Độc Bộ

Chương 228 : Lăng Vân Tông vẫn y nguyên!

Một tháng sau, Bộ Tranh đi tới không phận của Lăng Vân tông. Nếu như đi bằng huyền không thuyền thì có lẽ Bộ Tranh đã sớm tới nơi này, cũng không phải nói tốc độ của huyền không thuyền nhanh hơn Bộ Tranh mà thật ra dù cho tốc độ của huyền không thuyền chậm hơn một chút thì nó có thể đi liên tục một ngày, còn Bộ Tranh lại làm không được, chỉ có thể phi hành đến khi chân khí tiêu hao sạch sẽ, sau đó đả tọa hồi phục rồi lại tiếp tục, cứ tuần hoàn như vậy. Đoạn đường này của Bộ Tranh chính là như thế, đây tương đương với một lần tu luyện cường độ cao, đồng thời cũng khiến hắn đạt được một tầm cao mới đối với việc khống chế chân khí, có đôi khi hắn gần như kiệt lực mà vẫn tiếp tục chạy như bay, làm như thế có lẽ sẽ kéo chậm lộ trình của hắn nhưng đồng thời cũng giúp hắn được lợi rất nhiều. Kỳ thật cơ hội như vậy cũng khó có được, Bộ Tranh hiểu rằng phải nắm bắt lấy cơ hội, kỹ xảo khống chế chân khí tin tưởng đã đạt đến tầm cao mà người khác khó có thể tưởng tượng, lúc mới bắt đầu thì hắn có thể phi hành liên tục trong ba canh giờ, còn hiện tại, hắn đã có thể bay liên tục tám canh giờ. Trong đó cũng có yếu tố công lực của Bộ Tranh gia tăng, dưới tình huống chân khí tiêu hao rồi tích lũy lặp lại này, bình thường công lực sẽ gia tăng rất nhanh, chỉ cần tiếp tục trong thời gian dài thì tất sẽ có đột phá. Ngày hôm qua Bộ Tranh vừa mới đột phá, không phải đột phá một trọng thiên mà là một mạch cảnh giới, trong một tháng tu luyện cường độ cao này, từ hai mươi ngày trước hắn cũng đã đột phá ngũ mạch cửu trong thiên, mà vừa đột phá hôm qua chính là lục mạch, trở thành lục mạch nhất trọng thiên. May mắn, lần đột phá này không diễn ra trong Đỉnh Thiên thần giáo, nếu không Liễu Nhất Kiếm sẽ coi Bộ Tranh là yêu nghiệt. Trước kia khi Bộ Tranh đột phá cảnh giới mạch, Liễu Nhất Kiếm không hề quan tâm đến bởi vì ông không biết Bộ Tranh đột phá cảnh giới này trong bao lâu, thậm chí ông cũng không biết lần đầu tiên gặp Bộ Tranh thì hắn có cảnh giới gì, cũng là do loại cấp bậc này đối với ông mà nói quá thấp, căn bản không đáng để cho ông chú ý. Với lại tình huống của Bộ Tranh rất kỳ quái, người nào rồi cũng sẽ mắc kẹt ở một trở ngại cảnh giới nào đó, cho dù là thiên tài cũng vậy, chưa từng thấy ai như Bộ Tranh, không gặp phải bất kỳ trở ngại cảnh giới nào. Điểm này mới là đáng sợ nhất. Người khác thì loay hoay nghĩ cách dẹp bỏ và vượt qua chướng ngại cảnh giới còn hắn thì không gặp phải chướng ngại gì, băng băng một lèo, hơn nữa tốc độ lại không chậm, nếu muốn đuổi theo bất kỳ người nào thì chỉ là vấn đề thời gian, mà nếu người đó dừng ở chướng ngại hơi lâu một chút là rất có thể bị Bộ Tranh vượt qua. Đối với cái Thất Tinh quốc này, kỳ thật Bộ Tranh là ngũ mạch cửu trọng thiên hay lục mạch nhất trọng thiên thì cũng không quan trọng, bởi vì hắn là tồn tại vô địch ở nơi này. Do đó, bây giờ Bộ Tranh đang đứng suy nghĩ trên không phận của Lăng Vân, nghĩ xem nên lấy tư thế gì để hàng lâm mới có thể làm bật lên địa vị của mình. Là đứng khoanh tay như thế nào sao? Hay là khom người, quỵ nửa đầu gối, tay buông thỏng vuông với mặt đất? Hay... Hiện tại Bộ Tranh đích thật có chút bối rối, cuối cùng khi hắn còn chưa suy nghĩ kĩ thì đã đụng vào trận pháp của Lăng Vân tông. "Khụ khụ, sơ sót rồi, quên mất còn có cái này." Bộ Tranh đứng ở phía trên đại trận của Lăng Vân tông, tiếp đó sờ sờ trận pháp kia, trên thực tế đây là bình phong trận pháp trong hư không. Sau đó, Bộ Tranh liền xuyên thủng qua trận pháp kia, điều này thật sự rất đơn giản, cho dù hắn không biết phá giải thì cũng có thể dùng chân khí cường hành phá vỡ. A, nếu như cường hành phá vỡ thì bộ dáng sẽ càng oai vệ hơn đúng không nhỉ? "Ngươi là ai?" Bộ Tranh không nghĩ tới bản thân mình còn chưa kịp làm ra hành động gì để ra oai thì đã bị người khác phát hiện, chỉ thấy một thanh niên nhìn rất đáng ghét chỉ vào hắn chất vấn, với lại, điều đáng ghét nhất là hắn nhìn cực kỳ anh tuấn. Không được, ta muốn làm lại, ta muốn một lần xuất tràng uy phong lẫm lẫm, còn có tên thanh niên kia, phải đánh hắn thành đầu heo rồi lại xuất tràng, bằng không hắn sẽ đoạt sự nổi bật của ta. Mà thôi quên đi, không có nhiều thời gian để dây dưa với bọn chúng như vậy, thời gian của bổn thiếu rất quý giá. "Bổn thiếu là ai, ngươi không cần phải xen vào, nhanh đi kêu chưởng môn ngươi ra đây, nếu không, ta sẽ san bằng cái chỗ này." Bộ Tranh ngẩng đầu về phía trước một góc bốn mươi lăm độ, nghe nói đây là tư thế kiêu ngạo nhất và ngạo mạn nhất. Chỉ có điều, Bộ Tranh cảm giác cái tư thế nào hơi khó xoay đầu, đồng thời cổ cũng hỏi mỏi. "Thật sự là buồn cười, dám tới đây khoa trương kiêu ngạo, ngươi cũng không thử đi hỏi thăm xem đây là nơi nào!" Thanh niên kia lạnh lùng nói. "Bổn thiếu đã nghe ngóng rõ ràng, hôm nay bổn thiếu đến đây chính là để hung hăng khoa trương kiêu ngạo." Bộ Tranh nói với thanh niên kia, vẫn giữ nguyên tư thế, quả thật cực kỳ kiêu ngạo và khoa trương. Khó có được cơ hội càn quấy một phen, đương nhiên ta phải quẩy một lần, đây chỉ là mới bắt đầu, ta sẽ còn hung hăng hơn nữa!! "Hừ!! Thật là đồ vô tri, chưởng môn của chúng ta không rảnh gặp ngươi, ta xem ngươi làm sao san bằng chỗ này." Thanh niên kia nói, đồng thời ra hiệu người ở xung quanh đi tới bao vây Bộ Tranh. "San bằng như thế nào hả? Điều này đương nhiên ta cũng muốn biết, hẳn là phải đạp như vậy này!" Bộ Tranh suy nghĩ một chút, sau đó đạp một cước xuống một mô đất gồ lên bên cạnh, quả nhiên đạp bằng mặt đất. Rất có khí thế à nha! "..." Thanh niên kia trầm mặc một hồi rồi phất phất tay, chuẩn bị cho người bắt Bộ Tranh lại, hắn cảm thấy Bộ Tranh là một người ngang ngạnh, nói chuyện là dự thừa, trực tiếp bắt trước nói sau. Mà vào lúc này, hắn lại chưa từng nghĩ đến chuyện Bộ Tranh xuất hiện như thế nào, tuy rằng hắn nhìn thấy Bộ Tranh là từ không trung đáp xuống, nhưng không nhìn thấy Bộ Tranh phá hủy đại trận hộ sơn mà vào, hắn chỉ cho rằng Bộ Tranh là theo chân những người khác tiến vào từ sơn môn. "Thật không thú vị a, ta đây san bằng chỗ của ngươi trước." Bộ Tranh ngáp nói, đồng thời vặn vặn cổ của mình. "Cái gì?" Thanh niên kia nói, tiếp theo hắn chứng kiến Bộ Tranh đột nhiên biến mất tại chỗ, ngây người trong nháy mắt, mà trong nháy mắt, Bộ Tranh liền xuất hiện ở trước mặt của hắn. "Giẫm ngươi!" Bộ Tranh thản nhiên hô một tiếng, sau đó giẫm một cước xuống, thanh niên kia căn bản không có biện pháp né tránh, cứ như vậy nhận lấy một cước của Bộ Tranh. Một cước này của Bộ Tranh khiến hắn tức thì cảm thấy áp lực nặng nề, tảng đá dưới hai chân cũng vỡ tung, tiếp theo cả người lọt thỏm vào trong lòng đất, chỉ chừa ra vị trí từ lồng ngực trở lên. "A, không đủ bằng rằng, tiếp tục giẫm vài cái nữa." Bộ Tranh ngồi xổm xuống quan sát thanh niên kia, có vẻ như muốn nhìn bộ dáng của thanh kiên kia, đồng thời như đang tính toán. "A, không cần đâu, đã rất bằng rồi." Thanh niên kia lập tức lên tiếng cầu xin, chẳng qua hắn đang thầm mắng trong lòng: hảo hán chịu thiệt trước mắt, nhẫn nhịn đã, một lúc nữa sẽ cho ngươi đẹp mặt. "Thật vậy chăng?" Bộ Tranh hỏi. "Thật đấy, thật đấy, các ngươi nói xem có phải không?" Thanh niên kia hỏi người xung quanh. "Đúng vậy, đúng vậy, rất bằng rồi, không cần san nữa." "Đúng a, ta cũng không nhìn thấy thiếu chủ." Vào lúc này, tiếng phụ họa đột nhiên biến mất, bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn người nói tiếng thiếu chủ kia, vẻ thương cảm trong ánh mắt như đang nói, ngươi chết chắc rồi, không ngờ dám khai ra thiếu chủ. "Thiếu chủ?" Bộ Tranh nhìn nhìn người thanh niên dưới chân kia, "Ngươi chính là thiếu chủ của Lăng Vân tông?" "Đúng!!" Thanh niên kia gật đầu, không nhìn Bộ Tranh mà đang nhìn chằm chằm tên đệ tử vừa khai hắn ra là thiếu chủ. A? Kì quái thật, không phải Lăng Vân tông bị giải quyết rồi sao? Tuy rằng Bộ Tranh không biết, nhưng sau khi Lăng Vân tông bị Linh Bảo tông đuổi ra ngoài thì dường như nơi này đã trở thành địa bàn của Hồ Điệp cốc, cho dù người thanh niên này là thiếu thủ thì hẳn phải là thiếu chủ của Hồ Điệp cốc mới đúng, vì cớ gì Bộ Tranh nói hắn là thiếu chủ của Lăng Vân tông thì hắn lại nói là đúng. Chẳng lẽ vì hắn không muốn mất mặt cho nên mới nhận mình là thiếu chủ của Lăng Vân tông, điều này cũng không chắc a, xem ra chuyện này cần điều tra thêm mới biết được. Nếu nơi này lại trở thành địa bàn của Lăng Vân tông thì xem ra sự tình không đơn giản như độc giả chúng ta đã nghĩ. Lúc này Bộ Tranh cũng không biết khi mình rời đi, nơi này từng xảy ra chuyện, vốn hắn còn tưởng rằng nơi đây đến hiện tại chưa từng xảy ra biến đổi nào. Nếu hắn biết Lăng Vân tông từng bị Linh Bảo tông ép giải tán mà hiện giờ lại xuất hiện ở đây một lần nữa thì có lẽ hắn sẽ đoán được rằng, Lăng Vân tông nhất định là có hậu trường, hậu trường này ắt hẳn cường đại hơn Linh Bảo tông, bằng không Linh Bảo tông cũng sẽ không cho phép Lăng Vân tông trùng kiến tại nơi này. Xem ra, chuyện này có khả năng nghiêm trọng hơn... Mà Bộ Tranh không biết đến điều này, vì thế hắn hỏi thẳng: "Vào hai năm trước, có phải các ngươi đã bắt một nữ nhân tên là Lý Tú Anh hay không?" "Lý... Lý Tú Anh? Ngươi là ai? Ngươi... Ngươi... Chẳng lẽ người chính là Bộ Tranh kia!!" Sau khi Thiếu chủ Lăng Vân tông nghe thấy tên của Lý Tú Anh liền nhìn Bộ Tranh nói không ra lời. Không chỉ riêng hắn, những người khác cũng giống vậy, sau khi nghe được ba chữ Lý Tú Anh, bóng ma trong lòng bọn hắn liền xuất hiện, chỉ cần là người tra qua chuyện lúc trước thì đều có bóng ma. Hai cái tên Lý Tú Anh và Bộ Tranh này từng là ác mộng của bọn hắn, sao bọn hắn có thể quên hai cái tên này được, chẳng qua bọn họ không quá rõ ràng diện mạo của Bộ Tranh, nhưng Tú Anh thì lại rất rõ ràng. "Đúng vậy, bổn thiếu chính là Bộ Tranh, hôm nay đến đây chính là đòi người." Bộ Tranh cười nói, đầu lại ngẩng lên, giống như một con gà trống kiêu ngạo. "Ngươi lại dám trở về!!" Thiếu chủ Lăng Vân tông cắn răng oán hận nói. "Vì sao không dám trở về, hiện tại ta muốn đi ngang hay đi dọc chỗ này đều được hết." Bộ Tranh trả lời, để tỏ rõ tính chân thật của lời nói này, hắn còn đặc biệt đi qua đi lại vài lần, bộ dáng hết sức bảnh tỏn. "..." "Ngươi có biết bằng hữu của ngươi còn đang nằm trong tay của chúng ta hay không?" Thiếu chủ Lăng Vân tông nói. "Ta biết, không thì ta tới đây làm mẹ gì, đừng có mà lầy nữa, mau chóng thả người, bằng không ta sẽ san bằng ngươi." Bộ Tranh nhìn thiếu chủ Lăng Vân tông dưới mặt đất, một cước nâng lên, có chút càn rỡ nói. Mà Bộ Tranh cũng không biết, hắn đã hiểu lầm một chuyện, bằng hữu theo lời thiếu chủ Lăng Vân tông cũng không phải giống như suy nghĩ của hắn.