Độc chiếm tiểu thư

Chương 46 : Chấn Phàm

Đầu tháng 12, khắp các trang báo thời trang đều đưa một bản tin: Thời trang Wonderland trình làng chuỗi sản phẩm mùa đông mới tại toàn bộ các chi nhánh.Dành ra hơn 1 tháng chuyên tâm thiết kế bản mẫu, chuỗi sản phẩm mùa đông này của bộ phận thiết kế Wonderland quả nhiên không hề bình thường. Chỉ với màu trắng, hồng, xanh và vàng làm chủ đạo, bộ phận thiết kế đưa thêm loại vải voan mỏng và một số phụ kiện dát vàng làm tiêu điểm, khiến người khác nhìn vào liền cảm giác như đang diện loại trang phục đắt đỏ nhất thế giới.Ngoài những mẫu váy, những thiết kế dạng quần không những không làm mất đi nét nữ tính của người mặc, mà còn làm tôn lên nét uy quyền, độc lập của phụ nữ hiện đại.Đáng chú ý hơn, một trang web thời trang nổi tiếng trên mạng còn vô cùng tán thưởng Wonderland mà viết: “Thời trang Wonderland sau khi thành công từ bộ sưu tập Cổ Tích đã cho ra mắt chuỗi sản phẩm mùa đông mới. Chuỗi sản phẩm này được nhiều người nhận xét rằng rất thích hợp diện cùng những bộ trang sức đá quý, tạo cảm giác sang trọng nhưng vẫn rất dung dị.”Đóng trang web kia lại, Hạ Thường Hi mang khuôn mặt hài lòng ngẩng đầu tiếp tục nghe Chu An Na báo cáo:“Ở các chi nhánh chính ngoài Thiên Tân còn có tại Bắc Kinh, Thượng Hải và Trùng Khánh đều đang nhận được những phản hồi rất tốt. Khách hàng đặc biệt thích mẫu W1903, hiện tại nhà máy đang tích cực đẩy mạnh sản xuất mẫu thiết kế này do một số chi nhánh thông báo đã hết hàng.”“Tiếp đi.”“Chúng ta nhận được một lượng đặt hàng lớn từ các nhà mốt ở Pháp, một vài người trong số họ có gửi mail đến cho chúng ta, có ý muốn cùng Wonderland làm một số dự án thời trang nhỏ.”“Cô tổng hợp lại rồi gửi qua cho tôi.”“Vâng. Phía bộ phận quản lí nhân sự đang thiếu nhân lực, lượng khách hàng của chúng ta lại càng ngày càng tăng, bọn họ yêu cầu chúng ta đăng thông báo tuyển dụng.”“Được, chuyện này tôi sẽ xem xét rồi gửi lại cho cô vào chiều nay. Sáng mai cô đặt lịch họp với bộ phận quản lí nhân sự về chuyện này.”“Tôi hiểu rồi, còn một vấn đề cuối cùng rất quan trọng…” Chu An Na thần bí kéo dài giọng, liếc mắt nhìn Hạ Thường Hi. “Bộ phận phát triển kinh doanh của chúng ta đã nhận được mail mời hợp tác của CJW, Shen và Innal.”Hạ Thường Hi nở một nụ cười thỏa mãn, đây chính là điều cốt yếu mà cô chờ đợi. Tốn bao nhiêu công sức những ngày qua để gây sự chú ý, bọn họ cuối cùng cũng thành công. Cô đóng máy tính lại, xoay ghế dựa, hướng mặt ra cửa sổ sát đất đằng sau.“Mọi thứ diễn ra như đúng kế hoạch, cảm giác quả nhiên rất tuyệt vời. Cô có cảm thấy vậy không?”“Chúc mừng cô, Hạ tổng.” Chu An Na nhẹ nhàng nói.“Ban đầu là Trịnh Thác, bây giờ là Shen và Innal, nếu mọi chuyện cứ tiến triển như thế này, mọi thứ sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, chúng ta đều sẽ được giải thoát.”“Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô định làm gì, Hạ tổng?” Chu An Na nghiêng đầu, hiếu kì hỏi.Hạ Thường Hi nhắm mắt, ngửa đầu cảm nhận ánh nắng buổi sáng chiếu lên người, cô trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng trả lời:“Tôi sẽ rời khỏi đây.”“Rời khỏi đây?” Chu An Na ngạc nhiên.“Tôi sẽ để lại Wonderland cho Ngụy Mặc và đám Nhiếp Tiểu Nguyệt. Còn tôi và Sở Lập Thành sẽ đến Pháp, lúc đó tôi vẫn có thể làm công việc thiết kế, Thành vẫn có thể làm công việc kinh doanh khách sạn của anh ấy. Tôi muốn có sống một cuộc sống yên bình.”“Nói như vậy… cô và Sở Lập Thành sẽ mang theo Chấn Phàm mà bỏ lại Wonderland sao?”Hạ Thường Hi không trả lời, mắt vẫn nhắm lại thư thái.“Wonderland là tâm huyết của cô, cô cứ thế mà bỏ lại nó sao?”“Tôi cố gắng nhiều thế này, đánh đổi luôn cả bản thân cốt yếu là để lấy lại những gì thuộc về ba mẹ tôi, có ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Tôi thích công việc thiết kế chứ không phải làm chủ doanh nghiệp.”Giọng điệu của cô vô cùng ung dung, nhẹ nhàng, không ai nghĩ đến được cô lại là Tổng giám đốc của một thương hiệu thời trang đang làm mưa làm gió thời điểm hiện tại.Chu An Na nhìn bóng dáng Hạ Thường Hi từ phía sau, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ kính cẩn cuối đầu: “Nếu không còn gì nữa, vậy tôi xin phép ra ngoài.”Đợi Hạ Thường Hi “ừm” một tiếng, cô mới xoay người mở cửa rời đi.***Thượng Hải, Trung Quốc.Nằm gần với bờ sông Hoàng Phố, đường Diệu Hoa là một trong những con đường hội tụ nhiều tòa nhà kinh tế - thương mại lớn, bên cạnh đó còn có những văn phòng của các tập đoàn lớn trong nước. Giữa một nơi huy hoàng, tráng lệ như vậy, Chấn Phàm giống như một chú chim non nhỏ bé giữa bầy đại bàng to lớn.Chấn Phàm là công ty bất động sản vừa được thành lập mới hơn 2 năm, phát triển từ một khách sạn tư nhân nhỏ lâu đời ở Pháp. Khách sạn này ban đầu là tài sản thuộc bất động sản Innal, nhưng về sau đã được chuyển nhượng thành tài sản riêng của Hạ Quân Phàm. Về sau, khách sạn này chuyển sang do Sở Lập Thành đứng tên, sau đó anh dùng mọi khả năng của mình xây dựng thành công ty bất động sản Chấn Phàm, mang tên bắt nguồn từ người đã nuôi dạy anh khi còn là thiếu niên.Đến sau này, vì để thuận lợi cho tương lai, Hạ Thường Hi lại trở thành người đồng sở hữu công ty này bên cạnh Sở Lập Thành. Nhưng chuyện này chỉ là một phần nhỏ giúp cô thực hiện kế hoạch của mình, cơ bản vẫn là Sở Lập Thành quyết định tất cả mọi thứ.Sở Lập Thành được xem như là đệ tử không chính thức của Hạ Quân Phàm. Sở Mạc Tự là luật sư riêng của Hạ Quân Phàm từ lúc ông mới bắt đầu chập chững gia nhập thương trường. Lúc Sở Lập Thành ra đời, Hạ Quân Phàm cảm thấy mình và đứa bé mới sinh này có một loại nhân duyên rất kì lạ nảy sinh, vì vậy ông đặc biệt dặn dò Sở Mạc Tự nuôi nấng đứa nhỏ này thật cản thận.Lúc gia đình Sở Mạc Tự xảy ra biến cố, Sở Lập Thành vừa vặn 5 tuổi, anh được ba đưa đến biệt thự Hoa Sơn đi theo làm người hầu cho Hạ Quân Phàm. Nhưng Hạ Quân Phàm lại rất yêu thương đứa trẻ dù lanh lợi nhưng rất biết khiêm nhường này, vì vậy ông xem Sở Lập Thành như con trai của mình, mọi chi phí sinh hoạt và học tập đều do ông chi trả. Lúc Sở Lập Thành lên lớp 8, Hạ Quân Phàm bắt đầu giải thích cho anh hiểu chuyện kinh doanh, dạy anh cách chơi cổ phiếu, vì vậy mà anh đã sớm nảy sinh sự thích thú đối với công việc làm ăn của người lớn.Lúc Hạ Quân Phàm sở hữu được mảnh đất ở Pháp, ông mở một khách sạn nhỏ tên Fanchen, từng bước để cho Sở Lập Thành làm quen trực tiếp với chuyện kinh doanh. Dần dần, Sở Lập Thành trở thành người đứng tên không chính thức của Fansha.Sau vụ hỏa hoạn năm đó, Sở Lập Thành đến ở biệt thự Hạ gia, duy trì song song việc học và trách nhiệm quản gia riêng của mình với Hạ Thường Hi. Về sau, Sở Lập Thành tốt nghiệp Đại học Tài chính – Kinh tế Thiên Tân bên cạnh sự giám sát chặt chẽ của Hạ Hầu Quân, nhưng ông ta không biết rằng tại thời điểm đó, anh đã sở hữu được một khách sạn riêng của mình, sau đó từng bước lập ra một công ty bất động sản non trẻ nhưng dám đối đầu với Innal.Lúc Sở Lập Thành và trợ lí Ken bước vào phòng họp, tất cả mọi người đều đã có mặt. Anh ngồi ở vị trí chính, lắng nghe từng người báo cáo.Tất cả báo cáo hôm nay đều chỉ xoay quanh một chủ đề: dự án Phượng Hoàng Đỏ ở Bắc Kinh.Đây là một dự án đấu thầu lớn, có quy mô tầm cỡ, vì vậy đối thủ của Chấn Phàm đặc biệt có Innal và những công ty, tập đoàn bất động sản lớn khác.Đấu thầu là một trò chơi may rủi, phân chia rạch ròi giữa người thắng thầu và người thua thầu. Đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại, nếu như Innal tiếp tục để thua thầu trước một công ty nhỏ như Chấn Phàm, giá cổ phiếu nhất định sẽ tuột dốc không phanh.Nhưng vẫn có một chuyện khiến Sở Lập Thành vô cùng đau đầu, chính là người nhận trách nhiệm dự án lần này của Innal lại là Hạ Thiên Vũ, còn có cả chuyện Shen tham gia đầu tư luôn cả dự án này.Vì chuyện này mà cả phòng họp vô cùng náo loạn, người người đều sốt sắng tìm ra biện pháp tốt nhất để lấy được phần thắng, nhưng một bên khác, bọn họ lại e ngại mối quan hệ giữa Hạ Thường Hi và Hạ Thiên Vũ.Giữa lúc này, cửa phòng họp đột ngột mở ra, Hạ Thường Hi một mình bước vào, khuôn mặt lãnh đạm không thể nhìn ra cảm xúc.Hôm nay cô mặc áo sơ mi lụa màu trắng bên trong, bên ngoài là áo khoác blazer để không cài cúc cùng màu kem với quần Tây. Mái tóc dài được cột cao tạo thành khí thế bức người.Người trong phòng họp nhìn thấy cô liền đứng dậy, ngoại trừ Sở Lập Thành.Không biết từ lúc nào, anh đã không còn xem cô là tiểu thư, cô cũng không còn xem anh là người hầu nữa, mối quan hệ của họ trở nên bình đẳng, giống như những con người bình thường.“Hạ tổng…”Hạ Thường Hi rất ít khi xuất hiện ở Chấn Phàm, vì vậy việc cô đột nhiên đến đây khiến bọn họ rất bất ngờ.Cô liếc mắt nhìn màn hình đang chiếu bảng phân tích dự án đấu thầu, bên cạnh màn hình luôn có bảng giá cổ phiếu trực tiếp thị trường chứng khoán, trong số những cái tên đứng đầu, Innal là cái tên được Chấn Phàm đưa vào mục chú ý.Hạ Thường Hi đưa tay ý bảo mọi người ngồi xuống, nhưng cô không có ý định đến chỗ bên cạnh Sở Lập Thành mà thẳng tiến đến vị trí phát biểu trước màn hình.“Tại Hàng Châu, dự án Green Life đang chuẩn bị mở thầu, rất nhiều khách hàng đang hướng tới dự án này.”Cả phòng họp ngơ ngác, đều không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô.“Green Life không thể so sánh được với Phượng Hoàng Đỏ, đối tượng khách hàng của Phượng Hoàng Đỏ là các khách hàng nước ngoài, đó mới là điều mà chúng ta hướng tới.” Sở Lập Thành đứng dậy, hai tay đút vào túi quần.“Ở thời điểm mà vấn đề ô nhiễm môi trường tăng cao như hiện tại, Green Life thu hút nhiều đối tượng khách hàng hơn Phượng Hoàng Đỏ, đúng là xét về giá trị thì Green Life không bằng, nhưng nếu nhìn xa hơn, nó sẽ chiếm ưu thế hơn Phượng Hoàng Đỏ.”Người trong phòng họp khó hiểu nhìn cô, rõ ràng dự án Phượng Hoàng Đỏ có khả năng vươn đến tầm cỡ quốc tế, nói về mọi mặt đều hơn Green Life rất nhiều.“Hạ tổng, có phải cô muốn nhường dự án lần này cho Innal không?” Sở Lập Thành thẳng thừng nói.Anh sống cùng cô gần hai thập kỉ, hành động và lời nói của cô biểu thị điều gì anh còn không biết sao? Chỉ là lần này anh không đồng ý với cách làm của cô, một trong những qui tắc lớn nhất của kinh doanh chính là “nắm bắt cơ hội”.“Tôi chỉ cảm thấy Green Life có nhiều tiềm năng hơn Phượng Hoàng Đỏ.”Sở Lập Thành nhấc chân, chậm rãi tiến đến chỗ Hạ Thường Hi đang đứng, vừa đi vừa nói:“Cô chắc chắn đã nhầm lẫn ở đâu đó rồi. Với sự hiểu biết của hầu hết mọi người ở đây, chúng tôi đều đã xem xét giữa hai dự án này và đều đồng ý rằng Phượng Hoàng Đỏ vượt trội hơn Green Life. Green Life là một dự án hoàn toàn mới, không thể cạnh tranh được với chuỗi dự án lớn như Phượng Hoàng Đỏ. Nếu muốn nói đến vấn đề môi trường, Phượng Hoàng Đỏ vẫn đang sử dụng phương pháp tối ưu hóa tốt nhất trong việc sử dụng nguyên liệu xanh, hết thảy đều phù hợp với yêu cầu bảo vệ môi trường mà cô nói tới.”Anh nói xong, thân ảnh cao lớn đã đứng trước mặt Hạ Thường Hi. Anh cúi đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh đạm của cô, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người họ nghe được mà nói:“Em muốn để Hạ Thiên Vũ thắng thầu lần này, đúng không?”Hạ Thường Hi mắt đối mắt với Sở Lập Thành, ánh mắt của cô dường như đã nói lên hết tất cả. “Nếu như Thiên Vũ để thua thầu lần này, mọi chuyện của Innal đều sẽ bị quy thành trách nhiệm của anh ấy.”“Vậy nếu như sau khi thắng thầu, Innal một bước nhảy xa, em nghĩ chúng ta phải đợi thêm bao lâu nữa mới có thêm một cơ hội như thế này nữa?”“Nhưng Thiên Vũ không đáng bị như vậy, anh ấy cũng không hề dính dáng đến kế hoạch của chúng ta.”“Đây không phải là lúc để em bị tình cảm chi phối, Innal và Shen đã gửi yêu cầu hợp tác đến Wonderland rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần để Chấn Phàm thắng thầu nữa thôi. Lí trí sắt đá và sự quyết đoán ngày thường của em đâu hết rồi?” Anh đè nén giọng điệu, dáng vẻ lo lắng cho người đàn ông khác của cô khiến anh vô cùng khó chịu.“Vậy còn Thiên Vũ?”“Cậu ta sẽ không vì chuyện này mà để bụng, cậu ta cơ bản vốn không quan tâm đến Innal, trước mắt Chấn Phàm thắng thầu mới là chuyện cấp bách nhất, em hiểu không?” Nhìn thấy ánh mắt do dự của cô, Sở Lập Thành hít một hơi thật sâu, hỏi cô: “Hạ Thường Hi, chúng ta tính toán nhiều như vậy, em muốn vì một lần bất cẩn mà làm tiêu tan hết tất cả sao?”Lùi một bước, nếu không nhảy được thêm hai bước, thì chính là vĩnh viễn ở lại phía sau.Những người ngồi phía dưới hồi hộp nhìn hai vị lãnh đạo đang giằng co phía trước, cũng không khỏi tò mò bàn tán, rốt cuộc ai sẽ là người quyết định.“Hạ Thường Hi?” Sở Lập Thành gọi tên cô.“Có thật là nếu chúng ta thắng thầu lần này, Innal sẽ hoàn toàn sụp đổ?”“Chuyện đó chỉ xảy ra nếu như chúng ta thắng, vì vậy lúc này hoặc là em từ bỏ mọi thứ, hoặc là cùng tôi dồn hết sức lực cho dự án lần này.”Hạ Thường Hi sâu xa đầy ý vị nhìn anh, đôi mắt của anh vô cùng quyết đoán, cho cô cảm giác rằng cô có thể tin tưởng người đàn ông này vô điều kiện. Cô hạ quyết tâm, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.***Ăn tối xong, Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành lái xe đến đường An Phúc, một trong những con đường cổ xưa sang trọng nhất ở Thượng Hải.Xe dừng lại trước một tiệm hoa tầm trung, Hạ Thường Hi lấy tấm danh thiếp ra, đối chiếu với tên và địa chỉ cửa tiệm. Hyacinth, cô đã đến đúng nơi rồi.Hai người bước vào, tiếng chuông gió lay động vang lên phá tan không gian yên tĩnh bên trong cửa hàng. Người đàn ông đang sắp xếp giỏ hoa quay đầu lại, trên mặt anh ta có một vết sẹo dài từ trán kéo qua mắt đến tận gò má, hoàn toàn không phù hợp với công việc của một người thợ làm ở tiệm hoa, anh ta nở một nụ cười thân thiện:“Xin lỗi quý khách, hiện tại cửa tiệm đã đóng rồi, phiền hai vị ngày mai quay lại ạ.”“Xin lỗi anh…” Hạ Thường Hi đưa ra ví da của người đàn ông kia. “…Lần trước đụng phải anh, tôi nhặt được ví tiền này.”Người đàn ông nhìn ví da trên tay cô, sau đó nụ cười trở nên mừng rỡ, vui vẻ cầm lấy.“Cảm ơn cô, tôi cứ ngỡ mình làm mất nó luôn rồi.”“Không có gì, là do tôi chạy xe không đúng.” Cô khẽ mỉm cười trả lời.Lúc này người đàn ông mới niềm nở mời Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành đến ngồi ở một cái bàn nhỏ chuyên dùng để tiếp khách, rót cho họ mỗi người một ly nước.“Nghe giọng hai vị xem ra không phải người ở đây. Làm phiền hai vị đêm khuya còn đến đây rồi.”“Không sao, chúng tôi có việc nên đến Thượng Hải, thuận tiện đến tiệm hoa của anh.” Sở Lập Thành khách sáo nói ra câu nói đầu tiên từ nãy đến giờ. “Anh kinh doanh ở đây đã lâu chưa?”“Cũng khá lâu rồi, tôi chủ yếu bán cho khách quen, thời buổi hiện đại, tiệm hoa này đã sớm thành “đồ cổ” rồi.” Anh ta cười đùa.Hạ Thường Hi đảo mắt nhìn một lượt cửa hàng, không lớn cũng không nhỏ, mùi hương hoa dễ chịu thoang thoảng trong không khí, cảm giác vô cùng thư thả, êm đềm. Điểm khiến cô chú ý chính là ở đây có rất nhiều hoa dạ lan hương.“Anh rất thích hoa dạ lan hương sao?”“Tôi thích tất cả các loài hoa.” Người đàn ông mỉm cười. “Là vợ của ông chủ ở đây thích hoa dạ lan hương, nên ông ấy mới đặt tên tiệm hoa là Hyacinth, lấy hoa dạ lan hương làm loài hoa đặc trưng.”Một sự trùng hợp bất ngờ, mẹ cô cũng rất thích hoa dạ lan hương. Mọi nghi vấn của Hạ Thường Hi bắt đầu sáng tỏ.“Ông chủ của anh không trực tiếp quản lí cửa hàng sao?” Sở Lập Thành hỏi.“À… Nhiều năm trước ông ấy đã sớm an nghỉ rồi…” Anh ta sâu xa trả lời.“Ông chủ của anh có phải người này không?” Hạ Thường Hi lấy trong túi xách ra hình của Hạ Quân Phàm đặt lên mặt bàn, đẩy về phía anh ta.Người đàn ông nhìn bức hình, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo kì dị, giọng nói đột nhiên chuyển lạnh: “Hai người là ai?".