Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 471
Diệp Húc đi lên thuyền lớn, tuy nhiên sau một lát đã quen thuộc người trẻ tuổi này rồi. Vu sĩ trẻ tuổi này họ Tôn, trên Trọng Thư, ăn nói hơn người, người già nhất trong đám tên là Kiều Quốc Lão, ba người trung niên khác đều họ Kiều cả.
Đồng Tước môn là một môn phái nhỏ ở Ngô quốc, ở vào phía tây Đại Hán, môn phái này nhân số rất ít, năm người bọn họ đã là một môn phái rồi.
Tuy rằng Đồng Tước Môn nhỏ như vậy, nhưng đều là tinh anh, nghe nói tổ tiên Đồng Tước Môn là hoàng thân quốc thích của Ngô quốc. Sau được Ngô hoàng coi trọng, tài liệu tài nguyên linh mạch, tùy ý cho Đồng Tước Môn lấy. Bạn đang đọc truyện tại - https://
Kiều Quốc lão tu vi đã tiến vào tam thần cảnh nguyên thần kỳ, ba người trung niên họ Kiều khác cũng là vu sĩ tam dương cảnh. Cho dù là Tôn Trọng Thư ít tuổi nhất cũng tu luyện tới tam thai cảnh nguyên thai kỳ đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bước nhập vào tam dương cảnh.
Tôn Trọng Thư vỗ vỗ đầu vai Diệp Húc, thao thao bất tuyệt nói: "Huynh đệ, ta xem ngươi tuổi không lớn, không bằng gọi ta một tiếng ca ca."
Hắn không để ý tới Kiều Quốc Lão đang liên tục nháy mắt đằng sau, tiếp tục nói: "Lại nói yêu hoàng Nguyên Thủy Ma Tông tới đòi Diệp lão ma. Ứng Tông Đạo Ứng lão ma đã một chiêu đánh cho hắn bị thương, mãi tới hiện giờ, yêu hoàng vẫn đóng cửa không ra, phỏng chừng đang âm thầm chữa thương. Ứng Tông Đạo lão ma đầu này hành động ý nghĩa cũng rất bất phàm. Huynh đệ, ngươi biết vì sao Ứng lão ma lại đánh yêu hoàng bị thương không?"
Diệp Húc lắc đầu cười nói: "Điều này ta không biết."
"Cho nên, nói ngươi cần phải lịch lãm thêm."
Tôn Trọng Thư cười ha hả, đắc ý dạt dào nói: "Ứng Tông Đạo đa mưu túc trí, mà Diệp Thiếu Bảo ma đầu kia lại có thể thoát khỏi Bắc Hải bí cảnh. Chuyện này có ý nghĩa trọng đại, Bắc Hải bí cảnh đã đóng cửa, Diệp Thiếu Bảo có thể thoát vây mà ra, đây có ý gì chứ? Việc này ý nghĩa, Hoàng Tuyền Ma Tông biết bí mật thông đạo ở Bắc Hải bí cảnh, toàn bộ Bắc Hải bí cảnh chính là hậu hoa viên của Hoàng Tuyền ma tông, nghĩ muốn tới thì tới muốn đi ra thì đi! Bắc Hải bí cảnh, thành một bí cảnh của Hoàng Tuyền ma tông, yêu hoàng làm sao lại không đỏ mắt chứ? Hơn nữa Diệp Thiếu Bảo còn có được kho báu Nam Thiên Môn của Tây Hoàng. Chẳng những yêu hoàng đỏ mắt, mà các thánh địa khác cũng đỏ mắt như vậy! Yêu hoàng muốn Hoàng Tuyền Yêu Tông giao ra Diệp Thiếu Bảo trên danh nghĩa là trả thù, kỳ thực hắn chính là Nam Thiên Môn và Bắc Hải bí cảnh!"
Đám người Kiều Quốc Lão sắc mặt vàng như đất, không ngừng ho khan, ánh mắt ra hiệu cho hắn, ám chỉ hắn không cần phải nói nữa.
Diệp Húc từng bị các đại thánh địa truy nã, bức họa đã truyền rộng khắp rồi, vu sĩ nhận biết ra hắn tuyệt đối không ít. Đám người Kiều Quốc Lão đã sớm nhìn thấy bức họa của Diệp Húc, đáng tiếc Tôn Trọng Thư cũng chưa từng nhìn qua.
Tôn Trọng Thư nhìn như không thấy, cười nói: "Cho nên Ứng tông Đạo mới lấy yêu hoàng mà khai đao, một chiêu trọng thương yêu hoàng, kinh sợ các thánh địa khác. Nếu không làm vậy với yêu hoàng, nhưng thánh địa khác không ngừng cuồn cuộn tiến tới, bắt hoàng tuyền Ma Tông giao ra Diệp Thiếu Bảo. Ta nghe nói, nguyên thủy ma tông, nguyên thủy thánh tông, còn có Hạ gia, thái thượng đạo tông, Chu Thiên Tinh Cung, Tiểu quang minh thánh địa, đại đường Thiên Sách phủ, Đại phạm âm lôi tự….cao thủ các thánh địa này đều bị một mình Diệp lão ma tiêu diệt gần hết bên trong Bắc Hải bí cảnh."
Diệp Húc không khỏi lộ ra thần sắc suy nghĩ một chút. Hắn kỳ quái, vì sao sau khi hắn đại khai sát giới thoát đi khỏi Bắc Hải bí cảnh trở về lạ không có cường giả thánh địa chính ma yêu tới tìm hắn. Hóa ra một mình Ứng sư huynh đã cáng đáng dùm hắn, vì hắn mà chịu đoạn ân oán này.
Tôn Trọng Thư dừng một chút, tiếp tục nói: "Những thánh địa này nguyên bản nghe nói Diệp Thiếu Bảo thoát vây, đều tính toán đi tới bức cung, bức Hoàng Tuyền Ma Tông giao ra Diệp Thiếu Bảo! Tuy nhiên Ứng Tông Đạo một chiêu đánh bại yêu hoàng nhân hoàng kỳ, khiến cho những thánh chủ thánh địa khác kinh hồn táng đởm, không dám làm càn! Ứng Tông Đạo lão ma đầu này không hổ danh là nhân hoàng mạnh nhất hiện nay. Sau khi hắn đảm nhiệm tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông, đã có hai trăm năm không xuất thủ qua. Lần này vừa ra tay đã trấn áp yêu hoàng, thật sự làm cho người ta phải khâm phục!"
Diệp Húc phun ra một ngụm trọc khí, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy trong người mình: "Ứng sư huynh đối với ta quả thực không tồi. Hắn một mình gánh vác ân oán của ta, lại còn không nói cho ta biết, miễn cho trong lòng ta tồn tại cảm kích…Tuy nhiên những thánh địa khác cho rằng Hoàng Tuyền Ma Tông ta độc chiếm bắc Hải bí cảnh vẫn là đoán sai lầm rồi."
Cho dù Diệp Húc biết ra vào Bắc Hải bí cảnh thế nào, nhưng là không có khả năng chiếm được bí cảnh này cho mình.
Bắc Hải bí cảnh năm trăm năm mới xuất hiện một lần. Sáu đầu viễn cổ cự thú lôi kéo tòa bí cảnh này từ Thái Hoàng Thiên giới đã bị hủy diệt tới đây. Khi Ưu Đàm Hoa mở, bí cảnh xuất hiện, người ta chỉ có thể thăm dò bí cảnh trong hai tháng mà thôi.
Ưu Đàm Hoa điêu linh, sáu đại cự thú viễn cổ quay lại tổ huyệt, bí cảnh biến mất trong hư không, nhưng chưa trở lại Thái Hoàng thiên giới. Sau bốn tháng, Bắc Hải bí cảnh từ cự dạ biến thành ngày mặt trời không lặn, sáu đại viễn cổ cự thú mới có thể rời khỏi bắc hải băng nguyên, trở lại Thái Hoàng Thiên giới đã bị hủy diệt.
Nói cách khác, Diệp Húc nắm giữ bí mật thông đạo này, có thể làm cho Hoàng Tuyền Ma tông tự do ra vào bắc hải bí cảnh dài tới sáu tháng, cũng không thể hoàn toàn chiếm giữ bí cảnh được.
Tuy nhiên so với các môn phái khác chỉ có hai tháng, hoàng tuyền ma tông có được sáu tháng coi như là một bút của cải lớn rồi. Nó đủ khiến cho những cao thủ hoàng tuyền ma tông tận tình thăm dò bí cảnh này.
Đến nay, Bắc Hải bí cảnh cũng chỉ bị thăm dò một sợi lông trên chín con trâu mà thôi. Bên trong vẫn là có của cải không thể tưởng tượng được. Hoàng Tuyền Ma Tông chiếm ưu thế, thu hoạch tất nhiên vượt xa các thánh địa khác.
Tôn Trọng Thư tuy rằng đoán sai một chút, nhưng Diệp Húc vẫn nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Thanh niên này lực phân tích kinh người, sở dĩ đoán sai, là bởi vì hắn không quen thuộc với bắc hải bí cảnh.
Thuyền lớn cũng không có tiến vào Trung Châu, mà hướng tới phương hướng phía Tây Nam mà đi. Qua không lâu, thuyền lớn đã đi được hơn ngàn dặm, trước mặt Diệp Húc xuất hiện một dãy núi liên miên phập phồng.
Đầy là Hoành Đoạn Sơn Mạch ở phía nam Trung Châu, dưới chân núi chính là Mục vương thành, không chỉ có một lâu thuyền lớn, từng tòa cung điện lớn từ phương xa mà tới, đi vào trong thành.
Tôn Trọng Thư khống chế thuyền lớn hướng tới Mục Vương thành, cười nói: "Hạ Đông Dương và Hiên Viên Vô Khuyết quyết chiến. Hai người này đều là thiên tài xuất sắc nhất hiện nay, một là đệ tử Đại Hạ hoàng triều, ma đạo vu hoàng thế gia, một chính là thế gia thiên đế chính đạo. Trận chiến này hấp dẫn không biết bao nhiêu người tới, thậm chí các nhân vật thiên tài ở các đại thánh địa cũng tới. Những người này đều là cao thủ trẻ tuổi, tương lai có khả năng kế thừa thánh địa, trở thành thánh chủ, hơn phân nửa đều tới đây để quan sát."
Diệp Húc ánh mắt chớp động, gật gật đầu cười nói: "Không sai, mấy nhân vật thiên tài này tương lai là người đứng đầu thánh địa, giữa bọn họ tất nhiên phải có một phen long tranh hổ đấu! Hiện tại hiểu rõ đối thủ, nắm giữ tâm pháp, thủ đoạn công kích của đối thủ, tương lai có thể thêm được vài phần thắng!"
Lời tuy rằng nói như vậy, nhưng Diệp Húc lại nghĩ một chút khác biệt. Lần này Hạ Đông Dương và Hiên Viên Vô Khuyết quyết chiến, Hạ gia khẳng định phái cao thủ tới.
Hắn nghĩ muốn tìm kiếm một tầng huyền bí hơn của cửu đỉnh, còn phải tìm trên người những cường giả thế hệ trước của Hạ gia.
"Đúng rồi, huynh đệ chúng ta trò chuyện với nhau rất vui, ta còn quên chưa hỏi ngươi tên gì?"
Tôn Trọng Thư thẹn thùng nói: "Con người của ta như vậy, chỉ cần mở cái máy hát là lải nhải không ngừng… sư phụ, người làm sao nháy mắt liên tục thế? Nhị sư thúc, tam sư thúc, tứ sư thúc, các ngươi sao lại ho khan như vậy, chẳng lẽ trúng phong hàn sao? Kỳ quái, chúng ta là vu sĩ bách bệnh bất xâm, chẳng lẽ các người trúng ôn độc…Đúng rồi, huynh đệ, ngươi tên gì?"
Đám người Kiều Quốc Lão bị những lời này của hắn hù cho hồn bay phách lạc, liếc nhau, mặt như tro tàn, thầm nghĩ: "Trọng Thư tên khốn khiếp này tuy rằng nói nhiều, nhưng không hỏi tên họ của Diệp lão ma. Diệp lão ma còn có khả năng buông tha chúng ta, hiện giờ hỏi tên họ của hắn, hắn nhất định sẽ giết chúng ta diệt khẩu, lần này chết chắc rồi, diệt môn…"
"Lão ma nói ra tên họ bản thân, là lúc bùng lên giết người. Nghe nói hắn cùng một đức hạnh với Ứng Tông Đạo, thích ăn thịt người, Ứng lão ma ở trong bắc hải bí cảnh, liền nuốt sạch một vị tam bất diệt cảnh Nguyên thủy ma tông. Không biết hắn thích ăn thịt sống hay là thịt kho tàu đây…"
Diệp Húc mặt mang ý cười, ánh mắt ấm áp, mềm mại như ngọc, nhỏ giọng nói: "Là tiểu đệ không đúng, quên giới thiệu bản thân, ta họ Diệp, tên chỉ một chữ Húc."
Kiều Quốc Lão cùng mấy người lòng dần dần chìm tới lòng bàn chân, liếc nhau, mất hết can đảm: "Chết chắc rồi…"
"Diệp Húc? Huynh đệ, ngươi và Diệp Thiếu Bảo lão ma đầu kia cùng tên sao?"
Tôn Trọng Thư ngẩn ngơ, vội vàng dừng lại thuyền lớn, trước khi vào trong Mục Vương Thành, nhìn chung quanh, sắc mặt cẩn thận, nhỏ giọng nói: "Huynh đệ, ngươi cùng tên với ai cũng được, nhưng lại cùng tên với Diệp Thiếu Bảo lão ma đầu kia là không được! Hiện giờ Diệp lão ma là cái bánh lớn, ai thấy đều muốn cắn một ngụm, cướp đoạt bí bảo cùng kho báu tây hoàng trên người hắn. Không biết có bao nhiêu người cùng tên Diệp Húc như hắn bị giết rồi, hết thảy đều bị người giết! Ngươi tốt nhất sửa lại cái tên, bằng không cũng không còn sống mà dời khỏi Mục Vương thành này đâu!"
Đông!
Một trung niên vu sĩ phía sau Kiều Quốc Lão không chịu nổi loại kích thích này, té xỉu mất. Những người khác cũng mồ hôi đầm đìa, giống như từ trong nước nhảy ra vậy.
Ánh mắt của Diệp Húc đảo qua trên người bọn họ, khẽ cười một tiếng, liền không hề để ý, cười nói: "Một khi đã như vậy, ta liền sửa lại một chữ, họ Diệp tên Tần."
Dứt lời, quanh thân hắn cốt cách rung động răng rắc, thân hình dần dần thu nhỏ lại, trở nên thấp béo, tướng mạo cũng sửa lại, vẻ mặt dữ tợn, hung thần ác sát.
Tôn Trọng Thư ánh mắt sáng lên, cười nói: "Diệp lão đệ, cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo, ngay cả tướng mạo cũng sửa lại. Như vậy không ai có thể nhận ra ngươi. Nếu ngươi chỉ cải đổi danh tự không thay đổi dung mạo, có người quen nhận ra ngươi, gọi ngươi một tiếng Diệp Húc, liền rước lấy phiền toái không dứt rồi."
"Trọng Thư, đừng nói nữa…" Kiều Quốc Lão chỉ cảm thấy tâm thần mình bất ổn, đầu váng mắt hoa, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.
"Sư phụ, xem sắc mặt của người không tốt lắm, chẳng lẽ thật sự trúng ôn độc?"
Tôn Trọng Thư thân thiết nói: "Không biết trong thành có luyện đan đại sư hay không, không bằng đệ tử đi tìm mấy viên giải độc đan?"
Kiều quốc lão da mặt cứng lại, sớm cứng ngắc rồi, cả giận nói: "Nếu biết vi sư trúng độc còn không nhanh vào thành?"
Trong lòng hắn không yên bất an: "Sau khi vào trong thành, Diệp lão ma hẳn là không dám ăn thịt người trước mặt công chúng…"
Tôn Trọng Thư vội vàng đánh xuống thuyền lớn, đi vào trong thành, thu hồi thuyền lớn lại, hóa thành một con thuyền lung linh chừng ba tấc, rơi vào trong lòng bàn tay.
"Tòa Mục vương thành này chính là thành lớn mà Chu Vũ Mục vương đã xây dựng. Nó nằm ở giao giới Tần Hàn, đồng thời cũng gần với Hiên Viên thế gia. Hai đại vu trẻ tuổi lựa chọn giao thủ ở trong này, hoàn toàn không sợ cao thủ trong gia tộc đối phương can thiệp, lại tới cứu viện được bất cứ lúc nào." Tôn Trọng Thư cười nói.
Diệp Húc nhìn cảnh trí chung quanh thành, chỉ thấy vu sĩ trong Mục vương thành này đông như kiến, nhiều không đếm xuể. Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng đàn truyền tới, tiếng cổ đàn này như lưu thanh, chảy vào đáy lòng hắn, bình phục nội tâm xao động của vu sĩ.
Hắn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong một tòa đình viện sâu thẳm trong Mục Vương thành, đình đài lầu cao ngất. Trong đó có một tòa quan tinh đài, (lầu ngắm sao) trên quan tinh đài, một thanh niên trẻ tuổi quần áo trắng như tuyết đang khoanh chân ngồi đó, nhẹ nhàng đánh đàn, tiếng đàn leng keng, áp chế đủ loại thanh âm rền rĩ khác.
"Hiên Viên Vô Khuyết!" Diệp Húc đồng tử co rút lại, từ từ phun ra một ngụm trọc khí.
Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua Hiên Viên Vô Khuyết nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn người thanh niên áo trắng này, đã có thể nhận định ra người này tất nhiên là Hiên Viên Vô Khuyết.
Vô Khuyết công tử, hoàn mỹ vô khuyết.
Hiên Viên Vô Khuyết dường như cảm giác được ánh mắt của hắn, tiếng đàn hơi loạn nhịp, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Ánh mắt của hắn liếc qua hàng ngàn vạn vu sĩ, trực tiếp dừng trên người Diệp Húc.
"Hiên Viên Quang so ra kém xa hắn, chỉ sợ cả đời này đều kém hắn…" Diệp Húc trong lòng thầm than một tiếng, nhớ tới Hiên Viên Quang, không khỏi cảm thấy tiếc hận thay hắn.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
98 chương
1830 chương
102 chương
21 chương
151 chương