Diệp Húc nhìn chằm chằm vào đồng cầu đang bay nhanh tới, tâm tư chuyển động. Hắn vốn tính toán cưỡi Cai Sài Giao đào tẩu. Nhưng lúc này lại cải biến chủ ý, tính muốn ác đấu với đầu Sơn Hỏa Tiêu này một hồi, đánh hạ yêu thú này dưới chưởng của mình! Hắn cùng Chu Thế Văn cùng Phương Thần hai người đã đánh cuộc rồi. Tuy nhiên hai người kia đều là một chân bước vào cảnh giới tiên thiên võ đạo cao thủ, muốn thắng bọn họ nói còn dễ hơn làm. Chỉ có giết con Sơn Hỏa Tiêu này mới có tiền vốn đánh cược với bọn họ. Hai đồng cầu gào thét mà tới, Diệp Húc quyết định thật nhanh, ghìm cương ngựa quát: "Mau tránh!" Sài Can Giao hai chân trước nhảy lên phát ra một tiếng hí mạnh mẽ. Nó có vẻ cực kỳ hưng phấn, bước mở vó ngựa, không lùi mà tiến tới, phóng nhanh về phía Sơn Hỏa Tiêu. "Chết tiệt, ta bảo ngươi trốn, chứ không phải xung phong tới trước!" Đại đồng cầu đã tới trước mặt rồi, Diệp Húc bất đắc dĩ, thả người nhảy dựng lên. Hai chân đạp vào đầu Can sài Giao. Hai tay hắn hóa thành trăm ngàn tử điệp, con trước ngã xuống con sau xông lên liên tục đánh lên chiếc đồng cầu lớn! Đại Thiên Diệp Thủ, ngàn điệp cùng múa! Những tiếng bạo vang không dứt bên tai, bên ngoài mặt của đồng cầu lập tức xuất hiện trăm ngàn chưởng ấn hình hồ điệp! Diệp Húc chỉ cảm thấy lòng bàn tay run lên, trong lòng hoảng sợ. Hiện giờ hắn đã tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới lục trọng đỉnh. Nhưng mà thực lực so với thất trọng đỉnh còn khủng bố hơn. Không ngờ có thể tiếp được một kích này của Sơn Hỏa Tiêu. Đồng cầu xu thế hơi giảm, nhưng đại cầu đằng sau lại đánh tới, phát ra một tiếng nổ long trời nở đất. Tốc độ của đồng cầu lại nhanh hơn vài phần, hướng về phía Diệp Húc cùng Can Sài Gian áp tới! Nếu bị hai đồng thau này đụng vào người, cho dù là Can Sài Giao có được giao long huyết mạch thì cũng bị đè nát thành thịt vụn! Bạn đang đọc truyện tại - https:// Hô! Can Sài Giao ra sức nhảy lên, dường như một con giao long vậy, nhảy qua lại giữa không trung. Diệp Húc nhìn đại cầu rít gào vọt qua dưới chân, làm cho một gốc cây cổ thụ che trời mấy trăm năm tuổi bị đánh trúng gãy làm hai đoạn! Cổ thụ kêu lên mấy tiếng ngã xuống đất, nhấc lên một tảng bụi thật lớn. Can Sài Giao nhảy ra khoảng bốn trượng xa, rốt cuộc cũng rơi xuống mặt đất, tới phía sau lưng của Sơn Hỏa Tiêu. Con ngựa này lập tức xoay người lại, hí lên mấy tiếng thật lớn, phóng tới Sơn Hỏa Tiêu. "Con ngựa này phát điên cái gì vậy?" Diệp Húc bất đắc dĩ, đành phải xốc lại tinh thần, gắt gao nhìn thẳng vào Sơn Hỏa Tiêu. Chỉ thấy Sơn Hỏa Tiêu hí rống một tiếng, dùng sức run lên, xích sắt màu đen giống như linh xà mà chuyển động. Hai quả đồng thau kêu vù vù mà nhảy lên khỏi mặt đất, ngang nhiên đánh thẳng tới Diệp Húc! "Sơn Hỏa Tiêu tuy rằng hung mãnh, nhưng hai đồng cầu này thật sự quá nặng, cho nên tốc độ công kích của nó cũng không nhanh!" Diệp Húc nhìn chằm chằm vào đại đồng cầu đang bay tới mình, tâm tư chuyển động, lập tức nhảy lên. Mũi chân điểm một chút, lập tức đứng ở phía trên của đại đồng cầu, thân hình trầm xuống. "Thiên cân trụy!" Đại đồng cầu ầm ầm rơi xuống, Diệp Húc thả người dựng lên, mũi chân điểm qua môt quả đại đồng cầu khác. Trong khoảnh khắc hai đồng cầu đã lún sâu vào bên trong bùn đất! Ánh mắt Diệp Húc chuyển lạnh, dưới chân không ngừng dùng sức, giẫm lên xích sắt màu đen mà lao thẳng tới Sơn Hỏa Tiêu. Nơi nào bị mũi chân hắn điểm qua, xích sắt màu đen giống linh xà bị đánh đúng điểm yếu vậy, không còn linh động chút nào, giống như một con linh xà bị chết rơi xuống mặt đất vậy! Sơn Hỏa Tiêu kia thấy Diệp Húc vọt tới, đại đồng thau cũng không còn tác dụng, lúc này mới rít gào một tiếng, run rẩy, bỏ xích sắt ra, thả người đón tiếp Diệp Húc. Một người một thú gặp nhau trong không trung, Sơn Hỏa Tiêu thân cao hơn trượng. Từ trên cao nhìn xuống, uy phong lẫm lẫm, so sánh lại, Diệp Húc có vẻ nhỏ bé đáng thương hơn nhiều! Quả quả! Sơn Hỏa Tiêu cười lên quái dị, hai móng vuốt sắc bén chộp tới trán Diệp Húc. Diệp Húc há mồm quát lớn, sóng âm màu xanh nhằm thẳng vào trán Sơn Hỏa Tiêu. Tiếng gầm thật lớn này chỉ làm cho yêu thú bị nao nao một chút, hành động chậm chạp đi nửa nhịp. Cùng lúc đó, tử điệp quanh thân hình Diệp Húc tung bay, tất cả đều đánh lên ngực Sơn Hỏa Tiêu, phát ra những tiếng bạo vang. Thân thể Sơn Hỏa tiêu này cứng rắn như sắt thép vậy, chịu nguyên một đòn Đại Thiên Diệp Thủ của Diệp Húc không ngờ không tổn thương chút lông tóc nào cả. Nó gầm lên giận dữ, một bộ móng vuốt lại chụp tới trán Diệp Húc, móng tay sắc bén, đánh xuống không khí phát ra những thanh âm ma sát kinh người. Diệp Húc vội vàng co rút đầu lại, chỉ thấy năm móng vuốt của Sơn Hỏa Tiêu nhẹ nhàng sượt qua cái trán của hắn. Dòng khí sắc như đao, đâm phá làn da, tạo thành năm vệt máu! Nếu không phải Diệp Húc trốn tránh nhanh, e rằng một trảo này đã làm sọ hắn chia làm năm sáu phần rồi! Một người một thú ở giữa không trung lần lượt giao thao vào nhau. Diệp Húc rơi xuống đất, xoay người nhưng như gió, phóng tới phía Sơn Hỏa Tiêu. Bước chân hắn hạ xuống, chân khí nổ tung, phát ra những tiếng ầm ầm trầm đục, làm cho mặt đất nổ sâu một cái hố chừng nửa thước sâu. Chung quanh hố, cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, cũng là bởi vì Thương Minh chân khí của hắn ẩn chứa sinh cơ bừng bừng, kích thích cỏ dại nhanh chóng phát triển. Khí thế của hắn, trong nháy mắt đã kéo lên đỉnh! Chỉ thấy đỉnh đầu hắn từng đám mây tía tung bay, thân nhanh như dơi, một di chuyển chừng mấy trượng. Bàn tay hắn thiên biến vạn hóa, nháy mắt đã đem Thương Minh chân khí, Đại Thiên Diệp Thủ, Kim Cương Phục Ma công, Thanh Dực Bức Vương quyết, Kim Xà Triền Ti Thủ, hòa hợp thành một thể, biến những chiêu thức hoa mỹ thành một quyền vô cùng đơn giản, đánh thẳng tới Sơn Hỏa Tiêu! Ông! Quyền phong phá thể, nhấc lên một cỗ cuồng phong thật lớn, gần như có thể ngang với uy thế một kích đại đồng thau của Sơn Hỏa Tiêu! Quyền ấn màu tím này, nặng như núi! Đó là hiệu dụng của công pháp hết hợp hoàn chỉnh, uy lực tăng gấp bội! Diệp Húc chỉ cảm thấy kinh mạch của mình gần như trong nháy mắt đã bộc phát ra lực lượng khó có thể chống đỡ. Ngũ quan đỏ lên, trên làn da mặt đã bắt đầu tràn ra một giọt máu! Đây cũng là vì hắn đem những loại võ học khác nhau mà hợp vào một thể, lực lượng quá mạnh mẽ, vượt qua thân thể có thể gánh vác được. Sơn Hỏa Tiêu nổi giận gầm lên mấy tiếng, miệng nó lộ ra những cái răng dữ tợn. Những khối lông trên người dựng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống, đồng thời cũng vô cùng đơn giản đánh ra một quyền đón tiếp. Kình phóng bắn ra bốn phía, mặt đất cùng mặt có trong phạm vi giao thủ đều bị nhấc lên trên không! Bóng dáng của Sơn Hỏa Tiêu hơi bị lay động, ánh mắt đỏ rực lộ ra vẻ kinh hãi. Nó thật không thể ngờ được, lúc này giao phong chính diện, lực lượng của nó không ngờ lại chỉ tương xứng với nhân loại nhu nhược. Kết quả này lập tức kích phát dã tính trong huyết mạch của nó, liên tục rống lên, cả người bổ nhào tới. "Lực lượng của ta, sao lại trở nên lớn như vậy?" Diệp Húc trong lòng vừa mừng vừa sợ, Thương Minh Luyện Thể quyết là một trong tứ đại võ học. Nó có diệu dụng luyện thể, nhưng tuyệt đối không khủng bố như hắn hiện giờ, không ngờ còn có thể chống lại cửu giai yêu thú. Hắn chỉ có thể quy kết nguyên nhân chính là ở thương Minh Luyện Thể quyết mới mà thôi. Trong cơ thể hắn, Thương Minh Chân Khí vận chuyển bị hắn thôi phát tốc độ tới cực hạn. Đám mây tía trên đỉnh đầu bốc hơi như mây, kinh mạch đau nhức. Hắn cố gắng nhịn cơn đau nhức này xuống, lại một quyền oanh ra! Một quyền này lực lượng còn mạnh hơn quyền trước, hô một tiếng, không ngờ hút không khí chung quanh thân mình không còn một mảnh, hình thành một mảnh chân không lực trường! Sơn Hỏa Tiêu rốt cuộc bị đánh lui một bước, tức giận đến mức cửu giai yêu thú này đấm ngực rống to. Bóng dáng vừa động, nhanh như thiểm điện, móng vuốt sắc bén cắm thẳng xuống trán Diệp Húc! Tốc độ của nó cực nhanh, trong chớp mắt có thể tiến thể lui, lưu lại bên người Diệp Húc một cái tàn ảnh. Từ xa nhìn lại, dường như có sáu bảy Sơn hỏa Tiêu đang tấn công hắn vậy. Diệp Húc hai chân đứng tại chỗ, tùy ý để cho Sơn Hỏa Tiêu từ bất luận phương hướng gì đánh tới. Hắn đều đơn giản dùng một quyền oánh ra, đánh lui nó! Trong cơ thể của Diệp Húc, những lần giao thủ liên tiếp này tạo ra những vết rách thật nhỏ trong kinh mạch. Nhưng tốc độ vận chuyển của Thương Minh chân khí càng lúc càng nhanh. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chấn vỡ hoàn toàn kinh mạch vậy! Nếu kinh mạch bị vỡ, hắn khẳng định tu vi lại mất hết! Sơn Hỏa Tiêu cho hắn áp lực quá lớn, khiến hắn không thể không dung hợp các loại võ học để nâng cao thực lực. Mạo hiểm kinh mạch dễ vỡ vụn, dùng phương pháp cực đoan để đối kháng! Tốc độ vận chuyển của Thương Minh chân khí rốt cuộc cũng tới cực hạn. Diệp Húc chỉ cảm thấy đan điền chuyển động không ngừng, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang. Thương Minh chân khí hình thành hơn ba trăm đóa mây tím bên trong cơ thể lúc này hóa thành hơn sáu trăm đóa. Diệp Húc không kìm nổi mà thét dài lên không dứt, lực lượng trong tay đột nhiên tăng cường gấp đôi! Sơn Hỏa Tiêu rốt cuộc không thể chống cự được lực lượng của hắn, bị một quyền oánh bật về sau, lưng đánh thẳng lên một thân cây đại thụ. Cái cây cổ thụ to bằng cả thùng nước kia không ngờ kêu răng rắc mấy cái, đứt làm hai đoạn. Nửa thân cây bên trên bay thẳng về phía sau tới hơn hai trượng. Sơn Hỏa Tiêu trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, không còn chút hung tính nào nữa, thả người hướng tới phía đại đồng thau. Yêu thú này có chút thông minh, biết muốn dùng tay không đánh Diệp Húc là không có khả năng. Chỉ có dùng uy lực của vũ khí mới có thể đánh chết thiếu niên này được. Không ngờ, nó vừa mới bổ nhào tới trước đại đồng cầu, đột nhiên trước mặt hiện ra ra cái vó ngựa, hai tiếng đá vang lên làm nó bắn ngược lại về phía sau! Sơn Hỏa Tiêu rơi xuống đất, trợn tròn đôi mắt nhỏ nhìn lại, chỉ thấy đá bay nó chính là con ngựa gầy vừa rồi! Tạp mao mã gầy như que củi đứng đằng kia, đứng trước đại đồng cầu, phát ra tiếng phì phì trong mũi, chỉ nhìn nó bằng ánh mắt có chút khinh thường. Không ngờ lại bị một con ngựa chết tiệt thô bỉ! Sơn Hỏa Tiêu tức giận sôi máu, ánh mắt nó nhìn lên đại đồng cầu, Can Sài Giao và Diệp Húc vài vòng. Rốt cuộc xác định mình không có khả năng cầm lại vũ khí nguyên của mình được. Nó rống to vài tiếng, thả người nhảy lên một cây đại thụ, hai móng vuốt bắt lấy một cành cây, dùng lực một cái như thế mà đi. Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên chân khí trong cơ thể chấn động. Những lỗ chân lông bên ngoài cơ thể đột nhiên bị chân khí phá ra, hình thành sương máu màu tím. Hắn cưỡng ép thúc dục thương minh chân khí, thôi phát tốc độ di chuyển của thương minh chân khí lên tới cực hạn, cứng rắn đột phá cảnh giới thất trọng. Áp lực lên thân thể là quá lớn, bởi vậy mới làm cho mạch máu toàn cơ thể nổ ra, thoát ra ngoài từ lỗ chân lông. Khi đánh nhau sống chết với Sơn Hỏa Tiêu, hắn cưỡng ép dùng chân khí ngăn chặn thương thế, nhưng Sơn Hỏa Tiêu rút đi, tâm tình thả lỏng, thương thế lập tức bùng phát! Chân khí đảm nhiệm việc vận hành quá mức, mạch máu đầu tiên chịu không nổi, tiếp theo là kinh mạch. Hắn cùng Sơn Hỏa Tiêu đánh nhau sống chết một hồi, kinh mạch cũng xuất hiện nhiều vết rách to nhỏ. Nếu đánh tiếp nữa, chẳng những kinh mạch vượt qua phạm vi chịu đựng, thậm chí sẽ vượt qua phụ tải của trái tim, trái tim nổ tung mà chết! Nếu Sơn Hỏa Tiêu không lùi, chống đỡ không được chính là hắn rồi! "Cũng may Sơn Hỏa Tiêu này bị Can Sài Giao làm kinh sợ thối lui. Nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi rồi! Con ngựa này không ngờ tương đương với cửu giai yêu thú. Không hổ là hỗn huyết của giao long cùng lương mã. Khó trách nó dám cùng Sơn Hỏa tiêu va chạm chính diện…"