Độc Bộ

Chương 246 : Quan chiến!

Tập trung tất cả lực lượng vào một điểm, như vậy có thể phát huy ra cực hạn của lực lượng. Chỉ bất quá, rất khó làm được điều này, người ta thường chỉ có thể tập trung vào gần sát một mối mà thôi, mà càng gần thì uy lực cũng lại càng lớn. Tuy rằng tốc độ không quan hệ đến lực lượng nhưng lực sát thương lại có quan hệ rất lớn đến tốc độ, tốc độ càng nhanh thì lực sát thương càng lớn, đơn giản mà nói, lực phá hoại càng lớn thì cũng chính là uy lực càng mạnh. Có một vài người cảm thấy rằng nếu như đề cao lực lượng thì tốc độ có thể từ từ gia tăng, như vậy uy lực của chiêu thức cũng sẽ tăng trưởng nhanh hơn, đây là một cách nghĩ đúng, quả thật lực lượng đề cao sẽ dẫn đến tốc độ đề cao đồng thời uy lực của chiêu thức cũng theo đó mà mạnh hơn. (A Vi : vãi câu chữ, hai vế chẳng khác cái vẹo gì.) Ngoài ra còn có một vài yếu tố khác cũng sẽ ảnh hưởng tới lực sát thương sau cùng, hiện giờ Bộ Tranh chính là đang suy tư về điều này, đồng thời hắn cũng đang tự hỏi, nếu chỉ chú trọng vào việc gia tăng lực phá hoại mà xem nhẹ thân pháp của mình, một khi không có khả năng phá chiêu thì chiêu thức nghĩ ra này cũng trở nên uổng công. Hết thảy các yếu tố này cần phải cân nhắc, phân tích thấu đáo, hiện tại hắn kết hợp lại tất cả yếu tố lại, tạo thành một loại vũ kỹ, đó là vũ kỹ thuộc về riêng hắn, là vũ kỹ do hắn sáng tác, trong đầu hắn đang phác họa ra loại vũ kỹ này, chậm rãi diễn hóa, từ trong hằng hà sa số chiêu thức chầm chậm kết hợp thành vài chiêu, mà cái phức tạp trước đó cũng từ từ trở nên đơn giản. Sau khi hắn ngẩn người được mấy canh giờ thì đột nhiên hắn xuất thủ, bày thân pháp với tốc độ được nâng lên cao nhất, tính toán thời điểm thích hợp tiếp cận công kích mục tiêu, một kiếm đâm tới, một kiếm này chỉ tập trung vào tốc độ, cần phải làm cho kiếm lúc tiếp xúc mục tiêu, đạt tới tốc độ cực hạn mà hắn có khả năng phát ra. Đồng thời, lực lượng của hắn cũng tập trung toàn bộ bên trên thanh kiếm, tập trung vào mũi kiếm... Hắc kiếm vô thanh vô tức đâm vào một tảng đá, đâm cho đến lút cán, không hề cảm nhận được sự cản trở nào. Nếu như là tảng đá bình thường thì quả thật đây là điều rất bình thường, nhưng ở trên Tuyết Phong này lại khác biệt, tảng đá của nơi này đều cứng rắn như thiết, còn không phải là thiết bình thường đâu, đá ở nơi này là hắc thiết thạch mà đại đa số luyện võ trường sử dụng. Nếu Bộ Tranh dùng hắc kiếm đâm, dưới tình huống không dùng nội lực cũng sẽ không đâm xuyên qua được, hắc kiếm của hắn có thể dễ dàng cắt da xẻo thịt yêu thú lục cấp, thậm chí thất cấp, điều này thuyết minh sự cứng rắn của hắc thiết thạch này. Đương nhiên, loại hắc thiết thạch này cũng không phải là loại cứng rắn nhất, bất quá, trong số những loại cứng rắn thì nó lại cực dễ gia công, bằng không cũng sẽ không được dùng để lót nền luyện võ trường. Mà dù cho như thế, bây giờ Bộ Tranh có thể đâm kiếm xuyên vào bên trong, điều này chứng tỏ uy lực của chiêu kiếm pháp hắn vừa mới sử dụng, đương nhiên, đây còn chưa phải là toàn bộ uy lực, bằng không cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy, nhưng ít ra thuyết minh được là chiêu kiếm pháp này không có bất cứ vấn đề gì. Tiếp theo, Bộ Tranh tiếp tục luyện kiếm, hắn chậm rãi dung nhập những gì mà mình mới lĩnh ngộ vào bên trong kiếm pháp trước kia của mình, có một số chiêu thức bị hắn loại loại bỏ, kiếm pháp trở nên càng ngày càng đơn giản. Cũng không phải nói kiếm pháp trước kia của Bộ Tranh rườm rà, cơ hồ hắn không bao giờ làm mấy động tác hoa hòe hoa sói, đã vô cùng đơn giản rồi, chẳng qua, nếu đã theo đuổi cực hạn thì vĩnh viễn sẽ không có điểm cuối, chằng có ai tự vỗ ngực nói rằng mình đã làm được đến cực hạn. "A, trễ thế này rồi." Sau khi Bộ Tranh thanh tỉnh từ trong trạng thái lĩnh ngộ, lúc thu kiếm, lại đứng tại chỗ một hồi, hấp thu hết thảy lĩnh ngộ của bản thân. "Sư tỷ đâu nhỉ? Tại sao lại không thấy. Sư tỷ này chung quy là như thế, tắm rửa thôi." Bộ Tranh không nhìn thấy Đông Phương Như Mộng, nhưng hắn cũng không quá để ý, trực tiếp trở về tắm rửa nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, sáng sớm Bộ Tranh làm xong tu luyện hằng ngày, tiếp theo tiến về phía tổng đàn, nơi này là địa phương tổ chức thi đấu, mặc dù Bộ Tranh tham gia đấu vòng loại, nhưng thật ra là đã được thông qua một vòng sơ tuyển khác trước đó rồi, những đệ tử tham gia đấu vòng loại, đều phải thông qua tầng tầng chọn lựa mới có thể tham gia. Bất quá, đệ tử có thể tiến nhập tổng đàn thì thực lực người nào người nấy đều không tầm thường, có thể nói là được trải qua sàng lọc rồi, đương nhiên cũng có một vài ngoại lệ giống như Bộ Tranh, là đệ tử thân truyền của trưởng lão tổng đàn, chẳng qua thông thường mà nói, đệ tử thân truyền của trưởng lão tổng đàn thường mạnh hơn rất nhiều đệ tử tổng đàn bình thường, cho nên cũng không ai để ý. Nhưng Bộ Tranh lại là một tồn tại rất đặc thù, đệ tử tổng đàn đều cho rằng Bộ Tranh là một phế vật, bởi vì khi Bộ Tranh tiến vào tổng đàn thì mới có cảnh giới tứ mạch, mọi người đều biết Liễu Nhất Kiếm nhìn trúng thiên phú đúc kiếm của hắn, mà ờ Đỉnh Thiên thần giáo, thiên phú đúc kiếm căn bản là vứt đi, không mấy ai quan tâm. Mà mọi người cũng không biết Bộ Tranh rốt cuộc có thiên phú tu luyện hay không, nhưng dù cho có thiên phú cũng thế, Bộ Tranh tiến vào Đỉnh Thiên thần giáo chưa tới một năm, trong thời gian một năm, có thể thăng một mạch cảnh giới đã là thiên tài trong thiên tài rồi, cho nên, ai nấy đều cho rằng, Bộ Tranh tối đa chỉ đạt tới cảnh giới ngũ mạch, ở trong tổng đàn này, hầu như ai cũng có cảnh giới lục mạch, ai mà để ý đến một đệ tử cảnh giới ngũ mạch chứ. Ở trong mắt của bọn họ, ngũ mạch bao nhiêu trọng thiên đều là phế vật tất, ít nhất trước mắt là như vậy, mà bọn họ tối đa cũng chỉ cảm thán một chút Bộ Tranh ở trong thế lực cấp thấp quá lâu. Đối với tốc độ Bộ Tranh đuổi theo, bọn họ cũng không quan tâm, ai ai cũng đều vậy, một người kém mình quá nhiều cấp bậc, cho dù tốc độ nhanh thì thế nào, cũng đều bị bọn họ coi thường cả. Bởi vì Bộ Tranh rất ít đến gần như không xuất hiện trước công chúng, cho nên mọi người cũng chỉ biết đến sự tồn tại của Bộ Tranh, nhưng lại chẳng biết Bộ Tranh méo mó như thế nào, tuy nhiên chỉ cần hắn báo tên ra thì ai cũng biết cả. Khi Bộ Tranh xuất hiện tại tổng đàn, hắn còn chưa kịp đi tìm người hỏi thăm thì đã có người tiến tới nói: "Sư thúc, đây là thẻ bài số hiệu của ngài, sân bãi thi đấu ở luyện võ trường chữ Kỷ." Sau đó, người đệ tử này vội vàng rời đi, lưu lại Bộ Tranh có chút mê mang, đây là sao, chẳng lẽ thần giáo chiếu cố đặc thù đối với mình? Bộ Tranh không nghĩ ra cũng không suy nghĩ tiếp, trực tiếp đi về phía luyện võ trường chữ Kỷ, đồng thời cũng nhìn thẻ bài số hiệu của mình, số một một tám bảy, xem ra mình phải chờ rất lâu mới được thi đấu. Bộ Tranh không biết, bởi vì Đông Phương Như Mộng sợ Bộ Tranh tới quá muộn, cho nên mới an bài trận đấu cuối cùng cho hắn, đúng vậy, thẻ bài số hiệu trong tay hắn chính là trận đấu cuối cùng. Mà nếu như hắn đến không kịp bị loại thì cùng lắm cho Bộ Tranh trực tiếp tham gia thi đấu vòng trong, dù thế nào đi nữa hắn cũng có tư cách này. Bộ Tranh cũng không biết những lắt léo trong đó, hắn hỏi đường một đệ tử rồi đi về phía luyện võ trường chữ Kỷ, sau khi đi qua mấy hành lang, một vài kiến trúc mới đi tới luyện vỡ trường chữ Kỷ kia, lúc này đại đa số ở đây là người tham gia thi đấu, người quan sát không có bao nhiêu. Bình thường khán giả đều đến luyện võ trường chữ Giáp, nơi đó tiện cho quan sát, đồng thời nhân vật trọng yếu của thần giáo cũng sẽ xuất hiện, bất quá, không vì vậy mà đề cao tố chất của luyện võ trường chữ Giáp, toàn bộ đều là ngẫu nhiên, những ai có thực lực muốn phô bày, muốn được phân đến chữ Giáp cũng phải xem may mắn. Khi Bộ Tranh tới nơi đây thì ngay cả một trận cũng chưa bắt đầu, cũng đúng thôi, nguyên bản hắn định giải quyết một vài chuyện trước khi đến, ai mà biết chuyện của mình đã được sắp xếp xong xuôi, hiện tại thì hay rồi, e rằng phải chờ đợi đến buồn chán. Bộ Tranh rất dứt khoát ngồi tu luyện ở một bên, bất quá hắn cũng không định mãi tu luyện cho đến lúc mình thi đấu, hắn chỉ chờ đến khi trận đấu bắt đầu, sau đó liền ngồi xem người ta đối chiến, điều này có trợ giúp đối với hắn. Bộ Tranh khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, mà kinh nghiệm thực chiến cũng không nhất định phải tự mình chiến đấu, cũng có thể quan sát cuộc chiến của người khác để học hỏi kinh nghiệm, cơ hồ hắn chưa hề xem qua luận võ, hiện tại vừa vặn để hắn nhìn cho đã, căn cứ theo mã số dự tuyển của hắn thì hắn có thể quan sát hơn năm trăm cuộc tỷ thí. Quan sát hơn năm trăm trận này, tuyệt đối có thể biến hành thành một tay chiến đấu lão luyện, ít nhất là ở cái cấp bậc này, mà chiến đấu ở đây cơ hồ đại biểu cho cấp bậc thượng tầng của thế lực Đỉnh Thiên thần giáo này, mọi người ở đây cũng sẽ không chênh lệch nhiều lắm, tình huống nghiêng hẳn về một bên xuất hiện không nhiều lắm, đồng thời ngẫu nhiên sẽ có vài thiên tài đụng độ nhau. Nhiều người như vậy, trong vòng thứ nhất, ứng cử viên cho bát cường đều có thể đụng độ nhau, huống chi chỉ là thiên tài bình thường. Sau khi trận chiến bắt đầu, hai mắt của Bộ Tranh luôn luôn dán vào giữa sân, cũng rất tự nhiên dung nhập bản thân mình vào bên trong, ngẫu nhiên sẽ đặt mình ở vị trí của một trong hai người thi đấu, suy diễn ra phải sử dụng chiêu thức gì để tấn công hoặc đón đỡ đối phương. Những đệ tử này, đại đa số đều có cảnh giới từ lục mạch ngũ trọng thiên trở lên, mạnh hơn một chút chính là lục mạch bát trọng thiên, mà tựa hồ không hề xuất hiện thất mạch. Đúng vậy, thất mạch đều được miễn tham gia thi đấu, hơn nữa nếu như bọn họ tham gia, sẽ chỉ tổ làm người khác cảm thấy rằng bọn họ đang khi dễ tân đệ tử, bọn họ và lục mạch là tồn tại không cùng cấp bậc. Bởi vậy, trong số những trận thi đấu này, người mạnh nhất mà hắn quan sát được chỉ là lục mạch cửu trọng thiên, vốn dĩ năng lực của hắn, nếu thực sự đấu với người đó, cũng không biết có thể ứng phó được hay không. "Hay, chiêu này hay..." Khi Bộ Tranh nhìn thấy một chiêu thức tuyệt vời thì đều vỗ tay hoan hô, chẳng qua là những chiêu thức này tuy rằng tuyệt vời nhưng thật ra lại là chiêu thức rất bình thường mà mọi người đều biết, cho nên người ta cảm thấy Bộ Tranh này chẳng qua là hô hoán cổ vũ. Bộ Tranh cũng chẳng rảnh quan tâm đến người khác nghĩ gì về hắn, hắn chỉ tập trung quan sát trận đấu, mà khiến cho Bộ Tranh cảm thấy thu hoạch nhiều nhất chính là những người trên sân bắt đầu tung ra một vài vũ kỹ trận pháp. Những người này đều đã ngoài lục mạch ngũ trọng thiên, toàn bộ bọn họ đều có chân khí, do đó có thể học được vũ kỹ trận pháp, tuy rằng vũ kỹ trận pháp cực kỳ hao phí thể lực, nhưng bọn họ vẫn không hề tiết chế hoàn toàn thi triển ra. Vô nghĩa, nơi này là luyện võ trường, cho dù thể lực không chống đỡ nỗi thì tối thiểu vẫn có cơ hội chiến thắng. Vũ kỹ trận pháp được tung ra hết cái này đến cái khác, có một vài người cũng sử dụng kiếm ảnh thuật, vũ kỹ giống nhau như vậy rất nhiều, bất quá cho dù giống nhau rất nhiều thì cũng có đến hơn mười loại vũ kỹ trận pháp. Đều là cùng một môn phái, trận pháp vũ kỹ có thể học được tự nhiên sẽ giống nhau, vũ kỹ trận pháp cũng không có nhiều, đây là thứ đồ vật rất trân quý, nhất là đối với những tân đệ tử lục mạch vừa mới tiến nhập Đỉnh Thiên thần giáo.