng dậy đưa Hạ Thường Hi ra khỏi cửa, nhìn thấy cô đi khuất khỏi hành lang mới thở dài một cái, xoay người đón bệnh nhân tiếp theo.Vừa rẽ hướng khỏi hành lang không mấy bước, Hạ Thường Hi đã lấy điện thoại ra vừa đi vừa nhắn tin báo tình hình sức khỏe của cô cho Sở Lập Thành. Không qua mấy giây, tin nhắn đã hiện lên trạng thái đã đọc, phía bên kia nhanh chóng gửi tin trả lời:“Chị có dặn dò thêm cái gì không?”“Không có. Chị ấy nói khám thêm một lần nữa có thể ngưng thuốc được rồi.”“Tốt. Anh đang họp, lát nữa xong anh sẽ gọi em.”Hạ Thường Hi nhắn lại cho anh một chữ “được”, sau đó cất điện thoại vào trong túi xách. Cô vừa muốn ngẩng đầu lên đi tiếp thì đột nhiên va phải người khác, chỉ là một cú va chạm nhẹ nên cô và người kia chẳng bị gì, nhưng mớ giấy trong tay anh ta đã sớm rơi xuống đất như lá mùa thu, cô nhanh chóng khụy gối nhặt lên, cuống cuồng nói: “Xin lỗi anh, tôi sơ ý quá…”Lời nói đang nửa vời bên miệng lại không thể thốt ra trọn vẹn, cô sững sốt nhìn đối phương, đối phương cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô.“Tiểu Hi?”“Anh Minh Viễn…”Lục Minh Viễn vừa nhặt giấy rơi trên sàn, vừa vui mừng nhìn Hạ Thường Hi, giọng nói ấm áp vô cùng vui vẻ: “Em làm gì ở đây?”“Em đi khám bệnh…” Hạ Thường Hi vẫn còn sững sốt một chút, bất ngờ gặp anh khiến cô nhất thời không thích ứng được. “Sao anh lại ở đây?”“Thật là, em không thấy anh đang mặc áo blouse sao? Đương nhiên là anh đang làm việc ở đây rồi.” Lục Minh Viễn nở nụ cười ngọt ngào, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô một cái. “Em bị bệnh sao? Đã có kết quả chưa?”“Chỉ là tái khám bình thường thôi…”Hai người thu gom lại giấy tờ trên sàn xong cùng đứng dậy, đối mặt với nhau, một cao một thấp, một bên blouse trắng một bên trang phục văn phòng màu đen lại trông hòa hợp đến kì lạ.“Ở đây không tiện, hay đến phòng làm việc của anh nói chuyện một chút nhé?”“À không cần đâu, anh cứ làm việc đi…” “Không sao mà, hôm nay anh hết lịch khám rồi, chỉ ở lại xử lí chút tài liệu thôi.” Lục Minh Viễn cắt ngang lời Hạ Thường Hi, còn chưa để cô trả lời liền ôm vai cô kéo cả người cùng đi.Hạ Thường Hi bất ngờ bị kéo dính sát vào người anh liền như robot bị anh tùy ý điều khiển, bước chân lúng túng đi theo anh. Hạ Thường Hi mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực, rõ ràng chính là vì đây là lần đầu tiên cô được trực tiếp gần anh đến như vậy.Cả cơ thể lẫn mùi hương của anh đều đang ở sát cạnh cô, chỉ cần cô thu mình thêm một chút hai người liền sẽ dính chặt vào nhau như một đôi tình nhân. Ở vị trí này, Hạ Thường Hi không chỉ cảm nhận được hơi ấm từ anh, mà còn cảm nhận được khuôn mặt mình nóng bừng, nhất định là đang đỏ như lửa đốt rồi…Lục Minh Viễn khoác vai Hạ Thường Hi, dẫn cô trở về phòng làm việc cách đó không mấy bước chân, anh để cô ngồi trên sofa, sau đó mở tủ lạnh mini trong phòng lấy ra một hộp nước trái cây rót ra ly.Trong lúc đợi Lục Minh Viễn, Hạ Thường Hi lơ đễnh nhìn thấy bảng tên trên bàn làm việc của anh đề dòng chữ “Trưởng khoa - Lục Minh Viễn”, sau đó lại ngó xung quanh, nhận ra trong phòng anh có rất nhiều tủ kính,ngoại trừ sắp xếp tài liệu còn lại phần lớn đều là trưng bày rất nhiều loại đồ chơi khác nhau.“Anh Minh Viễn, anh đang là trưởng khoa nhi sao?” Hạ Thường Hi hắng giọng, muốn giảm bớt áp lực trong lòng.“Ừm.” Lục Minh Viễn cất hộp nước trái cây vào tủ, xoay người đưa ly nước cho cô, sau đó ngồi xuống phía đối diện. “Cho anh mượn hồ sơ của em.”“Hả… À…” Hạ Thường Hi bình thường rất nhanh nhạy, nhưng hôm nay không hiểu sao phản ứng lại chậm chạp, cô nhìn hồ sơ bệnh án trên tay, cuối cùng vẫn từ chối: “Chỉ là kiểm tra sức khỏe định kì thôi, không có gì bất thường cả.”Lục Minh Viễn nhìn cô chăm chú, sau đó lại đưa tay ra trước mặt cô: “Đưa tay cho anh.”Ánh mắt Hạ Thường Hi khẽ lay động, cô muốn mở miệng từ chối, nhưng cánh tay lại vô thức đưa ra, đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay của anh.Hành động của cô lọt vào mắt Lục Minh Viễn, anh có chút ngạc nhiên, sau đó lại bật cười: “Ý anh là thế này.” Lục Minh Viễn động tay một chút, chuẩn xác nắm lấy cổ tay của cô, sau đó tay kia nhẹ nhàng đặt ngón trỏ và ngón giữa ấn lên đường mạch.Căn phòng trở nên yên tĩnh. Lục Minh Viễn im lặng chăm chú nghe mạch cho Hạ Thường Hi, anh nhắm mắt lại, khẽ cúi đầu, hơi thở chậm rãi thả lên cánh tay cô.Tâm trạng của Hạ Thường Hi rối bời, cô hít sâu liên tục, muốn để cho nhịp đập của mình yên ổn, nếu không người đang nghe mạch cho nhất định sẽ phát hiện ra cảm xúc nháo nhào của cô ngay lúc này.“Cứ thả lỏng.” Lục Minh Viễn không hề mở mắt, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói.Hạ Thường Hi nhìn dáng vẻ tập trung của anh, cố gắng điều chỉnh trạng thái, dần dần cảm xúc cũng giãn ra, không còn rối rắm nữa…Hai má của cô khẽ ửng đỏ, ngày hôm nay nhất định phải được ghi vào sử sách, lần đầu tiên cô đến gần Lục Minh Viễn đến như vậy, thậm chí còn được chạm vào anh. Chỉ là nắm tay một cái nhưng đối với cô chẳng khác nào hái được quả vàng, vốn dĩ đã rất lâu rồi không gặp anh, bởi vì công việc bận rộn cô cũng không có thời gian nghĩ ngợi, không ngờ hiện tại chẳng những được gặp anh, lại còn được ở cạnh anh một mình như thế này…“Xong rồi.” Lục Minh Viễn nhẹ nhàng nói, anh mở mắt thả tay cô ra, khẽ nâng gọng kính. “Em có đang ăn kiêng không?”“Dạ không…” Hạ Thường Hi thu tay về, vô thức cắn môi, tay còn lại xoa lên cổ tay anh vừa chạm đến.“Nếu vậy thì tăng khẩu phần lên một chút, ăn thêm đậu xanh và gan nữa, anh nghe ra được thể trạng của em không được khỏe, nhất là khu vực quanh bụng đấy, ăn đậu xanh và gan có thể thải độc, tốt cho tiêu hóa.” Lục Minh Viễn dịu giọng.“Em biết rồi, cảm ơn anh.” Môi cô vẽ ra nụ cười hiếm thấy.“Cảm ơn gì chứ, đừng xem anh là người lạ.” Lục Minh Viễn cười nhẹ. “Dạo này em vẫn tốt chứ? Trịnh thiếu có bắt nạt em không?”“Bọn em vẫn ổn, còn anh?”“Anh và Tiểu Hoa rất tốt, có điều công việc của anh thì nhiều, cô ấy thì hay đi nước ngoài, nên ít gặp nhau.”Hạ Thường Hi uống một ngụm nước trái cây, liếm môi nói tiếp: “Em nghe nói cô ấy đã được một thương hiệu thời trang để ý.”“Ừm, một thương hiệu của Ý. Phải rồi, hôm nay Tiểu Hoa nói sẽ đến đây ăn tối với anh, chắc cũng sắp đến rồi, em đợi một chút chúng ta cùng ăn cơm.” Lục Minh Viễn đưa tay nhìn đồng hồ.“Không cần đâu, em đã ăn trước khi đến đây rồi, vẫn còn no lắm.” Hạ Thường Hi nhanh chóng từ chối, muốn cô và Hạ Thiên Hoa cùng ăn cơm sao? E là trời sẽ sập mất, cô đảo mắt tìm cách xoay chuyển chủ đề. “Ừm… Dạo này anh vẫn còn nói chuyện với anh Thiên Vũ chứ?”“Vẫn liên lạc, nhưng không thường xuyên, hình như cứ có thời gian tên đó sẽ bay đến Bắc Kinh với cô tiểu thư nhà họ Vương, cũng lâu rồi anh không gặp cậu ta.” Lục Minh Viễn nhíu mày. “Nhưng nếu tính lại thì phải là ít gặp em nhất mới đúng, từ lúc nào nhỉ? Hình như là từ đám giỗ của bác trai đến giờ…”“Hình như là vậy…” Hạ Thường Hi khẽ gật đầu.“Anh đã nghe Tiểu Hoa kể rồi, em và Trịnh thiếu sẽ đính hôn vào tháng 8. Thế nào? Có hào hứng không?”“Cũng không hẳn đâu, chỉ là đính hôn thôi mà.” Hạ Thường Hi cười trừ, một nụ cười đầy khiêng cưỡng.Lục Minh Viễn nhướng mày, cảm thán: “Lạ nhỉ? Anh tưởng con gái thường rất trông đợi những chuyện này, lúc trước anh và Tiểu Hoa làm lễ đính hôn, cô ấy nôn đến mức ngày nào cũng nhắn tin nhắc nhở anh.”“Vậy sao…” Cô lại cười gượng gạo. “Bởi vì cô ấy quá yêu anh đấy…”“Em cũng yêu Trịnh thiếu mà không phải sao?” Lục Minh Viễn buồn cười nhìn cô, cầm ly nước của mình uống một ngụm.Hạ Thường Hi chỉ mỉm cười nhìn anh, không trả lời.Anh vẫn không thay đổi, luôn cười tươi như vậy, vẫn luôn là Mặt trời chiếu sáng, sưởi ấm cho người khác.Cửa đột nhiên bật ra, thân ảnh xinh đẹp nhảy vào, giọng điệu cao hứng: “Ngạc nhiên chưa? Em đến rồi đây.”Hạ Thiên Hoa giơ cao hai tay, một bên cầm túi xách, một bên cầm túi giấy đựng thức ăn. Vốn dĩ vẻ mặt cô ta vẫn đang tươi tắn, nhìn thấy một người ngoài đang ở trong phòng nụ cười liền tắt ngấm, sắc mặt lập tức chuyển lạnh.“Cái quái gì đây?” Giọng điệu của Hạ Thiên Hoa khinh bỉ nhìn Hạ Thường Hi, ánh mắt như tia đạn hướng về phía cô mà bắn ra.“Bọn anh tình cờ gặp nhau, nên anh đưa cô ấy đến đây nói chuyện một chút.” Lục Minh Viễn đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ Thiên Hoa, cầm lấy túi giấy và túi xách cho cô.Hai người cùng lúc ngồi xuống đối diện với Hạ Thường Hi. Hạ Thiên Hoa cầm lấy ly nước của Lục Minh Viễn uống một ngụm, sau đó chẳng hề để ý đến ai vắt cả hai chân lên đùi anh, tay vòng qua cổ anh ôm chặt. “Em tưởng hôm nay chỉ có chúng ta thôi chứ?”“Em ngồi ngay ngắn lại nào.” Mặc dù là lời chấn chỉnh, nhưng cách Lục Minh Viễn nói ra lại giống như đang đùa giỡn cưng chiều.Hạ Thường Hi lặng lẽ quan sát phía đối diện. Xem ra Hạ Thiên Hoa đã thay đổi không ít, cô ta đã nhuộm tóc vàng, trang điểm sơ sơ nhưng vẫn không che được khí chất tiểu thư trời sinh. Thân là người mẫu, cô ta chỉ mặc đơn giản áo thun và quần jean dài cũng đủ tiêu chuẩn trở thành trung tâm của một trang bìa tạp chí thời trang.“Kệ đi, Tiểu Hi sẽ không phiền đâu.” Hạ Thiên Hoa vẫn cứ ôm lấy Lục Minh Viễn không buông, thậm chí còn quay đầu nhìn Hạ Thường Hi. “Đúng không?”Đối diện với một nam một nữ ân ân ái ái, đúng là chuyện này ở bàn ăn Hạ gia không phải chưa từng có, nhưng chưa bao giờ cô ta làm quá lên như vậy, hơn nữa cô đã sớm không còn ở biệt thự Hạ gia, nên hình ảnh này chẳng khác nào cái gai mọc lên trước mắt Hạ Thường Hi cả.Nhưng ánh mắt cô vô tình lia tới đôi mắt cưng chiều đầy thâm tình của Lục Minh Viễn nhìn Hạ Thiên Hoa, đáy lòng nhói lên một cái, cô cụp mắt, sau đó lại ngẩng đầu mỉm cười nhạt nhòa: “Hai người cứ tự nhiên.”“Anh thấy chưa, em đã nói không sao mà.” Hạ Thiên Hoa đắc ý cười khinh, quay đầu hôn lên má Lục Minh Viễn.“Cũng đã trễ rồi, em phải về đây, hai người dùng bữa ngon miệng nhé.” Hạ Thường Hi cầm túi xách và hồ sơ đứng dậy, dợm bước đi.Hạ Thiên Hoa nhìn thấy cô muốn “bỏ trốn”, liền nhanh miệng nói: “Khoan đã, Tiểu Hi.”Hai chữ “Tiểu Hi” từ miệng cô ta phát ra khiến Hạ Thường Hi kinh tởm trong lòng, cô cắn răng chịu đựng, khiên cưỡng dùng giọng điệu thân thiết: “Sao thế?”Hạ Thiên Hoa nhìn khuôn mặt xinh đẹp phía trước, nở nụ cười thâm hiểm: “Tháng 8 là lễ đính hôn của chị và Trịnh thiếu đúng không? Đã chọn được nơi tổ chức chưa?”Lục Minh Viễn nhướng mày hiếu kì nhìn vị hôn thê. Hạ Thường Hi giữ im lặng, ánh mắt tỏ ý muốn cô ta nói tiếp.“Chị cảm thấy Shangri-La thế nào?” Hạ Thiên Hoa nghiêng đầu mỉm cười. “Ở đó dịch vụ rất tốt, một nơi lí tưởng để làm lễ đính hôn.”“Em đã đến đó rồi sao?” Lục Minh Viễn cười.“Không có.” Cô ta quay đầu vuốt ve má anh. “Nhưng em có một người bạn từng dùng phòng ở Shangri-La, nghe nói phòng rất được, khi lên hình cũng rất đẹp nữa.”Bọn họ cùng nhau cười nói, không ai chú ý đến vẻ mặt đông cứng của Hạ Thường Hi, bàn tay đang nắm túi xách của cô cuộn chặt thành nắm đấm, hàm răng cắn chặt cố gắng chịu đựng điềm tĩnh.Shangri-La - cái nơi chết tiệt đã ghi lại lần thứ hai cô bị Hạ Thiên Hoa đem ra đùa giỡn.“Chị thấy thế nào?” Hạ Thiên Hoa lại nhìn cô, cười lần nữa.“Tôi sẽ lưu ý.” Hạ Thường Hi cong môi cứng nhắc, ánh mắt khẽ trừng lên ghim chặt người phụ nữ trước mắt. “Tôi xin phép đi trước.”“Tạm biệt, lần sau gặp mặt anh sẽ mời cơm.” Lục Minh Viễn vẫy tay.Hạ Thường Hi không còn tâm trí vui mừng nữa, khiên cưỡng nở nụ cười gật đầu, sau đó xoay người rời đi.Chỉ một đoạn đường ngắn từ sofa đến cửa, nhưng tiếng cười đùa và âm thanh nụ hôn ướt át liên tục vang lên bên tai Hạ Thường Hi, mặt cô lạnh lẽo bước đến cánh cửa, đưa tay mở rồi nhanh chóng ra ngoài, đóng lại.Khoảnh khắc cánh cửa sắp khép, hình ảnh Lục Minh Viễn đưa tay cởi phăng áo sơ mi của Hạ Thiên Hoa đè cô ta xuống sofa rõ nét hiện lên trước mắt Hạ Thường Hi. Khi cánh cửa hoàn toàn đóng chặt, một giọt nước mắt không kiềm được mà lăn dài xuống má.Không biết cô đã xuống đến bãi đỗ xe như thế nào, chỉ biết khi cô ngồi vào ghế lái, khuôn mặt đã thấm đẫm lệ.Trong đầu Hạ Thường Hi nghĩ đến lần đầu gặp Lục Minh Viễn, khi đó là buổi tối, nhưng cô lại giống như nhìn thấy Mặt trời chiếu sáng vào cuộc đời tăm tối của mình. Anh nở nụ cười rạng rỡ, bắt chuyện với cô, chọc cho cô cười. Cho đến hiện tại vẫn vậy, anh luôn dịu dàng, đối xử với cô vô cùng ấm áp, khiến cô vô thức mỉm cười.Nhưng khoảng cách giữa bọn họ chưa bao giờ xóa bỏ được, bởi vì Hạ Thiên Hoa là vị trí độc tôn, cô chưa từng có cơ hội thay thế mà bước vào.Nghĩ đến đây, trái tim Hạ Thường Hi lại quặn thắt, cô ôm ngực cúi đầu lên vô lăng, cắn môi mà khóc.Cửa sổ đột nhiên vang lên “cốc cốc”, Hạ Thường Hi theo quán tính ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phong.Chợt nhận ra mặt mũi của mình vẫn còn lem nhem, Hạ Thường Hi dùng tay quẹt đi nước mắt, bấm mở cửa sổ.“Để tôi cầm lái.” Phong mở cửa ghế lái, không nhanh không chậm mở lời.Hạ Thường Hi thật sự không còn tâm trạng nói chuyện nữa, cô khẽ gật đầu, đứng dậy đi vòng qua ghế lái phụ.Phong ấn nút mở mui xe, nhanh chóng giẫm ga lái đi.Không biết có phải là ý đồ của Phong hay không, nhưng quả thực gió đêm tạt qua khiến Hạ Thường Hi tỉnh táo hẳn, buồn bực cũng theo đó bay biến. Cô chống tay lên cửa nhìn cảnh vật vội vã lướt qua.“Người yêu cô thì cô không để mắt đến, lại đi yêu người đã có hôn thê, mà hôn thê của hắn lại là kẻ hại cô thành ra thế này.”Hạ Thường Hi không trả lời, chỉ lẳng lặng kéo ngăn tủ lấy ra một chai vodka mini, khui nắp uống một ngụm lớn."Cô đồng ý lời cầu hôn của Lập Thành, sau đó tiếp tục hẹn hò với Trịnh Minh Thành, bây giờ thì khóc lóc vì Lục Minh Viễn. Đúng là nực cười.""Tôi luôn không ngừng dặn lòng mình không được thích Minh Viễn. Đừng nhạo báng tôi nữa, tôi phải cố quên được anh ấy." Cô nói xong lại ngửa đầu uống rượu, cô muốn uống cạn hết nước mắt đêm nay.Phong nhìn bộ dạng của cô, muốn mở miệng cản lại nhưng cuối cùng lại im lặng. Có lẽ những kẻ thất tình đều như vậy, thích uống rượu để có thể quên đi thực tại.Bọn họ im lặng một lúc rất lâu, cho đến khi âm thanh lạnh nhạt của Hạ Thường Hi chậm rãi vang lên: “Đến Phượng Hoàng Đỏ đi.”.